Chiếc xe chạy bon bon trên con đường thành phố nhộn nhịp, lăn bánh thật nhanh dưới cơn mưa trắng xóa. Thiên Băng không hiểu vì sao trời mưa mà cô lại thấy ấm áp và hạnh phúc thế này, là vì anh chăng?
- Em đã hứa lúc nãy, nếu gặp lại thì em sẽ..
Giọng anh ấm áp vang lên bên cạnh xóa tan cảm giác ngại ngùng khi đi nhờ xe người lạ. Cô mỉm cười, cất giọng nói đùa
- Em có hứa gì vậy ạ? Em hổng có nhớ gì hết, hổng có nhớ, hổng có nhớ..
Nói vậy thôi, nhưng khi ngước nhìn thấy vẻ hào hứng của anh, cô tần ngần mở túi và cho anh số điện thoại cùng facebook của cô.
- À, mà em nên gọi anh là gì thế nhỉ. – Ngồi nói chuyện cũng lâu nhưng cô hơi ngại nên bây giờ mới hỏi tên anh được.
- Lâm Hàn Phong, rất vui vì được gặp em.
Định mệnh giữa anh và cô bắt đầu từ đấy. Nếu như cô biết trước được tương lai, nếu cô có thể quay lại quá khứ, chắc chắn, chắc chắn cô đã không bước chân lên chiếc xe này.
Chiếc xe lăn bánh chậm chậm cuối cùng cũng đã đưa cô về đến nhà an toàn. Cô mỉm cười lịch sự rồi chào tạm biệt anh. Cô đâu nào biết rằng khi cô đóng cửa xe và bước nhanh về phía ngôi nhà nhỏ của mình thì anh vẫn ngồi đấy cứ nhủ thể đang đấm chìm trong một bức tranh thật đẹp, bức tranh có một ngôi nhà nhỏ xinh, và có người con gái ấy.
Những ngày sau đó, thi thoảng cô và anh lại gọi nhắn tin cho nhau. Anh đến bên cô thật nhẹ nhàng, dịu dàng. Giản dị. Đón nhận những tình cảm ngọt ngào từ anh tự nhiên như những cơn gió mát rượi một chiều mùa hạ. Đôi lúc, họ lại hẹn nhau cùng học bài dưới quán café cũ, nơi đã bắt đầu cho câu chuyện tình yêu của hai người, rồi anh lại dẫn cô la cà khắp phố phường, càn quén hết những hương vị ẩm thực từ các quán án đường phố đến những nhà hàng cao cấp sang trọng.
Hai mươi tuổi đầu rồi, lần đầu Thiên Băng mới biết được cảm giác được nắm tay một người đàn ông ra sao, được người đó quan tâm chăm sóc như thế nào. Có lẽ vì thế, cô thấy sợ, sợ tình cảm này đến quá nhanh rồi cũng nhanh đi, lại càng sợ hơn khi cô bắt đầu thấy nhớ anh nhiều hơn và chưa bao giờ cảm thấy đủ thời gian khi ở bên cạnh anh.
Hàn Phong cũng vậy, không biết từ bao giờ mà một người lạnh lùng như anh lại bắt đầu cười nhiều hơn, một người chỉ biết cắm đầu vào công việc mà giờ lại trở nên rảnh rỗi vào tất cả các ngày để sẵn sàng chở ai đấy đi chơi, một người cứng nhắc như anh lại thấy thú vị khi nghe những câu chuyện chẳng đầu chẳng cuối của cổ. Đơn giản, vì anh yêu cô, anh yêu Dương Hàn Thiên Băng rất nhiều. Những tưởng họ sẽ là cặp đôi hạnh phúc nhất trần đời..