Ngụy Vô Tiện, Lam Vong Cơ và Giang Trừng dẫn theo đám tiểu bối rời Vân Thâm Bất Tri Xứ đến Vân Mộng, ngự kiếm giúp tiết kiệm khá nhiều thời gian, cả đoàn đi một mạch không ngừng tới thành Vân Bình.
Tới miếu Quan Âm, mọi người không khỏi tiếc cho cảnh tượng hương khói nghi ngút trước đây giờ đã trở nên hoang tàn đổ nát, đặc biệt là những người có mặt ở đây cùng Kim Quang Dao ngày đó, trong lòng dậy lên mấy phần cảm thán vật còn người mất.
Ngụy Vô Tiện và Lam Vong Cơ khẽ mỉm cười nhìn nhau rồi tiến vào điện thờ, sau bức tượng đổ nát là quan tài bị phong ấn vài tháng trước, là nơi mai táng Xích Phong Tôn Nhiếp Minh Quyết, cũng là nơi Liễm Phương Tôn Kim Quang Dao thân bại danh liệt.
Mọi người đều tới cạnh chiếc quan tài, Ngụy Vô Tiện đi mấy vòng quanh quan tài, quan sát thật cẩn thận dấu phong ấn và trận pháp tuy nhiên không hề phát hiện vết tích phá hoại hay bất cứ sai lệch gì.
Hắn thầm nghĩ, ngày đó khi Kim Quang Dao chết, vì đề phòng hắn đoạt xác sống lại, tu sĩ tiên môn bách gia đã bày trận phong ấn kéo dài tám mươi mốt ngày ở đây, trừ khi có người hiến xác như trường hợp của Mạc Huyền Vũ, nếu không Kim Quang Dao chắc chắn không thể trùng sinh.
Chuyện về nửa mảnh Âm Hổ Phù trong quan tài, chỉ những người khi đó có mặt tại hiện trường mới biết được tường tận, nhưng trong số những người đó, chắc chắn không một ai mang tâm tư với Âm Hổ Phù.
Càng huống chi bùa phong ấn trên nóc quan tài do Ngụy Vô Tiện chính tay chích máu làm mối dẫn vẽ lên, những kẻ với tu vi bình thường căn bản không thể giải được.
Ngụy Vô Tiện hơi bất lực lắc đầu với Lam Vong Cơ:
"Phong ấn không có vấn đề gì, có lẽ không liên quan tới Kim Quang Dao đâu."
Giang Trừng cũng tới kiểm tra kỹ càng một lượt, nhíu mi nói:
"Ta lại luôn cảm thấy việc này không thể tách khỏi quan hệ với Kim Quang Dao."
Ngụy Vô Tiện nhìn hắn, đáp lời:
"Sự việc bất thường, bên trong ắt giấu điều kì dị, đợi trạm gác các nơi báo tin về xem ngoài thành Vân Bình, liệu còn nơi nào phát sinh việc thi thể bị trộm hay không, cho dù là kẻ nào, chỉ cần gieo họa, ắt sẽ bị trừng phạt."
Nghe Ngụy Vô Tiện và Giang Trừng nhắc tới Kim Quang Dao, trong lòng Kim Lăng lại trào dâng loại cảm xúc vô cùng khó tả, dù sao cũng được Kim Quang Dao cưng chiều tới lớn, đối với vị tiểu thúc này, nó vẫn luôn niệm tình cũ, bèn cất lời:
"Vậy chúng ta đừng dừng ở đây nữa, trời cũng không còn sớm, đi đâu bây giờ ạ?"
Giang Trừng liếc nó một cái:
"Phí lời, đương nhiên là về Liên Hoa Ổ, ngươi còn muốn đi đâu?"
Ngụy Vô Tiện gật đầu:
"Ừ, chúng ta về Liên Hoa Ổ."
Nói xong rồi ngoảnh lại nhìn Lam Vong Cơ, tính ra mấy tháng trước khi Lam Vong Cơ tới Liên Hoa Ổ, ngày đó xô xát với Giang Trừng ở Từ đường, Ngụy Vô Tiện biết, vì hắn mà Lam Vong Cơ vẫn luôn mang thành kiến với Giang Trừng, Giang Trừng cũng không vừa mắt y, hôm nay hắn phải tự mình đứng ra giải quyết mâu thuẫn này.
Lam Vong Cơ hơi gật đầu, không phản đối, mọi người nối nhau ra khỏi điện, hướng về Liên Hoa Ổ.
Khi cả đoàn về đến nơi, phố xá đã lên đèn, nhìn mấy gian hàng nhỏ dọc đường đi đều đã treo đèn lồng, Ngụy Vô Tiện bất giác nhớ lại ngày xưa hắn cũng từng vui đùa trên chính con phố này.
Ngụy Vô Tiện không nhịn được lôi kéo Lam Vong Cơ, vừa đi vừa chỉ cho y cửa tiệm này là nơi hồi nhỏ hắn với Giang Trừng tới ăn xong quên mang tiền, hai đứa bị nhốt trong bếp rửa bát bù; kia là tiệm bán vải và son phấn, là nơi sư tỷ và Ngu phu nhân thích tới nhất; còn có nhà ai ủ rượu thơm nhất, đậm vị nhất, Giang Trừng uống say đến nỗi không tìm thấy đường về Liên Hoa Ổ; nhà ai bán điểm tâm ngon nhất, hắn ăn xong quỵt tiền, bị chủ tiệm đuổi theo tới tận Liên Hoa Ổ, lần nào Giang thúc thúc cũng giúp hắn giải quyết, nhưng Ngu phu nhân sẽ luôn phạt hắn quỳ ở Từ đường.....!
Nghe Ngụy Vô Tiện lảm nhảm không ngừng, ánh mắt Giang Trừng nhìn hai người cũng dịu dàng hơn, Ngụy Vô Tiện từ nhỏ cùng hắn trưởng thành, đối với hắn, những kỉ niệm thời thơ ấu cũng là những kí ức đẹp đẽ khó quên nhất..........!
"Đi thôi, không đợi họ nữa, chúng ta về Liên Hoa Ổ trước."
Giang Trừng ngoảnh lại bảo đám nhỏ:
"Dù sao hắn cũng không phải không biết đường."
Kim Lăng nhìn phố phường náo nhiệt, do dự một hồi rồi nói:
"Cậu ơi........!Bọn Tư Truy chưa tới Vân Mộng chơi bao giờ, con muốn đưa họ đi dạo quanh một chút......"
Âu Dương Tử Chân cũng nói:
"Đúng vậy, Giang tông chủ, hiếm khi được tới Vân Mộng một lần, người để Kim Lăng đưa bọn con đi thăm thú chút đi ạ."
Ánh mắt đáng thương hề hề của đám nhỏ có lẽ khiến Giang Trừng nhớ lại bản thân mình thời niên thiếu, hiếm khi hắn không mắng mỏ Kim Lăng, chỉ dặn nó không được quậy phá, nhớ về sớm là được.
Ngu Phượng Hề không đi cùng bọn Kim Lăng mà ngoan ngoãn cùng Âu Dương Tử Khâm theo Giang Trừng về Liên Hoa Ổ.
Ngụy Vô Tiện kéo Lam Trạm dạo một vòng quanh con phố đèn hoa tấp nập, mua một đống quà vặt khi nhỏ hắn thích ăn, Lam Trạm vẫn luôn dốc hết sức đi theo sau giúp hắn trả tiền.
Ngụy Vô Tiện dường như nói không hết chuyện, Lam Trạm cũng luôn chăm chú lắng nghe, trong mắt ánh lên dịu dàng cùng chiều chuộng.
Ngụy Vô Tiện nói mãi nói mãi đột nhiên ngưng bặt, im lặng nhìn Lam Trạm, nhìn người vẫn luôn trao cho hắn những gì dịu dàng ấm áp nhất, rốt cuộc hắn phải may mắn cỡ nào mới có được sự lưu luyến cùng tình cảm sâu đậm của y.....!
"Lam Trạm....."
"Ừ?"
"Ta đưa ngươi tới Từ đường của Liên Hoa Ổ nhé, chúng ta cùng thắp hương cho Giang thúc thúc và sư tỷ."
"Được."
Liên Hoa Ổ
Từ đường
Lần trước cùng y tới đây lại khiến Giang Trừng tức giận, Ôn Ninh còn đem việc hắn khoét đan nói hết cho Giang Trừng.
Ngụy Vô Tiện kiên định nắm tay Lam Vong Cơ, hai người quỳ dưới đất.
Một lạy
Ngụy Vô Tiện cất lời:
"Giang Thúc Thúc, Ngu phu nhân, Ngụy Anh trở về rồi, vị này là Lam Trạm của Cô Tô Lam thị, là người đời này đã định của Ngụy Anh, con đưa hắn về gặp mọi người."
Hai lạy
"Sư tỷ, Tiện Tiện đưa người mình thích về rồi, là kiểu vô cùng thích vô cùng thích, tỷ từng gặp hắn rồi, lúc trước còn từng khen hắn nữa."
Ba lạy
"Giang thúc thúc, sư tỷ, Giang Trừng bây giờ càng ngày càng ra dáng gia chủ rồi, không làm mất mặt Giang gia chút nào, Kim Lăng cũng rất ngoan, bọn con đều rất tốt, mọi người yên tâm đi......!À! Đúng rồi! Giang Trừng còn chưa thành thân, một thân một mình cô quạnh, mọi người cũng lo lắm phải không? Để con giục hắn, tìm cho hắn một cô nương đẹp cả người lẫn nết nhé."
Thắp hương xong, Lam Vong Cơ đỡ Ngụy Vô tiện đứng dậy, khóe môi khẽ cong khiến gương mặt y trở nên vô cùng đẹp đẽ, đôi đồng tử như giếng nước thăm thẳm, ánh mắt tựa biển sâu phảng phất như muốn hút người khác vào trong.
Ngụy Vô Tiện lật tay lại nắm lấy tay y, ngẩng mặt lên nhìn, ánh mắt lấp lánh, khóe môi khẽ cười:
"Lam Trạm, Giang thúc thúc và sư tỷ nhất định thích ngươi lắm."
"Ừ"
Lam Vong Cơ nhìn bài vị của Giang Phong Miên và Giang Yếm Ly, ánh mắt kiên định trầm tĩnh, Lam Vong Cơ đời này, nhất định bảo vệ Ngụy Vô Tiện một đời vô ưu, yên bình vui vẻ..