Giả Nghèo

Edit: Y Dung

Chuồn ra khỏi quán bar, Tiết Đình liền buông tay xuống.

Đồng Hoài cắm đầu đi một lát mới từ thế giới của mình tỉnh ra, dừng chân lại.

Tiết Đình đi theo bên cạnh cậu, giữ yên lặng, kiên nhẫn chờ cậu nói chuyện.

Đồng Hoài nhẫn nhịn một lát, quay đầu lại: “Nhìn tôi rất ngốc đúng không?”

“Là rất ngu.”

Đồng Hoài ngược lại không nổi giận, cậu cũng cảm thấy mình ngu xuẩn, biết rõ mấy người kia không phải thứ gì tốt, còn nhẹ dạ không cảnh giác, gãi gãi đầu: “Cảm ơn, cậu lại cứu tôi một lần.”

Mặc dù không biết Tôn Cát bỏ cái gì vào ly nước nhưng chắc chắn không phải đồ tốt.

Tiết Đình nhìn cậu không lên tiếng.

Giữa trưa cậu nghe được điện thoại của Đồng Hoài, tới gần năm giờ tinh thần không tập trung nổi, dứt khoát tới trước quán bar đứng chờ.

Khu này rất loạn.

Đứa nhóc này lại là kiểu bị bắt cóc còn giúp người ta đếm tiền, thực sự không có cách nào yên tâm.

Đồng Hoài nói nhỏ: “Tôi tưởng cậu sẽ nói tôi vài câu, đổi lại là Du Vấn, cậu ta sẽ mắng tôi như máu chó xối đầu.”

“Mắng cậu là để cậu biết sai,” Tiết Đình thản nhiên nói, “Cậu không phải biết sai rồi sao, vẽ vời thêm chuyện làm gì.”

Qua sáu giờ, bầu trời nhuộm màu vỏ quýt, tầng tầng thay đổi dần như đang đổ màu, bên dưới là những ngôi nhà cũ kỹ khu Tây, phía trên là dây điện chằng chịt.

Đôi mắt Đồng Hoài màu sắc nhạt, sáng long lanh xinh đẹp, có thể phản chiếu cả mảnh trời không.

Tiết Đình nhìn mắt của cậu, chợt nhớ tới dáng vẻ lúc cậu nổi lửa giận hừng hực.

Cùng ánh mắt thanh tịnh sáng tỏ hiện tại.

Những người chung quanh đều học cách che giấu, ánh mắt của cậu vẫn như cũ sạch sẽ làm cho người ta không dám đối diện.

Một đứa trẻ không biết che giấu cảm xúc.

Giống như một cái gương.

Tiết Đình nhìn thấy mình trong đáy mắt cậu, mí mắt chậm rãi cụp xuống, ngón tay vô thức nắm chặt.

Chuyện phát sinh chiều hôm nay, hai người đều không nói với người khác.

Đồng Hoài sẽ không dính dấp đến loại người này nữa.

Thứ hai ba người trong lớp đi thi, chỗ ngồi bên phải Đồng Hoài lại bị trống, không quen cho lắm.

Cậu nhìn giáo trình đích thân Tiết Đình soạn cho cậu, thành thật ngồi trong phòng học cả ngày.

Buổi tối Tiết Đình trở về, gặp Đồng Hoài ngoan ngoãn ngồi trong phòng học vùi đầu làm bài, đáy mắt hiện lên ý cười, đưa tay xoa nhẹ mái tóc xoăn của cậu.

Đồng Hoài đằng đằng sát khí ngẩng đầu, thấy là Tiết Đình, sát khí thu lại mắt sáng rực lên: “A, cậu trở về rồi!”

Đi thi không cần tới lớp tự học buổi tối, Trần Nguyên và Lữ Tử Nhiên đều không đến.

“Ừ,” Tiết Đình nhìn cậu không lải nhải như bình thường, nhíu mày, “Không hỏi tôi thi thế nào sao?”

Chỗ ngồi trống cả ngày giờ lại có người, Đồng Hoài tâm tình rất tốt, khuỷu tay chống lên bàn, chống cằm cười nói: “Thi rồi coi như xong, không hỏi nữa.”

Tiết Đình lại xoa nhẹ tóc cậu, lật bài tập rút ra cây bút tiếp tục viết.

Đồng Hoài lặng lẽ nhìn kỹ cậu ta.

Vừa thi xong lại trở về giải đề, người này không phải gọi là học thần, gọi là học điên đi.

Đấu vòng loại kết thúc, Tiết Đình có thêm chút thời gian, trước khi kì thi tháng bắt đầu đã chỉnh sửa lại sổ tay tài liệu môn vật lý và hóa học.

Kỳ thi tháng bắt đầu vào ngày 30 tháng 9, buổi sáng bảy giờ bốn mươi, thi cả ngày, năm giờ rưỡi chiều kết thúc, thi xong thì nghỉ.

Sau khi nhận được thông báo, Đồng Hoài tính toán thời gian, sụp đổ: “Không phải chứ, sinh nhật mình mà phải thi cả ngày?”

Sinh nhật của Đồng Hoài được tính theo ngày âm, thời gian hàng năm sẽ thay đổi, năm nay trùng hợp là ba mươi tháng chín.

Hứa Tinh Châu tuyên bố xong thời gian, trong phòng học liền vang vang như tổ ong, vừa mong được nghỉ vừa lo lắng cho kỳ thi.

Tiết Đình đang nhàm chán xoay bút, nghe tiếng liền nhìn qua: “Sinh nhật cậu?”

Thiếu niên ở cái tuổi này đều rất xem trọng sinh nhật.

Triệu Cẩu xoay người, tràn đầy phấn khởi: “Đừng nhụt chí chứ soái ca, thi xong thì rủ mọi người cùng nhau ra ngoài chơi một chút rồi ăn bữa cơm, thi cả ngày ai cũng bị nghẹn muốn điên.”

Đồng Hoài nghĩ nghĩ: “Vậy cũng được.”

Cậu bỗng nhiên cao hứng trở lại, đụng đầu gối Tiết Đình: “Cậu vẫn còn cơ hội chuẩn bị quà đó.”

“Không cần chuẩn bị,” Tiết Đình mỉm cười, “tặng cậu một bộ sách năm ba là được.”

Đồng Hoài: “…… Cái đó gọi là không chút khách khí.”

Trần Nguyên cũng xoay đầu lại: “Sao lại từ chối, gần đây không phải cậu rất thích học sao, lão Cẩu bị dọa đến nỗi đã bắt đầu nghiêm túc nghe giảng bài, cứ tiếp tục phát huy nha.”

Vì có thể làm bẽ mặt Trần Ngô, sức học của Đồng Hoài gần đây tăng mạnh.

Triệu Cẩu đánh giá cậu như bệnh nhân tâm thần, nghĩ thầm nhìn rất giống.

Đợi đến tuần thứ hai, cậu ta nhịn không được cũng bắt đầu nghe giảng bài, nói chắc như đinh đóng cột: “Cái người có thể dựa vào mặt kiếm cơm còn phải học, sao tôi dám ngồi không?”

Trần Nguyên nói xong, nhịn không được giơ ngón cái với Tiết Đình: “Vẫn là Tiết ca đỉnh nhất, có thể làm cho tiểu Đồng nhà chúng ta nghe lời đến thế.”

Khóe miệng Tiết Đình cong nhẹ, mây trôi nước chảy nói: “Đơn giản.”

Tiết Đình gần đây mới phát hiện, muốn để Đồng Hoài nghe lời kỳ thực rất đơn giản.

Khen là được rồi.

Hoàn thành bài tập, khen, nghe giảng một tiết không ngủ, khen, giải đề thi, lại khen.

Chỉ cần tìm đúng phương pháp, Đồng Hoài còn dễ dỗ hơn cả trẻ con.

Thời gian nghiêm túc học tập trôi qua nhanh chóng, đảo mắt kì thi tháng đã đến.

Ngày thi cũng là ngày sinh nhật của Đồng Hoài, Tiết Đình lần này không đến trường trước, bảy giờ chờ ở dưới lầu, nhìn Đồng Hoài khốn đốn mắt nhìn đất đi đến, nói một câu ‘Sinh nhật vui vẻ.’

Rạng sáng Đồng Hoài nhận được rất nhiều lời chúc mừng, còn có điện thoại của Đồng Kính Viễn và ông bà nội.

Cậu ngồi lên xe đạp, khẽ vươn tay: “Quà đâu?”

“Ở tiệm sách, thi xong dẫn cậu đi mua.”

Đồng Hoài không muốn phản ứng lại cậu ta.

Kì thi tháng xếp chỗ ngồi phòng thi phân theo hạng, Tiết Đình ở phía trước tiên, Đồng Hoài ở phía sau cùng.

Đến trường học, trước khi rời đi, Tiết Đình xoa nhẹ tóc Đồng Hoài: “Nhớ kiểm tra kỹ các ô trống.” Dừng một chút, híp mắt bổ sung, “Thi cho tốt, làm mất mặt tôi thì cậu chết chắc.”

Đồng Hoài đẩy tay của cậu ta ra: “Ngồi cho vững chỗ của cậu, cậu ngồi cùng bàn với cha của học bá đấy, làm mất mặt tôi cậu cũng chết chắc.”

Tiết Đình miễn cưỡng phất phất tay, trực tiếp đi vào trường thi.

Đồng Hoài và Du Vấn nhiều lần thi chung một chỗ, lần này không ngoại lệ.

Gặp Đồng Hoài đến, Du Vấn nhiệt tình gọi cậu: “Huynh đệ cậu tới rồi.”

Đồng Hoài khiêm tốn nói: “Huynh đệ, tôi có chuẩn bị mà đến.”

“Cậu còn chuẩn bị lên thiên đường à?”

Đồng Hoài không chắc mình có thể thi tốt hay không, lúc trước buồn bực không nói, chỉ cần không thi rớt để bị Du Vấn giễu cợt là được.

Hiệu quả phụ đạo của Tiết Đình rất tốt, chí ít lúc cầm tới đề toán Đồng Hoài sẽ không cùng cái đề mặt đối mặt ngơ ngác.

Có loại đề hình như Tiết Đình đã giảng qua, cậu có ấn tượng nhưng lại chết sống không viết ra được, trong đầu bị tắc nghẽn.

Buổi sáng thi xong, Đồng Hoài vừa chán vừa mệt mỏi, không đi ăn cơm mà gục xuống bàn ngủ trưa, tỉnh lại phát hiện trên bàn đặt hai ổ bánh mì, chắc là Du Vấn mang cho cậu.

Chỉ là Du Vấn hình như thi đến mất trí nhớ, quên là cậu không thích ăn thịt mỡ.

Buổi chiều thi xong, toàn thể được giải phóng.

Một tiếng chuông vang lên, không quan tâm thi được hay không, tất cả đều như ong vỡ tổ xông ra khỏi phòng.

Trong lớp phần lớn không ai nhớ được ngày sinh nhật thay đổi liên tục của Đồng Hoài, đa số vừa thi xong liền được đón đi, chỉ kịp nói một câu chúc mừng, chỉ còn mười người cùng đi ăn với cậu.

Mọi người hô lên, xông ra cửa trường chen lên xe buýt, đến trung tâm mua sắm, sôi nổi thảo luận nên chơi cái gì.

“Chơi trò kích thích cảm giác mạnh thư giãn đầu óc đi,” Điền Hâm vẻ mặt đau khổ nhấc tay, “Đề văn khó quá, tôi bị lạc đề, đang buồn lắm ăn không vô.”

Những người khác nhao nhao tán thành: “Môn toán có một câu tôi còn chưa kịp làm, là bài hình học lão Lữ đã giảng qua, thế nào tôi cũng bị cậu ấy treo lên quốc kỳ hong khô.”

Trên xe buýt vẫn còn một chỗ trống, đám người ăn ý nhường cho Đồng Hoài.

Đồng Hoài thuận tay kéo một nữ sinh kế bên đẩy ngồi xuống, nghi hoặc nhíu mày: “Kích thích?”

“Không, cậu là vị thành niên, không phải loại kích thích kia đâu,” Du Vấn tiến đến bên cạnh cậu, “Chơi thoát khỏi mật thất được không?”

Phần lớn mọi người đồng ý, cũng có người lắc đầu: “Vậy mọi người đi đi, chúng tôi qua phòng game chơi đối kháng.”

Mi mắt Đồng Hoài nhảy một cái, khô cằn nói: “ Trò mật thất phải đặt chỗ trước, giờ này không có phòng đâu.”

“Không sao, tùy tiện tìm một chỗ chơi là có thể phóng thích áp lực.”

“Tôi vừa tìm được một chỗ có thể chơi, nhìn trang bìa còn rất khủng bố.”

“Oa thật kích thích, điểm danh nhân số nào, ai đi?”

Đồng Hoài nghe được hai chữ khủng bố liền bị đơ, há to miệng, muốn nói lại thôi.

Triệu Cẩu cười hì hì: “Thế nào Hoài của tôi, không sợ trời không sợ đất chắc cũng sẽ không sợ quỷ đâu nhỉ?”

“…… Ai sợ,” Đồng Hoài giãy dụa chớp mắt, ngẩng đầu ưỡn ngực, “chơi thì chơi!”

Tiết Đình không hứng thú tham gia thảo luận, chỉ lo lướt điện thoại, phát giác âm thanh của Đồng Hoài sai sai, tò mò nhìn qua.

Nhóc tóc xoăn nhếch môi, vô ý thức níu chặt góc áo, ngón tay nhỏ run rẩy, có một tia khẩn trương khó phát hiện.

Cậu lặng im một lát, chậm rãi mở miệng: “Tôi sợ.”

Đồng Hoài vui mừng: “Thật sao? Vậy thì càng phải đi!”

Tiết Đình nhẹ nhàng hít vào một hơi: ……

Thật hết cách.

Ngu ngốc.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui