Giả Như Trần Tình Lệnh Mãi Mãi Không Có Đại Kết Cục FULL


Vân Thâm Bất Tri Xứ.

Tiểu viện Long Đảm.

Ngày hôm sau.

Vừa sáng sớm, Lam Hi Thần đã truyền lời tới gọi Lam Vong Cơ tới Hàn thất bàn việc tổ chức tiệc Trung Thu, Ngụy Vô Tiện ngủ dậy nhưng vẫn nằm lười trong Tĩnh thất, không có Lam Vong Cơ ở cạnh khiến hắn chẳng có hứng thú với việc gì, không kìm được mà tự lẩm bẩm một mình.

"Xì, Ngụy Anh à Ngụy Anh, mi rời khỏi Lam Trạm thì biết sống thế nào bây giờ......"
Ngụy Vô Tiện nằm dài trên giường, nhìn ra ngoài cửa sổ, thầm nhủ chắc cũng tới giờ Tỵ*, loáng thoáng nghe thấy bên ngoài có tiếng bước chân, hắn bật dậy chạy ra cửa, vừa kéo cửa vừa vui mừng reo lên:
" Lam Trạm ngươi về rồi à!"
Cửa mở ra mới phát hiện đứng bên ngoài là Lam Tư Truy, Kim Lăng, Lam Cảnh Nghi cùng Âu Dương Tử Chân, Ngụy Vô Tiện ngượng ngùng xoa xoa chóp mũi.

"Tư Truy, là mấy đứa à....!Ha ha, có việc gì không?"
*Giờ Tỵ: 9 giờ sáng - 11 giờ trưa.

Lam Tư Truy bước lên mấy bước tới trước Ngụy Vô Tiện.

"Cha, hôm qua con và Kim Lăng báo tin người tỉnh tới Vân Mộng và Di Lăng, sớm hôm nay Vân Mộng đã gửi thư tới rồi."
Ngụy Vô Tiện dắt đám nhỏ vào phòng, gọi chúng ngồi xuống, mình thì lại bò ra giường, nhỏ giọng lẩm bẩm:
"Giang Trừng chắc chắn lại mắng ta cho xem...."

Kim Lăng nhướn mi lườm hắn, cao giọng:
"Làm gì có! Lúc người hôn mê, cậu lo lắm đó!"
Lam Tư Truy cúi đầu khẽ cười, rút một tấm thiệp đỏ trong ngực ra đưa cho Ngụy Vô Tiện:
"Cha, đây là thiệp hỉ mấy ngày trước Ôn thúc gửi tới."
"Thiệp hỉ?"
Ngụy Vô Tiện lập tức ngồi thẳng dậy đón lấy thiếp mời, vội vàng mở ra xem, khóe môi càng cong lên.

"Ôn Ninh thành thân rồi!"
Lam Tư Truy gật đầu:
"Vâng, Ôn thúc và Tần cô nương sắp thành thân, hôn lễ tổ chức vào ngày mùng bốn tháng chín."
Ngụy Vô Tiện vui mừng ra mặt, không nhịn được mà cười lớn:
"Ha ha ha ha ha, ta biết ngay Ôn Ninh và vị Tần cô nương đó có gì đó mà!"
Kim Lăng cũng gật như giã tỏi:
"Con cũng thấy y như vậy! Lần trước lúc con với Tư Truy tới Loạn Táng Cương, còn thấy thúc ấy nắm tay người ta cơ!"
Lam Cảnh Nghi lườm Kim Lăng một cái, bĩu môi nói:
"Con còn thấy Tần cô nương tặng thúc ấy hà bao nữa mà!"
Lam Vong Cơ về đến tiểu viện Long Đảm, từ cửa vào đã nghe thấy tiếng bàn tán xôn xao trong phòng, ánh mắt cũng dịu dàng đi mấy phần, bước chân chậm rãi tiến vào Tĩnh thất, chỉ thấy Ngụy Vô Tiện đang cầm một tấm thiệp mời, cười như hoa nở.

Mấy đứa tiểu bối thấy Lam Vong Cơ về liền lập tức đứng thẳng dậy hành lễ vấn an, dáng vẻ cười đùa khi nãy hoàn toàn bay sạch......!
Ngụy Vô Tiện không nhịn được mà tự nhủ thầm:
"Sức ảnh hưởng của Lam Trạm quá lớn rồi, mấy đứa nhỏ sao chẳng đứa nào sợ mình chứ?"
Lam Vong Cơ đến ngồi xuống cạnh Ngụy Vô Tiện, vừa nhận được cái liếc nhìn của Lam Vong Cơ, đám nhỏ lập tức hiểu ý, nối gót nhau cáo lui.

Lam Vong Cơ nhìn sang tấm thiếp trong tay Ngụy Vô Tiện, cất giọng hỏi:
"Tư Truy báo cho ngươi rồi?"
Ngụy Vô Tiện thuận đà nằm xuống gối đầu lên đùi Lam Vong Cơ, giơ tấp thiếp trong tay lên, đáp:
"Ừ, Lam Trạm ngươi nói xem, bách gia tiên môn liệu có ai tin chứ, Quỷ Tướng quân Ôn Ninh đại danh đỉnh đỉnh lại sắp thành thân chứ! Ha ha ha ha ha! Ngày bốn tháng chín, chúng ta cùng tới dự đi! Ta chưa thấy dáng vẻ Ôn Ninh uống rượu bao giờ, đợi lúc đó ta chuốc cho hắn say bét nhè, cho hắn không vào động phòng được luôn! He he!"
Lam Vong Cơ điều chỉnh tư thế giúp hắn nằm thoải mái hơn, trầm giọng đáp:
"Ừ, chuẩn bị lễ mừng rồi đi."
Ngụy Vô Tiện đặt thiếp mời sang một bên, kéo vài lọn tóc Lam Vong Cơ nghịch trong tay, hỏi y:
"Huynh trưởng gọi ngươi tới bàn bạc chuyện gì vậy?"
"Tiệc Trung Thu ngày kia."
"Tiệc? Ta cũng phải tới sao?"
"Ừ, đến lúc đó các trưởng lão và người trong tộc Lam thị đều tới dự tiệc."
Ngụy Vô Tiện vừa nghĩ đến Lam gia quy tắc ngập đầu, gia yến không biết còn bị giò bò đến mức nào, không kìm được mà có chút chột dạ, hơn nữa khẩu vị của Lam gia trước giờ nhạt nhẽo thấy sợ, đồ ăn trong gia yến đương nhiên cũng......!
Nghĩ đến đây, Ngụy Vô Tiện vội lật người bò dậy chạy ra ngoài.


"Lam Trạm, đi đi thôi, đi trồng ớt!"
Vừa nói vừa lồm cồm bò dậy, lục tung khắp viện lôi ra được một cái cuốc vác trên vai, Lam Vong Cơ bất lực cười, cầm hạt ớt đi theo hắn.

Sau núi Vân Thâm Bất Tri Xứ có vườn trồng rau, ngày thường trừ gia nô của trù phòng hay tới thì hầu như chẳng có ai ghé qua, trong vườn trồng vài cây ăn quả thưa thớt, ngay cả Lam Vong Cơ cũng là lần đầu tiên tới vườn rau nhà mình.....!
Ngụy Vô Tiện ít nhiều cũng có chút kinh nghiệm trồng củ cải và Tư Truy hồi còn ở Loạn Táng Cương, cầm cuốc xới đất cũng thuần thục hơn.

Lam Vong Cơ, Tiên đốc đứng đầu tiên môn bách gia nay bị Ngụy Vô Tiện sai đi rắc hạt ớt, áo trắng không dính bụi trần giờ cũng lấm lem bùn đất.

Vất vả một phen, hai người ngồi lên tảng đá ven vườn, Ngụy Vô Tiện vừa ý nhìn thành quả của mình, phủi đi bùn đất trên tay, cười nói:
"Vẫn là câu nói ấy, cá tự tay bắt về, gà tự mình trộm về, ớt tự mình trồng nấy, vậy mới ngon.

Lam Trạm, đúng không!"
Lam Vong Cơ đáy mắt ngập ý cười, lau sạch hai tay, vươn ra giữ lấy eo Ngụy Vô Tiện, nhẹ nhàng lau đi vết bùn đất trên má hắn, ôn nhu đáp:
"Đúng vậy."
Nghỉ ngơi chốc lát, hai người trở về, Ngụy Vô Tiện đột nhiên túm lấy tay Lam Trạm:
"Lam Trạm, chúng ta lập mộ cho cha mẹ ta bên hồ hoa sen đi."
Lam Trạm khựng người hỏi y:
"Hôm nay?"
Ngụy Vô Tiện gật đầu:
"Ừ, bây giờ đi luôn, đi thôi!"
Hai người đến bên hồ sen, Ngụy Vô Tiện tìm một khoảng đất trống rồi bắt đầu động tay động chân:
"Nơi này nhiều hoa sen như vậy, chắc chắn cha mẹ ta thích lắm."
Lập mộ xong, Ngụy Vô Tiện viết lên bài vị:
Tiên phụ Ngụy Trường Trạch Tiên mẫu Tàng Sắc Tản Nhân chi mộ.

Lam Vong Cơ và Ngụy Vô Tiện cùng quỳ trước mộ, Ngụy Vô Tiện cố gắng nhớ lại bóng hình của cha mẹ, chỉ nhớ lúc nhỏ ngồi trên lưng lừa, cha dắt dây thừng, mẹ đỡ lưng hắn, khuôn mặt của cha mẹ đều vô cùng mơ hồ, không nhìn rõ nữa.


Ngụy Vô Tiện không nhịn được tự trách, đã bao năm rồi mới lập được mộ phần cho cha mẹ, không thể thường xuyên thờ phụng hai người, nói ra cũng chưa tròn đạo hiếu....!
Khóe mắt hắn phiếm hồng, sống mũi cay cay, giọng nói cũng nghẹn ngào:
"Cha, mẹ, con mang Lam Trạm tới gặp hai người, hắn cực kì tốt....."
Giống như ngày đó ở Từ đường Giang gia, hai người lạy ba lạy.

Một lạy
"Học trò Lam thị Lam Vong Cơ, bái kiến hai vị tiền bối."
Hai lạy
"Anh là người trong lòng con, kiếp này hứa bảo vệ hắn chu toàn, một đời không phụ."
Ba lạy
"Hai vị tiền bối ở trên có linh, phù hộ Ngụ Anh một đời bình an vui vẻ."
Ngụy Vô Tiện và Lam Trạm quỳ thật lâu vẫn chưa đứng dậy, Ngụy Vô Tiện nhìn mộ phần trước mặt thật lâu, nghĩ ngợi thật lâu mới ngoảnh sang nhìn Lam Trạm, ánh mắt kiên định, nghiêm túc nói:
"Lam Trạm, sau này, khi chúng ta chết cũng sẽ an táng cùng nhau nhé."
Không đợi Lam Vong Cơ trả lời, hắn lại nói:
"Trên tộc phả Lam thị, bên cạnh tên ngươi chính là tên Ngụy Vô Tiện ta, trên thế gian này người duy nhất có tư cách mai táng cùng ngươi, chỉ có ta."
Lam Vong Cơ nhìn hắn, nắm chặt lấy tay hắn, mười ngón tay đan xen, đáy mắt như trải qua bao thăng trầm.

"Kiếp này cùng ngươi, sống cùng buồng, chết cùng huyệt, sinh tử tương tùy."
____
Xin lỗi mọi người, nãy Wattpad mình bị lỗi, không cập nhật được phần sửa nên còn nguyên văn tiếng Trung, mình cập nhật lại rồi, srrr mọi người nhiều lắm!!!! ❤️.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận