Giá Như Mình Đừng Gặp Gỡ - Thất Nguyệt

[1]

Cầm kết quả sinh thiết trên tay, sau khi rời khỏi bệnh viện một lúc lâu, tôi mới gọi điện cho Mộ Minh, hỏi:「Tối nay có về không?」

「Không về」, người bên kia không chút do dự trả lời.

「Nếu như tôi nói mình sắp chết, anh sẽ về gặp tôi một lần chứ?」

「Ha」, đầu bên kia truyền đến tiếng cười lạnh.

「Khương Nam, vì để có được tôi, đúng là cô không từ chút thủ đoạn nào nhỉ!」

「Lần trước thì bỏ thuốc tôi, khiến tôi làm cô mang thai, còn lần này định giả chết để tôi bên cô cả đời sao?」

「Cho dù cô có chết, tôi cũng sẽ không về gặp cô.」

[2]

Khoảnh khắc khi nghe được giọng nói vô tình của Mộ Minh, dường như cũng không khó chịu như tôi nghĩ.

「Anh thu xếp quay về một chuyến, chúng ta sẽ làm thủ tục ly hôn.」

「Cô tưởng là tôi sẽ tin cô sao?」, anh ta trực tiếp cúp máy.

Kể từ sau lần hai chúng tôi phát sinh quan hệ trước đó, Mộ Minh càng ngày chán ghét tôi hơn.

Anh ta cảm thấy chính tôi đã dụ dỗ anh ta, làm vấy bẩn tình cảm của anh ta và bạch nguyệt quang Lâm Du Du.

Nhưng thuốc đó, thật sự không phải do tôi bỏ.

Tuy nhiên Mộ Minh lại không tin, còn tôi cũng không có cách nào giải thích.

Đợi anh ta ở nhà ba ngày vẫn không thấy anh ta trở về, tôi trực tiếp đi tìm Lâm Du Du.

Năm đó, bởi vì Mộ Minh kết hôn với tôi, Lâm Du Du đã lựa chọn ra nước ngoài.

Sau đó, cô ta lại quay về.

「Tôi muốn ly hôn với Mộ Minh」, tôi trực tiếp đi thẳng vào vấn đề.


Mí mắt Lâm Du Du run run,「Không phải cô đang mang thai sao?!」

Đúng, tôi đang mang thai, năm tháng.

Nhưng cũng vừa phát hiện ra mình bị ung thư tử cung giai đoạn cuối.

Thời gian còn lại của tôi và cả đứa bé không còn nhiều.

「Chỉ cần là tôi và anh ta đều muốn ly hôn, chuyện này không thành vấn đề」, tôi đã từng hỏi qua ý kiến của ​​luật sư về chuyện này rồi.

「Nhà họ Mộ sẽ cho phép sao?」

Thực tế thì, Mộ Minh và tôi kết hôn là do phía Mộ gia thúc ép.

Ba tôi là vệ sĩ của ông nội Mộ, vì để bảo vệ ông nội Mộ mà trong một lần ngoài ý muốn, ba tôi không may đã qua đời.

Ông nội Mộ luôn cảm thấy mình nợ tôi rất nhiều, vì vậy đã đưa tôi về Mộ gia, sau đó để Mộ Minh kết hôn với tôi.

Khi đó, tôi hoàn toàn không biết anh ta đã có người trong lòng.

「Nếu như tôi chủ động, Mộ gia sẽ cho phép.」

「Vậy... cô muốn tôi làm gì?」, vẻ mặt Lâm Du Du đầy cảnh giác nhìn tôi.

「Mộ Minh không gặp tôi, tôi ly hôn kiểu gì?」

「...Được」, Lâm Du Du lập tức hiểu ra vấn đề.

Cô ta không nhịn được mà hỏi tiếp,「Tại sao đột nhiên cô lại nghĩ thông rồi?」

「Mệt rồi.」

Tôi không nói dối, thực sự tôi đã mệt rồi.

[3]

Trong chiều hôm đó, Mộ Minh trở về.

Vẻ mặt anh ta hậm hực,「Khương Nam, tôi đã nhắc nhở cô bao nhiêu lần là không được quấy rầy Lâm Du Du hả!」

「Sau này sẽ không vậy nữa.」

Tôi lấy tờ đơn ly hôn đưa cho Mộ Minh.

Anh ta liếc nhìn qua rồi cộc cằn giật lấy nó từ tay tôi, sau đó nhìn vào tờ đơn ly hôn.

「Cô lại bày ra trò gì nữa?」, Mộ Minh hỏi.

Vì trong đơn ly hôn giấy trắng mực đen đã ghi rõ ràng, tôi không nhận bất kỳ xu nào sau khi ly hôn.

Mấy năm ở Mộ gia, cơm ăn áo mặc đều là của nhà họ, thật ra ba tôi cũng để lại cho tôi một khoản tiền, có điều tôi không hề động vào chúng.

Theo cách sống của tôi, có lẽ ngay cả khi sống đến 100 tuổi tôi cũng sẽ không thể sử dụng hết số tiền đó.

Chỉ là tôi không sống được lâu như vậy.

「Tôi có thể bày ra trò gì? Tôi có thể qua mặt anh được sao?」, tôi tự giễu.

「Vậy còn chuyện của đứa bé trong bụng cô là gì?」, anh ta tức giận nhìn chằm chằm vào bụng tôi.

「Tôi đã hẹn với bác sĩ, tuần sau sẽ tiến hành làm phẫu thuật phá thai.」

Mộ Mình nhìn tôi bằng ánh mắt khó tin.

Khi tôi mới biết tin mình có thai, Mộ Minh đã yêu cầu tôi bỏ đứa nhỏ nhưng tôi không đồng ý. Sau đó tôi chuyển đến nhà họ Mộ, anh ta cũng không đề cập đến chuyện này nữa.

Bây giờ cái thai đã năm tháng, nói không cần thật sự không cần đến nữa.

「Chỉ là cảm thấy không còn ý nghĩa gì」, đối mặt với ánh mắt dò xét của Mộ Minh, tôi thản nhiên trả lời.


「Khương Nam, tốt nhất cô đừng lừa tôi!」

Anh ta nhanh chóng ký tên lên tờ đơn ly hôn rồi vứt nó cho lại tôi.

「Ngày mai tôi sẽ dọn ra khỏi nơi này, một tháng nữa chúng ta sẽ chính thức ly hôn」, tôi nói.

「Đừng nói cho người nhà anh sớm, chúng ta cứ làm trước rồi thông báo cho họ sau.」

「Không cần cô nhắc nhở.」

Mộ Minh lại rời đi.

[4]

Tôi trở về ngôi nhà cũ của hai ba con chúng tôi.

Năm tôi mới lên năm, ba mẹ tôi ly hôn. Bà bỏ tôi đi và chưa từng một lần quay lại gặp tôi.

Ký ức còn sót lại của tôi về mẹ là lần bà mua kẹo hồ lô cho tôi, sau đó bảo tôi đứng ở đầu phố đợi bà.

Tôi đứng đợi từ sáng đến tối, dù ba có ôm tôi thế nào tôi cũng không chịu rời đi, cho đến khi ông nói với tôi mẹ sẽ không trở về nữa.

Tôi hỏi ba, tại sao?

Ông chỉ trả lời, bà không còn yêu chúng tôi nữa.

Sau lần đó, tôi không còn nghĩ đến mẹ nữa. Hai ba con chúng tôi sống nương tựa vào nhau.

Rồi ba tôi cũng rời bỏ tôi.

Năm tôi mười hai tuổi, tôi được đưa đến Mộ gia.

Tôi gặp được Mộ Minh.

Anh ấy là chàng trai đẹp trai nhất mà tôi từng thấy.

Ngay cả khi chau mày cũng rất đẹp trai.

Anh nói với tôi,「Tiểu Nam, vì bảo vệ ông nội anh mà ba em qua đời. Từ giờ trở đi, anh sẽ thay ông ấy bảo vệ em, sẽ không bao giờ để em bị thương.」

Nhiều lần tôi muốn hỏi Mộ Minh, vết thương trong tim có tính là bị thương không?

Chắc là không đâu.

Cuối cùng, chàng trai từng hứa bảo vệ tôi năm đó, cũng không còn ở bên tôi nữa.

Một tuần sau, tôi đến bệnh viện để tiến hành phẫu thuật.


Trùng hợp lại gặp được Mộ Minh cũng đưa Lâm Du Du đến đây khám bệnh.

「Mang thai à?」, tôi thuận miệng hỏi:「Xin chúc mừng.」

「Không phải, chỉ là khám phụ khoa định kỳ thôi」, Lâm Du Du vội vàng giải thích.

「Còn cô? Tới khám thai sao?」

「Phá thai.」

Nói xong, tôi đi thẳng đến văn phòng bác sĩ.

Đồng thời cũng phớt lờ đi khuôn mặt đen như nhọ nồi của anh ta.

Sau khi xác nhận kế hoạch với bác sĩ, tôi rời khỏi phòng khám, chuẩn bị làm thủ tục nhập viện.

Mộ Minh đứng ở góc cửa đột nhiên kéo tôi đi, để lại Lâm Du Du nhìn hai người chúng tôi bằng ánh mắt không cam lòng.

Tới một góc khuất, anh ta hỏi tôi,「Khương Nam, cô nghiêm túc thật sao?」

「Không thì sao?」, tôi phủi tay.

Mặc dù vẫn đang trong thời kỳ hòa giải trước ly hôn, nhưng đối với tôi, người trước mặt mình bây giờ đã hoàn toàn trở thành một người xa lạ.

Con người tôi từ trước đến nay luôn dứt khoát.

Một khi đã xác định một người không còn liên quan gì đến mình, tôi sẽ chấm dứt hoàn toàn tình cảm.

Cũng giống như năm đó tình cảm của tôi với mẹ cũng hoàn toàn bị cắt đứt.

Mộ Minh nghiến răng, buông tôi ra,「Cô bỏ đứa nhỏ, tôi biết phải giải thích với người nhà tôi thế nào.」

「Yên tâm, tôi sẽ không liên lụy đến anh.」

Tôi xoay lưng bỏ đi.

Trước đây, đều là tôi nhìn theo bóng lưng anh ta.

Bây giờ đã không cần nữa.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận