Giả Nghèo

Edit: Y Dung

Lúc Đồng Hoài tỉnh lại đã là giữa trưa ngày hôm sau.

Ánh nắng nóng rực từ khe hở màn cửa chui vào, rơi trên mí mắt, cậu mê mẩn mở mắt ra, bị ánh nắng chiếu đến, thì thầm: “Lão Đồng, sao ba lại kéo màn cửa……”

Nói xong, trước mắt dần dần rõ ràng, nhìn thấy gian phòng lạ lẫm, cậu mới giật mình ngồi dậy.

Chăn mỏng khoác trên thân tuột xuống, Đồng Hoài mê mang nhìn chung quanh.

Gian phòng này không phải rất lớn, có giường, giá sách giản dị, bàn đọc sách cùng tủ quần áo chiếm hơn phân nửa không gian, nhưng vì sắp xếp ngăn nắp nên không thấy chật chội.

Nệm dưới thân không mềm lắm nhưng không cấn người, chăn mền cùng ga giường đều là màu tro lạnh Bắc Âu, có mùi quen thuộc dễ ngửi. Bên giường là bàn đọc sách, phía trên xếp mấy chồng sách cùng bài thi, sách bài tập, đối diện cửa phòng có cái bia phóng phi tiêu.

Không giống với ổ chó rối tung của Đồng Hoài, là một gian phòng ngay ngắn trật tự.

Chỉ là khí tức sinh hoạt không có nhiều.

Đồng Hoài đầu hơi đau trừng mắt nhìn, loáng thoáng nhớ tới chuyện tối hôm qua.

Cậu uống được một nửa liền say, sau đó Tiết Đình đưa cậu về, chuyện sau đó đều không nhớ rõ.

Cho nên đây là phòng của Tiết Đình sao?

Đồng Hoài rất có ý thức về lãnh địa, phòng riêng chỉ cho Đồng Kính Viễn, ông bà nội và Du Vấn đi vào, trước khi vào còn phải hỏi, không được cho phép thì không được vào. Ngay cả dì Trần chăm sóc cậu nhiều năm cũng chỉ có thể một tuần vào quét dọn một lần.

Mặc dù không nói ra nhưng Đồng Hoài có trực giác nhạy bén —— Tiết Đình giống như cậu, rất chú trọng không gian riêng tư, sẽ không cho phép những người khác tùy ý vào phòng của mình.

À há.

Cậu ngồi trên giường đung đưa chân, đầu óc chưa tỉnh táo, không vui cúi đầu nhìn đôi dép lê trên đất, mang vào rồi bắt đầu đi dò xét.

Lúc Tiết Đình mở cửa, vừa vặn gặp được Đồng Hoài đang đi ra cửa: “Tỉnh rồi à?”

Đồng Hoài thành thật trả lời: “Tỉnh rồi.”

Tiết Đình chỉ chỉ sát vách: “Đi rửa mặt, kem đánh rang, bàn chải, khăn mặt đã chuẩn bị xong, sau đó xuống ăn cơm.”

“A.”

Đồng Hoài lúc mơ hồ rất nghe lời, đi ra ngoài cửa, Tiết Đình không né.

Cậu không qua được, nghi hoặc ngước nhìn.

Khác với đôi mắt sâu thẳm hẹp dài của Tiết Đình, mắt Đồng Hoài giống mẹ, khóe mắt hơi tròn, đường cong nhu nhuận, nhìn từ góc độ này có chút ngây thơ vô tội.

…… Nhìn rất non mềm, rất dễ bắt nạt.

Trong lòng Tiết Đình như bị lông vũ nhẹ nhàng vuốt ve, nhịn không được muốn khi dễ cậu.

Cậu ta vươn tay vén mấy sợi tóc hơi dài trước trán Đồng Hoài rồi đè lên đỉnh đầu: “Không chê chướng mắt chứ?”

Sau đó cong người xuống lầu.

Đồng Hoài khó hiểu nhìn con người kỳ qúai này, không phát hiện có gì lạ, đi vào phòng tắm kế bên.

Vừa nhìn vào gương liền phát hiện tóc trên trán bị vén lên, có một cái kẹp tóc màu hồng sáng lấp lánh.

Đồng Hoài thanh tỉnh.

“Dám gắn cái này lên tóc của lão gia? Đồ bệnh hoạn!”

Đồng Hoài giật kẹp tóc xuống, nhanh chóng rửa mặt xong, khí thế hung hăng xuống lầu cầm theo vật chứng tìm người hỏi tội.

Ông cụ Tiết đã ngồi trước bàn cơm, gặp Đồng Hoài xuống, ánh mắt ân cần: “Tiểu Đồng tỉnh rồi à, uống nhiều rượu như vậy đầu còn đau không?”

Đồng Hoài sắp bành trướng nổi giận liền ép xuống: “Chào ông ạ. Cháu không còn đau nữa.”

Tiết Đình mang món cuối lên bàn ăn, thanh âm nhàn nhạt trào phúng: “Ông nội hiểu lầm rồi, cậu ta uống không nhiều, ăn mới nhiều.”

Đồng Hoài giận tái mặt: “Bạch Nhãn Lang, còn không phải cản rượu cho cậu sao!”

Ông cụ vốn đang cười ha hả, nghe được câu này nghi hoặc nhìn về phía cháu trai, dùng ánh mắt hỏi thăm: “Cháu mà còn cần người khác cản rượu sao?”

Xuỵt.

Tiết Đình nhìn ông cụ nháy mắt ra dấu, giống như chân thành xin lỗi: “Vâng, nội mà không ăn sẽ bị giành mất đó.”

Nói là xin lỗi, càng giống hù người hơn.

Bất quá Đồng Hoài từ trước đến nay rất dễ dụ.

Được chăm sóc tốt, cậu ngồi xuống, Tiết Đình ngồi vào bên cạnh cậu, đẩy chén canh đậu xanh giải rượu qua.

Sau khi say rượu đầu còn đau, Đồng Hoài lúc này rất ngoan, yên tĩnh vùi đầu uống canh.

Ông cụ Tiết khóe mắt mang theo ý cười, vô tình mở miệng: “Trước kia ba của Tiết Đình cũng……”

Vừa nhắc tới chuyện này, ông cụ đột nhiên thu miệng lại.

Động tác của Đồng Hoài dừng lại, nhìn về phía Tiết Đình, nghe được mấy chữ sau, sắc mặt cậu ta hơi nhạt đi.

Lần đầu tiên cậu thấy Tiết Đình lộ ra loại sắc mặt này.

Tiết Đình giống một hồ nước, đáy hồ tĩnh lặng, mặt ngoài gợn sóng bình dị gần gũi, luôn bất động an tĩnh lại thong dong không gấp gáp.

Mà lúc này đuôi chân mày khóe mắt của cậu ẩn ẩn nhăn lại, không che giấu vẻ kháng cự, giống như tầng băng dưới đáy đã nổi lên.

Ông cụ Tiết giống như là đã làm sai chuyện gì, thấp giọng gọi: “Tiểu Đình?”

“Không có gì,” qua nửa phút, Tiết Đình bình tĩnh trở lại, tựa hồ gợn song khi nãy là do Đồng Hoài hoa mắt, cậu nhìn Đồng Hoài, “Thất thần làm gì, muốn tôi đút cậu ăn sao?”

Đồng Hoài một lần nữa động đũa, ăn không ngon.

Cậu bỗng nhiên ý thức được, Tiết Đình không nhắc đến cha mẹ, có lẽ nguyên nhân phức tạp hơn cậu nghĩ.

Nhưng Tiết Đình sẽ không nói cho cậu biết.

Ăn được một nửa, Đồng Hoài một lần nữa cảm nhận được bầu không khí sinh động trên bàn cơm. Ông cụ khẩu vị không tốt như người trẻ tuổi, vẫn chờ bọn họ ăn xong mới chắp tay sau lưng, đi tản bộ trong sân.

Xương cốt của ông cụ không bằng thanh niên trẻ tuổi, đến bây giờ đi đứng vẫn còn khập khiễng, vẫn bị Tiết Đình cấm chừng, mỗi ngày chỉ có thể ở trong sân đi dạo giải buồn.

Đồng Hoài có kinh nghiệm nghỉ hè, đi theo thu dọn bàn ăn, nhìn Tiết Đình mang găng tay rửa bát đĩa, lúc này mới lấy kẹp tóc màu hồng từ trong túi ra: “Đây là cái gì?”

Tiết Đình không ngẩng đầu, ngữ khí bình tĩnh: “Quà sinh nhật.”

“Cái gì?”

“Thấy hợp với cậu.” Tiết Đình rửa xong, lau lau tay, quay đầu cười một tiếng, giữa lông mày không che giấu sự chế nhạo.

Hợp cái rắm.

Đồng Hoài đem kẹp tóc quăng vào người cậu ta, quyết định nể mặt chuyện tối qua mà không tính toán: “Tôi về nhà.”

Tiết Đình lau xong cái bát cuối cùng đặt xuống, dừng ở cửa phòng bếp không nói, nhìn Đồng Hoài sắp vượt qua mình, bỗng nhiên duỗi chân ra.

Đồng Hoài không kịp né bị té một cái, nghiêng về phía trướ, cuống quít níu cổ áo Tiết Đình, eo bị ôm lại, cả người ngả trong ngực Tiết Đình.

Còn chưa kịp nổi giận, Tiết Đình đút tay vào túi lấy đồ bên trong ra, đưa tới trước mắt Đồng Hoài.

“Không giận nữa hả?”

Giọng trầm thấp rơi vào bên tai, Đồng Hoài vô thức tiếp nhận, tập trung nhìn vào.

Là vé vào cửa buổi hòa nhạc của ca sĩ mà cậu thích.

Vị trí không tệ, cách sân khấu rất gần, hai vé, số liền nhau.

Tiết Đình khoanh tay, trong mắt mang theo tia cười, ngoẹo đầu nhìn cậu.

Đồng Hoài: ……

Nói thật không gạt cậu.

Kỳ thật chỗ tôi hay ngồi là VIP của khách quý.

…… Thế sự vô thường, nhân sinh không như bình thường.

Đồng Hoài muốn nói lại thôi, trong lòng trĩu nặng, cảm thấy mình giống như tên trộm lấy mất ba chiếc xe đạp của Tiết Đình.

Vé vào cửa buổi hòa nhạc đã bán hết sớm trước mấy tháng, một vé còn khó mua, mua vé chợ đen chắc chắn rất đắt, hai vé này còn là vị trí tốt.

Tiết Đình khẳng định tốn không ít tiền.

Cái này nếu là Du Vấn thì thôi, còn nếu là Tiết Đình……

Thấy Đồng Hoài nhìn chằm chằm vé vào cửa không lên tiếng, thái độ thong dong của Tiết Đình thu lại, không chắc chắn cậu đang cao hứng hay bị làm sao.

Cậu hơi nhíu nhíu mày lại, suy nghĩ xem có chỗ nào không đúng.

Mấy ngày trước cậu thấy Đồng Hoài đăng trạng thái đếm ngược buổi hòa nhạc, kiểu rất muốn đi xem, lại vào trang cá nhân của Đồng Hoài phát hiện Đồng Hoài đăng rất nhiều bài viết về ca sĩ kia.

Vé xem buổi hòa nhạc đối với nhóc tóc xoăn hẳn là rất đắt.

Cho nên cậu mới tìm bạn mua vé giúp.

Lúc tìm mua vé, Tiết Đình thuận miệng nói có một người bạn thích xem.

Bên kia lại hiểu lầm ý cậu, trực tiếp gửi qua hai vé.

Còn viết bưu thiếp chúc mừng: Bạn của Tiết ca là ai a, theo đuổi không phải dễ như trở bàn tay sao, chúc buổi hòa nhạc suông sẻ, thành công ôm mỹ nhân về!

“Cảm ơn,” Đồng Hoài miễn cưỡng đè xuống tâm tình phức tạp, đánh gãy hồi tưởng của Tiết Đình, “Chắc cậu bỏ ra không ít tiền.”

Tiết Đình sợ cậu có áp lực, nói thật: “Không nhiều.”

Thậm chí không dùng tiền, là tặng không.

Đồng Hoài lập tức cảm động vi diệu.

Này, cậu đúng là tên sĩ diện, miệng không chịu thừa nhận.

Cậu suy nghĩ một lát, nghĩ nên tìm một dịp đáp lễ, lấy một vé nhét vào trong tay Tiết Đình, thăm dò nói: “Vậy ngày mai chúng ta cùng đi xem hòa nhạc đi.”

Tiết Đình không nghĩ sẽ đi xem hòa nhạc, nghe vậy khẽ giật mình.

Nghĩ lại, vé là cậu đưa, cậu không đi thì ai đi?

Du Vấn?

Nhớ tới lời nói khi say của Du Vấn tối hôm qua, Tiết Đình cảm thấy khó chịu, chậm rãi nhẹ gật đầu.

Vậy chiều mai chúng ta đi sớm một chút, buổi hòa nhạc ở thị trấn kế bên, phải ngồi xe qua. Đồng Hoài cười lên, trên gương mặt hiện lúm đồng tiền nhàn nhạt, “cám ơn.”

“Ừ.”

Đồng Hoài chào hỏi ông cụ, cầm quà sinh nhật lên thắng lợi trở về nhà.

Về nhà cũ ngồi xuống, Đồng Hoài gắn sạc điện thoại.

Sau khi mở màn hình sáng lên, hiện ra mấy cuộc gọi nhỡ, là Đồng Kính Viễn.

Nhìn thời gian, đại khái là gọi lúc tối hôm qua đang uống rượu, điện thoại để chế độ im lặng nên không chú ý tới.

Mặc dù tỉnh rượu nhưng vẫn còn rã rời, Đồng Hoài mệt mỏi ngáp một cái, định gọi điện thoại nhưng không gọi.

Lão Đồng chắc đang làm việc.

Đồng Hoài lại vào Wechat, phát hiện Đồng Kính Viễn gửi cho cậu mấy tin nhắn.

Phía trên mấy câu đầu nhạt nhẽo như bình thường, không phải hỏi cậu đang làm gì thì cũng bảo cậu uống ít một chút, tin cuối cùng gửi lúc hai giờ sáng, là một video.

Đồng Hoài buồn bực ấn mở.

Cảnh trong video hiển nhiên trong văn phòng, Đồng Kính Viễn mặc trang phục chỉnh tề, đeo cà vạt, ngồi trước bàn làm việc.

Nghiêm túc như sắp lên bàn đàm phán, đột nhiên chắp tay trước ngực: “Con trai cưng, ba ba sai rồi, sang năm nếu công ty phá sản, ba ba cũng sẽ về ăn sinh nhật với con. Đừng làm lơ ba ba nữa có được không?”

Đồng Hoài: ……

Đồng Hoài đơ mấy giây mới nhớ hôm qua hình như có gửi mấy câu nói nhảm, muốn Đồng Kính Viễn chắp tay trước ngực trực tiếp tạ tội.

Khóe miệng của cậu kéo ra, nhịn không được đập giường cười như điên, cười được mấy phút, miễn cưỡng nín cười lau nước mắt, gửi qua một con gà đầu mang tinh bột hoa, ôm cánh tay hừ lạnh.

Đồng Kính Viễn lúc này đang online, lập tức gọi video trò chuyện: “Con trai, không giận nữa sao?”

Đồng Hoài lẩm bẩm: “Thái độ coi như thành khẩn, miễn cưỡng tha thứ.”

Đồng Kính Viễn cười: “Con trai cưng đúng là rộng lượng.”

“Ba không sợ con ở bên ngoài uống say sao?” Đồng Hoài nghi ngờ hỏi.

Đồng Kính Viễn: “Cái này vi phạm sẽ không được tha thứ nên chắc chắn không dám.”

Nói xong, hai cha con đều vui.

Vui vẻ hàn huyên một hồi, sau khi ngắt video, oán trách trong lòng Đồng Hoài cuối cùng cũng tan thành mây khói.

Hôm sau, Đồng Hoài ngủ một giấc đến mười giờ rưỡi mới tỉnh, tắm sơ rồi thay quần áo, đến chỗ lão Sài ăn cơm.

Sài Lập Quốc thấy bóng người quen thuộc, lên tiếng: “Khách quý lâu ngày không gặp a.”

Đồng Hoài trông mong: “Khách quý muốn ăn mì đậu nành.”

Sài Lập Quốc lắc đầu, một cậu thanh niên mà lại nũng nịu thuần thục như vậy, ngoài miệng ghét bỏ nhưng động tác lại rất nhanh nhẹn, mang lên một phần mì đậu nành.

Thói quen của Đồng Hoài khó sửa, vừa ăn vừa chơi điện thoại, canh gần tới giờ, nhắn cho Tiết Đình một tin: “Cậu cho mèo ăn chưa?”

Tiết Đình trả lời rất nhanh: “Vừa ra cửa.”

Đồng Hoài hai ba muỗng ăn xong ngụm cuối cùng: “Chú Sài cháu đi trước a, tiền chuyển qua Wechat.”

Không đợi Sài Lập Quốc trả lời, cậu liền co cẳng chạy mất.

Ngõ nhỏ cách Sài Ký tương đối gần, Đồng Hoài tới trước ngồi xổm đầu ngõ đợi một lát đã nghe được tràng tiếng chuông xe đạp.

Tiết Đình ngừng ở đầu ngõ, nhìn Đồng Hoài một chút rồi đưa cây kem qua: “Ngồi xổm ở đây chờ nhận nuôi à?”

“Con mèo đó rất hung dữ, tôi không dám vào một mình.” Đồng Hoài cắn cây kem hàm hồ nói.

Tiết Đình nhìn cậu như thế, khóe miệng nhàn nhạt cong lên, trong tiếng kháng nghị xoa nhẹ mái tóc của cậu, đẩy xe đạp vào trong.

Chí ít trước khi thời tiết triệt để chuyển sang lạnh, phải sắp xếp cẩn thận cho lũ mèo con, tìm người nhận nuôi —— ông cụ Tiết bị dị ứng lông mèo, không thể nhận nuôi, Đồng Hoài ngay cả mình còn chưa chăm sóc tốt, nói chi là mèo.

Đồng Hoài đăng tin nhận nuôi trên Weibo, tiếc là không có ai đến hỏi.

Đi đến gần những con mèo nhỏ làm ổ bên cạnh thùng rác, Đồng Hoài ngồi xổm xuống, thuần thục kêu tiếng mèo.

Ba con mèo con nhận ra cậu, theo thứ tự chui ra ngoài, cuối cùng là Tiểu Hoa dữ dằn.

Đồng Hoài chắc lưỡi một cái, tận tình khuyên bảo: “Tiểu Hoa, mày hung dữ như vậy sẽ không gả đi được.”

Tiết Đình: ……

“Làm một con mèo nhỏ hiền lành ngoan ngoãn, tụi tao mới dễ tìm chủ mới cho mày a.” Đồng Hoài nói xong, lại bị Tiểu Hoa nhe răng trừng mắt nhìn, phi thường không vui, “con mèo này lại như vậy.”

Tiết Đình xách cổ áo cậu nhấc lên: “Còn lải nhải coi chừng nó cào cậu đó.”

Đồng Hoài nghe xong, sắc mặt quỷ dị ngó ngó Tiết Đình, lại ngó ngó con mèo, nhìn còn mèo, lại nhìn sang Tiết Đình: “Tiết ca, cậu có phát hiện hay không, nó mặc dù rất hung nhưng không có hướng móng vuốt qua phía tôi a.”

Tiết Đình nghi hoặc: “?”

“Loại này có một thuộc tính, gọi chung là kiêu ngạo,” Đồng Hoài giấu diếm ý đồ xấu, “Đình Đình, cậu không cảm thấy nó rất giống cậu sao?”

Tử huyệt cứ bị đem ra lặp đi lặp lại, Tiết Đình hít một hơi, quyết định nể mặt chuyện Đồng Hoài cản rượu giúp mình, không chấp nhặt với cậu, mặt không biểu tình: “Đi thôi.”

Cho mèo ăn xong mỗi người đi một ngả, ba giờ chiều hai người lại đến cùng một chỗ, đi tàu điện ngầm đến Cao Thiết rồi mua vé đi thị trấn kế bên.

Buổi hòa nhạc bảy giờ rưỡi bắt đầu, xét vé sớm một tiếng, Đồng Hoài dẫn Tiết Đình đi dạo một vòng, lúc đến vừa đúng giờ.

Sau khi ngồi xuống, Đồng Hoài lưu luyến không rời nhìn qua chỗ khách VIP, một lần nữa khắc sâu hiểu được cái gì gọi là tự làm tự chịu.

Hiện thực cũng thật kỳ quái.

Quan hệ với Tiết Đình càng tốt, cậu càng không dám chủ động nói thật.

Buổi hòa nhạc kéo dài gần ba tiếng.

Hai người vừa đi ra, Đồng Hoài liền nhận được tin nhắn của Du Vấn.

– Chú cá nhỏ mơ ước làm Hải Vương: “Trời má, huynh đệ! Cậu nổi tiếng rồi!”


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui