Tiệc tối vẫn chưa kết thúc, mọi người chén qua chén lại, ăn uống linh đình.
Ngụy Vô Tiện xách một vò rượu, lặng lẽ ra khỏi sảnh tiệc, muốn tìm nơi nào yên tĩnh hơn một chút.
Một vò rượu chẳng mấy chốc đã uống cạn, hắn đưa Trần Tình lên môi, thổi lên một khúc.
Lam Tư Truy trông thấy hắn một mình rời khỏi sảnh tiệc liền dặn dò Cảnh Nghi tiếp khách xã giao rồi cũng lần theo Ngụy Vô Tiện chạy ra ngoài.
Thấy bóng lưng cô tịch hoàn toàn tách biệt với ca múa náo nhiệt bên trong, Lam Tư Truy rảo bước tới sau lưng Ngụy Vô Tiện, chắp tay thi lễ:
"Ngụy Tiền Bối, lâu ngày không gặp, người vẫn khỏe ạ."
Ngụy Vô Tiện nghe thấy liền quay người lại, cười đáp:
"Tư Truy, sao lại khách sáo vậy rồi, lúc nhỏ còn toàn gọi Tiện ca ca.
Ôn Ninh đâu?"
Ngụy Vô Tiện vừa nói vừa kéo cậu cùng ngồi xuống.
"Con cùng Ôn thúc về Kỳ Sơn lo chuyện an táng cho người trong tộc, mấy hôm trước Hàm Quang Quân truyền tin bảo con đến Lan Lăng, Ôn thúc về Di Lăng đợi con rồi."
Ngụy Vô Tiện nghe cậu nhắc tới Lam Trạm, lòng hơi chột dạ, không để ý sờ nhẹ đầu mũi:
"Hàm Quang Quân nhà ngươi sao lại không tới....!Hắn...!Bận lắm sao?"
"Vâng! Hàm Quang Quân rất bận! Trạch Vu Quân bế quan, Lam Lão tiền bối trong người không khỏe, Hàm Quang Quân ngày nào cũng tới Lan thất điều trị cho người.
Hơn nữa Hàm Quang Quân được các gia tộc đề cử làm Tiên đốc, mỗi ngày đều phải xử lý rất nhiều việc..."
"Tiên đốc?!"
Ngụy Vô Tiện ngoảnh sang nhìn Lam Tư Truy, mặt đầy bất ngờ, khó tin:
"Lam Trạm làm Tiên đốc kế nhiệm?"
"Đúng vậy, Ngụy tiền bối không biết ạ? Năm ngày sau đại lễ kế nhiệm cử hành ở Vân Thâm Bất Tri Xứ, đã gửi thiếp mời đến các gia tộc, Vân Mộng và Lan Lăng chắc cũng nhận được rồi."
Ngụy Vô Tiện chỉ cảm thấy trong lòng ngũ vị tạp trần, hắn đong đưa tua rua treo trên Trần Tình, hết vung sang trái lại qua phải, cũng không biết nên nói gì.
Đúng lúc Kim Lăng đang đi tìm hai người, trông thấy Lam Tư Truy và Ngụy Vô Tiện ngồi thành hàng dưới bậc thềm, hai ba bước chạy tới:
"Tư Truy! Ngụy Vô...!Cậu...!Sao hai người không vào trong?"
Lam Tư Truy đứng lên, cậu nhìn Kim Lăng rồi lại nhìn Ngụy Vô Tiện, xem ta nút thắt lòng giữa Kim Lăng và Ngụy tiền bối đã được cởi bỏ rồi:
"Ta đang nói với Ngụy tiền bối về việc Hàm Quang Quân kế nhiệm vị trí Tiên đốc."
Kim Lăng liếc Ngụy Vô Tiện một cái, ra vẻ không quan tâm nói:
"Ta còn tưởng Hàm Quang quân sẽ báo riêng..."
Ngụy Vô Tiện thở dài một hơi, gượng gạo cười cười, đứng dậy vỗ vai hai đứa nhỏ:
"Đi thôi đi thôi, hôm nay ta uống hơi nhiều, về ngủ trước đây nha~!"
Tư Truy trông theo Ngụy Vô Tiện dời đi, liền hỏi với theo:
"Ngụy Tiền Bối! Năm ngày sau người có tới Vân Thâm Bất Tri Xứ không ạ?!"
Ngụy Vô Tiện dừng bước nhưng không quay đầu lại, giơ tay vẫy vẫy:
"Đó là đương nhiên rồi, ta với Hàm Quang Quân là tri kỉ đời này cơ mà."
Nói rồi bước chân hơi lảo đảo rời đi.
Năm ngày sau
Vân Thâm Bất Tri Xứ
Ngụy Vô Tiện, Giang Trừng và Kim Lăng cùng tới trước sơn môn, các gia chủ của các nhà cùng với đệ tử lần lượt tới bái phỏng Tiên đốc mới, Ngụy Vô Tiện vừa tiến vào cửa đã lặng lẽ trốn đi, không đi cùng Giang Trừng và Kim Lăng vào hội kiến mà theo thói quen lủi tới bên ngoài Tĩnh thất, tìm đám thỏ Lam Trạm nuôi mà chơi đùa với chúng:
"Thỏ con à ~ Ta lại đến đây, lâu rồi không gặp, mấy đứa có nhớ ta không nào ~"
Hắn ôm lấy một chú thỏ rồi nhẹ bước tiến vào Tĩnh thất, không kìm được mà nhớ lại đêm tuyết đó, cũng ở nơi này, Trạch Vu Quân từng kể cho hắn nghe về vết giới tiên trên người Lam Trạm, nói về cha mẹ của họ, nhớ lại bầu Thiên Tử tiếu mà Lam Trạm mang tới cho hắn...!
Cất bước vào sâu hơn đã đến bên Hàn Đàm, nhớ lại mười sáu năm trước, hai người cùng rơi xuống Hàn Đàm Động.
Trạch Vu Quân nói Lam Trạm bị nhốt trong Hàn Đàm Động ba năm, phạt suy nghĩ về lỗi lầm của mình.
Lại nhớ đến vết que cời in trên ngực Lam Trạm ngày đó...!
Tiếng đàn bất chợt vọng đến kéo hắn ra khỏi dòng hồi ức, men theo âm thanh, Ngụy Vô Tiện chầm chậm bước ra sau núi, từ xa đã trông thấy Lam Trạm đang gảy đàn cạnh bờ hồ, dáng ngồi ngay ngắn.
Việc tiếp nhận vị trí Tiên đốc cũng không hề khiến hắn dính chút bụi trần thế gian, vẫn là dáng vẻ thoát tục tuyệt trần như vậy.
Bạch y như tuyết, âm đàn quen thuộc vấn vít bên tai.
Lam Trạm từng nói, đây là khúc nhạc y tự mình biên khúc.
Ngụy Vô Tiện rút Trần Tình sau lưng ra hợp tấu cùng Lam Trạm, từng bước từng bước tiến về phía y...!
Nhạc dừng, hai người vẫn sóng vai đứng cạnh thác nước sau núi, Lam Trạm nhìn hắn:
"Ngươi tới rồi."
"Đúng, ta tới rồi.
Lam Trạm...!Ngươi lại không gửi cho ta tấm thiếp mời nào, uổng công ta coi ngươi là tri kỉ một đời."
"Liên Hoa Ổ, Kim Lân Đài đều có."
"Vậy ngươi chắc chắn rằng ta ở đó sao? Nhỡ ta không về Liên Hoa Ổ, cũng không đi Kim Lân Đài thì sao?"
"Lễ kế vị của Kim Lăng, Tư Truy có tới."
Lam Vong Cơ bình tĩnh nói.
Ngụy Vô Tiện nghe xong phì cười:
"Ha ha ha, không hổ là tri kỉ của ta! Lam Trạm, nói thật lòng, ta thật không ngờ ngươi sẽ đảm đương trọng trách Tiên đốc này."
Lam Vong Cơ nhìn sông núi phía xa:
"Ở nơi đây, chúng ta đã cùng thề, nguyện Lam Vong Cơ ta có thể trừ gian diệt bạo, giúp đỡ người yếu, không thẹn với lòng."
Ngụy Vô Tiện nghe xong, cười thật thoải mái, lại uống một hớp Thiên Tử tiếu, nhìn Lam Trạm:
"Lam Trạm, ngươi không hổ là Hàm Quang Quân."
Lam Vong Cơ cũng nhìn lại hắn, nói một cách khẳng định:
"Ngươi cũng không hổ là Ngụy Anh."
Hai người cùng nhìn nhau, mỉm cười.
Sau khi điển lễ qua đi, khách khứa cũng lần lượt ra về, Giang Trừng và Kim Lăng đều rất ăn ý không tìm Ngụy Vô Tiện mà cứ thế về trước.
Lúc Ngụy Vô Tiện sắp rời đi, Lam Vong Cơ đi theo tiễn hắn, đến bức tường đá trước cửa núi, hai người gặp Nhiếp Hoài Tang đang đứng cảm thán gia quy của Vân Thâm Bất Tri Xứ đã lại tăng thêm một ngàn điều.
Ngụy Vô Tiện khoanh tay bước tới:
"Nhiếp huynh à, dù cho gia quy Lam thị có tăng lên bao nhiêu điều, điều gia huấn quan trọng nhất là gì, huynh biết không?"
Nhiếp Hoài Tang phe phẩy quạt:
"Không biết, không biết, còn phải nhờ Ngụy huynh chỉ bảo."
Ngụy Vô Tiện đi tới cạnh hắn, nghiêng đầu nói bên tai:
"Chính là, không được kết giao với gian tà đó ~"
Nhiếp Hoài Tang nghe xong liền nhìn hắn cười cười, trong lòng hiểu rõ mà không nói, lại nhìn về phía Lam Vong Cơ, nghĩ tới việc nay y đã trở thành Tiên đốc liền vội lùi một bước, chắp tay thi lễ rồi rời đi.
Lam Vong Cơ tiễn Ngụy Vô Tiện một mạch đến ngọn núi hoang bên ngoài Vân Thâm Bất Tri Xứ, Ngụy Vô Tiện dắt theo Tiểu Bình Quả, đứng đối diện Lam Vong Cơ.
Hai người trầm mặc không nói, một lúc sau, Ngụy Vô Tiện chỉ phía sau Lam Vong Cơ:
"Ta đi bên đó."
Lam Vong Cơ cũng chỉ phía sau Ngụy Vô Tiện:
"Ta đi bên này."
Nói xong hai người lại lâm vào yên lặng, dường như đều có những lời từ tận đáy lòng, muốn nói lại thôi...!
Lam Vong Cơ suy nghĩ một lúc lâu, mở lời hỏi:
"Ngươi quyết định đi đâu?"
Ngụy Vô Tiện cười khổ, lắc lắc đầu:
"Cũng chỉ là trời rộng đất dài, một rượu một lừa rong ruổi khắp chân trời, bốn bể là nhà mà thôi."
Nói xong liền dắt theo Tiểu Bình Quả, mỉm cười với Lam Trạm rồi lướt qua vai y, chỉ khi bước qua sau lưng Lam Vong Cơ rồi, nụ cười trên môi hắn bỗng chốc cũng không còn nữa.
Hắn không dám quay đầu lại, không dám từ biệt hẳn hoi tử tế với Lam Trạm, chỉ có thể vẫy vẫy cánh tay, cố làm ra vẻ tiêu sái mà nói:
"Núi xanh không đổi, nước biếc chảy dài, sau này còn gặp lại!"
Nói rồi kiên định bước từng bước, từng bước xa dần.
Lam Vong Cơ nhìn theo bóng lưng Ngụy Vô Tiện rời đi, khi Ngụy Vô Tiện không nhìn thấy y nữa, ánh mắt y ngập tràn lưu luyến và kìm nén.
Y chăm chăm nhìn theo bóng lưng Ngụy Vô Tiện rời đi, gắng sức ghìm chặt mong muốn xoay người đuổi theo hắn.
Hai người càng đi càng cách xa nhau, trong khoảnh khắc, Lam Trạm nghe thấy tiếng sáo Trần Tình vang lên, vẫn là khúc nhạc đó...!
Khi hợp tấu cùng Ngụy Vô Tiện ở Vân Thâm Bất Tri Xứ, Ngụy Vô Tiện từng bảo y:
"Lam Trạm, lần sau gặp mặt, ngươi phải nghĩ ra tên cho khúc nhạc này đó nha."
Lam Vong Cơ đã nghĩ ra tên khúc nhạc từ sớm rồi, chỉ là không nói cho Ngụy Vô Tiện biết, giống như muốn mượn việc này để hẹn ước, rằng hai người nhất định sẽ còn gặp lại.....