Giả Ngoan Xấu Lắm Nha

Đến nửa đêm, Triệu Hành mới phát hiện ra Lạc Minh Sơn không ổn.

Triệu Hành vốn chẳng muốn quấy rầy giấc ngủ của Lạc Minh Sơn nhưng nghĩ tới Lạc Minh Sơn đã ngủ cả ngày có lẽ sẽ đói, bèn lấy đồ hộp và bánh mì mang vào muốn cho Lạc Minh Sơn ăn chút gì đó rồi ngủ tiếp.

Nhưng hắn không ngờ Lạc Minh Sơn lại ngủ say như chết, gọi hai ba tiếng cũng không thấy phản ứng.

Triệu Hành đặt đồ hộp và bánh mì lên tủ đầu giường, vươn tay lay người Lạc Minh Sơn nhưng Lạc Minh Sơn chẳng những không tỉnh mà đến lông mi cũng không nhúc nhích.

Lòng Triệu Hành lạnh toát.

Giờ phút này, toàn thân hắn cứng đờ như hòn đá, thậm chí không dám vươn tay kiểm tra hô hấp và nhịp tim của Lạc Minh Sơn. Tay hắn run rẩy chạm vào ngực Lạc Minh Sơn, đến khi thấy trái tim bên trong vẫn đang lên xuống một cách vững vàng mới thở phào nhẹ nhõm.

“Mẹ kiếp!”

Triệu Hành nghiến răng chửi thề, đá vào tủ đầu giường, sống mũi cay cay.

… Dọa hắn sợ chết khiếp.

Mặc dù Lạc Minh Sơn vẫn còn thở, tim còn đập nhưng tình trạng không được tốt lắm, hắn gọi thế nào cũng không tỉnh, trán lạnh ngắt như không còn độ ấm.

Tim của Triệu Hành đập càng lúc càng nhanh, lòng rối như tơ vò.

Lúc này, hắn chợt nhớ tới trước khi ra tù, Lạc Minh Sơn cũng từng phát bệnh.

Dòng điện cấp thấp nhất khiến cậu choáng váng tại chỗ, sau khi được đưa vào phòng cấp cứu, nhiệt độ của cơ thể cậu lúc cao lúc thấp, ngay cả bác sĩ cũng bó tay.

Là một căn bệnh rất hiếm gặp.

Hắn lại quên mất điều này.

Lạc Minh Sơn từng bị bệnh nặng khi ở khu K13, sau mấy phen trắc trở mới gặp được hắn trên đảo, kết quả là ngày đầu tiên hắn gặp lại cậu đã xông vào tẩn cậu một trận, sau đó vì lòng ghen ngút trời mà suýt cưỡng hiếp cậu. Tiếp theo đó, hắn lại nảy sinh tâm tư khác với Lạc Minh Sơn, trong đầu chỉ toàn ý xấu, nghĩ xem làm thế nào để dụ dỗ cậu, có được cậu, chiếm cậu làm của riêng…

Mặc dù Lạc Minh Sơn rơi vào tình trạng sợ đến nỗi run rẩy vì cúp điện đột ngột, nhưng hắn lại ngờ nghệch vô tư, mặc kệ để Lạc Minh Sơn cõng mình.

Từ đầu đến cuối, hắn đều quên mất rằng trên người Lạc Minh Sơn vẫn còn một mối nguy hiểm tiềm ẩn, một căn bệnh kỳ lạ.

Triệu Hành, mày đúng là không phải con người mà!

Triệu Hành chỉ muốn tát mình một cái. Hắn che mặt hít thật sâu, ngay cả tiếng thở cũng run run.

Sau đó hắn kìm nén hôn lên trán Lạc Minh Sơn, đắp chăn cho cậu, cầm súng laser xoay người ra khỏi phòng.

“Cốc cốc cốc!” Triệu Hành não nề gõ cửa phòng bên cạnh, giọng nói không nén được sự nóng nảy vội vàng: “Có bác sĩ ở đây không?”

“Không! Không có!”

Triệu Hành rời đi, gõ cửa phòng khác.

Gõ hơn mười mấy lần, Triệu Hành chợt nhận ra như vậy mãi không ổn. Cho dù bên trong có người biết trị thương thật cũng chưa chắc chịu bước ra.

Vì vậy khi đến cánh cửa tiếp theo, hắn chỉ gõ hai cái, không thấy ai mở bèn dùng súng laser cắt cửa.

“Bộp!”

Cửa phòng rơi xuống đất ầm một tiếng, bốn người bên trong chĩa súng về phía Triệu Hành, trong mắt toàn sự cảnh giác.


Trên người Triệu Hành có mặc áo chống đạn cao cấp, vốn đã chuẩn bị để né tránh nhưng chẳng ngờ là khi thấy rõ đó là hắn thì không ai trong số họ nổ súng, tất nhiên cũng không buông súng xuống.

Triệu Hành làm như không thấy vũ khí trong tay họ, quét mắt nhìn mọi người, hỏi: “Ở đây có bác sĩ không?”

Bốn người nhìn nhau, đồng loạt lắc đầu.

Chấm sáng xanh của súng laser quét qua đầu từng người một, ánh mắt Triệu Hành u ám, giọng nói lạnh lùng: “Có ai biết trong chương trình này ai là bác sĩ, hay ai biết khám bệnh không?”

Mọi người lại lắc đầu.

Một trong số họ can đảm mở lời: “…Bác sĩ tham gia chương trình này làm gì cơ chứ?”

Đương nhiên Triệu Hành cũng biết không một bác sĩ nào lại đi tham gia chương trình ngu ngốc này.

Nhưng…

Mẹ kiếp! Ngoài việc hy vọng có một nhóm thần y có thể trị khỏi những căn bệnh hiếm gặp trên đảo này, bây giờ Triệu Hành hắn còn có thể làm được gì cơ chứ?

Triệu Hành đá mạnh vào tường, giơ súng lên ôm đầu, cảm giác bản thân sắp điên mất rồi!

Triệu Hành nhanh chóng ép buộc mình bình tĩnh lại, nhắm mắt, quay đi gõ cửa phòng tiếp theo.

Cánh cửa thứ hai mươi, cánh cửa thứ ba mươi, cánh cửa thứ bốn mươi…

Triệu Hành sắp chết lặng, thậm chí hắn còn nghĩ đến việc có nên cõng Lạc Minh Sơn lao ra khỏi cái đảo này không…

“… Tôi có thông tin về bác sĩ.” Giọng của Bạch Quang Vũ bỗng vang lên từ trong phòng.

Triệu Hành ngẩng đầu, đáy mắt đỏ thẫm: “Tin gì?”

Bạch Quang Vũ đưa một tấm thẻ cho Triệu Hành: “Đây là thẻ tin tức cấp SSR mà tôi tìm được trong máy bán hàng tự động sáng nay, trên tấm thẻ nói thổ dân của tộc thụ linh trên đảo này biết chữa bệnh…”

Triệu Hành: “Tìm thụ linh ở đâu?”

Bạch Quang Vũ: “Bên trong cây, nhưng tôi cũng không rõ bên trong cây nào sẽ có thụ linh.”

Vậy thì cứ chặt từng cây thôi.

Triệu Hành quay người đi xuống tầng.

Đêm khuya, các linh hồn u tối lang thang khắp nơi ở bên ngoài, trên người Triệu Hành và vũ khí đã được bôi phấn hoa Nguyệt Tán, hắn bắt đầu dùng súng laser đốn cây.

Triệu Hành đã chặt hơn ba tiếng nhưng vẫn không thu hoạch được gì, súng laser cũng sắp hết điện.

Triệu Hành định sử dụng bài cũ, mở một lỗ trên trời để ánh sáng mặt trời chiếu xuống, nạp ít điện cho súng laser của mình. Nhưng khi hắn đang gõ cửa từng phòng, chặt từng cái cây một thì tổ chương trình cũng chẳng nhàn rỗi.

Họ kết nối nguồn điện bên ngoài với lưới bảo vệ, sau đó sửa chữa tấm màn đen, biến toàn bộ hòn đảo trở thành một cái nhà tù màu đen kín như bưng. Hơn nữa bây giờ trời còn chưa sáng, cho dù có chọc thủng bầu trời được thì cũng chẳng có ánh nắng.

Triệu Hành không còn cách nào khác, cất súng laser đi, bắt đầu sử dụng đao laser. Mà khi những linh hồn u tối tản đi thì đao laser cũng sắp hết điện.

“Nghe Bạch Quang Vũ nói, anh đang tìm thụ linh?” Một người Vũ tộc nhỏ bé, toàn thân phủ lông vàng bay tới, đôi mắt nhỏ lóe lên vẻ khôn khéo: “Tôi biết thụ linh ở đâu, tôi có thể đưa anh đi tìm nó nhưng anh phải cho tôi lợi ích…”

“Được.” Triệu Hành cắt lời cậu ta.


Lông Vàng sửng sốt: “Anh không hỏi tôi muốn gì sao?”

Triệu Hành nhìn cậu ta: “Cậu muốn gì?”

Lông Vàng: “Tôi… tôi… Thôi được rồi, tôi cũng không muốn gì cả, tôi thấy anh rất mạnh, muốn kết bạn với anh thôi.”

Nếu là Triệu Hành của dĩ vãng chắc chắn sẽ khịt mũi coi thường lời nói này, cũng tự hỏi liệu người này có âm mưu gì sâu xa không.

Nhưng hiện tại hắn chỉ gật đầu và nói: “Bạn bè sao, được, vậy đi thôi.”

Lông Vàng dẫn Triệu Hành đi về phía nam, cuối cùng dừng lại trước một gốc cây khổng lồ: “Hai ngày trước tôi đã nhìn thấy có một thụ linh bay ra từ trong động cây trước mặt đây nè!”

Triệu Hành cúi xuống, bước vào bên trong hốc cây cao nửa mét.

Lông Vàng cũng bay theo hắn: “Cẩn thận…”

Cậu ta còn chưa nói xong, Triệu Hành đã hụt chân ngã thẳng xuống dưới!

“Bịch!” Triệu Hành rơi xuống đáy động.

Chân phải của hắn vốn chưa lành, hôm nay lại bị làm cho một trận đau đớn như vậy, y như là gãy xương.

Triệu Hành không để tâm đến vết thương của mình mà cầm đèn pin lên, đứng dậy quan sát cái động.

Cái động này to hơn hắn nghĩ rất nhiều, trông vô cùng đẹp đẽ, trên vách tường của hang động được bao phủ bởi dây leo và hoa.

“Có người ngã xuống à?” Một giọng nói trong trẻo vang lên từ sau lưng, Triệu Hành lập tức quay đầu nhìn.

Chỉ thấy vô số điểm sáng màu xanh lá cây hiện ra từ những dây leo rậm rạp, sau đó hợp thành một nhân vật mờ ảo. Mặt mũi người nhỏ bé này không rõ ràng, năm ngón tay dính chặt vào nhau không tách rời, cả người tỏa ra ánh sáng huỳnh quang màu xanh luôn lưu động trông vừa thần bí vừa tràn trề sức sống.

Triệu Hành nhìn một cái đã nhận ra đây chính là “thụ linh”.

Nó bay tới, đôi tay mát lạnh phát ra ánh sáng nhẹ nhàng chạm vào mắt cá chân của Triệu Hành, cảm giác đau đớn vì nứt xương tan biến trong nháy mắt, nó nghiêng đầu hỏi nhỏ: “Còn đau không?”

Triệu Hành hơi sửng sốt, kéo ống quần lên, phát hiện mắt cá chân của mình đã hồi phục như cũ, không lưu lại bất kỳ vết sẹo nào.

Thuật chữa trị của Thụ Linh thật thần kỳ!

Triệu Hành nắm chặt tay Thụ Linh, vội vàng nói: “Giúp tôi chữa trị cho một người với!”

Thụ Linh gật đầu: “Được thôi, nhưng tôi không chữa miễn phí.”

Triệu Hành: “Cậu muốn cái gì?”

Thụ Linh: “Còn phải xem người bị thương có nặng hay không… Nhưng anh cứ yên tâm, tôi không cần chân, giọng hát hay tính mạng của anh giống mấy mụ phù thủy ác độc trong sách đâu!”

Nói xong, Thụ Linh nhìn quanh: “Anh không đưa người kia theo à?”

Triệu Hành xoay người, bám vào dây leo chuẩn bị trèo lên: “Tôi sẽ đưa em ấy tới đây ngay.”

“Không, không cần đâu.” Thụ Linh lắc dây leo và hoa trong tay, biến thành cái roi nhỏ: “Anh nói tôi nghe người đó ở đâu, tên là gì, tôi sẽ đưa người đó tới đây.”


Triệu Hành nói vị trí và tên của Lạc Minh Sơn cho nó.

Thụ Linh quơ cây roi dây leo trong tay, vô số chấm sáng màu xanh từ trên không trung lung lay bay xuống, phủ đầy mặt đất.

Ngay sau đó, cả Lạc Minh Sơn và giường cậu đang nằm đều được Thụ Linh di chuyển đến đây.

Triệu Hành lại sờ trán Lạc Minh Sơn, vẫn lạnh như lúc hắn rời đi.

Hắn ngẩng đầu nhìn Thụ Linh, giọng hơi khàn: “Cậu có biết em ấy mắc bệnh gì không? Có thể chữa được không?”

Thụ Linh sờ trán Lạc Minh Sơn, bắt mạch cậu, ngẩng đầu nói với Triệu Hành: “Bệnh của cậu ấy khá nghiêm trọng, có phải bác sĩ loài người cũng không chữa nổi không?”

Triệu Hành gật đầu.

Quả thật là các bác sĩ ở khu K13 cũng không tra ra được cậu mắc bệnh gì.

Triệu Hành: “Vậy rốt cuộc em ấy bị làm sao?”

Thụ Linh sờ cằm như suy nghĩ gì đó: “Thật ra cậu ấy bị trúng lời nguyền của Địa Linh, chỉ cần hóa giải lời nguyền đó là được.”

“Địa Linh? Lời nguyền?” Triệu Hành cau mày.

Thụ Linh: “Trên người người này vừa có sự chúc phúc của Địa Linh, vừa có lời nguyền của Địa Linh. Chúc phúc của Địa Linh có thể giúp cậu ấy miễn dịch với sương độc của người Lam Tinh vĩnh viễn, còn lời nguyền sẽ để lại căn bệnh hiếm gặp này trên thân thể cậu ấy.”

Triệu Hành biết Lạc Minh Sơn đã được người Lam Tinh chúc phúc khi còn ở dưới lòng đất, hắn cũng biết cậu từng phát bệnh, có lẽ lúc đó đã bắt đầu phải gánh chịu thứ gọi là lời nguyền này.

Triệu Hành bỗng có thêm niềm tin với Thụ Linh.

Hắn nhìn Thụ Linh: “Cậu có thể chữa khỏi cho em ấy không?”

Thụ Linh: “Có thể, nhưng sẽ tốn rất nhiều sức lực, giờ anh phải đưa cho tôi một món đồ quan trọng.”

Triệu Hành: “Cậu muốn thứ gì?”

Thụ Linh: “Tai của anh.”

Triệu Hành sững sờ.

Thụ Linh ngẩng đầu nhìn hắn, âm điệu hoạt bát hơn: “Đừng sợ, không phải tôi muốn lấy tai của anh, biến anh thành người một tai hay người điếc, tôi chỉ muốn lấy đi năng lực đặc biệt của tai anh, để anh trở về làm người bình thường thôi. Tôi biết năng lực này rất mạnh mẽ, anh có thể suy nghĩ thật kỹ, không muốn cũng…”

“Được.” Giọng Triệu Hành khàn khàn, nói: “Nhưng cậu phải chữa khỏi cho Lạc Minh Sơn trước.”

Thụ Linh cười: “Tất nhiên rồi, tôi phải cứu người trước rồi mới thu phí khám chứ.”

Thụ Linh bay xung quanh Lạc Minh Sơn, vẻ mặt trở nên nghiêm túc.

Nó nhắm mắt, bắt đầu ngâm xướng một bài hát không biết tên, dây roi trong tay dần phát ra ánh sáng huỳnh quang màu xanh lá. Huỳnh quang rải khắp trên người Lạc Minh Sơn không sót một cái nào, khiến làn da của cậu phát sáng óng ánh.

Chỉ chốc lát sau, Thụ Linh kết thúc bài ngâm xướng của mình.

Nó lượn vòng trên không trung, nhẹ nhàng đáp xuống một dây leo bám trên tường. Ánh sáng trên làn da Lạc Minh Sơn dần nhạt đi, trở về màu da ban đầu.

Triệu Hành ngồi bên mép giường nắm chặt tay cậu, nhìn cậu không chớp mắt.

Lông mi Lạc Minh Sơn khẽ run, ngơ ngác mở mắt nhìn.

“Anh A Hành…” Cậu gọi Triệu Hành.

Triệu Hành thở phào nhẹ nhõm, ôm chặt lấy cậu.

Sau đó hắn hoảng hốt sờ đầu Lạc Minh Sơn, sờ mắt của Lạc Minh Sơn: “Em sao rồi? Cảm thấy thế nào? Có chỗ nào không thoải mái không?”

“Không sao.” Lạc Minh Sơn nhìn xung quanh, sờ đầu cau mày: “Em đang ở đâu đây, xảy ra chuyện gì vậy?”


Triệu Hành: “Đây là…”

“Khụ khụ.” Thụ Linh cười, bay tới: “Xin lỗi cho tôi ngắt lời xíu, có thể trả phí khám trước không?”

Triệu Hành nhìn Lạc Minh Sơn, nói nhỏ: “Có thể ra chỗ khác trả được không? Tôi không muốn em ấy nhìn thấy.”

Thụ Linh nghiêng đầu: “Vậy để tôi tiễn cậu ấy đi nhé?”

“Không được.” Lạc Minh Sơn mãi mới tỉnh lại, Triệu Hành không muốn tách khỏi cậu: “… Thôi, ở chỗ này luôn đi.”

Lạc Minh Sơn chớp mắt, bối rối hỏi: “Phí khám bệnh á? Bao nhiêu tiền vậy? Anh A Hành, anh có tiền không?”

Triệu Hành không muốn nói sự thật cho cậu biết, nhưng chuyện này không thể giấu mãi được.

Hắn im lặng một lúc, nói với Lạc Minh Sơn: “…Thụ Linh muốn có năng lực đặc biệt của cái tai anh.”

Lạc Minh Sơn sững sờ, nước mắt bất chợt tuôn rơi: “Anh A Hành, em xin lỗi, là em liên lụy đến anh… Em… Em buồn lắm.”

Triệu Hành lau sạch nước mắt của cậu, hít thật sâu, ngẩng đầu nhìn về phía Thụ Linh: “Bắt đầu đi, cậu muốn lấy thế nào?”

Thụ Linh: “Chỉ cần anh bằng lòng thì rất dễ lấy, anh nhắm mắt lại đi.”

Triệu Hành nhắm mắt, cảm nhận ngón tay của Thụ Linh khẽ chạm vào tai phải mình.

“Đợi đã.” Triệu Hành hơi do dự, lùi lại một bước, cắt ngang hành động của Thụ Linh.

Triệu Hành mở mắt, chưa kịp nói gì đã bị Lạc Minh Sơn nhẹ nhàng nắm tay: “Anh A Hành, anh đừng sợ, sau này Lạc Lạc sẽ bảo vệ anh.”

Đôi mắt xinh đẹp của Lạc Minh Sơn dần dần ướt đẫm nước mắt, cậu vội vàng lau đi, cười vô cùng ngọt ngào, trong mắt tràn ngập yêu thương và trân trọng: “Mặc dù rất vô đạo đức, nhưng khi biết anh vì em mà hy sinh lớn đến vậy… Lạc Lạc hạnh phúc vô cùng.”

Triệu Hành nhắm mắt, giọng hơi run: “Cho nên Thụ Linh cũng không chữa được cho em ấy à?”

Thụ Linh: “…Cái gì?”

Triệu Hành đứng dậy, bình tĩnh nhìn Thụ Linh: “…Cậu có thể chữa khỏi mắt cá chân của tôi, nhưng không thể làm gì được với bệnh của em ấy sao?”

Triệu Hành bước từng bước một về phía trước, sau đó bất ngờ túm cổ Thụ Linh, dồn nó vào tường. Ngay sau đó, hắn cầm con dao găm đâm vào mái tóc dài rối như dây leo, ghim thẳng nó lên tường!

Thụ Linh hoảng hốt hét to: “Anh… Anh… Anh làm gì vậy? Anh định thất hứa à? Anh không định đưa tai của mình cho tôi sao?”

“Là cậu đã bội ước trước.” Triệu Hành nghiến răng: “Cậu có thể gài bẫy tôi, có thể dẫn tôi tới nơi này, có thể đòi hỏi tai của tôi, nhưng điều kiện tiên quyết là cậu phải cứu được người của tôi, chứ không phải lấy hàng nhái ra lừa tôi!”

Không gian trở nên yên tĩnh.

“Ồ… Sao phát hiện ra thế? Tôi là diễn viên chuyên nghiệp đấy.”

Người ngồi trên giường đột nhiên phá vỡ bầu không khí đang căng thẳng.

Triệu Hành quay đầu nhìn ‘Lạc Minh Sơn’ trên giường.

Người nọ vẫn nghiêng đầu nhìn hắn, nở nụ cười ngọt ngào, đôi mắt tràn đầy yêu thương giống như một con rồng đang ngắm bảo vật trân quý nhất của nó.

Nhưng đó không phải là Lạc Minh Sơn.

Lạc Minh Sơn rất thích hắn nhưng cũng hơi sợ hắn, trong lòng Lạc Minh Sơn tràn ngập hình bóng của hắn, hơn nữa rất dựa dẫm vào hắn.

Lạc Minh Sơn sẽ không bao giờ nói ra câu ‘sau này Lạc Lạc sẽ bảo vệ anh’, Lạc Minh Sơn chỉ biết nói ‘Em muốn anh mãi mãi bảo vệ em’.

Lạc Minh Sơn sẽ không bao giờ nhìn hắn như một con rồng đang ngắm kho báu, mà sẽ giống như một bảo vật tuyệt thế ngước đầu ngưỡng mộ nhìn con rồng canh giữ nó.

Triệu Hành không muốn lãng phí thêm giây phút nào cho đồ giả mạo này, hắn quay mặt đi, lạnh lùng nói: “Tất nhiên là phát hiện ra được, dù sao trên thế giới này tôi là người hiểu em ấy nhất.”

Đồ giả bật cười thành tiếng.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận