Edit: Tiên Trần
Trong dự liệu, Đồng Kính Viễn không quay về, đã chuyển vào sổ Đồng Hoài sau một số bảy kèm theo một chuỗi số không, chúc cậu sinh nhật vui vẻ lần nữa, biểu hiện áy náy.
Lúc xuống xe buýt Đồng Hoài mới phát hiện tin nhắn.
Cậu muốn dùng khoản tiền này đổi lấy Đồng Kính Viễn trở về cùng ăn cơm với cậu, có điều cũng biết Đồng Kính Viễn là thật sự không thể phân thân.
Mấy ngày trước, Đồng Kính Viễn còn nói có thể nhín chút thời gian trở về, kết quả tạm thời lại có việc, vốn tính không ngó ngàng gì tới mà về thẳng, ngược lại bị Đồng Hoài khuyên ở lại.
Hiểu thì hiểu, buồn rầu cũng thật sự buồn rầu.
Đồng Kính Viễn đã hai năm liên tiếp không trở về rồi.
Vì vậy Đồng Hoài gửi đi một biểu cảm vác dao cực kì không vui.
– Không cong rất thẳng: Cha gửi con video ngắn chắp hai tay cáo lỗi thì con sẽ tha thứ cho cha.
Gửi xong tin nhắn như trút cơn giận, Đồng Hoài cất điện thoại di động.
Tiết Đình đi xuống phía sau cậu, nhận ra nỗi buồn của cậu, hỏi: “Sao vậy?”
“Cha tôi đã chuyển cho tôi…” Đồng Hoài dừng lập tức, nín lại, “Mười bảy đồng, chúc tôi sinh nhật vui vẻ.”
Du Vấn vốn đi dạo kế bên cậu, nghe được câu này, dưới chân dơ thẳng chân ra, bả vai run lên, ném tới Đồng Hoài ánh mắt kinh khủng, dốc sức nhịn cười.
Chết tiệt mười bảy đồng.
Tâm tình Đồng Hoài giảm sút, có điều không tính cụt hứng.
Cuối cùng giơ tay đăng kí trò chơi chạy trốn khỏi mật thất có 7 người, những người khác phân chia đến trò chơi điện tử và cửa hàng tổng hợp, đã hẹn thời gian và địa điểm tập trung, liền phân ra.
Mọi người đi cùng Du Vấn phụ trách hẹn sẵn, trên đường mua quà vặt trà sữa, cãi nhau ầm ĩ cười toe toét.
Xung quanh dòng người ngược xuôi, vách thủy tinh trong suốt soi ra một đám thiếu niên mặc đồ đồng phục trắng xanh, giống như từng luồng gió hè lướt qua.
Tiệm Du Vấn đặt trước này không lớn, bầu không khí phù hợp, chỉnh trang rất âm u, quỷ diện xếp hàng treo trên tường, nhân viên cũng mặc trang phục không cùng thời đại, không cùng phong cách.
Kịch bản họ đặt trước viết trên tấm bảng gỗ, chữ là màu đỏ đậm, nhuốm máu một chút, đứng ở một bên.
Thiếu gia Tống Anh của gia đình giàu có ở trấn Thanh Hòa, cưới một cô vợ ngoại quốc xinh đẹp, tên Mẫn Hồng.
Mẫn Hồng mang thai không lâu, trấn trên xuất hiện bệnh lạ, bác sĩ bó tay, dân trong trấn không ai giúp chỉ có thể đi tìm bà đồng. Sau khi bà đồng hướng lên trời cầu khấn, chỉ tay về phía Tống phủ.
Vì vậy một âm thanh đã xuất hiện trong trấn, nói bệnh lạ này là do Mẫn Hồng và đứa trẻ trong bụng Mẫn Hồng, cô đã mang thai tai tinh, chỉ có khiến cô tạ tội, giết chết cô và đứa trẻ, bệnh lạ mới biến mất.
Dưới sự thúc ép của người dân trong trấn, ba của Tống Anh, Tống Chi Cẩm không lưỡng lự lâu, bắt Mẫn Hồng vào phòng chứa củi, dùng mọi cách hành hạ. Mà cô đặt sự kì vọng cho người chồng Tống Anh nhưng hắn vẫn không đến thăm cô, thậm chí đã đính ước lần nữa ở bên ngoài, đợi sau khi Mẫn Hồng chết thì có thể nhập môn.
Mẫn Hồng bị vu oan giá họa, ôm hận mà chết, thi thể bị hỏa thiêu.
Bệnh lạ trên trấn đã biến mất, mọi người vỗ tay lộ vẻ vui mừng, quả nhiên không giết sai người.
Nhưng mà qua khoảng thời gian ngắn, trong Tống phủ bắt đầu xuất hiện chuyện lạ.
Mẫn Hồng đã trở về.
Kịch bản quá thông tục, phong cách kinh khủng quán triệt trong nước.
Nhưng Đồng Hoài khiếp sợ, rút lại bên người Tiết Đình, nén vẻ run run trong giọng nói: “Đừng sợ! Tôi bảo bọc cậu!”
Tiết Đình: “…Ừm.”
Nhân viên đếm số người, bắt đầu đọc mục chú ý: “Cấm mang theo thiết bị chiếu sáng, không được ra tay với NPC, không được phá hư đạo cụ…”
Đồng Hoài nghe đến câu đầu tiên, toàn thân đều không ổn.
Nhưng sĩ diện không cho phép cậu lùi bước.
Dù sao Tiết Đình cũng sợ, cậu sẽ đi cùng Tiết Đình, hai người đi cùng bị dọa đến run lẩy bẩy, bẽ mặt lẫn nhau.
Nói xong mục chú ý, nhân viên để mọi người rút thân phận.
Du Vấn rút đầu tiên, liếc nhìn bảng: “Người ở.”
“Tôi là bà đồng.”
“…”
Mọi người nói về thân phận của họ, Du Vấn phát hiện thiếu mất hai người: “Hoài Tể, thân phận của cậu là gì?”
Đồng Hoài ngây ra, môi giật giật: “… Tống Anh.” Sau đó cậu níu chặt tay áo Tiết Đình, “Còn cậu?”
Tiết Đình: “Tía cậu.”
Thấy lông mày Đồng Hoài vặn véo, giơ tay lên muốn đánh người, cậu ta cầm thẻ thân phận, bày ra cho cậu xem.
Tống Chi Cẩm, ba Tống Anh cậu.
Đồng Hoài: “…”
Ăn thua lỗ chán.
Xấp xỉ là lúc đi vào, Đồng Hoài đẩy Du Vấn về phía trước đám người: “Cậu mở đường, tôi bọc hậu.”
Nói xong hít một hơi thật sâu, trốn phía sau nhóm người, còn không quên kéo tay áo Tiết Đình, lòng sợ hãi: “Đừng sợ, tôi bảo vệ cậu.”
Vào cửa, trước mắt bỗng chốc tối lại, cửa chính ở phía sau cót két một tiếng, thịch đóng lại.
Không biết âm thanh nào làm thêm BGM kỳ dị, toàn thân đoàn người dựng lông, lập tức sít lại gần nhau.
Du Vấn gan lớn, dẫn đầu mở đường, còn dám đùa giỡn: “Cũng đừng đi gần như vậy mà, ngộ nhỡ bên cạnh cậu không phải người sao.”
Lâm Đàm Nhã bị dọa hết hồn, Lữ Tử Nhiên vội vàng thấp giọng an ủi: “Đừng sợ.”
Triệu Cẩu cũng bị lời của cậu ta làm cho run lên một cái, cẩn thận nhìn người bên cạnh, xác định là Trần Nguyên, vội vàng ôm chặt: “Trùm trường, làm phiền cậu ngậm miệng lại.”
Tiết Đình nhẹ nhàng tóm Đồng Hoài ở cách xa lại, mặt không cảm xúc hỏi: “Cậu không phải là người hay tôi không phải là người?”
“Cậu đó.” Đồng Hoài đã thích nghi được bóng tối, nhìn rõ là Tiết Đình không sai, khiêm tốn trả lời.
Mấy người mò mẫn đi về phía trước, xuyên qua một lối nhỏ, cách đó không xa ở phía trước có một tòa nhà lớn, trước cổng chính hình như có người đang đứng thẳng.
Da đầu Đồng Hoài tê rần, dồn sức ôm lấy cánh tay Tiết Đình: “Đừng sợ!”
Tiết Đình: “…”
Tiết Đình kéo cái đuôi này, bất chấp kháng cự của cậu, một người một ngựa đi lên phía trước.
Vậy thật sự là người, mặc bộ váy cưới màu đỏ, sắc mặt nhợt nhạt, hai quai hàm quét hai mảng màu đỏ, thấy hai người tiến lên, đôi mắt không đồng tử nhắm ngay họ.
Đây có lẽ chính là Mẫn Hồng rồi.
Thấy Mẫn Hồng không có ý nhúc nhích, những người khác nín thở yên lặng, cẩn thân từng li từng tí đi vòng qua cô, tiến lên đẩy cửa Tống phủ một cái, đẩy không nhúc nhích.
Xem ra phải khởi động cơ quan.
Răng Đồng Hoài run run: “Cô cô cô là vợ tôi sao?”
Một giọng than vãn yếu ớt vang lên.
Mẫn Hồng nhìn Đồng Hoài chằm chằm, ai oán mở miệng: “A Anh, lúc đầu là anh ở trước cửa phủ này, ngay trước mặt tất cả mọi người ôm em vào cửa, anh nói, sẽ yêu thương cưng chiều em cả đời…”
Đầu óc Đồng Hoài trống rỗng mấy giây, buông Tiết Đình ra, làm bộ mạnh mẽ bình tĩnh: “Cô ấy nói cái gì tới?”
“Con trai,” Tiết Đình vỗ vỗ lưng cậu, giọng mang theo sự thông cảm: “Vợ con muốn con bế cô ấy vào cửa.”
Đồng Hoài: “…”
Trong kịch bản thân phận mỗi người không giống nhau, dựa theo manh mối gợi ý, sẽ bố trí nhiệm vụ cá nhân và nhiệm vụ tập thể.
Rõ ràng, đây là nhiệm vụ cá nhân của Đồng Hoài.
Du Vấn ôm tay xem náo nhiệt, la lên: “Lên đi, Hoài Tể!”
Đồng Hoài kiên trì đi đến phía trước, mượn tầm nhìn không rõ nhìn gương mặt trắng bệch của Mẫn Hồng, càng cảm thấy rợn người, cười gượng: “Vợ à, không phải lúc này em sẽ dọa tôi đúng chứ.”
Mẫn Hồng vẫn cứ nhìn chằm chằm cậu.
Dưới sự dõi theo của mọi người, Đồng Hoài cự tuyệt phát hoảng, cắn răng vừa muốn bế Mẫn Hồng lên, Tiết Đình bỗng nhiên mở miệng: “Xem ra có chút nặng, một mình cậu bế không động đậy, cùng nhau đi.”
Mẫn Hồng: “…”
Không biết có phải ảo giác không, ánh mắt Mẫn Hồng đằng đằng sát khí dường như chuyển hướng sang Tiết Đình.
Đồng Hoài cũng sững sờ.
Giọng Tiết Đình lãnh đạm: “Có hạn định, đừng lãng phí thời gian, đi thôi.”
“…Ò.”
Nhiều người ngược lại không đáng sợ như vậy, Đồng Hoài và cậu ta cùng nhau bế Mẫn Hồng, đi về phía Tống phủ.
Vừa đến bên cửa, cánh cửa mới vừa nãy còn không nhúc nhích liền liền từ từ tự động mở ra.
Du Vấn dẫn theo mọi người bắt kịp, thăm dò quan sát xung quanh Tống phủ tìm manh mối.
Đồng Hoài không ngốc như vậy, cố ý đi chậm vài bước, rớt xuống cuối cùng, kéo lấy Tiết Đình nhỏ giọng: “Cậu không sợ à?”
Tiết Đình không nói.
Đồng Hoài kịp nhớ ra, trước khi trên xe buýt, Tiết Đình đã nhìn cậu một chút, mới nói sợ.
Là phát hiện sắc mặt cậu không đúng, cho nên mới nói như vậy sao?
Trong lòng cậu có chút loạn, giống như nước hồ liên tục bị Tiết Đình ném đá xuống, gợn sóng không ngừng.
Tiết Đình lúc nào cũng quan tâm quá mức ở chỗ nào đó.
Có điều rất nhanh, Đồng Hoài không còn tâm tư nghĩ cái này nữa — Mẫn Hồng bảo một mình Tống Anh đi đến phòng chứa củi lúc cô còn sống bị giam cầm.
Ngoài mặt Đồng Hoài tỉnh bơ, trong lòng a a a, trước khi đi còn phất phất tay phong độ đại tướng, bảo mọi người đừng sợ.
Triệu Cẩu sớm đã bị dọa đến ngốc mấy lần, vỗ tay rống khàn cả giọng: “Đồng ca ngạo mạn! Một chút cũng không sợ, không hổ là Đồng ca của tôi!”
Tiết Đình dở khóc dở cười, nhìn theo bóng lưng của Đồng Hoài, đã nhìn thấu sự bi hùng tráng sĩ lần này đi không trở lại.
Phòng chứa củi cách đại sảnh mọi người đợi có chút xa, xung quanh im ắng, chỉ có thể nghe được tiếng bước chân và tiếng nước tí tách không biết từ đâu ra.
Môi trường quá mờ, Đồng Hoài đi một bước dài một bước ngắn, trong lòng cầu thần khấn phật, đi được một nửa, Mẫn Hồng xuất hiện.
Cô nằm bò sau một mặt tường, ngoẹo đầu, lộ ra một bên mặt, nhìn chằm chằm Đồng Hoài không chớp mắt, trên mặt có đường bị thương vì bỏng đáng sợ.
Đồng Hoài cứng đờ đối mặt với cô phút chóc, chậm rãi nói: “Tôi làm.”
Mẫn Hồng hướng về cậu lộ ra một nụ cười u ám, còn chưa làm gì, liền thấy Đồng Hoài chạy như bay, lao vào phòng chứa củi, giống như một tiểu đạn pháo, đuổi theo cũng không kịp.
Mẫn Hồng: “…”
Cửa phòng chứa củi tự động đóng lại, chỗ sâu trong gian phòng tối đen như mực, không biết bên trong có gì.
Đồng Hoài không dám đi qua, hai chân không còn sức trượt ngồi xuống đất, sau lưng toát ra lớp lớp mồ hôi lạnh.
Ngồi một hồi, cậu không còn nghe thấy âm thanh nữa, dè dặt vịn cửa đứng dậy.
Liền đối mặt với chị gái Mẫn Hồng mặt dán vào điêu khắc rỗng trên cửa sổ gỗ đã đến.
Đồng Hoài: “… A a a a!”
Cậu chết đứng chống cửa ngồi xổm xuống, nước mắt đều tuôn ra rồi: “Tiết Đình!!!”
Không biết qua bao lâu, nhịp tim đập loạn bịch bịch của Đồng Hoài hồi phục không ít, nghe ngoài cửa bị gõ khe khẽ một cái.
Giọng nói quen thuộc từ ngoài truyền vào: “Mở cửa.”
Đồng Hoài từ từ ngẩng đầu lên, xác nhận bên ngoài cửa thật sự là Tiết Đình, ngồi mở cửa ra, môi vểnh không thành tiếng.
Tiết Đình cũng ngồi xuống theo, hí mắt quan sát cậu, phát hiện vành mắt cậu đỏ đỏ.
Dọa đứa trẻ thành bộ dạng gì rồi.
“Đừng sợ,” Tiết Đình do dự một chút, đưa tay nhẹ nhàng ôm cậu vào lòng, giọng nói điềm tĩnh, “Đều là giả thôi.”
Đồng Hoài cũng không né tránh, hít hít lỗ mũi, ủy khuất không chịu được: “Vừa nãy vợ tôi chạy đến dọa tôi.”
Gần sát như vậy, Tiết Đình có thể cảm nhận được rõ rệt cơ thể trong lòng đang run rẩy đôi chút, im lặng chốc lát, tay dùng một chút sức: “Cho dù, cô ấy đến nữa, tôi cản cho cậu.”
Giọng nói Đồng Hoài bị khàn: “Ừm.”
“Sợ như vậy sao không nói với những người khác?” Tiết Đình hoàn toàn không hiểu được.
“Mất mặt lắm.” Đồng Hoài xoa xoa khóe mắt, “Còn cụt hứng nữa.”
Tiết Đình cảm thấy buồn cười: “Sợ thành như vậy còn không mất mặt sao?”
“Chỉ mất trước mặt cậu mà, cậu cũng không tính là người.”
“…”
Lảm nhảm hai câu, Mẫn Hồng chuyên nghiệp lại đến dọa người.
Lộc cộc, lộc cộc, lộc cộc.
Chỗ sâu trong gian phòng đen kịt truyền tới tiếng bước chân kéo dài, một tiếng chồng một tiếng, tựa như từ địa ngục mà tới, bóng người Mẫn Hồng xuất hiện trong bóng tối, khẽ nói: “A Anh…”
Tiết Đình quyết đoán nhấn đầu Đồng Hoài vào ngực một cái, biểu cảm bình thản nhìn lại NPC giả thần giả quỷ.
Đồng Hoài bị sợ kêu chít chít, liều mạng chui vào ngực Tiết Đình, hận không thể đem bản thân nhét vào trong cơ thể cậu ta.
Hoặc có thể là căng thẳng quá độ, cậu ngược lại chú ý đến những thứ không nên chú ý, ví dụ như tiếng tim đập mạnh của Tiết Đình.
Bịch — Bịch —
Vang lên bên tai, như cậu ta bày ra như vậy, một tia không loạn.
Quần áo mùa hè cợt nhả, họ ôm thật chặc, cùng chung nhiệt độ cơ thể và nhịp tim.
Qua hồi lâu, Đồng Hoài không nhịn được thoáng ngẩng đầu lên, trong tầm mắt là đường nét xương hàm ưu việt và yết hầu nhô ra rõ ràng.
Cái ôm của Tiết Đình không giống sự rộng rãi của Đồng Kính Viễn, nhưng vững vàng giống nhau.
Có một loại… cảm giác an toàn ngôn ngữ khó mà miêu tả, giống như được cậu ta ôm lấy, thì cái gì cũng không sợ nữa.
Trong cảm giác bao phủ an toàn, Đồng Hoài cảm thấy tốt lên một chút, ngại ngùng rút lại trong ngực Tiết Đình lần nữa, nhỏ giọng hỏi: “Cậu nhìn một chút, vợ tôi còn ở đây không?”
Trời, lợi dụng xong liền muốn chạy.
Tiết Đình vô cùng khó chịu, nhướng nhướng mày, liếc mắt nhìn về phía trước trống không, trả lời: “Vẫn còn.”
Nghĩ tới gương mặt âm u bi thảm của Mẫn Hồng, Đồng Hoài run lên, lập tức lui về trong ngực Tiết Đình, đầu cúi vào giữa cổ gáy của cậu ta, khó chịu đáp: “… Vậy cậu ôm tôi một chút nữa.”
Hơi thở ấm áp trong cổ phun ra, sợi tóc mềm mại cạ vào xương hàm.
Có chút nhột, giống như ôm một con vật nhỏ nũng nịu run lẩy bẩy.
Trong mắt Tiết Đình chợt hiện lẻ tẻ nụ cười xấu xa, dưới càm vô ý cà một cái lên đỉnh đầu cậu, trầm tĩnh trả lời: “Ừm.”