Khi Ngụy Vô Tiện tỉnh lại đã là giờ Tị*, tuy phần eo vẫn hơi tê mỏi nhưng cũng không ảnh hưởng quá lớn đến vận động.
Ngụy Vô Tiện vẫn nhớ rõ việc bày trận an hồn cho Hiểu Tinh Trần nên chỉ vội vàng ăn qua loa bữa sáng rồi lập tức đi chuẩn bị.
Đợi đến khi bày xong trận pháp đã là giờ Tuất**, hắn dặn dò Tống Lam trông coi trận pháp cẩn thận, không được để người nào tùy tiện đụng vào.
*Giờ Tị: Từ chín giờ sáng đến mười một giờ trưa.
**Giờ Tuất: Từ bảy đến chín giờ tối.
Ngụy Vô Tiện bước ra khỏi phòng liền thấy Lam Trạm, Giang Trừng cùng đám tiểu bối đều ở dưới lầu, cả đám vây xung quanh một người đang bị trói, mà người bị trói này chính là đứa bé được đưa về từ trạm gác.
Ngụy Vô Tiện vội chạy xuống, tới gần hỏi:
"Mọi người làm gì vậy? Sao lại trói thằng bé lại?"
Kim Lăng lập tức kéo hắn tránh xa đứa trẻ kia:
"Cậu, người đừng qua đó! Thằng nhóc này có vấn đề!"
Ngụy Vô Tiện nghi hoặc khó hiểu nhìn Lam Vong Cơ, Lam Vong Cơ cũng lắc đầu, nhìn Lam Tư Truy:
"Tư Truy."
Lam Tư Truy giải thích:
"Từ khi đưa đứa bé này về, con và Cảnh Nghi vẫn luôn trông nom cẩn thận, nó lúc nào cũng ngờ nghệch ngơ ngác.
Nhưng vừa rồi khi nó bò lên cửa nhìn trộm phòng Tống Đạo trưởng, con định tới bế nó đi, lại bị nó đánh một chưởng, bộ dạng đó hoàn toàn không phải là điều mà một đứa trẻ làm được."
Lam Cảng Nghi thêm vào:
"Đúng vậy! Con với Kim Lăng cũng trông thấy, cách ra đòn của nó còn lão luyện hơn bọn con nhiều!"
Ngụy Vô Tiện tới trước mặt đứa trẻ, nó vẫn một mực im lặng từ đầu tới cuối, bề ngoài xem chừng chỉ là hình dáng của một đứa bé năm, sáu tuổi, nhưng trong mắt lại hiện lên mấy phần khinh thường cùng hiểm ác, nghĩ lại việc của Hiểu Tinh Trần và chuyện ở Nghĩa thành, Ngụy Vô Tiện đã có đáp án.
"Tiết Dương, diễn không tệ!"
"Ha ha ha ha, tiền bối quá lời ~"
Kim Lăng và Lam Tư Truy lập tức rút kiếm chĩa vào Tiết Dương, Kim Lăng còn nổi giận đùng đùng, mắng:
"Giỏi a Tiết Dương, ngươi lại thật sự dám đoạt xác sống lại!"
"Sai!"
Tiết Dương lườm Kim Lăng, tiếp lời:
"Ta chẳng hề đoạt xác."
Âu Dương Tử Chân quát:
"Thứ bẩn thỉu nhà ngươi! Dám làm mà không dám nhận!"
"Tiết Dương ta tuy không phải kẻ quân tử, nhưng cũng không phải thứ bẩn thỉu gì, không đoạt xác chính là không đoạt xác."
Giang Trừng vung Tử Điện vút lên:
"Có đoạt xác hay không, ta thử là biết ngay!"
Tiết Dương nghiêng đầu, vẻ mặt đầy vô tội mà nhìn Giang Trừng:
"Giang tông chủ, ta phải nhắc ngươi trước, thân thể này vẫn còn sống đấy nhé, một roi của ngươi quất xuống, ta chết thì cũng chẳng sao, nhưng thằng nhỏ này cũng không sống nổi nha!"
Ngụy Vô Tiện ngăn Giang Trừng, hỏi:
"Ồ? Lời này là sao?"
Tiết Dương thu người lại, ngoan ngoãn ngồi trên ghế, gương mặt lại đầy vẻ huênh hoang khinh thường trái ngược với bề ngoài nhỏ nhắn nhu thuận.
"Các người gặp Hắc Tông Dạ Khuyển rồi chứ? Linh thức của cơ thể này bị nó hút mất một nửa, khi đứa nhỏ này đang phút nguy kịch thì linh thức của ta liền hoàn hảo lấp vào chỗ bị hút mất đó, nhờ vậy nên cơ thể này mới giữ được mạng."
Mọi người vẫn không tin lời hắn.
Giang Trừng vung Tử Điện chực quất thẳng vào người hắn, Ngụy Vô Tiện vội ngăn lại, hỏi:
"Khi đó ở Nghĩa thành, rõ ràng ngươi bị Tống đạo trưởng một kiếm xuyên tim, thể xác và hồn phách đều tan, làm sao linh thức của ngươi hồi phục được?"
"Ha ha ha ha, tiền bối sai rồi, không phải là hồi phục, mà vẫn luôn còn nhé!"
Nói xong liền nhe nhởn mãi không ngừng.
Lam Vong Cơ trầm giọng:
"Tỏa linh nang."
Tiết Dương ngưng cười:
"Trả lời đúng rồi, không hổ là Hàm Quang Quân."
Ngụy Vô Tiện xem xét thật kỹ những chuyện đã xảy ra, trong lòng liền rõ ràng hơn:
"Tiết Dương, tại sao ngươi lại đưa chỗ linh thức này vào Tỏa linh nang giấu cùng linh thức của Hiểu Tinh Trần?"
"Không đến lượt ngươi lo!"
Ngụy Vô Tiện cười:
"Hay là để ta đoán thử xem? Năm đó sau khi đạo trưởng Hiểu Tinh Trần tự vẫn, ngươi vội vàng bày bùa chú và trận pháp muốn học theo cách ta cứu Ôn Ninh, đúng không? Nhưng ngươi lại không ngờ khi Hiểu Tinh Trần tự sát, cũng ép linh thức của mình tan nát theo, chỉ dựa vào bùa chú và trận pháp thì không cứu nổi.
Vì tu bổ cho linh thức của người, ngươi liền dùng khối âm thiết trong tay mình luyện thành nửa khối Âm hổ phù, dùng năng lượng của Âm hổ phù rút ra một tia linh thức của chính mình đem ra dưỡng hồn cho Hiểu Tinh Trần đúng không? Do đó hôm qua ta thăm dò linh thức của Hiểu Tinh Trần mới phát hiện ra khí tức của Âm thiết, có phải vậy không?"
Tiết Dương căm giận không nhìn Ngụy Vô Tiện, Ngụy Vô Tiện lại tiếp tục nói:
"Ngươi bỏ ra tám năm để giữ cho linh thức của Hiểu Tinh Trần không tan biến, thể xác không mục nát, thậm chí còn liều chết tìm đến ta.
Nay linh thức của Hiểu Tinh Trần đã trở về, ngươi lại chiếm thân thể của đứa trẻ này, rốt cuộc ngươi định làm gì?"
Tiết Dương ngẩng đầu nhìn lên căn phòng khép chặt trên lầu:
"Ta muốn ngươi giúp ta một việc."
Đám tiểu bối phẫn nộ quát:
"Đừng có mơ!"
Ngụy Vô Tiện lại cảm thấy khá hứng thú:
"Việc gì?"
Tiết Dương nhìn chăm chú vào cánh cửa trên lầu, ngữ khí kiên định đáp:
"Ta muốn ngươi giúp ta hiến đôi mắt của thân thể này cho Hiểu Tinh Trần."
Lời vừa nói xong, mọi người đều cảm giác mình nghe sai rồi, Ngụy Vô Tiện lại càng không nghe lọt:
"Ha! Tiết Dương, thân thể này cũng chẳng phải của ngươi."
"Linh thức của thân thể này vốn đã bị hút đi quá nửa rồi, nếu không nhờ linh thức của ta thì nó cũng chẳng khác gì cái xác không hồn.
Nếu ngươi không giúp, ta sẽ bỏ cái xác này đi, rồi đi đoạt xác thật luôn, gây họa nhân gian! Sao nào? Tiền bối có đồng ý không?"
Mấy đứa nhỏ và Giang Trừng đều im bặt, không ai hiểu nổi hành động này của Tiết Dương.
Ngụy Vô Tiện thầm tính toán một hồi mới đáp:
"Ta đồng ý với ngươi."
Nói rồi quay sang Âu Dương Tử Chân:
"Tử Chân, nghe con nói có tiểu muội thông thạo y thuật, việc này phải nhờ cô nương ấy một tay rồi."
Ngụy Vô Tiện dặn mọi người đừng nói gì với Tống Lam rồi một mình lên lầu, tự đi tìm Tống Lam.
"Tống huynh...".