Giá Như Đừng Gặp Gỡ


Tôi mỉm cười đáp:
– Anh nói tôi giả vờ gì cơ?
Khánh không trả lời mà chỉ đi lại gần tôi, anh ta tiến một bước, tôi lại lùi một bước, anh ta rất cao, khí thế hoàn toàn áp đảo khiến tôi cảm thấy căng thẳng vô vàn.
Đến khi lưng tôi áp vào vách tường, không thể trốn đi đâu được nữa, tôi mới hít vào một hơi thật sâu, ngẩng lên nhìn thẳng vào mắt anh ta:
– Anh muốn gì?
– Nhìn kỹ xem người cũ còn hấp dẫn như xưa không?
Mặc dù trong lòng đã bắt đầu nhộn nhạo, nhưng ngoài mặt tôi vẫn lạnh tanh nói:
– Anh thấy rồi đấy.

Tôi già rồi, vừa xấu vừa quê mùa.

Sợ anh mất mặt nên vừa nãy mới không dám nhận người quen, nếu anh không thích, lần sau đến tôi khỏi giả vờ nữa.
– Phải không?
Anh ta nhếch môi cười nhạt:
– Sợ tôi mất mặt hay là vì trong lòng đang suy nghĩ điều gì khác?
– Suy nghĩ của tôi người ngoài như anh không hiểu được đâu.

Với cả anh đứng sát tôi thế này, người khác nhìn thấy cũng chẳng hay ho gì.

Nếu không còn chuyện gì nữa thì phiền anh tránh ra cho, tôi còn phải làm việc.
Nói dông nói dài nãy giờ cũng đã mấy phút, anh ta vẫn tỉnh bơ, chẳng hề sợ cô bạn gái kia sốt ruột vào đây tìm:
– Tôi không sợ thì thôi, cô sợ cái gì? Không phải mấy cô em phục vụ trong này ai cũng muốn câu được đại gia à? Cùng một giuộc như nhau, có nhìn thấy cũng dễ thông cảm thôi.
– Chắc anh nhầm tôi với ai rồi.
Trước mấy lời châm chọc của anh ta, tôi vẫn bình tĩnh như thường, thậm chí còn cười bảo:
– Tôi là phụ nữ đã có chồng, tôi khác mấy cô em phục vụ trong này.

Nếu anh muốn tìm người giải quyết, tôi có thể đi gọi mấy bạn phục vụ khác vào cho anh.
Nghe tôi nói xong câu này, ánh mắt anh ta bất chợt trở nên sâu thẳm, Khánh nhìn nhìn tôi một lúc, sau đó bỗng dưng phá lên cười:
– Thôi khỏi, tôi sợ bẩn.
– Vậy thì mời tránh ra cho.
Anh ta cũng không làm khó tôi nữa, dịch người sang bên cạnh chừa cho tôi một lối đi.

Tôi không khách sáo, đi thẳng qua Khánh rồi đến bàn tiếp tục dọn dẹp.

Lúc ấy, dù không quay đầu lại nhưng tôi vẫn có thể cảm nhận được ánh mắt của anh ta nhìn chòng chọc tôi từ phía sau, nhìn đến mức gáy tôi phát nóng lên.

Nhưng tôi vẫn kiên quyết không để ý đến anh ta, lát sau cuối cùng cũng nghe tiếng bước chân rời đi, tiếp theo là âm thanh cửa phòng đóng lại.
Không còn ai thì không cần phải giả vờ kiên cường nữa, tôi buông chiếc đĩa trong tay, cả người vô lực ngồi phịch xuống ghế, tâm tình hỗn độn như ai cầm que khuấy vào một hồ nước, sóng lòng nhộn nhạo dâng trào.
Nhiều năm trôi đi, tôi cứ ngỡ mình đã phải quên anh ta từ rất lâu rồi.

Nhưng đến bây giờ gặp lại tôi mới biết, hóa ra mình chưa quên bất kỳ điều gì cả, từ nụ cười xấu xa của anh ta, giọng nói của anh ta, thậm chí cả mùi hương cơ thể ấy, tôi vẫn nhớ như in, tựa như chưa bao giờ phai nhạt.
Chỉ tiếc, bây giờ chúng tôi không còn như ngày xưa nữa, anh ta là đại gia ăn một bữa cũng bằng mấy tháng lương của tôi, còn tôi, chỉ là một đứa chạy vặt ở nhà bếp vì người ta nghỉ mới được lên phục vụ phòng thay.
Một kẻ như tôi làm sao dám nhận người quen, mà lại là người quen giàu sang phú quý như thế?
Cả ngày hôm ấy, tôi làm việc gì cũng thất thần, đã rửa rau hai lần rồi còn mang ra rửa lại thêm hai lần nữa.

Mấy chị phụ bếp thấy tôi cứ để đầu óc trên mây thế mới bảo:
– Rau sạch rồi, rửa lại nhiều nát rau đi đấy Linh.
– À… vâng.

Em quên.

Dạo này như kiểu bị mất não ấy chị ạ.
– Gớm, chưa sinh đứa nào mà đã thế rồi, sau đẻ có khi còn quên mất chồng ấy chứ.

Mà ban nãy lên phục vụ phòng có gặp được đại gia nào không? Chị nghe nói phòng 103 là phòng VIP nhất chỗ mình đấy, có tiền mới đặt được.
– Người ta đi với bạn gái mà chị, với cả em cũng không để ý nữa.
– Ừ, mày mà khéo có khi mai kia chị quản lý lại cho mày lên làm phục vụ phòng ấy chứ.

Lúc ấy tha hồ mà gặp được đại gia.
– Vâng.
Tối hôm ấy về nhà, nhìn thấy Trung vẫn đang đứng ở ngõ đợi mình, tôi mới thấy trái tim đang xáo động của mình nhẹ nhàng dịu xuống.

Tôi vẫn cằn nhằn anh, còn anh vẫn mỉm cười dắt tay tôi về nhà, vẫn chuẩn bị nước nóng và kem đánh răng cho tôi, mọi thứ ấm áp và bình yên tựa như chẳng ai có thể chen chân vào giữa hai người chúng tôi cả.
Chỉ là đêm ấy khi thiếp đi, bỗng dưng tôi lại mơ về khoảng thời gian 6 năm trước, khi tôi vẫn còn ở Mỹ theo học một trường mỹ thuật.

Lúc đó mới đến nhập trường nên tôi chưa thông thạo đường lối, một đêm đi từ phòng tranh về thì gặp mưa, không đón được taxi, cũng chẳng chỗ nào để trú, cả người bị ngấm mưa ướt như chuột lột.
Bỗng dưng có một chiếc ô che lên đầu tôi, giật mình ngẩng lên mới thấy một chàng trai rất cao đang đứng bên cạnh, anh ta dùng tiếng Anh nói chuyện:
– Đêm muộn, đứng ngoài đường nguy hiểm đấy.
– À… vâng, cảm ơn anh.
Anh ta hơi mỉm cười, đem chiếc ô của mình nhét vào tay tôi:
– Đi thêm 15 mét nữa, rẽ trái ra đường chính mới bắt được taxi.

Đường này taxi không được vào, em có đứng đây hết đêm cũng không đón được xe đâu.
– À…
Trong lúc tôi còn đang ngơ ngẩn không hiểu tại sao người đó lại đưa ô cho tôi thì anh ta đã xoay người đi về hướng ngược lại, từng hạt mưa dày tí tách rơi xuống áo sơ mi của anh ta, chẳng mấy chốc đã ướt sũng một mảng.
Chân anh ta dài nên bước rất nhanh, dáng người cao cao đó chẳng mấy chốc chìm vào màn mưa rồi biến mất.
Lúc ấy, tôi mới chợt nhận ra mình đang cầm ô của anh ta nên vội vàng chạy theo:
– Anh ơi.
– …
– Anh ơi, ô của anh…
Không có tiếng người đáp, chỉ có tiếng mưa đập ầm ầm vào nóc ô, át đi tiếng gọi của tôi.
Phía đường kia rất tối, tôi không đi tìm được anh ta, mà gọi mãi cũng chẳng có ai trả lời nên tôi đành phải đi về.

Tôi men theo con đường anh ta chỉ, cuối cùng cũng bắt được taxi về nhà.

Có điều, không rõ có phải vì lạc lõng ở đất khách quê người rồi gặp được người tốt đầu tiên như vậy hay không, mà cả đêm ấy khi nghĩ về anh ta, tôi cứ cười thầm mãi, đầu óc ngập tràn hình ảnh của người đàn ông cầm ô đứng dưới mưa đó.
Tôi muốn gặp lại anh ta, muốn trả lại ô và cảm ơn người ấy nên suốt một tuần sau đó ngày nào cũng đứng đợi ở quãng đường cũ, cuối cùng lại thất vọng đi về.

Có lẽ bởi vì phải chờ đợi quá lâu nên tôi dần tắt hy vọng, tôi nghĩ duyên phận giữa chúng tôi chỉ có một lần gặp gỡ đó nên không đợi chờ nữa, đành cất chiếc ô kia vào một góc trong tủ đồ của tôi, coi nó như một kỷ niệm nho nhỏ.
Chỉ là trên đời này dường như có rất nhiều chuyện kỳ lạ, ví dụ như có một thứ người ta tìm đỏ mắt không thấy, sau đó lại tình cờ gặp được ở một nơi không ngờ tới.

Tôi và Khánh cũng vậy.
Những năm ấy, du học sinh Việt Nam ở Mỹ có thành lập một hội đồng hương, tôi mới chân ướt chân ráo sang cũng nhiệt tình tham gia vào hội đó.

Kỳ nghỉ đông năm thứ nhất, hội đồng hương tổ chức một buổi Party họp mặt, tôi đến tham gia cùng mọi người mới gặp được Khánh ở đó.
Đôi bên đều cảm thấy rất có duyên nên nhanh chóng xin số điện thoại, kết giao bạn bè, thỉnh thoảng có việc gì anh ta đều nhiệt tình giúp đỡ tôi.

Thế nhưng, vì tham gia cùng hội du học sinh nên tôi đã nghe được rất nhiều chuyện về Khánh, không rõ khen hay chê, nhưng mỗi lần nhắc đến anh ta, ánh mắt cô gái nào cũng như ngời sáng.
Có thể nói, Khánh là một nhân vật rất “hot”, không những trong hội du học sinh mà còn cả ở bên Mỹ.

Không rõ gia đình anh ta kinh doanh gì, nhưng nghe nói Khánh là cậu ấm của một gia đình rất rất giàu, tiền tiêu như rác, không tính đến hàng hiệu anh ta dùng mà chỉ tính đến việc cứ dăm ba bữa anh ta lại đổi một chiếc xe thể thao thôi, là đủ hiểu gia thế anh ta thuộc tầm cỡ thượng lưu như thế nào rồi.
Tất nhiên, đã có tiền là đủ trở thành ước ao của biết bao cô gái, nhưng ngoài giàu có ra, ông trời còn ưu ái ban cho anh ta một vẻ ngoài rất đẹp trai.

Mọi người đều nói cái gương mặt ấy cực kỳ tốn gái, mà quả thực, anh ta đào hoa phong lưu đến mức cứ nửa tháng lại thay một cô người yêu.

Thậm chí còn chưa kịp tán tỉnh đã có vô số em gái sẵn sàng nhảy vào lòng anh ta.
Ấn tượng về Khánh trong lòng tôi ban đầu rất tốt, nhưng sau khi biết những chuyện ấy thì dần dần thấy ác cảm.

Tôi mặc dù tư tưởng hướng ngoại, nhưng được giáo dục trong gia đình gia giáo nên ít nhiều vẫn giữ chút cổ hủ của phụ nữ Á Đông.

Tôi không thích đàn ông phóng túng đa tình nên thường né tránh anh ta, nhưng Khánh vẫn luôn làm như không biết.

Anh ta luôn kiên nhẫn và dịu dàng với tôi, dần dần, cứ từng bước tiến vào cuộc đời tôi từ lúc nào không rõ.
Có lẽ, tôi cũng giống như muôn vàn cô gái khác, biết rõ yêu một người đàn ông phong lưu như vậy sẽ phải nhận một kết cục không tốt đẹp, nhưng bởi vì sức quyến rũ của anh ta quá lớn, hoặc là anh ta quá biết lấy lòng phụ nữ nên chẳng ai có thể chống đỡ được cám dỗ từ người đàn ông đó cả.
Hơn một năm quen biết, cuối cùng tôi đã bắt đầu quen với việc có một người đàn ông đẹp trai đón đưa, quen với việc có một người luôn chiều chuộng tôi.

Nửa đêm chỉ cần tôi nói muốn ăn cháo gà Việt Nam, anh ta sẽ không quản ngại đêm khuya giá rét, chạy đi mua cháo nóng mang đến ký túc xá cho tôi.
Tôi vẫn nhớ rõ đêm đông năm ấy, khi nhận được tin nhắn “Em xuống dưới sân đi”, tôi đã vội vàng chạy như bay từ tầng 5 xuống dưới.

Đứng ở phía xa, nhìn thấy một người đàn ông đứng cúi đầu hút thuốc đợi tôi, trên mui xe là túi cháo nóng cùng một ly trà gừng, trái tim tôi đã không ngừng rung lên từng nhịp đập mãnh liệt.
Lần đầu tiên, một con bé 23 tuổi như tôi biết thế nào là thổn thức, lần đầu tiên tôi hiểu thế nào là rung động trước sự nhiệt tình cùng dịu dàng của một người đàn ông.

Tôi chưa bao giờ biết yêu, cho đến ngày hôm ấy…
Giống như cảm nhận được tiếng bước chân của tôi, Khánh bất chợt ngước lên, thấy tôi liền dụi thuốc, nở một nụ cười đẹp đẽ tựa như gió mùa xuân:
– Sao em mặc ít áo thế, trời lạnh, dễ cảm đấy.
Nói xong, anh ta nhanh chóng cởi áo ấm dày của mình khoác lên người tôi, trong thoáng chốc, cả cơ thể nhỏ bé của tôi lập tức được bao phủ trong sự ấm áp và hương thơm riêng biệt của đàn ông.
Tim tôi càng lúc càng lỗi nhịp, hai má nóng ran lên.

Tôi ấp úng nói:
– Anh mặc đi, em không lạnh.
– Trời xuống 5 độ thế này mà không lạnh hả? Mũi đỏ hết lên rồi kìa.

Em mà ốm thì em chỉ mệt thôi, còn anh thì vừa lo vừa khó chịu đấy.
– À…
– Ban nãy định mang lên cho em, nhưng mặt anh thế này mà chú bảo vệ chẳng tin tưởng gì cả, cứ bảo cùng lắm chỉ được đứng cách ký túc xá 30 mét thôi, nếu nhích thêm một mét là kiểu gì cũng đánh gãy chân anh.

Anh thì không sợ bị đánh gãy chân nhưng cháo nguội thì ăn không ngon nữa, em chịu lạnh một tý nhé.
Tôi biết mấy lời đường mật này chỉ c.hế.t ruồi, nhưng vẫn cứ tin sái cổ, còn bật cười:
– Anh mặc thế có lạnh không?
– Yên tâm đi, giờ mặc thế này chạy quanh ký túc xá của em cũng được ấy chứ.
Nói xong, Khánh mới xách túi cháo đặt vào tay tôi:
– Giờ này không còn cháo sườn nữa, chỉ có cháo thịt băm thôi.

Em ăn tạm nhé, ngày mai mua cái khác cho em.
– Em chỉ nói đùa thôi, anh đi mua cháo thật làm gì? Mà còn mua tận hai bát?
– Em học khuya đói bụng mà, phải ăn mới có sức học chứ.

Anh mua thêm một bát cho bạn cùng phòng của em.
Anh ta lúc nào cũng thế, chu đáo và lịch thiệp, người khác không thể không xiêu lòng.
Tôi cúi đầu nhìn hộp cháo trên tay, thấy ở đó có in logo của cửa hàng Việt bên này, mà tôi thì biết rõ, cửa hàng đó luôn đóng cửa từ trước 8h tối.

Bây giờ đã hơn 12 giờ đêm, không hiểu Khánh đã dùng cách gì để mua được loại cháo này đem đến cho tôi.
Hơi ấm của cháo chầm chậm truyền vào tay tôi, dần dần lan tỏa đến lòng tôi, kéo theo một cảm xúc xốn xang chưa từng có.

Tôi suy nghĩ một lúc, sau đó mới quyết định hỏi:
– Anh vội về không?
– À… không.

Sao thế?
– Ăn cùng em đi.
Trong đêm tối, tôi nhìn thấy ánh mắt của anh như ngời sáng, tựa như một vì sao in trên mặt hồ vào đêm khuya.

Khánh khẽ mỉm cười, đỡ lấy túi cháo trên tay tôi, sau đó còn vì sợ tôi lạnh nên cởi cả khăn len đeo trên cổ mình kê xuống ghế đá cho tôi ngồi.
Có lẽ giây phút ấy, cuối cùng tôi đã có cảm nhận chân thật nhất về người đàn ông này, tôi đã hiểu tại sao con gái biết anh ta một loại thuốc ph.iệ.n mà vẫn lao vào như thiêu thân rồi.
Bởi vì anh ta quá thấu hiểu trái tim phụ nữ, anh ta quá lịch thiệp, quá ân cần, quá chu đáo, còn có gia thế và vẻ ngoài xuất sắc như thế, chẳng có người phụ nữ nào cưỡng lại sức quyến rũ c.hế.t người từ anh ta cả.
Tối hôm đó, giữa trời lạnh giá 5 độ, có hai kẻ điên ngồi dưới tán cây sì sụp ăn cháo.

Thời tiết lạnh đến mức tay tôi gần như cứng cả lại, nhưng vì muốn được ở bên anh lâu hơn nên tôi vẫn cố ăn cháo thật chậm, thật chậm.

Mãi đến khi Khánh nhận ra mới cầm lấy bàn tay tôi, đem áp vào cơ thể ấm nóng của anh ta, khẽ nói:
– Tay lạnh hết cả rồi.
– Sao lúc nãy em quên mất không bảo anh vào trong xe ngồi ăn nhỉ?
– Trong xe không nếm được mùi vị của tình yêu.
Tôi không nghĩ anh ta sẽ trả lời như vậy nên sửng sốt ngước lên, Khánh cũng nhìn tôi, đáy mắt đen thẫm của anh ta như phảng phất có một đốm lửa.

Tôi rất hiểu ánh nhìn ấy mang ý nghĩa gì, vốn muốn trốn chạy, nhưng lại luyến tiếc không nỡ trốn chạy.

Tôi ngây ngốc ngồi yên một chỗ nhìn đôi môi anh ta sáp lại gần tôi, gần tôi, gần đến khi không thể gần hơn được nữa mới nhẹ nhàng nhắm mắt lại.
Nụ hôn của chúng tôi hôm ấy có vị đằm của cháo, có cả vị mặn mặn của sương muối, cũng có cả vị ngọt ngào cháy bỏng của tình yêu.
Hóa ra, mùi vị tình yêu là như thế.

Là một kẻ không quản công sức để lấy lòng một người phụ nữ, kẻ còn lại dù biết phía trước là cạm bẫy nhưng vẫn đâm đầu vào.

Yêu đến cháy bỏng, yêu đến đắm say.
Khi chấp nhận tình yêu này, tôi đã rất sợ Khánh sẽ chơi chán rồi không ngần ngại đá tôi đi.

Nhưng một tháng, hai tháng, rồi một năm qua đi chúng tôi vẫn ở bên nhau, anh vẫn dịu dàng chăm sóc tôi như ban đầu, thậm chí khi đã có được tôi, anh vẫn trân trọng nâng niu, chưa từng thay đổi.
Trong một giây phút nào đó thoáng qua, tôi đã nghĩ chúng tôi sẽ có kết quả, tôi nghĩ anh đã thay đổi, tình yêu này nếu cứ nuôi dưỡng sẽ cứng rắn như một viên kim cương.
Nào ngờ sau một đêm, ngay cả kim cương cũng tan vỡ!
Biến cố ập đến với tôi ngay sau đó.

Khi ấy, bố tôi là một vị quan chức cấp cao trong chính phủ, vì vướng vào một vụ án tham nhũng mà phải ngồi tù, tất cả tài sản bị tịch thu hết.

Khi nghe tin này, tôi vội đến mức bỏ quên cả điện thoại, chỉ kịp cầm ví tiền và visa quay về Việt Nam.
Về đến quê hương, quay cuồng với đủ việc lộn xộn, còn phải túc trực ở bệnh viện suốt với mẹ, cho nên mãi đến một tuần sau tôi mới có thể liên lạc với Khánh.
Tôi vẫn luôn giấu anh về gia đình mình, bây giờ bố tôi gặp chuyện, tôi lại càng xấu hổ nên không dám nói thật với anh.

Tôi chỉ giải thích qua loa:
– Em về Việt Nam có việc, vội quá nên để quên điện thoại, chưa kịp báo cho anh.

Anh có khỏe không?
– Vẫn khỏe.

Ở nhà có việc gì mà em đi vội thế?
– À… mẹ em ốm.
Đầu dây bên kia im lặng vài giây, sau đó, anh vẫn nói với tôi bằng âm thanh rất dịu dàng:
– Ừ, em cứ ở nhà chăm sóc mẹ đi.

Bên này anh đã xin giảng viên cho em nghỉ rồi.

Ngày mai gửi bản scan đơn xin nghỉ có chữ ký cho anh, anh mang lên trường giúp em.
– Vâng.

Cảm ơn anh.
– Linh.
– Dạ.
Tôi chờ mãi không thấy anh nói tiếp, đang định mở miệng, bỗng nhiên lại nghe được một tiếng thở dài:
– Giữ gìn sức khỏe, khi nào sang thì báo trước cho anh, anh đến sân bay đón em.
– Vâng, em biết rồi.
Trước khi cúp máy, tôi che ống nghe, nói một câu rất nhỏ:
– Em rất nhớ anh.
Tôi tưởng anh sẽ không nghe thấy, nhưng Khánh lại mỉm cười đáp:
– Quay về thì gọi cho anh.
– Vâng.
Lúc đó, tôi cảm thấy lời nói của anh hơi khác lạ, nhưng từ khi về Việt Nam, công việc bề bộn, tôi không có thời gian để suy nghĩ xem thứ khác ấy là khác chỗ nào.
Tôi chạy đôn chạy đáo khắp nơi lo việc cho bố, đi gõ cửa từng nhà để xin họ giúp đỡ.

Những người trước đây luôn nịnh nọt bố tôi, giờ thấy nhà tôi sa cơ lỡ vận, sợ dính vào bố tôi sẽ bị vạ lây nên chẳng ai muốn giúp.

Tôi biết sẽ chẳng nhờ vả được gì bọn họ nhưng vẫn mặt dày cầu xin, cuối cùng, mãi mới tìm được một người chấp nhận lo chạy án giúp bố tôi, nhưng đổi lại, tôi phải đáp ứng với ông ta một điều kiện.
Khi đó, tôi tiền không có, quyền cũng không, cho nên thứ mà ông ta muốn có lẽ chỉ có một mà thôi.

Nhưng vì muốn cứu bố, tôi vẫn bình tĩnh nói:
– Chú muốn gì, chú cứ nói, trong khả năng của cháu, cháu sẽ cố gắng hết sức.
– Đừng xưng chú cháu gì, nghe già lắm.

Bây giờ bố Linh như thế, anh nói thật, không ai dám giúp đâu, nhưng anh có quen người bên Bộ Công An, có thể giúp sửa hồ sơ cho nhẹ tội đi một tý.

Ngồi tù thì chắc rồi, chủ yếu là bao nhiêu năm thôi.
– Vâng, cháu hiểu ạ.

Giờ cháu chỉ mong chú giúp bố cháu ngồi tù trong thời gian ngắn nhất, không dám mong thoát được án chú ạ.
– Ừ, nhưng sửa hồ sơ bên Bộ Công An cũng khó đấy, không đơn giản đâu.
– Vâng.
– Anh thì anh có thể giúp, nhưng mà Linh này, cái gì cũng có đi có lại phải không?
Tôi cười cười:
– Cháu hiểu.

Nhưng chú này, trên đời này có nhiều người đẹp, mà chú với bố cháu là bạn bè nhiều năm, làm thế cũng hơi khó coi.

Hay là cháu tìm cho chú một người đẹp nhé? Đảm bảo xinh đẹp hơn cháu gấp trăm lần.
– Nhưng anh muốn Linh, làm sao bây giờ?
Tôi chần chừ không biết trả lời thế nào, người đàn ông kia lại tưởng tôi đã đồng ý, lập tức lao lại vồ lấy tôi.

Ông ta vừa hít hà vừa lần mò vào áo tôi, cổ họng bật ra một tiếng rên đầy thỏa mãn:
– Từ lúc Linh còn nhỏ, lần nào đến nhà là anh cũng chỉ muốn đè em ra, làm tình với em ngay tại ghế sofa nhà em.

Ôi, anh muốn em nằm dưới anh rên rỉ, Linh ơi, em đẹp thế này anh còn tìm ai nữa, làm gì có ai bằng em.
Hơi thở nóng hổi của ông ta làm tôi ghê tởm đến cực điểm, nhưng đã có một giây phút, tôi nghĩ mình cứ nhắm mắt cho xong đi, chỉ cần giúp được bố thì mấy chuyện này có là gì.

Thế nhưng, cuối cùng tôi vẫn không làm được, trước giây phút ông ta lần mò xuống quần tôi, tôi đã vùng dậy, đạp ông ta rồi lao ra đường như một kẻ đ.iê.n.
Trong lúc hoảng loạn, tôi chỉ muốn chạy thật nhanh về nhà, nhưng còn chưa chạy được bao xa thì bỗng dưng có một chiếc xe vượt đèn đỏ lao thẳng vào tôi.

Cả người bị bắn đi mấy mét, cổ tay phải đập vào một bồn cây ven đường, chỉ nghe “rắc” một tiếng.

Tôi đau đớn ngất đi, đến khi tỉnh lại thì bác sĩ nói gân tay tôi đã đứt rồi, mặc dù được phẫu thuật nối lại nhưng sau này sẽ khó có thể vẽ tranh được nữa.
Cùng một lúc gia đình gặp biến cố, bố phải ngồi tù, mẹ bệnh liệt giường, tài sản không còn gì, tôi lại mất đi khả năng vẽ tranh, … tôi gần như bị cuộc đời nghiệt ngã này đánh đến mức suy sụp.
Không rõ tôi đã khóc bao nhiêu, đau khổ bao nhiêu, chỉ biết sau mỗi lần khóc đều phải gạt nước mắt đứng dậy, mạnh mẽ làm chỗ dựa cho mẹ.

Và quan trọng hơn còn có một điều nữa, đó chính là vẫn còn một người đang ở nước Mỹ xa xôi chờ đợi tôi, tôi nghĩ mình có thể nương tựa vào anh trong lúc tuyệt vọng này, cho nên trong thời gian chờ tòa xét xử bố, tôi đã đưa mẹ về quê gửi người nhà chăm sóc, sau đó bán đi chiếc đồng hồ giá trị duy nhất còn sót lại của tôi, lấy tiền mua vé máy bay sang Mỹ lần nữa.
Trước khi lên máy bay, tôi đã mượn điện thoại của một người bay cùng chuyến để gọi cho Khánh, tôi nói khoảng 13 tiếng nữa tôi sẽ đến Mỹ, bảo anh đến đón tôi.
Trong điện thoại, anh vẫn cười bảo xuống đến sây bay thì chờ anh, nhưng khi tôi đặt chân quay lại Mỹ, tôi ngồi ở sân bay chờ nửa ngày, chờ đến khi trời tối mịt, bụng kêu réo òng ọc vì đói cũng không thấy bóng dáng anh đâu cả.
Tôi gọi cho anh lần nữa nhưng điện thoại không liên lạc được, sợ anh xảy ra chuyện nên tôi vội vã bắt taxi về nhà anh.

Lúc đến nơi, tôi đập cửa mấy lần nhưng không có ai đáp, nhớ đến việc mình có chìa khóa, tôi mới vội vã lấy ra mở cửa.

Nhưng khi vừa vào đến nơi, thứ mà tôi nhìn thấy có lẽ là một cảnh mà suốt đời này tôi vĩnh viễn chẳng thể nào quên được.
Trên sàn nhà vương vãi rất nhiều quần áo, kéo dài đến tận cửa phòng ngủ.

Có quần áo của Khánh, có váy của phụ nữ, thậm chí ngay ở chân ghế sofa còn có đồ lót ren in hình một con bướm màu đỏ chói.
Sự thật nghiệt ngã như vậy nhưng tôi vẫn cố chấp níu lấy một hy vọng cuối cùng, tôi nghĩ có ai đó vào nhà của anh nên run rẩy đi lại phòng ngủ tìm.

Chỉ là, còn chưa đến nơi đã nghe được những âm thanh ái muội từ trong đó vọng ra.

Là giọng một người phụ nữ nước ngoài, còn có cả tiếng của người đàn ông tôi yêu.

Khánh vừa thở hổn hển vừa nói:
– Thế này có làm em sung sướng không?
– Tuyệt quá anh yêu, mạnh lên chút nữa…
Đầu óc tôi quay cuồng, mọi hy vọng bị dập tắt, cảm thấy toàn bộ thế giới phút chốc như sụp đổ.

Trước đây khi bắt đầu, tôi đã không ít lần tưởng tượng ra ngày này, nhưng không ngờ nó lại đến trong một thời điểm quá đáng buồn như vậy.
Đáng buồn đến mức tôi không biết mình phải kiên trì sống vì cái gì nữa, tôi phải cố gắng vì gì nữa, tất cả mọi thứ ập đến cùng lúc khiến tôi không kịp trở tay, ngay cả nước mắt cũng không thể rơi nữa…
Tôi không lựa chọn bỏ đi mà chỉ hít thật sâu vài hơi rồi loạng choạng ra ghế sofa ngồi xuống, chờ đến khi bọn họ xong việc.

Chẳng biết tôi đã trải qua cảm giác kinh khủng đó trong thời gian bao lâu, chỉ biết rất rất lâu sau đó Khánh mới quấn một chiếc khăn đi ra, thấy tôi, anh ta hơi khựng lại, sau đó gương mặt rất nhanh lại khôi phục về vẻ thờ ơ bất cần như cũ.
– Em về rồi đấy à?
Tôi không chút cảm xúc nhìn anh ta, đôi mắt ráo hoảnh:
– Về không đúng lúc à?
– À… cũng không hẳn.
Cô gái tóc vàng trong phòng ngủ nói vọng ra:
– Ai thế anh yêu?
– Không có gì, bạn thôi.
Bạn? Thật buồn cười.

Tôi với anh ta đã ở bên nhau lâu như vậy, tình cảm nồng cháy như vậy, thậm chí trên chiếc giường cô gái kia nằm cũng lưu lại rất nhiều vết tích của chúng tôi mỗi đêm.

Vậy mà sau cùng, anh ta chỉ nói tôi là “Bạn”.
Tim tôi đau như bị ai cầm d.a.o khoét ra, nhưng rơi nước mắt lúc này thì thực sự quá hèn mọn, cho nên tôi vẫn bình tĩnh đáp:
– Xin lỗi vì làm phiền nhé.

Em định quay về lấy chút đồ.
– Bây giờ đang không tiện lắm.

Em cứ ngồi đợi ở đây, anh vào dọn giúp em.
– Vâng, cảm ơn anh.
Hình như anh ta đã chuẩn bị sẵn nên chẳng bao lâu đã xách một va ly đồ đạc của tôi từ bên trong đi ra.

Lúc đưa valy cho tôi, anh ta còn giả bộ tử tế hỏi:
– Định đi đâu?
– Không biết nữa, ở đâu cũng được, miễn là không phải ở chỗ này.
– À… Em về Việt Nam lâu quá, anh là đàn ông, cũng không thể nhịn mãi được mà… Mà thôi, chúng ta dễ đến dễ đi, chừng ấy thời gian chơi thế cũng đủ rồi, hy vọng em hiểu.
– Anh yên tâm, em biết luật chơi mà.

Em không làm phiền đến anh đâu, cả đời này sẽ không xuất hiện trước mặt anh nữa.
– Không cần đến mức như thế, không yêu nữa thì vẫn có thể làm bạn mà.

Biết đâu thỉnh thoảng lại cần đổi gió thì sao.
Lúc ấy, thực sự tôi chỉ muốn cầm cốc nước trên bàn hắt thẳng vào mặt anh ta, nhưng tôi không còn sức nữa, không muốn phải tranh cãi hay giày vò nữa, tôi đã đủ mệt rồi.
Sau cùng, tôi chỉ cầm lấy va ly xoay người đi thẳng.

Khi ra đến cửa, tôi có bỏ lại một câu:
– Từ giờ đến khi c.hế.t tốt nhất đừng gặp lại..


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui