Edit: Jen Jen
Đến đoạn cuối của trò Truth or Dare, hơn chục người dã say khướt, nằm như ngã rạ trên mặt đất và sô pha, ậm ừ kêu gào cho thêm vài chai.
Những người giả quyết hậu quả lại là lớp trưởng ngoan ngoãn Lữ Tử Nhiên, Lâm Đàm Nhã giấu tài và Tiết Đình không biểu cảm.
Đồng Hoài uống rượu không giống như thường ngày, chỉ ngồi im, không say mèm, không nói nhiều, đưa cậu một ly trà sữa, cậu sẽ ngoan ngoãn ngồi im tại chỗ, từ từ uống chờ người đến đón.
Cũng rất cảnh giác, không để cho người khác đụng vào mình, Triệu cẩu nửa tỉnh nửa say, đưa tay qua, thiếu chút nữa là đã ngã lên vai cậu.
Vẫn như cũ, trước tiên Tiết Đình và Lữ Tử Nhiên đỡ một đám nam sinh đi trước, sau đó mới đến đón Đồng Hoài.
Đồng Hoài ngồi trên sô pha nhâm nhi trà sữa mười phút, thấy Tiết Đình đã trở lại, liền nấc lên rồi tự nhiên giang hai tay nhìn hắn.
Thấy Tiết Đình phối hợp, vừa đỡ vừa ôm lấy Đồng Hoài, Lâm Đàm Nhã mỉm cười đoan trang, âm thanh nói chuyện thật tinh tế, nhẹ nhàng: “Cậu dẫn Đồng Hoài về trước đi, tớ với Tử Nhiên ở lại là được rồi.”
Đồng Hoài đang say khướt, đột nhiên nghe thấy tiếng của học ủy, bóng ma tâm lý hiện lên, sợ đến mức giật mình một cái, theo bản năng mà rúc vào lòng Tiết Đình, cọ cọ, cực kỳ khẩn trương: “Giấu tớ đi, đừng để cậu ấy tìm thấy!”
Bỗng nhiên Tiết Đình sinh ra một loại tâm lý “Cảm kích” đối với Lâm Đàm Nhã.
Hắn nhẹ nhàng kéo khóe môi, nhịn cười, bình tĩnh gật đầu, dẫn Đồng Hoài ra khỏi KTV: “Giấu kỹ lắm rồi.”
Trong lúc chờ xe mình gọi đến, Tiết Đình cuối xuống nhìn, cẩn thật quan sát tiểu tổ tông trong lòng mình.
Sau khi đối diện với trái tim mình, mọi chuyện dường như không còn được tự nhiên nữa.
Hắn vén phần tóc trước trán Đồng Hoài, lộ ra gương mặt say rượu hồng hào thanh tú kia, đầu ngón tay di chuyển xuống miết nhẹ đôi môi mềm mại, ánh mắt thiết tha.
Du Vấn nói đúng.
Đồng Hoài cần phải tránh xa hắn một chút.
Đồng Hoài khoác áo của Tiết Đình, mê mê tỉnh tỉnh, bị bàn tay lạnh lẽo của hắn chạm phải, ngơ ngát tỉnh lại, khịt mũi: “Anh Tiết.”
“Ừm.”
“Xe đạp của chúng ta đâu?”
Tiết Đình rất hài lòng với hai chữ kia: “Muốn đạp xe sao?”
“Muốn học,” Đồng Hoài lẩm bẩm gì đó, “Có khó học không?”
“Cậu không biết đạp xe?”
“Không biết.” Đồng Hoài khi say rượu cực kỳ thành thật, “Hồi nhỏ muốn học, thấy người ta được người khác giữ yên xe phía sau mà còn ngã, nên không dám học.”
Lúc nhỏ cậu cực kỳ sợ đau, rách da thôi mà có thể kêu gào nửa ngày như là trời sập đất lún vậy, nói chi là học đạp xe.
Khi đó cậu còn ở với ông nội bà nội, cũng không thể giày vò thân thể người già, nhờ họ cùng tập luyện cho.
Mà mỗi lần Đồng Kính Viễn trở về, thời gian cũng không dài.
Đồng Hoài có rất nhiều việc muốn làm cùng ông, muốn Đồng Kính Viễn kể chuyện cổ tích cho mình, cùng mình đi công viên giải trí, cùng nhau vẽ tranh, chơi trò chơi, xem phim hoạt hình, chơi Lego…Việc này đến việc khác, cậu cũng không thể đạp xe đạp đi học.
Huống chi ra khỏi cửa luôn có lái xe đưa đón, tiết kiệm được thời gian quý giá, đối với Đồng Kính Viễn, cùng cậu chơi cái khác còn có ý nghĩa hơn.
Đồng Hoài chỉ đơn giản là không học.
Ở phương diện này Tiết Đình vô cùng nhạy bén, chỉ cần một câu nói của Đồng Hoài, hắn có thể thấy được hàm ý phía sau.
Đồng Hoài nói, nhìn thấy người ta được người khác giữ yên xe phía sau.
Nghĩa là, không ai giữ yên xe phía sau cho cậu.
Phải chăng lúc nhỏ Đồng Hoài cũng như hắn?
Hắn nhớ đến đứa nhóc say xỉn ồn ào lúc trước, trong lòng cảm giác có chút đau, âm thanh nhẹ nhàng nói: “Không khó.”
Đồng Hòa ngẩng đầu, ánh mắt như phản chiếu ánh đèn neon gần đó, như thể đang chứa đựng những vì sao rực rỡ: “Đợi tôi học xong, cậu cũng sẽ không cần phải chở tôi nữa.”
“Cậu tự học?” Tiết Đình không nghe nửa câu sau.
“Không được hả?”
“Không được.” Tiết Đình thành thật nói, “Lúc ngã sẽ rất đau đó.”
“Sao cậu biết?”
“Tôi cũng từng tự học như thế.”
Ngã xuống rồi, sẽ biết đau, cậu yếu ớt như vậy, không nỡ để cậu bị đau dù chỉ một lần.
Đồng Hoài mơ hồ, khi say khiến cậu không thể suy nghĩ nhiều, chậm rãi ậm ừ.
Cậu im lặng một hồi, hàng mi dày và cong khẽ chớp, suýt nữa là tựa vào lòng Tiết Đình mà thiếp đi. Qua một lúc lại tỉnh táo lại, cũng quên đi ban nãy mình vừa nói gì, thì thào: “Mối tình đầu của cậu là vào năm mười bảy tuổi…”
“Ừm.”
“Người ấy thế nào?”
Đồng Hoài còn nhớ rõ đối tượng của Tiết Đình, lần đầu tiên cậu nghe được ngữ khí dịu dàng của Tiết Đình, là lúc ở bệnh viện nghe được hắn nói chuyện điện thoại với người kia, hứa hẹn thi toàn quốc sẽ trở về.
Nhưng thật kỳ lạ, cậu ở cùng Tiết Đình nửa tháng, chưa từng thấy qua Tiết Đình và người kia nói chuyện điện thoại bao giờ.
Cậu nhịn không được mà nghĩ, không lẽ là tình cảm tan vỡ, chia tay rồi?
Tiết Đình tốt như vậy, nếu chia tay thì lỗi nhất định là của người kia.
Chuyện đó khá là tốt.
Tiết Đình không biết trong đầu Đồng Hoài đang nghĩ gì, nhẹ nhàng xoa đầu cậu, trầm ngâm một chút, nhẹ nhàng nói.
“Tính tình không tốt lắm, nhưng lại dễ lừa, rất ngoan, nhưng cũng rất yếu ớt.”
Hừ.
Tâm tư của Đồng Hoài cực kỳ sục sôi, nhảy tới nhảy lui, âm thầm cười lạnh, loại người yếu ớt như vậy cậu cực kỳ ghét.
“Vậy cậu thích cô ấy ở điểm nào?”
“Rất đáng yêu, rất được.” Tiết Đình không hề chớp mắt, nhìn thẳng vào cặp mắt xinh đẹp của cậu, “Rất thích.”
Ba cái rất.
Vẻ ngoài chứ chó vậy.
….Vậy nên là không chia tay hả?
Nhất thời trong lòng Đồng Hoài không rõ là tư vị gì, cảm giác có chút chua, nhỏ giọng nói thầm: “Vậy mà cậu còn nói xấu cô ấy.”
Tiết Đình rầu rĩ bật cười, không tiếp lời.
Về đến nhà cũng đã hơn mười giờ tối.
Hai đứa nhỏ cả ngày chạy loạn, ông nội Tiết cũng mặc kệ, để lại một ngọn đèn cho hai người rồi đi ngủ trước.
Đồng Hoài say rượu đầu óc mơ hồ, ở trên xe ngã người vào Tiết Đình, gối đầu lên chân hắn mà ngủ.
Tiết Đình cũng không muốn gọi cậu dậy, theo nguyên tắc “đỡ nhẹ thả nhẹ”, bế người lên lầu.
Dù vậy, lúc được thả lên giường, Đồng Hoài vẫn tỉnh.
Cậu cuộn tròn trên giường, cảnh giác nhìn chằm chằm Tiết Đình một lúc, tựa hồ nhận ra người kia là ai, yên tâm gật đầu “Ừm” một tiếng, rồi khép mắt lại.
Mu bàn tay Tiết Đình che miệng, không khỏi nở nụ cười.
Lập tức lại chó chút buồn bực nói không nên lời.
…Tên nhóc này không chút phòng bị đối với hắn, là thật sự xem hắn như anh em tốt vậy.
Đồng Hoài mơ cả đêm, trong mơ nhìn thấy mối tình đầu đáng ghét của Tiết Đình, lúc tỉnh lại thì cũng đã là giữa trưa.
Uống rượu vào đau đầu, cậu mệt đến mức không muốn cử động, quấn mình tròn chiếc chăn bông, không có ý định rời giường.
Lăn lộn một hồi, Đồng Hoài ngáp dài một cái, buộc mình phải chui ra khỏi chăn, thay quần áo, đầu tóc lộn xộn chờ Tiết Đình.
Chân của Đồng Hoài nhìn có vẻ nghiêm trọng, nhưng thật ra chỉ là bị thương ngoài da, hồi phục cũng rất nhanh, sẹo cũng không quá rõ.
Bây giờ đi đứng cũng không thành vấn đề, chỉ là tướng đi có hơi khập khiễng thôi.
Hơn nữa cậu lại sợ đau, không muốn gây sức ép lên cái chân quý giá của mình.
Tiết Đình đẩy cửa bước vào, đập ngay vào trong mắt, vừa sốt ruột vừa khó chịu trong lòng, theo bản năng nhìn đi chỗ khác, giọng hơi căng thẳng.
“Mặc quần áo đàng hoàng.”
“Hả?”
Đồng Hoài cuối đầu nhìn, phát hiện áo phông vẫn chưa hoàn toàn được kéo xuống.
Nửa vòng eo trắng nõn sáng loáng lộ ra.
Cậu tùy tiện kéo kéo, cợt nhả đưa tay yêu cầu hắn đỡ mình: “Đều là đàn ông mà, ngủ cũng đã ngủ cùng nhau rồi, còn để ý mấy cái này làm gì.”
Ngón tay Tiết Đình vô thức miết tay nắm cửa, dừng một chút, lẳng lặng bước đến, nhìn tỉ mỉ một lượt quần áo cậu, rồi một phen ôm lấy cậu.
Đồng Hoài sửng sốt: “A, không cho cậu ôm…bỏ đi.”
Trải qua một trận như vậy, cậu đã kháng cự thành thói quen.
Tim cậu chợt run rẩy, cứ tiếp tục thình thịch: “Đình Đình à, đôi khi tôi hoài nghi rằng, có khi nào bên trong cậu là một cô gái không, tên cũng giống cậu, thấy tôi vén quần áo là kêu ca, thấy tôi mặc quần áo không chỉnh tề mà nháo nhào lên…”
Tiết Đình: “…”
Mặt hắn không chít thay đổi, nhìn chằm chằm vào đôi môi cứ đóng mở kia, nhất thời kích động muốn nhào qua chặn lại.
Rốt cuộc là gia đình thế nào mà có thể nuôi dưỡng một cậu bé tóc xoăn có tính tình vô tâm như thế?
Dù sao, chắc chắn không phải là chuyện nhảm nhí “Ba nợ tiền trốn chạy, mấy tháng mới có thể trốn được đại ca xã hội đen mà đến gặp mình một lần” của Đồng Hoài.
Rửa mặt xong, Đồng Hoài xuống lầu uống canh giải rượu, cậu bé tóc xoăn xoăn lập tức lấy lại tinh thần.
Cậu mơ hồ nhớ lại cuộc nói chuyện tối hôm qua, vừa ăn cơm vừa thăm dò, hỏi: “Tiết ca, tôi mơ hồ nhớ rằng, hình như cậu nói muốn dạy tôi đạp xe đạp đúng không?”
Tiết Đình không ngờ cậu có thể nhớ ra, gật gật đầu, câu tiếp theo “Chờ chân cậu khỏi hẳn rồi tính sau” còn chưa kịp nói, cái chân quý giá của Đồng Hoài lập tức hết đau.
Cậu nhanh chóng ăn xong cơm, kích động kéo Tiết Đình chạy ra sân.
Bây giờ đã là tháng 11, năm trước Lâm Lam đã có tuyết rơi nhẹ nhàng, thế nhưng năm nay tuyết lại chậm chạp chưa tới.
Nhưng cũng tiện cho Đồng Hoài học đạp xe.
Chân phải cậu vẫn chưa thể dùng lực nhiều lắm, biên độ chuyển động chân không lớn thì vẫn ổn, nhưng nếu trọng tâm bị lệch đi thì đau không đứng nổi.
Tiết Đình đỡ cậu lên xe, thuận tiện ước chừng trọng lượng cậu – rất nhẹ, gầy trơ xương.
Kén ăn lại yếu ớt, khó nuôi.
Có lẽ là do không thích ăn uống.
Vỗ béo lên, véo vào sẽ rất thích.
Hắn thờ ơ suy nghĩ, hoàn toàn không nghĩ ra được cách nào để dạy người ta đạp xe, chỉ có thể giữ chặt yên xe phía sau, ngữ khí bình tĩnh, nghiêm túc: “Nắm chặt tay lái.”
Đồng Hoài lo lắng trả lời, thử đặt chân lên bàn đạp rồi đạp xuống.
Xe đạp lảo đảo di chuyển.
Chân phải cậu vẫn chưa khỏi hẳn nên thăng bằng không tốt lắm, đột nhiên cả người nghiêng về phía bên phải, chỉ có thể kêu loạn lên: “A a a a Đình Đình cứu mạng!”
Tiết Đình nghe xưng hô như thế liền đau đầu, nhưng vẫn nhanh tay lẹ mắt túm cậu lại: “Làm lại.”
Ông nội Tiết pha một bình trà nóng, kéo chiếc ghế dựa ra cửa ngồi xem Tiết Đình dạy Đồng Hoài đạp xe, hết sức ngạc nhiên về sự kiên nhẫn và dịu dàng của cháu nội mình, cười đến mức nhe răng nhắm tịt mắt.
Bình thường Đồng Hoài không kiên nhẫn, tờ giấy nháp hơn phân nửa cậu không dùng để viết nháp, mà dùng để viết những chuyện phiền muộn, bực mình hoặc vẽ tranh.
Vì học đạp xe, thật khó khăn để cậu bình tĩnh, như thế chứ luyện đứt quãng đến chiều, cuối cùng cũng có thể thoát khỏi sự bảo vệ của Tiết Đình, lảo đảo đạp được một đoạn.
Tiết Đình nhớ đến câu nói của cậu “Sau này cậu không cần chở tôi nữa” liền phiền muộn khó chịu, mím môi rồi cùng ông nội Tiết nhiệt tình vỗ tay.
–Sau đó Đồng Hoài không biết cách phanh xe liền lao vào tường.
Tiết Đình đi bên cạnh kịp thời đỡ lấy cậu. Đồng Hoài không ngã, không bị đau, tựa vào trong lòng Tiết Đình cười ngây ngô: “Tôi thật thông minh đúng không?”
“…” Tiết Đình nhìn thanh ngang của Tiểu Tứ bị đụng cho cong, bình tĩnh thu hồi ánh mắt, trả lời cho vừa ý cậu, “Ừm.”
Nó đã chết.
Thoáng một cái cuối tuần trôi qua, nhiệt độ ở Lâm Lâm đã xuống không độ, gió Bắc quật vù vù, nhưng một con dao cắt lên những vùng da mà quần áo không che được.
Ngày nào dự báo thời tiết cũng bảo sẽ có tuyết rơi, nhưng ông trời lại chẳng chừa mặt mũi cho, một bông tuyết bé tẹo cũng chưa hề rơi.
Thời tiết như thế này không thích hợp để đạp xe tới trường, Đồng Hoài cũng không muốn mới sáng sớm đã bị lôi ra khỏi chăn. Cậu lăn lộn một lát rồi rời giường, cơm nước xong rồi về nhà lấy khăn quàng cổ và mũ dì Trần tặng.
Cậu cẩn thận bọc mình cho ấm áp, thấy Tiết Đình vẫn như trước bên trong áo giữ nhiệt, bên ngoài đồng phục, lo lắng nếu hắn bị ốm thì sẽ không có ai chỉ mình làm bài. Lúc ra chờ xe buýt, cậu tháo khăn quàng cổ thật dài của mình xuống, cà nhắc choàng lên cho hắn: “Cậu không lạnh sao?”
Tiết Đình cẩn thận che giấu tâm tư của mình, đáy mắt hiện lên tia ấm áp, kéo cậu đến bên người, nhẹ nhàng nói: “Vẫn khá ấm.”
Vào lớp học, Đồng Hoài mới cởi hết đồ phòng hộ xuống, vẫn còn đắm chìm trong niềm vui học đạp xe.
Triệu cẩu vừa cực khổ chép xong bài tập, quay đầu lại thấy Đồng Hoài đang vui vẻ, ác ý trêu chọc: “Anh Đồng đây là đang yêu đương đúng không, vui đến như vậy cơ mà.”
Trần Nguyên kẻ tung người hứng: “Cậu không hiểu đâu, anh Đồng của tôi rất lãng mạn đó, định là tuyết đầu mùa này sẽ đi tỏ tình, nhưng bộ không thấy năm nay không hề có tuyết rơi hay sao?”
“Vậy phải làm sao đây, nếu năm nay không có tuyết, không phải Tiểu Đồng sẽ thất tình sao.”
“Mau cút đi.”
Trái tim thiếu nam của Đồng Hoài bị đùa bỡn, thẹn quá hóa giận, hung dữ mắng người
Người nói vô tình, người nghe hữu ý.
Tiết Đình nhìn bầu trời âm u phía bên ngoài, đầu ngón tay gõ nhẹ trên mặt bàn.
Tuyết đầu mùa sao?
Sống mười bảy năm, lần đầu tiên hắn ngây thơ mà tha thiết hy vọng tuyết mau rơi.
Mà cũng đừng quá nhanh như vậy.