Giả Nghèo

Edit: Y Dung

Con mèo tam thể hung dữ mất tích bí ẩn, chỉ để lại nắm lông.

Đồng Hoài mang theo áy náy không ngủ được, cả đêm gặp ác mộng, sáng sớm hôm sau bảy giờ đã tỉnh.

Khó có được ngày cuối tuần, cậu ngủ không thẳng giấc, rửa mặt mặc quần áo tử tế, tưới nước cho hoa trên ban công sau đó đi ra cửa, chuẩn bị tới hẻm kia lục soát.

Lúc cậu tới, Tiết Đình cũng vừa mới đến, thấy Đồng Hoài thì nhướng nhướng mày, mặt tràn đầy nghi hoặc: “Cậu thế mà có thể dậy sớm vì Tiểu Hoa sao?”

…… Đồng Hoài mệt mỏi, không cao hứng, “Ai bảo nó nhìn đẹp mắt, tôi cũng là một chú chó giỏi.”

“Đẹp mắt?”

Tiết Đình như suy nghĩ gì đó: “Thì ra cậu không có nguyên tắc như vậy.”

“Cậu nên cảm thấy may mắn vì tôi không có nguyên tắc,” Đồng Hoài nghiến nghiến răng, “nếu không gương mặt này của cậu đã sớm bị tôi đánh.”

Tiết Đình: “A.”

Cậu ta bình thản bổ sung: “Cậu đánh không lại tôi.”

……

Hừ.

Hai người bắt đầu lục soát phố lớn ngõ nhỏ gần đó.

Không ai đem thức ăn đến Đồng Hoài sẽ không ăn sáng, đi hồi lâu dạ dày bắt đầu không thoải mái. Cậu tránh ánh mắt Tiết Đình, len lén vuốt vuốt dạ dày.

Tiết Đình không động, bước chân dừng lại, ánh mắt băn khoăn nhìn một vòng, vứt xuống một câu: “Chờ tôi ở đây.”

Đồng Hoài lăng lăng a một tiếng, nhìn Tiết Đình quẹo qua khúc ngoặt, không biết đi đâu.

Lại đợi thêm năm phút, Tiết Đình trở về đem theo mấy cái bánh bao cùng hai ly sữa đậu nành.

Đồng Hoài biết động tác của mình bị phát hiện, sờ sờ chóp mũi cười khan, đi qua cúi đầu xuống, hít hít chỗ tay của Tiết Đình.

Tiết Đình: “…… Cậu làm gì vậy?”

Mũi Đồng Hoài nhăn lại, ngẩng mặt lên: “Tôi không ăn cà rốt.”

Bánh bao có ba loại, Tiết Đình mua mỗi loại hai cái, theo thứ tự là bánh bao đậu, bánh bao thịt và nấm hương cà rốt.

Nhìn Đồng Hoài nhanh nhẹn lấy một cái bánh bao đậu và bánh bao thịt, cậu không nói gì lấy cái còn lại xem thử, quả nhiên là nhân nấm hương cà rốt, vừa tức vừa buồn cười: “Mũi cậu y như mũi chó nhỉ.”

“Cái này gọi là nguyên tắc.”

Tiết Đình nhếch môi, khóe miệng cong nhẹ, đưa sữa đậu nành qua.

Đồng Hoài không nói buổi sáng mình chỉ uống sữa bò, nếu uống sữa đậu nành thì phải uống loại xay bằng tay, cậu nhận lấy xoắn xuýt một lát, cảm thấy nhiều ít cũng nên cho chút mặt mũi, khẽ cắn môi hút hai ngụm —— Ngoài ý muốn vẫn uống được.

Thì ra khu bán sữa đậu nành đều là chân tài thực học.

Tiết Đình không chú ý động tác nhỏ của cậu, đánh giá bánh bao nhân nấm hương cà rốt bị ghét bỏ: “Nếu đây là cái bánh bao nhìn đẹp mắt thì sao?”

Miệng Đồng Hoài phủ một vòng vệt sữa đậu nành, lãnh khốc trả lời: “Tôi không thể là vì cà rốt mà phản bội nguyên tắc.”

Tiết Đình: ……

Thì ra cậu còn rất có nguyên tắc.

Ăn xong điểm tâm, hai người tách ra tìm kiếm.

Đáng tiếc tìm cả buổi sáng cũng không tìm được chút lông mèo nào.

Đồng Hoài tối hôm qua về nhà liền đăng tin tìm mèo, cũng không thu hoạch được gì.

Giữa trưa hai người hẹn gặp ở Sài Ký, dự định cơm nước xong xuôi tiếp tục tìm Tiểu Hoa.

Thím Sài đã xuất viện về nhà, thấy Đồng Hoài, hô một tiếng: “Lão Sài! Ra nhìn xem, bên ngoài có bảo bối này!”

Sài Lập Quốc luôn nghe lời vợ, từ phòng bếp chui đầu ra nhìn: “Nha, thật đúng là bảo bối.”

Nói xong, ông lau lau tay đi tới, dẹp cho Đồng Hoài một cái bàn trống. Nửa phút sau, Tiết Đình cũng tới, đi đến bên Đồng Hoài, lễ phép gọi một tiếng chú Sài.

Sài Lập Quốc thấy Đồng Hoài ỉu xìu, nhìn lại Tiết Đình căng thẳng hơn so với bình thường, nghi hoặc: “Hai đứa sao thế?”

Tiết Đình đương nhiên không có khả năng mở miệng, Đồng Hoài nhận ly nước thím Sài đưa tới, uống thấm giọng, đem sự tình kể lại đại khái.

Vốn là không ôm hi vọng, không ngờ vừa dứt lời, Sài Lập Quốc đã nhướng mày: “Có ảnh chụp con mèo đó không?”

Đồng Hoài cùng Tiết Đình nhìn nhau, tranh thủ lấy điện thoại mở ảnh chụp cho ông nhìn.

“….. Chú không chắc có phải con mèo này hay không,” Sài Lập Quốc quan sát một lát, trong trí nhớ của ông tất cả mèo tam thể đều giống nhau, “nhưng tối hôm qua lúc đóng cửa tiệm chú có nhìn thấy một mèo bị què chân, rất hung, chú muốn cho nó ăn nhưng nó không thèm để ý liền chạy mất.”

Mèo tam thể hung dữ!

Trực giác của Đồng Hoài liền nghĩ tới Tiểu Hoa: “Chú, chú thấy nó ở đâu?”

“Cách nhà cháu không xa.” Sài Lập Quốc chỉ một hướng.

Đồng Hoài trong lòng rất mừng, lập tức muốn rời đi, bị Tiết Đình kéo cổ áo ấn gáy nhấn về chỗ ngồi.

Sắc mặt Tiết Đình nhàn nhạt, chỉ dĩa cơm chiên Dương Châu thím Sài vừa bưng lên: “Ăn trước rồi tìm, vội gì vài phút.”

Đồng Hoài khí lực không lớn, ngô ngô kháng nghị, bị trấn áp lần nữa đành phải trung thực ngồi lại, vội vàng nhét cơm vào miệng.

Vợ chồng Sài Lập Quốc hai mặt nhìn nhau.

Hai người bọn họ coi như nhìn Đồng Hoài lớn lên, chưa từng thấy Đồng Hoài nghe lời người ngoài như thế.

Đồng Hoài không thích ăn cơm, thân hình gầy gò có chút đơn bạc, lúc ra cửa tiện tay chộp một cái áo thun rộng, lúc cúi đầu xuống cổ áo trống rỗng, phần xương gáy lồi lên một khối rõ ràng.

Tiết Đình khắc chế thu tầm mắt lại, vô ý thức vuốt nhẹ đầu ngón tay.

Tiếp xúc ngắn ngủi mấy giây, xúc cảm từ làn da đối phương và nhiệt độ xương cốt tựa như dính trên tay, khó mà bỏ qua.

Cậu nhắm mắt lại, tâm phiền ý loạn, chậm rãi thở ra.

Không hiểu được.

Khủng khiếp quá.

Đồng Hoài cố gắng giải quyết nửa dĩa cơm chiên, ăn không vô nữa, đứng dậy lôi Tiết Đình chạy mất.

Vợ chồng Sài Lập Quốc ở phía sau nhà bếp nói chuyện, thấy có người chạy đi, ngó ngó bóng lưng cao gầy của hai thiếu niên một trước một sau, lắc đầu.

Sài Lập Quốc kéo dài thanh âm, tạch lưỡi: “Còn nói không phải bạn bè.”

Ngõ hẻm lão Sài chỉ cách nhà cũ một con đường, xung quanh đều là phòng ốc thấp bé xen vào nhau, đổ nát hoang tàn, nghe nói qua sang năm phải di dời, hiện tại đã không còn ai ở.

Gần đó có một cái siêu thị nhỏ, lúc nào Đồng Hoài thấy lười không muốn đi xa sẽ chạy đến chỗ này mua đồ.

Nhìn khu này ngõ nhỏ rất nhiều, rộng hẹp gì cũng có, rộng có thể chạy xe con vào, hẹp thì dáng người béo chút sẽ rất khó vào, người ở phức tạp, loại người gì cũng có.

Đồng Hoài cùng Tiết Đình vừa cầm đồ hộp Tiểu Hoa thích nhất, vừa cẩn thận lục soát.

Nhưng mà thẳng đến lúc trăng lên, hai người vẫn như cũ không thu hoạch được gì.

Tìm cả ngày, thân thể mỏi mệt không bằng tinh thần lo lắng, Đồng Hoài trong lòng trĩu nặng, nhíu mày thấp giọng hỏi: “Tiết Đình, cậu nói Tiểu Hoa có thể……”

Tiết Đình nhìn cậu, ánh mắt đen nhánh thâm thúy, vĩnh viễn không nổi sóng: “Sẽ tìm được.”

Ngữ khí của cậu ta rất kiên quyết, Đồng Hoài cảm thấy Tiết ca không lần nào đoán sai, thế là tin tưởng gật đầu.

Hai người sóng vai trầm mặc đi ra khỏi ngõ nhỏ, trong thoáng chốc Đồng Hoài giống như nghe được âm thanh mèo kêu, quay đầu nhìn, sau lưng trống rỗng, giống như chỉ là ảo giác.

Trước khi mỗi người đi một ngả, Tiết Đình giữ chặt Đồng Hoài, ngữ khí nghiêm túc: “Ban đêm không được một mình đến đây tìm, không an toàn.”

“Ừ,” Đồng Hoài buồn buồn đáp ứng, “Tôi đâu có ngốc, bên này ban đêm loạn như vậy.”

Lúc nghỉ hè cậu ở bên này, Sài Lập Quốc vì sợ cậu ban đêm chạy lung tung nên đã nói cho cậu nghe rất nhiều chuyện ở khu này.

Nào là quỷ đêm khuya trong hẻm, xã hội đen xách theo dao, bà lão cầm gậy bằng xương người đi vòng vòng……

Mặc dù hơn nửa là lão Sài nói bừa, nhưng Đồng Hoài vẫn sợ, tối đến tận lực không ra khỏi cửa.

Về đến nhà, Đồng Hoài tắm rồi thay quần áo khác, trên bàn có cơm dì Trần đưa tới, lò vi sóng hâm lại là ăn được.

Cậu chậm rãi cơm nước xong xuôi, tóc cũng được điều hoà thổi khô, tản bộ trong nhà một lát, đứng ngồi không yên.

Suy nghĩ một hồi, Đồng Hoài ấn mở Weibo, nhìn bình luận trên Weibo cùng tin nhắn, muốn tìm tin tức hữu dụng.

Cắm đầu xem không biết bao lâu, lúc ngẩng lên đầu óc có chút choáng, đồng hồ treo tường đã chỉ 11:30.

Đồng Hoài ngáp một cái, mở tủ lạnh, giật mình mình quên mua sữa tươi, trong tủ lạnh trống rỗng.

Thói quen nhiều năm, cậu không uống sữa sẽ không ngủ được, khịt mũi đóng cửa tủ lạnh, mặc áo khoác đi xuống lầu, đến siêu thị gần đó mua.

Trước khi tính tiền, Đồng Hoài mua thêm một bình sữa, lê đôi dép vừa suy nghĩ có nên tìm thư ký Lâm hỗ trợ không vừa đi về nhà.

Đi ngang qua hẻm nhỏ kia, cậu lại nghe thấy âm thanh mèo kêu.

Lúc này rõ ràng rất nhiều, không giống ảo giác.

Đồng Hoài luôn luôn nhạy cảm, trong nháy mắt ngửi được có cái gì đó không đúng, chần chừ một lúc, đặt sữa bò bên lề đường, lần theo hướng âm thanh đi tới.

Ngõ nhỏ trống rỗng chỉ có tiếng dép lê giẫm trên mặt đất, lạch cạch lạch cạch, một tiếng rồi một tiếng kéo đến dài. Cậu có chút sợ, cố chịu đựng, quẹo qua hướng khác, bốn phía trầm xuống, giống như  hiện trường của một bộ phim kinh dị.

Tiếng mèo yếu ớt kêu rõ ràng hơn.

Đồng Hoài kiên trì lấy dũng khí, đứng trước một ngôi nhà.

Thấy cửa đóng chặt, cậu nuốt ngụm nước bọt, xuất ra bản lĩnh lúc trèo tường trốn học, tìm góc có thể đạp lên, giẫm dép lê leo lên, bám lên tường xem xét ——

Tiểu Hoa đang ở bên trong.

Con mèo gầy yếu bị dây kẽm ghìm lại, treo trên dây thừng phơi áo, lông mèo bị máu thấm ướt, nếu không phải ngẫu nhiên có tiếng kêu, người ta có thể nghĩ là nó đã chết.

Thoáng chốc Đồng Hoài trợn to mắt, trái tim đột nhiên bị khóa chặt, trong đầu oanh một tiếng, nhảy ra ba chữ:

Ngược đãi mèo?

Cậu từ nhỏ đến lớn chưa từng gặp qua cảnh tượng như thế này, nhẹ buông tay suýt chút rơi xuống, cố chế trụ xúc động muốn la lên, lông tơ toàn thân dựng đứng.

Trong phòng tối như mực, cậu nhanh chóng lấy điện thoại ra, chụp hình Tiểu Hoa, tiếp theo gửi định vị cho Tiết Đình, ghi âm giọng nói: “Tôi đã tìm được Tiểu Hoa!”

Lập tức Đồng Hoài quét mắt nhìn cái tiểu viện này —— Trên đất là một đống chai bia, toàn bộ tiểu viện cỏ dại rậm rạp, một góc khác có một cái lu lớn phủ đầy tro bên cạnh, trên cửa sổ đóng một tầng bụi dày, không giống như có người ở.

Cậu xoay người nhảy lên, nhảy vào chỗ hẹp trong tiểu viện, mang dép hành động bất tiện, suýt nữa bị chai bia lăn một phát, sau khi ổn định thân hình, hai ba bước tiến lên, ngón tay dài nhỏ run rẩy cẩn thận từng li từng tí mở dây kẽm ghim trong thịt của Tiểu Hoa.

Tiểu Hoa mở mắt ra, lại yếu ớt kêu một tiếng, nửa chết nửa sống nhìn về phía cậu, hình như đã nhận ra cậu.

Bình thường dữ dằn trừng mắt, bây giờ thì nhích lại gần khuỷu tay cậu, máu dính trên da lông lập tức lan qua áo của cậu.

Ban ngày Đồng Hoài cùng Tiết Đình đi qua nơi này hô tên Tiểu Hoa.

Nhưng bọn họ hoàn toàn không ngờ tới, Tiểu Hoa vậy mà chỉ cách họ một bức tường, bị trói chặt tàn nhẫn như thế.

Nếu Đồng Hoài đến chậm một bước, không chừng Tiểu Hoa đã chết.

Đây không phải là chuyện mà con nít có thể làm.

Đáy lòng Đồng Hoài nổi lửa giận, cưỡng chế quăng dây kẽm đi, cánh cửa phía sau bỗng nhiên két một tiếng vang lên.

Sau lưng cậu phát lạnh, lông tơ đều dựng lên, ôm Tiểu Hoa hết sức bổ nhào về phía trước.

Sau lưng bành một tiếng, Đồng Hoài trực giác cái này không giống với lúc cậu đánh nhau với mấy tên côn đồ cắc ké kia, khắc chế sợ hãi nhìn lại.

Trên mặt đất là chai bia bị vỡ, một nam nhân cao lớn bắp thịt cuồn cuộn từ trong nhà đi tới, bước chân lung la lung lay, còn chưa tới gần, một mùi hôi rượu nồng đậm đập vào mặt, hắn cầm theo một bình rượu đi ra, ánh mắt hung ác dị thường.

“Mẹ nó trộm từ đâu tới, dám lấy đồ của tao.”

Nói xong, hắn híp mắt nhìn Tiểu Hoa trong ngực Đồng Hoài, cười khát máu: “A…… Thì ra con súc sinh này là của mày, mẹ nó, thứ súc sinh dám cắn tao, tao phải treo nó lên hong khô!”

Tiểu Hoa mặc dù rất hung nhưng sẽ không cắn người linh tinh.

Không đợi Đồng Hoài suy nghĩ nhiều, nam nhân không nói gì, hùng hùng hổ hổ đập tới một chai bia khác, góc độ xảo trá cay độc, vừa nhìn liền biết có võ, lực đạo lớn.

Đồng Hoài vội vàng ôm Tiểu Hoa trốn tránh, ôm theo con mèo không tiện phản kích, buông xuống càng không yên lòng.

Cũng may nam nhân uống say khướt, động tác chậm chạp, nhưng dù cho như vậy cậu vẫn bị dồn đến góc tường.

Bình rượu trượt qua lỗ tai cậu, miễn thủy tinh bay tứ tung, một mảnh chém vào mặt, hơi đau.

Đồng Hoài buộc chơi liều, không chút nghĩ ngợi hung hăng đạp tên kia mấy cái, nam nhân tránh đi, lại bị đạp trúng đùi, lảo đảo lùi lại mấy bước.

Cậu thừa cơ linh hoạt hạ thân thấp xuống, phi nước đại tới cửa lớn.

Nháy mắt tới gần cửa, sau lưng hô một tiếng xé gió, không kịp trốn, bắp chân đau một trận.

Đồng Hoài gắt gao cắn răng không lên tiếng, trong lúc vội vã đã cúi đầu quét mắt, phát hiện quần màu trắng đã bị máu thấm đỏ —— Người kia ném chai bia qua, nhắm tới bắp chân cậu để cậu lảo đảo.

Két một tiếng.

Chân đau.

Hừ, như thế không được.

Đồng Hoài trong lòng lo sợ, cố nén đau nhức, mắt đỏ kéo cửa, liền xông ra ngoài.

Đáng tiếc đang bị thương, Đồng Hoài chạy mấy bước liền bị đuổi kịp.

Hô hấp cậu khẽ run, ôm Tiểu Hoa thoi thóp, cùng nam nhân mặt đối mặt, trong đầu hiện ra vô số suy nghĩ.

Trong nhà không có bất kỳ khí tức sinh hoạt, cậu không ngờ lại có người, còn hung tàn như thế.

Sớm biết trước khi vào đã báo cảnh sát, tìm Tiết Đình không được gì.

Cũng lạ, lúc phát hiện Tiểu Hoa, phản ứng đầu tiên của cậu là tìm Tiết Đình, ý niệm duy nhất cũng chỉ nói cho Tiết Đình.

Trên trời chấm sao nho nhỏ, hẻm nhỏ tĩnh mịch, bầu không khí giằng co không xong.

Nam nhân tựa hồ đối với con người bị mình bức đến tuyệt vọng rất hài lòng, lộ ra hứng thú.

Nhưng vào lúc này một cái bóng bỗng nhiên lao tới, nhanh đến mức Đồng Hoài không thấy rõ.

Sau một khắc người kia liền bị một quyền nện xuống, máu mũi chảy dài, cúi người kêu thảm.

Ngõ nhỏ truyền đến tiếng bước chân hỗn loạn, đèn pin chiếu qua, âm thanh nghiêm khắc hét to vang vọng: “Không được nhúc nhích! Cảnh sát!”

Được cứu rồi.

Trong đầu Đồng Hoài lóe lên ý nghĩ này, lập tức toàn thân buông lỏng, phía sau còn đổ mồ hôi, trên chân kịch liệt đau nhức từng đợt, đứng không nổi.

Tiết Đình lắc lắc tay, không xen vào nam nhân kia nữa, trầm mặc sải bước đi tới một tay đỡ lấy eo Đồng Hoài, mượn lực cho cậu dựa vào.

Tóc của cậu ta lộn xộn, hơi thở bất ổn, còn đang thở hổn hển, lực đạo ôm Đồng Hoài cũng rất lớn, thần sắc luôn luôn phong khinh vân đạm đã biến thành gió táp mưa rào.

Quen biết lâu rồi nhưng Đồng Hoài chưa từng thấy Tiết Đình lộ ra sắc mặt khủng bố như vậy.

“Cậu bị ngu hả? Tôi không phải đã dặn cậu không được một mình tới đây sao? Chờ tôi một chút rồi hành động không được à!”

“Tôi sai rồi……” Đồng Hoài đau không chịu được, tự biết đuối lý, hạ giọng nhấc tay đầu hàng, “Là do tôi không thể nhìn Tiểu Hoa sắp chết…… Sao mà ngồi vững được.”

Thanh âm của cậu trong ánh mắt của Tiết Đình càng ngày càng nhỏ, sợ rụt cổ một cái, lấy lòng giật nhẹ tay áo của cậu ta: “Đình ca, trước mắt đừng tức giận, ở đây còn hai thương binh đang chờ cậu nhận nuôi đó.”

Tiểu Hoa được cậu cẩn thận bảo hộ ở trong ngực không phụ kỳ vọng, hướng về phía Tiết Đình suy yếu kêu meo meo.

Trước khi tới, trong đầu Tiết Đình căng như dây gân, tim thình thịch nhảy không ngừng, đầu cậu đau muốn nứt ra, rất muốn bắt lấy Đồng Hoài không nghe lời hung hăng đánh mấy cái.

Thế nhưng thấy người chật vật như vậy, cậu lại có chút đau lòng.

Tiết Đình rũ mắt, nhìn vào ánh mắt trong veo của Đồng Hoài, cảm giác sốt ruột bận bịu cùng cơn tức giận bốn phía bay tán loạn liền tiêu tan hơn phân nửa.

Cậu mím chặt môi, vẫn bình tĩnh như cũ, không nói một lời xoay người ngồi xuống trước mặt Đồng Hoài: “Lên.”


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui