Edit: Y Dung
Trong sự cám dỗ của hàng xe sang trọng, Đồng Hoài vẫn không bị lay chuyển, bổ sung nguyện vọng mộc mạc: “Con muốn một cái xe đạp.”
Đồng Kính Viễn ngừng nói, trong lòng tràn đầy cô đơn cùng thất vọng: “Con à, con biết chạy sao?”
“Chỉ là xe đạp thôi mà, học hai ngày là biết, không làm khó được con đâu.” Đồng Hoài rất có lòng tin.
Giọng nói của con trai đầu bên kia nhẹ nhàng, Đồng Kính Viễn cơ hồ có thể tưởng tượng được bộ dáng đắc ý của cậu, trầm mặc xuống.
Con trai của người khác đa số đều biết chạy xe đạp, chỉ có Đồng Hoài là không.
Vì lúc đầu học chạy cần có một người nắm yên phía sau giúp giữ thăng bằng.
Người đó có thể là cha mẹ, có thể là bạn bè, nhưng ông không ở cạnh Đồng Hoài, đứa nhóc mạnh mẽ cũng không có khả năng tìm được người khác hỗ trợ.
“Ừ, tốt,” trong lòng Đồng Kính Viễn cuồn cuộn một sự áy náy, nắm chặt điện thoại, thanh âm bình tĩnh, vẫn cười như cũ, “chờ ba ba trở về dạy con.”
Đồng Hoài lơ đễnh.
Nhìn Tiết Đình cưỡi xe nhẹ nhàng như vậy, có thể khó bao nhiêu chứ, tự cậu học là được.
Huống chi chờ tới lúc Đồng Kính Viễn về còn không biết là khi nào.
Hàn huyên hồi lâu cúp điện thoại, Đồng Hoài nằm lại trên ghế salon, vào xem điểm thấy cao hứng, kém chút quên mất cậu đã thành công đánh vào mặt Trần Ngô.
Vốn là ôm mục đích này nên mới cố gắng, giờ đã thành công, niềm vui cùng cảm giác thành tựu phát ra từ đáy lòng, ngược lại không liên quan quá nhiều đến mục đích ban đầu nữa.
Đồng Hoài trở lại nhóm, mở bài viết ra, muốn xem Trần Ngô nói cái gì, nhưng phát hiện ông ta không phát biểu gì cả.
Không biết có phải do bị ê mặt hay không.
Kỳ nghỉ Quốc Khánh thoáng qua, vào ngày nghỉ cuối cùng, “Đội sát thủ” được tập họp lại để chiêu binh mãi mã làm bài tập mà không có giáo viên.
Nhà Đồng Hoài ở ven hồ có thể ngắm trăng, bài tập đã hoàn thành trước thời hạn nhờ có Tiết Đình giúp đỡ, lúc Triệu Cẩu mời mình, cậu còn vỗ ngực kiêu ngạo từ chối.
Tiểu đội trưởng Triệu Cẩu đối mặt với cái tên đã từng đại đội trưởng, hoảng hốt: “Tôi không nghĩ tới cậu mày rậm mắt to cũng có ngày phản bội cách mạng.”
Đồng Hoài đang tưới nước cho hoa, tay khẽ chống ngồi vào bên cạnh bệ cửa sổ: “Nhà cậu với nhà lão Nguyên không phải rất gần sao, tìm cậu ta dạy làm bài tập không được hả?”
“Đi cái gì mà đi,” Triệu Cẩu bi phẫn, “Không cho tôi chép thì thôi, cậu ta so với mẹ Chung Quỳ còn kinh khủng hơn, chỉ vài phút là muốn tiêu diệt tôi. Cậu đã trải qua chưa? Tiết ca như thế, còn dọa người hơn cả Diêm Vương.”
Đồng Hoài im lặng, chân thành tha thiết nói: “Thật xin lỗi, tôi không thể đồng cảm với cậu được.”
Thanh âm của Tiết Đình rất êm tai, không khéo Đồng Hoài ngay từ đầu thích Thẫm Tễ cũng là do giọng nói của anh ta dễ nghe.
Lúc cậu ta giảng bài, âm thanh sẽ hơi thấp một chút, tiếng nói có từ tính, chẳng những không lãnh đạm như bình thường, ngược lại còn ẩn chứa một chút ôn hòa.
Cho nên cứ coi như mặt mũi Tiết Đình thường xuyên kiểu ‘đề dễ như vậy mà cậu còn yếu hơn nó,’ cậu cũng không hất bàn phát động khởi nghĩa. Huống hồ Tiết Đình sao lại không kiên nhẫn được, nói về bài học lại rất kiên nhẫn, sẽ chuyển đổi mạch suy nghĩ để cậu hiểu được, phân tích so với giáo viên còn kỹ càng hơn.
Cho nên Đồng Hoài tạm thời chưa trải nghiệm qua cảm giác địa ngục của Triệu Cẩu.
Triệu Cẩu: “…… Tôi nghi ngờ cậu đang diễn.”
Đồng Hoài nho nhã lễ độ: “Cảm ơn, tôi chính là đang diễn với tên ngồi cùng bàn.”
Triệu Cẩu lườm nguýt một cái, hùng hùng hổ hổ cúp điện thoại.
Kì nghỉ dài hạn kết thúc, bắt đầu trở lại lớp.
Đồng Hoài nghỉ mấy ngày trên giường, thực sự không có nghị lực dậy sớm, lúc đầu dự định sẽ đi xe buýt, không ngờ mới sáu giờ hai mươi đã có người gọi tới.
Cậu mơ màng lấy điện thoại ra, trên màn hình nhảy lên tên Tiết Đình.
Thanh âm của đối phương hoàn toàn trầm ổn lãnh đạm như trước đây: “Rời giường.”
Đồng Hoài mếu miệng, phi thường ủy khuất, tư tưởng muốn ngã đầu ngủ tiếp thêm mười phút, thân thể ngược lại thành thật bò dậy.
Dì Trần lo lắng Đồng Hoài một mình ở đây không ai chăm sóc, cách ba năm ngày lại đến một chuyến, trong tủ lạnh chất đầy đồ ăn.
Đồng Hoài nhanh chóng rửa mặt xong, cầm bình sữa bò, ngậm bánh mì chạy xuống lầu. Tiết Đình đeo tai nghe, đứng dựa vào cột đèn đường chờ, hai chân dài xếp cạnh nhau, là bộ dáng nhu thuận chờ chở bạn học Tiểu Đồng.
Hừng đông chưa tới, lúc này trời còn mịt mờ, đèn đường sáng loáng.
Đồng Hoài cảm thấy người này đúng là bị điên: “Cậu không phải ngày nào cũng dậy sớm như vậy chứ?”
“Sớm sao?” Tiết Đình cảm thấy không có gì bất thường.
Đồng Hoài bị chặn họng, yên lặng ngồi lên xe đạp, hai ba miếng gặm bánh mì, không muốn nói với người này nữa.
Cậu ùng ục uống mấy ngụm sữa bò, nhìn tai nghe của Tiết Đình, bỗng nhiên có chút hiếu kì cậu ta đang nghe cái gì, trộm kéo một cái tai đeo lên.
Tiết Đình liếc cậu, không nói gì.
Đồng Hoài không hứng thú với bài hát này lắm, câu có câu không nói với Tiết Đình: “Ngày mai cậu đi tập huấn đúng không?”
“Ừ.”
“Tôi sẽ lau sạch sẽ chỗ ngồi giúp cậu chờ cậu trở về.”
Bài hát kết thúc, chuyển qua bài tiếp theo, là bài hát tiếng Anh, giai điệu dễ nghe, ánh nắng bay lên.
Đồng Hoài lại uống sữa, hừ hai câu, chọt eo Tiết Đình: “Đây là bài gì?”
Tiết Đình trầm mặc một lát: 《Two Is Better Than One》.
Đồng Hoài sửng sốt, nhịp tim không hiểu sao lại hụt một nhịp.
Cậu mơ hồ lẩm bẩm, hạ mi mắt, từ từ uống sữa không nói gì nữa.
Ca khúc dần dần chuẩn bị kết thúc, giọng ca từ tính của ca sĩ hát hai câu cuối cùng:
Two, is better than one, two is better than one.
Không khí sáng sớm hơi lạnh, xe đạp đi trên con đường yên tĩnh, xuyên qua màn sương sớm cùng ánh đèn mờ ảo.
Hai người đều không nói gì thêm.
Lúc bước vào lớp, Đồng Hoài bị một đường vây quanh đến chỗ ngồi.
Tiết Đình đi theo bên cạnh, tiếp theo cũng bị chú ý, nghiêng đầu cau mày rất muốn đem Đồng Hoài quấn thành một cục rồi cất vào trong túi, miễn cho cậu lại gây tai họa.
Cũng may hai người tới không sớm, chuông vào học reo lên, lớp trưởng Lữ lạnh lùng bước vào phòng, ngay cả Triệu Cẩu cũng không dám quay người thì thầm.
Sau buổi đọc sớm, tiết đầu tiên là ngữ văn.
Hứa Tinh Châu cầm bảng thành tích mới in ra, vào lớp sớm mấy phút, mặt mũi tràn đầy gió xuân “—— Trong mười hạng đầu tiên, ban ba chiếm phân nửa, điểm trung bình của bốn môn cao nhất.”
Thầy nói sơ tình huống sau đó ung dung nói tiếp: “Ngoại trừ những chuyện này, lớp chúng ta còn có hai cái nhất.”
Cả lớp ngầm hiểu, nhao nhao nhìn về phía hai nhân vật nổi tiếng ở nơi hẻo lánh kia.
“Tiết Đình xếp hạng nhất,” Hứa Tinh Châu dừng một chút, ánh mắt mỉm cười nhìn qua Đồng Hoài, “còn Đồng Hoài có tốc độ tiến bộ nhanh nhất.”
Đồng Hoài lúc nãy vào lớp da mặt còn rất dày, giành giật từng giây khoe khoang chém gió với Triệu Cẩu, bây giờ được Hứa Tinh Châu nói như vậy ngay trước toàn lớp, ngược lại ngại ngùng, sắc mặt cố gắng nghiêm túc, vành tai lặng lẽ đỏ lên.
Tiết Đình ngồi kế bên nâng cằm thưởng thức một lát, khóe miệng cong cong, trong lòng nhảy ra hai chữ.
Đáng yêu.
Hứa Tinh Châu không lãng phí quá nhiều thời gian nói về thành tích, phát bài thi rồi bắt đầu giảng giải.
Hết tiết Văn là đến tiết tiếng Anh.
Lần này Anh ngữ tương đối khó, điểm cao rất ít, Đồng Hoài lười nhác học thuộc từ đơn, ngữ pháp cũng không được nhiều, toàn bộ nhờ ăn may, điểm thi không cao.
Người đứng hạng nhất ngay trong lớp nhưng Trần Ngô sắc mặt lại khó coi.
Một tiết tiếng Anh không có gì gợn sóng, Trần Ngô không khích lệ Đồng Hoài cũng không chọn cậu trả lời câu hỏi.
Nghỉ giữa giờ là chạy bộ, buổi sáng dậy sớm mười phút, Đồng Hoài còn đang thiếu ngủ, định chạy xong sẽ về lớp ngủ bù thì bị Lữ Tử Nhiên gọi lại: “Đồng Hoài, thầy Trần gọi cậu đến văn phòng…… Sắc mặt thầy ấy không tốt lắm.”
Đồng Hoài: ……
Chuyện này giống như đã từng thấy qua rồi.
Thính giác của Tiết Đình nhạy cảm, đang định đi khỏi thì bắt được một câu như vậy, dẫm chân xuống, đưa tay khoát vai Đồng Hoài: “Tôi đi cùng cậu.”
Đồng Hoài do dự gật gật đầu.
Đến lầu Trí Viễn, hai người đi theo hướng phòng làm việc của giáo viên khối 11.
Đồng Hoài hạ giọng: “Tôi có trực giác ông ta lại muốn nổi điên.”
Quả nhiên đi vào văn phòng, liền nhìn thấy mặt Trần Ngô đang muốn nổi bão.
Trên bàn bày phiếu điểm, ông ta khoanh tay tựa trên ghế ngồi, tư thái không yên ổn, gặp Tiết Đình cũng đi theo, nhíu mày lại.
“Tìm em có việc sao?” Đồng Hoài lười nhác không muốn khách khí.
Tôn trọng là cần thiết, ngay cả thầy trò cũng như vậy.
Trần Ngô nhìn không vừa mắt nhất chính là bộ dáng này của cậu, chỉ chỉ một cái phiếu điểm, ngữ khí lạnh như băng: “Lúc đó làm bài thi như thế nào?”
Đồng Hoài còn tưởng ông ta bị đánh một vố vào mặt nên khó chịu, nghe được câu này, đột nhiên kịp phản ứng —— thì ra Trần Ngô hoài nghi cậu gian lận!
Luôn có một số giáo viên có thành kiến cực độ đối với học sinh.
Đồng Hoài cũng không nghĩ tới Trần Ngô sẽ bỏ thành kiến, nhưng bị nghi ngờ nhiều lần không có bằng chứng, cậu cũng giận, sắc mặt lạnh xuống: “Coi như em là học sinh yếu, nghi ngờ em gian lận cũng phải có chứng cứ, không có bằng chứng mà nói xấu học sinh thầy cũng không đỏ mặt, có thời gian áp bức học sinh, tại sao không dành thời gian để giám sát đi.”
Trần Ngô bị một câu của cậu nhóm lửa: “Đối với loại học sinh như em……”
Trước khi ông ta nói hết câu, một giọng nữ lạnh lùng truyền đến, ngắt lời ông ta: “Thầy Trần.”
Cô Lữ Sâm dạy môn số học của ban ba đẩy cửa vào, đại khái là ở ngoài đã nghe được một lúc, thần sắc bất ngờ: “Tôi nghe các giáo viên khác nói qua, lần trước thầy không có bằng chứng nói Đồng Hoài gian lận, sao vậy, bây giờ thầy lại muốn lịch sử tái diễn à?”
“Cô Lữ,” Trần Ngô nhíu nhíu mày, không biết vì sao cô lại che chở cho Đồng Hoài, “Bảng thành tích của Đồng Hoài cô cũng xem qua rồi, nhiều lần tổng điểm hơn hai trăm, lần này thế mà được hơn bốn trăm, làm sao có thể?”
Khoảng thời gian trước, trong lớp có mấy người chuẩn bị thi toán, kể cả Tiết Đình.
Cô Lữ Sâm thỉnh thoảng có cho bài tập kiểm tra, thấy Tiết Đình chỉ bài cho Đồng Hoài, nghĩ thầm con mẹ nó không thể nào, cũng không nhìn tới ai ngồi cùng bàn với cậu, đứa nhóc đó không phải ngốc.
Cô quét mắt một vòng trong phòng làm, ai cũng đang vểnh lỗ tai trộm nghe.
Lữ Sâm hắng giọng, hàm súc đem ba chữ “con mẹ nó” xóa bỏ, vừa muốn giúp Đồng Hoài giải thích thì Tiết Đình nãy giờ trầm tĩnh không nói bỗng nhiên mở miệng: “Thầy Trần không tin điểm của Đồng Hoài là do tự mình thi sao?”
Thấy cậu ta mở miệng, chân mày Trần Ngô nhíu chặt hơn.
Học sinh kém trong mắt ông ta chính là hạt cát, nhưng so với hạt cát không dùng được, ông ta càng không nhìn nổi một học sinh tốt trộn lẫn với học sinh kém như vậy.
Dù sao so với gần son nhanh đỏ, gần mực sẽ đen nhanh hơn và cũng dễ dàng hơn.
Đồng Hoài không kiên nhẫn được nữa, cười lạnh một tiếng: “Thầy ấy thích tin……”
“Hay là thế này,” Tiết Đình đi trước một bước, cắt đứt Đồng Hoài, ngăn trước mặt cậu, “Đề thi tháng chắc chắn có đề dự bị, hình thức cơ bản giống nhau. Nếu thầy không tin thì đem bài thi đến để Đồng Hoài thi lại.”
Yêu cầu hợp tình hợp lý.
Các giáo viên gần đó nghe trộm nhao nhao gật đầu: “Lão Trần, cô Lữ nói cũng đúng a, sao có thể không có bằng chứng mà hoài nghi học sinh? Hay nghe Tiết Đình để Đồng Hoài thi lại đi? Đến cùng có làm được hay không, điểm có phải do chính mình đạt được hay không, quan sát một mình em ấy thi, chẳng phải chân tướng sẽ rõ ràng hay sao.”
Trần Ngô dao động trừng mắt nhìn Đồng Hoài, nửa ngày cắn răng một cái: “Được.”
Ông ta lấy điện thoại ra, không biết gọi cho ai, chỉ chốc lát sau một giáo viên đưa tới mấy tờ đề thi.
Ròng rã sáu môn để Đồng Hoài làm xong toàn bộ đương nhiên không có khả năng, đến cùng có phải dựa vào chính mình hay không, làm vài bài thi liền biết.
Trần Ngô còn có chút lý trí, loại bỏ môn văn mà thành tích của Đồng Hoài ổn định ra.
Giáo viên khác lại gần, đối chiếu kết quả bài thi của Đồng Hoài trên máy vi tính, kiểm tra lại một số câu hỏi còn lại trên năm đề thi.
“Tôi sẽ xin hiệu trưởng, em làm xong đề thi rồi mới trở về lớp.” Trần Ngô đẩy bài thi và bút qua, khoanh tay, như nắm chắc thắng lợi trong tay.
Tiết Đình không nhanh không chậm lần nữa mở miệng: “Chờ đã.”
Ánh mắt cả phòng lại chuyển tới trên người vị học sinh hạng nhất.
Tiết Đình khóe miệng cong lên, giống như đang cười nhưng đáy mắt không có ý cười: “Thầy Trần hai lần kết luận Đồng Hoài gian lận, gọi cậu ấy vào văn phòng quở trách trước mặt mọi người, đối với cậu ta có ảnh hưởng rất lớn. Nếu Đồng Hoài không có gian lận, thầy không phải nên nói xin lỗi cậu ấy một tiếng chứ?”
Trần Ngô vẫn còn lắng nghe cậu: “Nếu em ấy không gian lận, xin lỗi cũng không phải không được. Nhưng nếu thật sự là gian lận……”
Dừng một chút, ông ta hừ một tiếng, không nói tiếp.
Toàn bộ quá trình, Đồng Hoài không chen vào một câu, chỉ kịp cùng Tiết Đình liếc nhau một cái.
Đứng trước mặt cậu là một đôi mắt đen nhánh, tầng băng dưới đáy mắt chẳng biết đã tan ra lúc nào, cậu nhìn thấy mình trong mắt Tiết Đình, giống như đang ngâm trong cái ao nhu hòa.
“Cố lên.”
Xoẹt qua trong nháy mắt, Tiết Đình nắm chặt tay Đồng Hoài, lòng bàn tay ấm áp, mang đến cảm giác trầm ổn tỉnh táo.
Đồng Hoài trong lòng kiên định, ngồi xuống cầm bài thi và bút, vùi đầu bắt đầu viết.
Những đề thi này cũng tương tự như đề thi tháng, rất nhiều đề thậm chí chỉ đổi số lượng chữ.
Kì thi tháng vừa qua không lâu, mấy ngày trước Tiết Đình còn đang phụ đạo Đồng Hoài làm bài tập, dạy cậu kỹ xảo làm bài thi, chỉ là khi có tiết Anh ngữ, lúc Trần Ngô giảng bài cậu không nghe nhiều, Anh ngữ phí thêm chút thời gian.
Còn lại bốn đề thi không coi là nhiều.
Đồng Hoài nhớ lại Tiết Đình dạy cậu, không trực tiếp bỏ qua mà cẩn thận châm chước, giải đề không cần nhanh.
Bên ngoài phòng làm việc tiếng chuông reo lại vang, các lớp tan học, náo nhiệt cùng yên tĩnh giao nhau, Trần Ngô nhìn chằm chằm vào Đồng Hoài.
Đến gần hai giờ chiều, Đồng Hoài giải xong đề Hóa học, kiểm tra lại rồi để bút xuống, học tư thế của Trần Ngô, đẩy bài thi qua.
Các giáo viên xem náo nhiệt nhao nhao lại gần, các giáo viên bộ môn cầm bài thi, lấy bút đỏ, mồm năm miệng mười thảo luận ngoắc ngoắc như vẽ tranh.
Trần Ngô cầm đề tiếng Anh, sắc mặt ngày càng khó coi.
Giáo viên bộ môn cũng liên tiếp phát ra âm thanh: “Oa —— A —— Không sai không sai.”
Đồng Hoài gác chân, đung đưa chân, ung dung chờ kết quả.
Ước chừng qua năm phút, các giáo viên đã kiểm tra xong bài thi, từ tốn mở miệng.
“Tiểu Đồng a, câu này em giải sai quá trình, lần sau phải cẩn thận.”
Kết quả đề thi tháng của Đồng Hoài với đề thi này cơ bản toàn bộ trùng hợp.
Các lão sư thảo luận xong, ăn ý nhìn về phía Trần Ngô đang trầm mặc không nói gì, ánh mắt ẩn ẩn mang theo trách cứ, nhưng ngại đều là đồng nghiệp, đối phương lại là bà con của hiệu trưởng, không tiện nói gì.
Đồng Hoài tiếp nhận ly nước một giáo viên đưa qua, nói cảm ơn rồi uống một hơi cạn sạch, nghiêng đầu hỏi: “Thầy Trần, thế nào?”
Trần Ngô buông bài thi tiếng Anh xuống.
Phía trên đáp án của Đồng Hoài, toàn bộ đều là dấu tích màu đỏ.
Thắng một trận tuyệt đẹp.
Đồng Hoài tâm tình rất tốt.
Cậu ngồi liên tục mấy tiếng, chân muốn tê cứng, đứng lên nói: “Hẳn là không cần em phải chứng minh thêm cái gì nữa nhỉ.”
Trần Ngô sắc mặt thoáng chốc từ xanh chuyển đỏ, da mặt căng cứng, nhìn chằm chằm bóng lưng cao gầy của thiếu niên cà lơ phất phơ, há to miệng, thanh âm khô khốc: “…… Thật xin lỗi.”
Thật sự nói xin lỗi?
Đồng Hoài sững sờ, không quay đầu, bình thản ồ một tiếng, trực tiếp ra khỏi văn phòng.
Chốc lát còn có tiết học, trong lối đi nhỏ lại đầy ắp người, tất cả đều là sang đây xem náo nhiệt, phần lớn người trong ban ba chiếm đa số.
Gặp Đồng Hoài đi ra khỏi phòng làm việc, tất cả mọi người tập trung vào cậu, còn hò hét ầm ĩ lối đi nhỏ.
Tiết Đình cùng Trần Nguyên, Triệu Cẩu, Lữ Tử Nhiên, Lâm Đàm Nhã cùng chờ bên ngoài.
Đồng Hoài liếc mắt liền thấy Tiết Đình, cố ý nghiêm mặt đến gần, đón lấy ánh mắt chăm chú an tĩnh của đối phương, không nhịn được cười một tiếng, giọng nói nhẹ nhàng: “Thắng rồi.”
Cả đám đột nhiên ngừng hô hấp, sau một khắc, phát ra một trận hoan hô: “Đồng ca giỏi nhất!!!
Đồng ca uy vũ!”
“Vừa nhìn là biết tiểu Đồng nhà ta không có khả năng gian lận!”
“Ai ai ai vừa đánh cược đâu, chung tiền chung tiền đi a.”
Cả hành lang ồn ào như một nồi dầu văng nước tung tóe, sôi trào không dứt, tiếng thét, tiếng cười to cùng tiếng huýt sáo không ngừng. Trong phòng làm việc các giáo viên khoanh tay, cười nhìn bọn học sinh nháo nhào, cũng mặc kệ.
Đồng Hoài lắc lắc cái tay đau nhức, lẩm bẩm: “Cậu cứ tự tin như vậy à, há miệng liền nói thi lại, cậu không sợ tôi thi rớt sao?”
Hai người sóng vai đi phía trước, dẫn một đám người trùng trùng điệp điệp đi về phía ban ba.
Tiết Đình không biết đang suy nghĩ gì, cách nửa ngày mới trả lời, ngữ khí nhàn nhạt: “Không phải tôi tự tin.”
“A?”
Cậu ta nói: “Mà là tôi tin cậu.”