“Chúng ta xứng đáng với những điều tuyệt vời,có thể sẽ tới chậm nhưng nhất định sẽ tới”
Từ nhỏ tôi luôn được cha mẹ cưng chiều ,là con trai duy nhất ở nhà ,tôi tên Duy ,Trần Hoàng Duy.
Tôi chưa từng yêu ai cả,chỉ đơn giản là vì tôi vốn dĩ kiêu ngạo ,không vì ai mà phải làm những điều vô tri để mà lấy lòng cả.
Cho mãi tới khi tôi cũng chán cái việc ngày ngày lên bar sáng hôm sau lại cúp học đi chơi,hay là thử có người yêu nhỉ?
Tôi quyết định ngắm trong lớp đại học của mình ,có cô em nào xinh tươi hay không ,bỗng một bóng hồng kiều diễm va vào tôi khi đang đứng ở cửa lớp
-Xin lỗi,mình mới chuyển đến đây,cho mình hỏi đây có phải lớp X khoa Y không ạ?
-Phải thì sao mà không phải thì sao?
Cô nàng cũng cá tính bặm môi,quay ngoắt đi hỏi bạn khác ,từ đó tôi luôn chú ý và hay trêu ghẹo em.
Cứ thế chúng tôi yêu nhau ,tôi cũng không kiêmg dè luôn tặng em những món quà đắt đỏ những bữa ăn xa xỉ,chỉ vì em xứng đáng.
Em cũng là con gái của nhà có điều kiện,tôi yêu em và em cũng thế ,môn đăng hộ đối đúng với tiêu chuẩn của mẹ tôi đặt ra.
Cứ ngỡ cứ thế chúng tôi sẽ thuận lợi mà đến với nhau, tôi cũng không ngần ngại chuẩn bị cho em một bất ngờ ,màn cầu hôn mà em hay mè nheo muốn có.
Chỉ có điều trước khi em nhận lời đồng ý,tôi nhận được cuộc gọi còn quan trọng hơn cả câu đồng ye của em.
“Duy ,bố con bị tai nạn ,con vào bệnh viện gấp”
Gia đình tôi luôn hạnh phúc,bố mẹ nuông chiều, cha tôi luôn là người quan tâm và đôn đốc để tôi có thể tiếp quản công ty nhưng tôi lại học song song hai nghành nên nhiều khi ông vẫn trách tôi.
Thế rồi điều gì đến cũng đến,tai nạn cha tôi không qua khỏi,công ty chưa có người quản lí ,nhiều cổ đông muốn rút lại vốn.
Lần đầu tiên trong đời ,tôi sợ cơ ngơi mà cha mẹ tôi cả đời gây dựng sẽ rơi vào tay kẻ khác,tôi dốc toàn tâm toàn lực nghiên cứu ,thuyết phục các đối tác.
Thời điểm đó cũng là lúc tôi gần học xong ,ngoài thời gian làm đồ án,lo cho công ty,tôi gần như chỉ nhắn qua loa với em.
Thế rồi trong một lần ,hình như sự chịu đựng của em có giới hạn :”Chia tay đi anh,em không thể có tương lai với anh được ,công ty phá sản đến nơi vậy mà đến cả mấy tin nhắn với em anh cũng không bớt thời gian được.
Đừng yêu nữa ,em mệt rồi!”
Thì ra em nghĩ thời gian vừa rồi tôi bận là vì cứu vãn một công ty không thể phát triển được,thì ra em sợ phải chịu khổ.
Tôi không nói là vì sợ em lo lắng nhưng em lại chọn cách đó để lấy lí do chia tay.
Suy cho cùng người muốn đi thì trăm ngàn câu nói cũng không kéo em lại được.
Tôi suy sụp hoàn toàn ,bởi tôi yêu em là thật lòng thật dạ.
Ngày em rời khỏi đất nước hình chữ S này ,tôi không tiễn em ,thực lòng mong em sẽ hạnh phúc bên mảnh trời nước Mỹ ….
Cứ thế tôi hoàn thành được chương trình học ,tốt nghiệp xong tôi làm trong cơ quan thuế nhà nước đồng thời vẫn điều hành công ty của bố tôi để lại.
Tôi sống lầm lũi như chiếc bóng,đi làm ,đến công ty rồi lại về nhà.
Có đôi lúc vào trang cá nhân ,thấy em luôn sống trong sự giàu sang,lấy người chồng như ý cho em những thứ em cần ,tôi thầm mừng vì em cũng có những bến đỗ bình yên.
Đã vài năm trôi qua ,tôi không còn là chàng thanh niên biết yêu đương cháy bỏng nữa,tình cảm dành cho em khi nhắc đến tên em vẫn là không buồn không vui,chỉ là bất giác mỉm cười khi nhớ lại năm tháng yêu sôi nổi.
Chị tôi lấy chồng được 7 năm,hắn ta là tứ cố vô thân nhờ chị tôi nhìn trúng mà một bước lên mây ,nhưng hắn luôn ong bướm ở ngoài ,vì sợ chị đau lòng tôi làm ngơ như điếc ,mặc kệ hắn.
Tôi gặp em vào ngày sinh nhật ,hôm ấy tôi tổ chức tại biệt thự nhà tôi,không gian thoáng đãng và sôi động.
Từ xa nhìn thấy em tôi luôn có cảm giác thân quen ,có lẽ đôi mắt lấp lánh ấy giống người cũ đến tám phần.
Em không xinh lắm nhưng rất ưa nhìn cảm giác mến ngay từ lần đầu tiên.
Từ xa nhìn em luôn thoăn thoắt làm những công việc ,thân hình nhỏ bé ấy vậy mà khoẻ khắn thật.
Buổi tiệc kết thúc , quá chén tôi đi nhầm phòng , em vẫn ân cần pha cho tôi ly giải rượu ,chà em thật biết quan tâm.
Cô giúp việc nhỏ này thật đáng yêu.
Sáng hôm sau lần đầu em ở gần tôi như thế ,thì ra em mang thai hộ chị tôi,thực lòng tôi nghĩ có lẽ em khó khăn mới nhận lời làm.
Nhưng không hiểu sao mỗi lần nhắc tới tiền và phụ nữ ,tôi lại nhớ về những câu nói phũ phàng mà Hoài nói với tôi,tôi luôn bài xích cố tỏ ra ghét em.
Nhưng mỗi lần nhìn em tôi cũng rất thích chêu ghẹo.
Thực ra tôi biết em đã có chồng ,chỉ là cứu lấy một người mà cận kề cái chết quả là không dễ dàng gì,chắc gì sự hi sinh của em có thể đổi lấy mạng cho người chồng đang nằm bất động đó.
Tôi thường lấy cớ để được ở gần em,em luôn đoan chính mà giữ khoảng cách với tôi.
Đúng đợt đó có chút khúc mắc với một băng đảng,chúng thấy tôi thân mật,bụng em cũng lớn liền nghĩ em là cô vợ nhỏ của tôi.
Bị chúng bắt cóc và chà đạp lên thân thể ,tôi hận không thể xé xác lũ côn đồ.
Nhìn em khóc ,tôi lập tức chi tiền để có thể mang em về bình an,thế nhưng em thực sự rất ngốc,em chắn cho tôi một phát đạn ,buộc phải mổ lấy con.
Tôi thương em nhưng phải đi công tác gần hai tháng,không tin tức về em nhưng tôi không biết lấy tư cách gì để quan tâm em cả.
Lúc tôi trở về mọi thứ đã thay đổi hoàn toàn ,chồng em đã mất ,đôi mắt em ươn ướt vương vài giọt nước chưa kịp khô.
Tôi biết ngày này sẽ tới chỉ là không nghĩ sao lại tới sớm như thế.
Ngày đi biển ,nhìn em quyến rũ trong bộ áo tắm suýt nữa không kiềm được mà đè em ra nhưng người làm trò đồi bại với em lại là anh rể tôi,nhùn thấy em khóc lóc tôi chỉ muốn giết hắn ,loại cặn bã như vậy không xứng với chị tôi.
không xứng chạm vào em.
Ở nhà em luôn sợ tôi, hôm ấy em đem cơm nhưng đúng lúc có cô thư ký cứ định quấn lấy tôi ,vốn dĩ tôi cũng không quan tâm nhưng em lại đưa cơm đến định bụng chêu em chút mà em lại giận tôi mấy tuần liền, vậy mà em còn cười với tên shipper nữa,lửa ghen bùng bùng trỗi dậy.
Tôi hung hăng chiếm đoạt em mặc dù em cầu xin như thế nào,chẳng thể ngờ được súng đạn chất lượng ,lần đầu của em và tôi đã tạo ra một thiên thần nhỏ….
.