Giả Ngoan Xấu Lắm Nha

Vừa bật vòi hoa sen, dòng nước chảy ra lạnh buốt.

Thoáng chốc cả người Lạc Minh Sơn bị xối ướt như chuột lột, cậu rùng mình.

Lạc Minh Sơn ngơ ngác ngẩng đầu nhìn Triệu Hành, dòng nước men theo cằm chảy xuống nhưng cậu không né mà vẫn mờ mịt luống cuống như cũ: “Anh… Anh Triệu, sao thế ạ?”

Triệu Hành cầm lấy vòi hoa sen, mở mức mạnh nhất rửa mặt cho Lạc Minh Sơn rồi kéo mạnh cổ áo cậu, cất giọng lạnh lùng:

“Giúp cậu rửa cho sạch, tôi sợ bẩn.”

“Xoẹt” một cái, bộ quần áo bị xé rách bươm, làm vết đỏ kia lộ hẳn ra ngoài.

Nhỏ nhỏ hồng hồng, dòm không ra đó là dấu gì.

Triệu Hành dùng sức lau vết đỏ, ánh mắt nặng nề nhìn Lạc Minh Sơn, trong đôi mắt đen láy của hắn hiện lên ngọn lửa giận ngút trời: “Này là gì? Dấu hôn hả? Có lúc nào? Đêm qua?”

Một dòng nước xối mạnh xuống từ đỉnh đầu, chảy cả vào trong tai, mũi và miệng của Lạc Minh Sơn. Cậu sửng sốt hồi lâu mới vỡ lẽ, cậu hơi nghiêng đầu miễn cưỡng tránh dòng nước, giải thích: “Không… không phải…”

Triệu Hành: “Không phải? Cái gì không phải? Không phải đêm qua hả? Vậy khi nào? Sáng nay?”

“Là… Là… Là lúc nãy…”

Triệu Hành tức nghiến muốn nát răng: “Lúc nãy? Trước khi lên đảo mà còn làm một nháy hả?”

“Lúc nãy anh… anh đè em xuống đất nên mới có ạ.”

Triệu Hành dòm kĩ mới biết, vết đỏ kia hình như là dấu tay mình. Nhưng lửa giận trong đầu hắn đã lên tới đỉnh điểm, không cách nào nguôi được.

Triệu Hành nhìn Lạc Minh Sơn, phát hiện trên người cậu toàn chứng cứ bạo lực của mình, da Lạc Minh Sơn vừa trắng vừa mỏng, véo nhẹ tí cũng đỏ, giờ thì chỗ xanh chỗ tím trông rất sợ… Nhưng thế này khiến hắn phân biệt không ra đâu là dấu của thằng chó kia để lại trên người Lạc Minh Sơn.

Triệu Hành đẩy Lạc Minh Sơn vào tường: “Vậy chính miệng cậu nói xem, nó sờ cậu chỗ nào? Môi đúng không? Bị hôn bao lâu mà môi đỏ thế hả?”

Triệu Hành nghiến răng kèn kẹt, tiến lại gần.

Nhiệt độ nước tăng khiến phòng tắm mịt mù hơi nước, xông mặt và môi của Lạc Minh Sơn đỏ bừng, nom hết sức gợi tình.

Dưới thân gã đàn ông đó, dáng vẻ cậu cũng trông thế này sao?

Triệu Hành tức muốn giết người, cáu kỉnh phát điên. Một cảm xúc chưa từng có tràn ngập trong lòng khiến miệng lưỡi đắng chát, trái tim nhói từng cơn.


Triệu Hành hỏi rất nhiều câu gần như sỉ nhục cậu, nhưng khi Lạc Minh Sơn mở miệng thì hắn bịt chặt miệng không cho cậu trả lời. Triệu Hành lau mạnh bờ môi Lạc Minh Sơn bằng đầu ngón tay thô ráp, muốn xoá sạch dấu vết của kẻ khác trên người cậu.

Nhưng càng chùi thì da thịt càng đỏ.

Màu đỏ tươi giống như đang nhắc nhở Triệu Hành rằng nơi này đã bị người khác nếm qua.

Ngón tay Triệu Hành từ môi Lạc Minh Sơn trượt dần xuống, bóp cằm Lạc Minh Sơn rồi rướm người tới cắn mạnh vào môi cậu.

Lạc Minh Sơn cứng đờ cả người.

Triệu Hành cũng không khá hơn là bao.

Khoảnh khắc chạm vào môi Lạc Minh Sơn, dường như hắn quên mất mình đang muốn làm cái gì.

Trong phòng tắm không mấy rộng rãi, tay trái Triệu Hành cầm vòi hoa sen, vòi hoa sen vốn rửa mặt cho Lạc Minh Sơn, mà giờ lại xối vào mặt cả hai. Dòng nước chảy xuống hai khuôn mặt, tụ vào đôi môi đang quyện lấy nhau sau đó chảy xuống đất.

Tất cả xúc động, cáu kỉnh và mất trí của Triệu Hành đều bị dòng nước cuốn trôi.

Vòi hoa sen rơi xuống đất ‘lạch cạch’, Triệu Hành vô thức lùi ra sau. Nhưng hắn quên mất môi lưỡi họ đang quấn lấy nhau, môi Lạc Minh Sơn còn bị hắn cắn nên cậu cũng bị kéo nhẹ một chút.

Đầu óc Triệu Hành rối bời, ngay khi hắn định hé miệng để kết thúc tình cảnh rối ren này thì Lạc Minh Sơn lại nhẹ nhàng vươn lưỡi ra liếm lấy môi hắn. Vừa ngọt ngào quyến rũ lại vừa ngây thơ, giống như bé hồ ly lần đầu nếm trải hương vị dục vọng.

Đầu Triệu Hành ‘bùm’ một tiếng.

Một nụ hôn có thể biến kích động thành bình tĩnh, nhưng cũng có thể biến bình tĩnh thành mất lý trí.

Lúc Lạc Minh Sơn dán môi tới thì Triệu Hành bỗng nghĩ – Sao cậu hôn thạo thế? Đã hôn với Thành Du bao nhiêu lần rồi?

Ý nghĩ đó như bén rễ trong đầu hắn, đâm chồi nảy lộc, nháy mắt đã biến thành cây cổ thụ che lấp cả bầu trời, phá huỷ mọi lý trí cùng tỉnh táo. Hắn ấn Lạc Minh Sơn lên bức tường lạnh lẽo, thô bạo xé nát quần áo cậu, gặm cắn môi cậu một cách không thương tiếc.

Nhận thấy bên dưới có gì đó, hắn chợt dừng.

Triệu Hành bóp cằm Lạc Minh Sơn, ghé vào tai cậu nói mấy câu thô tục: “Cục cưng phản ứng rồi sao? Dâm thế? Bị người ta dạy dỗ bao lâu rồi?”

Lạc Minh Sơn căng thẳng, từ lỗ tai đến cái cổ đều đỏ bừng, cậu không kìm được mà quay đầu sang chỗ khác, muốn đẩy Triệu Hành ra: “Không phải, anh Triệu… Anh đừng như vậy mà…”

Nhưng Triệu Hành ép cậu phải quay đầu lại, cay nghiệt mà cắt ngang lời cậu: “Lạc Lạc bị bán ra ngoài, không biết đã bị người ta chơi bao nhiêu lần, giờ để anh chơi không được sao?”


“Không có mà…” Lạc Minh Sơn từ từ nhắm hai mắt, cố gắng khống chế dục vọng lạ lẫm đang dâng trào trong thân thể mình, giọng khàn khàn khô khốc: “…Chưa từng bị người khác chơi mà.”

Triệu Hành đang lấy sữa tắm thì sựng ngang.

Hắn nheo mắt: “Cậu nói gì?”

Lạc Minh Sơn mở mắt nhìn Triệu Hành, khóe miệng nhuốm máu, đuôi mắt đỏ hoe, lông mi ướt đẫm, không biết là vết nước hay là nước mắt.

Cậu nói: “Sau khi Thành Du đưa em lên mặt đất thì em xảy ra tranh chấp với gã…”

Hơi thở Lạc Minh Sơn dần nóng, đầu óc rối bời nhưng vẫn cố tìm từ cho hợp: “Khi gã biết em chỉ giả đò ngoan ngoãn nên uy hiếp nói muốn bán em cho tổ chương trình, để em lên đảo biến thành bình chứa tôn công cộng. Còn em thì nghĩ anh cũng ở đây nên đồng ý luôn.”

Triệu Hành ngừng mọi động tác, sự nóng nảy táo bạo bỗng xìu xuống, hắn nheo mắt, tâm trạng phức tạp.

Triệu Hành: “Cậu nói thật chứ?”

Lạc Minh Sơn: “Thật ạ.”

Triệu Hành: “Cậu chưa từng làm tình nhân của ai? Chưa từng bị ai chạm vào? Cũng chưa từng bị ai hôn?”

Lạc Minh Sơn tính lắc đầu, bỗng cậu ngập ngừng.

Cậu nhìn Triệu Hành, lông mi run rẩy, vô thức toát ra sự cám dỗ: “Chỉ bị anh hôn thôi.”

“Cái đó không tính!”

“Vậy thì không ạ.”

Triệu Hành đẩy cậu ra khỏi phòng tắm, lạnh lùng vứt một câu: “Cậu ra ngoài tự kiểm điểm bản thân đi.”

Đóng cửa phòng tắm lại, Triệu Hành cúi đầu nhìn xuống, sau đó sắc mặt không đổi cầm lấy vòi hoa sen treo lên tường.

Nhiệt độ nước được vặn xuống thấp nhất, dòng nước lạnh buốt chảy xuống đầu, gột rửa mọi cảm xúc hỗn loạn và kích động. Cơn phẫn nộ mất lý trí từng chút tiêu tan, lý trí đã tan thành tro bụi cũng dần sống lại.

Triệu Hành đấm vào tường, ngồi xổm xuống đất che mặt mình.


… Mẹ kiếp.

Hắn suýt nữa… suýt nữa thành cầm thú rồi.

Nước lạnh liên tục xối xuống từ đỉnh đầu khiến Triệu Hành bình tĩnh, bắt đầu nhớ lại hành động mất trí ban nãy của mình.

Hắn thừa nhận hắn đã cong một nửa.

Thừa nhận mình có ham muốn chiếm hữu bệnh hoạn với Lạc Minh Sơn.

Thừa nhận mình không khác gì mấy tên súc vật khốn nạn ngoài kia, trong đầu toàn những ý nghĩ tục tĩu, mê muội sắc đẹp của Lạc Minh Sơn.

Lúc Triệu Hành với tay tắt nước, đầu ngón tay đã lạnh như băng.

Hắn mặc áo choàng tắm, bước ra khỏi phòng tắm. Lạc Minh Sơn đã thay quần áo ở nhà và đang nấu ăn trong bếp.

Đồ ở nhà trong tháp Trắng là áo thun trắng đơn giản và quần đùi, để lộ chân tay thon dài xinh đẹp của Lạc Minh Sơn. Có điều làn da trắng nõn như ngọc của cậu giờ đây đã chi chít vết bầm tím, như đồ sứ trắng cao cấp giăng đầy vết rạn.

Nghe tiếng động, Lạc Minh Sơn xoay người lại.

Thấy sắc mặt Triệu Hành tái nhợt, cậu vội nói: “Anh Triệu, em kiểm điểm xong rồi, em biết mình sai, em chỉ muốn làm bữa tối cho anh thôi, chờ anh tắm xong ra ăn em sẽ đi ngay, anh đừng tức giận nha.”

Triệu Hành đi tới, nhìn trên bàn chỉ có nửa miếng sandwich xiêu xiêu vẹo vẹo: “Đây là bữa tối cậu làm à?”

Lạc Minh Sơn: “Em vẫn đang học…”

“Bắt được từ khóa —— nấu ăn, chủ nhân, xin hỏi ngài muốn nấu ăn sao?”

Hai người quay đầu, thấy trên bàn bếp có một con robot hình tròn đột nhiên sáng đèn, nó hỏi: “Chủ nhân muốn ăn gì? Chỉ cần ngài đặt nguyên liệu lên khay của tôi là mười phút sau tôi sẽ nấu xong cho ngài!”

Lạc Minh Sơn liếc miếng sandwich thảm thương trên bàn, môi mấp máy như muốn nói gì đó, cậu lấy ít gạo từ tủ lạnh, đặt vào khay robot: “Nấu cháo.”

“Vâng, xin đợi mười phút.”

Robot tự động vo gạo nấu cháo.

Lạc Minh Sơn nhìn Triệu Hành: “Lát nữa sẽ xong ạ.”

Nhưng Triệu Hành lách qua cậu, cầm lấy miếng sandwich lộn xộn kia lên cắn một miếng.

Lạc Minh Sơn: “Cái này không ăn được!”

Triệu Hành: “Có độc hả?”


Lạc Minh Sơn: “… Không có.”

Triệu Hành ngoạm hai cái là hết miếng sandwich, lại cầm ly nước bên cạnh hớp mấy hớp: “Được rồi, nói tôi nghe coi cậu kiểm điểm thế nào.”

Lạc Minh Sơn đứng thẳng người, nom có hơi căng thẳng: “Em không nên lên mặt đất với Thành Du. Em cũng không nên biết rõ anh Triệu không muốn gặp em, mà còn một hai đòi lên đảo tìm anh ngay lúc anh cắt đứt mọi liên lạc với người dưới lòng đất. Em không nên trở thành gánh nặng của anh…”

Triệu Hành nghe Lạc Minh Sơn ‘kiểm điểm’, lòng dần thả lỏng.

Ánh mắt hắn chuyển từ vết bầm tím trên bắp chân Lạc Minh Sơn rồi từ từ hướng lên trên, cuối cùng dừng ở khóe môi cậu.

Khóe môi Lạc Minh Sơn bầm tím, môi dưới rõ ràng bị rách, bằng mắt thường cũng nhìn ra đó là vết cắn, đỏ tươi xinh đẹp. Triệu Hành buộc bản thân nhìn sang chỗ khác, nhưng lát sau ánh mắt hắn lại vô thức rơi xuống bờ môi đó.

Cứ như thế, lặp đi lặp lại mấy lần.

Mãi đến khi Lạc Minh Sơn thận trọng mở miệng: “Anh Triệu, em nói xong rồi.”

Triệu Hành chả nghe lọt mấy câu nên cũng không bình luận gì, ánh mắt cứ ghim chặt bờ môi Lạc Minh Sơn: “Có hận tôi không?”

Đôi mắt Lạc Minh Sơn hơi trợn tròn, như không hiểu tại sao hắn hỏi thế.

Triệu Hành: “Vừa rồi suýt nữa đã cưỡng gian cậu, cậu có hận tôi không?”

Biểu cảm Lạc Minh Sơn hơi mất tự nhiên, nhưng khi cậu ngẩng đầu lên nhìn Triệu Hành, đôi mắt trong veo không mang theo chút oán hận nào, ngay cả sợ hãi và e ngại cũng không có.

Cậu lắc đầu, đáp khẽ: “Em biết anh Triệu là muốn tốt cho em, anh thấy em làm bậy nên mới dùng cách này để em nhớ lâu hơn, dạy em cách tự bảo vệ, tôn trọng và yêu quý bản thân mình.”

Thật luôn?

Trận đòn ở hồ trung tâm thì có lẽ vậy, nhưng sự tàn bạo ban nãy của hắn lại không phải thế. Hắn thật sự muốn dạy dỗ Lạc Minh Sơn, hay là không kìm chế được cơn giận và ghen tuông, Triệu Hành rõ hơn ai hết.

Dù bản thân hắn không phân rõ thì hơn 10 phút tắm nước lạnh để đầu óc tỉnh táo, cũng đủ giúp hắn hiểu mười mươi rồi.

Triệu Hành lại nhìn Lạc Minh Sơn.

Lạc Minh Sơn ngoan ngoãn đứng trước mặt hắn, trong mắt không có oán hận hay sợ hãi, chỉ có trong sáng ỷ lại tin tưởng, ngoan ngoãn yên tĩnh mà xinh đẹp. Nhưng môi cậu bị hắn cắn rách, trên chiếc cổ trắng nõn cũng có mấy dấu ngón tay như dấu hôn sau chuyện giường chiếu, trông càng mập mờ tế nhị.

Triệu Hành duỗi tay sờ khuôn mặt Lạc Minh Sơn, ngón tay nhẹ nhàng ve vuốt khóe môi cậu. Lạc Minh Sơn nghiêng đầu, cọ mặt mình vào lòng bàn tay Triệu Hành như bé cún con.

Ánh mắt Triệu Hành tối sầm, nhưng trong lòng thì sáng tỏ.

Lạc Minh Sơn là nô lệ, là cún con của hắn.

Hắn muốn cậu, chẳng lẽ không được sao?


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận