Giá Như Em Chưa Từng Yêu

Cánh tay vô lực vuốt dọc khuôn mặt, Bạch Hạc Hiên khó lòng mà thành câu:“Nhã Thanh Lam… Em lại lần nữa khiến cho tôi thất vọng, lời của tôi vốn dĩ em không chịu hiểu còn cố ý bỏ ngoài tai!”

“Đến cuối cùng em vẫn muốn loại bỏ Lam Đình Niên!”

Bẻ gấp tay lái, Bạch Hạc Hiên quay đầu xe, ngay lập tức chạy thẳng về biệt thự, chiếc xe vừa dừng ở trước cổng Bạch Hạc Hiên còn chưa kịp xuống đã thấy Nhã Thanh Lam từ trong nhà hớt hãi chạy ra, Bạch Hạc Hiên cũng chẳng có thái độ gì quá đặc biệt, ngược lại từ trên xe bước xuống anh còn khá vui vẻ mà đối diện với Nhã Thanh Lam:“Em chạy ra đây làm gì?”

“Anh mau đi kẻo chị ấy lại chối!” Nhã Thanh Lam hấp tấp mà kéo tay của Bạch Hạc Hiên, cô muốn anh tự mắt chứng kiến được cái cảnh Lam Đình Niên phản bội anh thế nào.

Chỉ là tính toán của cô ta quá đỗi khờ dại, rõ ràng cô ta cũng thừa biết Bạch Hạc Hiên đã nghi ngờ mình nhưng rồi vẫn cố chấp tiếp tục diễn tuồng.

Nhưng rồi Bạch Hạc Hiên hiện tại vẫn chưa có đủ chứng cứ, cũng chưa tiện vạch trần, anh nương theo thái độ của Nhã Thanh Lam mà đi lên thư phòng.


Đưa được Bạch Hạc Hiên lên đến tận nơi, Nhã Thanh Lam liền đắc ý cong nhẹ khóe môi, dứt khoát mở cửa phòng, Nhã Thanh Lam chưa gì đã lớn tiếng nói vọng vào bên trong:“Lam Đình Niên, chị đang làm cái quái gì ở đây vậy hả?”

Lam Đình Niên vẫn còn đang khom người lục lọi bản thiết kế ở bàn làm việc của Bạch Hạc Hiên thì lại chợt nghe thấy tiếng của Nhã Thanh Lam vang lên, nét mặt trong tức khắc đã sa sầm lại.

Lam Đình Niên còn chưa kịp ngước mặt lên nhìn lên, thì Nhã Thanh Lam đã nhanh chân hơn đi thẳng đến chỗ của cô ngông cuồng mà giật lấy bản thiết kế đang nằm ở trên tay cô, chạy lại chỗ của Bạch Hạc Hiên vờ lật qua lật lại xem xem qua rồi đưa lên ngay tầm mắt của Bạch Hạc Hiên mà tố cáo:“Hiên anh xem này là bản thiết kế của Bạch Thị, chị ấy dám phản bội lại anh…”

Lam Đình Niên bị Nhã Thanh Lam tố cáo mà cả người liền cứng đơ, từ từ thẳng người đứng lên đi mà xoay lại đối diện với Nhã Thanh Lam cùng Bạch Hạc Hiên đang đứng ở đó…

Lam Đình Niên bỗng dưng tỏ tường mọi chuyện, thì ra đây chính là nguyên nhân tại sao cho dù Nhã Thanh Lam có biết chỗ Bạch Hạc Hiên cất giữ tài liệu nhưng lại không trực tiếp ra tay.

Cô ta chính là muốn mượn tay Lam Đình Niên cô, đẩy toàn bộ tội lỗi lên đầu cô, còn cô ta vừa lấy được bản thiết kế vừa có thể dễ dàng rút lui một cách an toàn.

Nhã Thanh Lam thì ra cô ta đã tính kế cả rồi!

Có trách thì hãy trách Lam Đình Niên cô đã có quá nhiều điểm yếu để cho người ta lợi dụng!

Khóe môi cong lên, cười nhạt, Lam Đình Niên biết mình bị tính kế là thế nhưng rồi thế thì sao chứ, cô bây giờ thì làm được cái gì, bị bắt tại trận, tan chứng vật chứng đều có đủ, cô có thể giải thích sao?

Bạch Hạc Hiên sẽ tin lời của cô sao?

Chắc chắn sẽ không…


Suy nghĩ còn chưa kịp dứt Bạch Hạc Hiên đã tiến tới, trước mặt Nhã Thanh Lam, anh thẳng tay tát vào khuôn mặt Lam Đình Niên.

Nhưng rồi cũng chỉ có Bạch Hạc Hiên và Lam Đình Niên mới biết cái tát vừa rồi Bạch Hạc Hiên đã không hề dùng lực mà ngược lại còn cố tình nương tay, Lam Đình Niên cũng chỉ là theo phản xạ tự nhiên mà nghiêng đầu nương theo lực bàn tay của anh.

Kết thúc một cái tát vừa giáng xuống, Bạch Hạc Hiên liền trực tiếp hạ tầm tay nắm lấy cổ tay của Lam Đình Niên kéo mạnh một lực trước tầm mắt của Nhã Thanh Lam mà lớn tiếng như thật sự anh đang rất rất tức giận:“Lam Đình Niên, gan cô coi như to, đến cả bản thiết kế của Bạch Thị cô cũng dám sờ tới!”

“Cô xem tôi tính sổ với cô thế nào!”

“Ngay lập tức đi theo tôi!”

“Nhanh lên!”

Lam Đình Niên vốn dĩ vẫn còn đang thừ người ra suy nghĩ về cái tát nương lực vừa rồi của Bạch Hạc Hiên là có ý gì, thì bất chợt cổ tay lại bị anh nắm lấy lôi mạnh đi mà cau chặt mày.


Bị Bạch Hạc Hiên cưỡng chế lôi đi, khi bước chân của Lam Đình Niên vừa mới ngang qua chỗ của Nhã Thanh Lam thì cô đã loáng thoáng nghe được:“Lam Đình Niên, trong một ván cờ đến một lúc nào đó con “tốt” bắt buộc phải hi sinh mà thôi!”

“Cô thua rồi!” Khóe môi Nhã Thanh Lam cong lên đầy vẻ đắc thắng.

Lam Đình Niên nhịn không được liền khựng lại bước chân, đôi mắt đã đỏ au đầy căm phẫn, không còn gì để mất, Lam Đình Niên trước mặt Bạch Hạc Hiên cố vẫy vùng mà liên tục muốn sấn tới chỗ của Nhã Thanh Lam, giây phút tất cả bại lộ, biết chắc mình sẽ không xong với Bạch Hạc Hiên, Lam Đình Niên lại nghĩ đến mẹ mình, trầm khàn cả giọng mà lớn tiếng:“Nhã Thanh Lam, nếu mẹ của tao có mệnh hệ gì tao nhất định liều mạng với mày!”

“Tao giết mày…”

Nhưng rồi tất cả ý định của Lam Đình Niên đều bất thành khi Bạch Hạc Hiên vẫn cứ liên tục kéo lấy người cô gằng giọng:“Lam Đình Niên cô làm khùng làm điên gì vậy? Ngay lập tức đi theo tôi, chuyện này tôi còn chưa tính sổ với cô đâu!”

Nói rồi Bạch Hạc Hiên liền dứt khoát kéo Lam Đình Niên rời đi, trước khi đi anh còn không quên ngoái đầu lại dặn dò Nhã Thanh Lam:“Em về phòng trước đi… Việc này, ngay bây giờ anh sẽ đích thân tính sổ với Lam Đình Niên!”


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận