Giả Như Trần Tình Lệnh Mãi Mãi Không Có Đại Kết Cục FULL


Vân Thâm Bất Tri Xứ.

Từ ngày biết khối Noãn ngọc Ngụy Vô Tiện đeo có thể hóa thành hài tử, Lam Tư Truy được sự đồng ý của song thân luền lập tức đem tin này báo ngay cho Lam Cảnh Nghi, Kim Lăng và Âu Dương Tử Chân cũng tới tham gia hội vây săn của Thanh Hà, đồng thời cũng truyền âm tới Loạn Táng Cương thông báo cho phu thê Ôn Ninh, Kim Lăng thì vội vàng báo về cho Giang Trừng.

Vì thế, sau khi Ngụy Vô Tiện và Lam Vong Cơ trở về Vân Thâm Bất Tri Xứ, liên tiếp mấy ngày đều nhận được đủ mọi lễ vật.....!
Ngày đầu tiên, nhận được đủ loại thuốc bổ, đồ bổ và một chiếc chuông Thanh Tâm.

Ngày thứ hai, Kim Lăng trực tiếp phái người đóng gói tiền bạc gửi cho cậu, bảo là để Ngụy Vô Tiện dùng dần.

Ngày thứ ba, phu thê Ôn Ninh nhờ Lam Tư Truy mang về một ít quần áo và vật dụng cho trẻ sơ sinh, đều do Tần Miểu tự tay chọn vải thức liền mấy đêm may cho kịp.....!
..........!
..........!
Chẳng mấy chốc đã đến tháng Chạp, trở về từ Thanh Hà cũng sắp được một tháng, Ngụy Vô Tiện ngày nào cũng ngồi ôm khối ngọc đến thất thần.

Sớm hôm đó, Lam Vong Cơ lên lớp buổi sáng xong liền trở về Tĩnh Thất, Ngụy Vô Tiện tuy đã tỉnh nhưng vẫn chưa chịu ngồi dậy, đang quấn ổ trên giường, khối Noãn ngọc được hắn bưng trong lòng bàn tay, miệng không ngừng tự nói chuyện một mình.

Lam Vong Cơ đến bên giường, ngồi xuống cạnh Ngụy Vô Tiện, giém lại chăn cho hắn, ôn nhu hỏi:
"Đang nói gì?"
Ngụy Vô Tiện không quay đầu lại mà tiếp tục nằm bò xuống giường.

"Lam Trạm, khối ngọc này thật sự có thể biến thành bé con? Sao lâu như vậy rồi vẫn chưa có chút động tĩnh nào?"
Lam Vong Cơ đáp:
"Chưa tới thời điểm."
Ngụy Vô Tiện lại hỏi:
"Vậy là bé trai hay bé gái đây? Sẽ giống ngươi hay giống ta nhỉ?"

Lam Vong Cơ đáp:
"Đều tốt."
Ngụy Vô Tiện lật người nằm ngửa trên giường, đưa một tay ra ôm lấy má Lam Vong Cơ, đùa giỡn:
"Vẫn nên là bé trai thì tốt hơn, giống ngươi là tốt nhất! Như vậy, ta có thể trông thấy hình dáng Hàm Quang Quân khi còn là tiểu oa oa búng ra sữa rồi!"
“……”
"Lam Trạm, tên của con trai ngươi, đã nghĩ xong chưa?"
"Ừ."
Ngụy Vô Tiện thoắt cái chui ra khỏi ổ chăn, ngồi hẳn dậy:
"Nghĩ xong rồi? Lam nhị công tử học thức uyên bác, một bụng thi thư! Đặt tên gì cho con trai ngươi vậy?"
Đã tới tháng Chạp, trời ngày một lạnh thêm, Ngụy Vô Tiện không có tu vi hộ thân, bệnh nặng mới khỏi, không nên bị lạnh, Lam Vong Cơ vội kéo chăn lên gói hắn lại.

Ngụy Vô Tiện sốt ruột hỏi:
"Mau nói đi mà, tên là gì?"
"Lam Giản"
"Lam Tiện (xiàn)?"
(Giản và Tiện có âm đọc giống nhau, Hàm Quang Quân dụng tâm quá!!!)
Lam Vong Cơ khóe môi cong cong cười nhẹ, nắm lấy tay Ngụy Vô Tiện, viết xuống lòng bàn tay hắn một chữ "Giản", vừa viết vừa nói:
"Hữu phỉ quân tử, như thiết như tha, như trác như ma, sắt hề giản hề, hách hề tuyên hề."
*Trích Kinh thi:
Có vị quân tử văn nhã, như mài như giũa, như cắt như gọt, (chỉ người quân tử như viên ngọc quý được tôi luyện bởi lễ nghĩa gia giáo, học thức), trang trọng mà nghiêm túc, vinh diệu mà rạng rỡ.

"Giản" có thể hiểu với nghĩa nghiêm túc, đứng đắn, cứng cỏi mà rực rỡ, 1 chữ nhưng lấy nghĩa cả câu.

(Tham khảo: cohanvan.com)
"Lam Giản......!Tên hay, hay quá luôn! Vừa nghe đã biết là con trai chúng ta, Hàm Quang Quân không hổ là Hàm Quang Quân!"
Lam Vong Cơ mang y phục của hắn tới, hỏi:

"Dậy ăn chút gì đó, được không?"
(Lại còn "được không"! Ai trả HQQ lại cho tuiiiii ????????????!!!!!)
Ngụy Vô Tiện gật gật đầu.

"Lam Trạm, hôm nay là ngày bốn tháng Chạp rồi phải không? Chúng ta xuống núi đi, mua ít đồ cho bé con."
"Được."
Hai người đến trấn Thải Y, còn mấy ngày nữa thôi là tới lễ Lạp Bát*, thường nói lễ Lạp Bát qua là năm mới đến nên vừa vào tháng Chạp, trên phố đã vô cùng tấp nập, rất có không khí Tết.

*Ngày 8 tháng Chạp âm lịch, Lễ Lạp Bát là một phong tục cầu phúc cuối năm của người dân TQ cổ nhằm tế tự thần linh, cầu bội thu, cát tường.

Người TQ thường có thói quen ăn cháo nấu cùng các loại hạt vào lễ này.

Ngày đông rét lạnh, tay Ngụy Vô Tiện lạnh cóng, Lam Vong Cơ dùng tay ủ ấm cho hắn, chưa từng buông ra.

Hàng quán ven đường bày la liệt hàng hóa, Ngụy Vô Tiện nhìn hoa cả mắt, vừa cầm lên chiếc trống bỏi, lát sau lại thấy xem chiếc mũ tai hổ, đều là chọn cho bé con.

Ngụy Vô Tiện đứng trước một sạp hàng, cầm lên một đôi hài hình đầu hổ, hỏi chủ tiệm:
"Đại nương, nhà chúng con sắp có thêm tiểu oa nhi, muốn sắm chút đồ cho bé con, người dạy con với ~"
Đại nương tươi cười vui vẻ nhìn hai vị công tử sánh vai trước mặt, mặt mày niềm nở nói:
"Hai vị công tử thật khôi ngô tuấn tú, vị công tử này còn đích thân mua đồ cho tiểu oa nhi, lệnh phu nhân đúng là có phúc quá!"
Ngụy Vô Tiện cười híp mắt liếc nhìn Lam Vong Cơ, đáp:
"Chẳng phải sao, nương tử của con còn đẹp nữa!"
Đại nương nói:
"Có thêm oa nhi nào, phải chuẩn bị sắm sửa nhiều lắm đây, quần áo, giày mũ, khóa Trường Mệnh, khóa Bách Tuế......"

Ngụy Vô Tiện chăm chú nghe, gật đầu liên tục, Lam Vong Cơ vẫn luôn im lặng một bên nhìn hắn, nhu tình ngập tràn đáy mắt.

Ngụy Vô Tiện chọn được mấy thứ đồ chơi trong tiệm, cảm ơn liên tục đại nương rồi mới kéo tay Lam Trạm đi, trên đường về, Ngụy Vô Tiện trậm mặc suy nghĩ hồi lâu mới hỏi:
"Lam Trạm, hồi nhỏ ngươi có đeo khóa Trường Mệnh không?"
"Có đeo."
Ngụy Vô Tiện xoa xoa mũi, hơi chun môi:
"Ta không nhớ mình có đeo hay không nữa......!Có lẽ mẹ ta cũng mua cho ta, chỉ là sau này bị ta đánh mất rồi......."
Lam Vong Cơ muốn giúp hắn vui lên, hiếm khi đùa hắn:
"Về đến Vân Thâm Bất Tri Xứ, cho Tiện Tiện (Xiàn Xiàn) một cái."
"Hả? Tiện Tiện (Xiàn Xiàn) nào?"
Lam Vong Cơ ánh mắt ánh lên ý cười, dịu dàng nói:
"Đại Tiện Tiện (Xiàn Xiàn) và tiểu Giản Giản (Xiàn Xiàn), đều có."
Ngụy Vô Tiện đỏ bừng cả mặt, xong rồi xong rồi, Lam Trạm càng ngày càng biết trêu đùa người khác rồi, loại tình thoại nói ra khiến người khác đỏ mặt này cũng nói, ai bảo người Lam gia cứng nhắc không hiểu tình thú chứ!
Hôm sau
Sáng sớm
Ngụy Vô Tiện tỉnh dậy, chưa mở mắt mà theo thói quen sờ sang bên cạnh, bình thường Lam Vong Cơ đều đã dậy lên lớp từ sớm, chỉ sờ thấy ổ chăn trống rỗng mà thôi, hôm nay sao lại cảm thấy tay chạm phải thứ gì đó mềm mềm ấm nóng.......!
Ngụy Vô Tiện tỉnh táo được một nửa, vẫn nhắm mắt mò mẫm, cảm giác dưới tay trơn nhẵn, mềm mại, giống như........!Da của trẻ nhỏ!
Ngụy Vô Tiện triệt để tỉnh hẳn, mở bừng mắt, bé xíu xiu mềm mềm ấm ấm nằm trong ổ chăn đó, không phải là một bé con trần trùng trục đó sao!
Ngụy Vô Tiện vội vã thu tay lại, sờ lên ngực, Noãn ngọc không còn nữa, đây có lẽ là sau khi Lam Trạm rời đi rồi mới hóa thành hình.

Nhìn tiểu oa nhi phấn điêu ngọc mài trước mắt, Ngụy Vô Tiện có chút xuất thần, trong lồng ngực trào lên một cảm giác không thể diễn tả bằng lời, đây là hình dáng một hài tử mới sinh sao? Nhỏ xíu một nắm........!
Ngụy Vô Tiện duỗi ngón tay nhẹ nhàng chạm vào mặt bé con, mềm quá!
Lồng ngực nhỏ xíu khe khẽ nhấp nhô, ngủ say tít mù, ánh mắt đưa xuống phía dưới, Ngụy Vô Tiện giương miệng cười trộm, ha ha ha ha ha, Lam Trạm, con trai ngươi hở mông kìa.

Khi Lam Vong Cơ trở về Tĩnh thất, vừa đẩy cửa đã thấy Ngụy Vô Tiện nằm nghiêng trên giường, khóe miệng cong lên ý cười, một tay chống lên gối đỡ lấy đầu, một tay vùi trong chăn chơi đùa gì đó.

Y chầm chậm đến bên giường ngồi xuống, ghé sát gần mới nhìn thấy, nằm trong ổ chăn còn có một đứa bé, Ngụy Vô Tiện quay lại nhìn hắn, thì thầm nói:
"Lam Trạm, mau xem, con trai ngươi!"
Lam Vong Cơ nhìn có vẻ thần sắc không đổi nhưng kì thực hơi thở đã gấp gáp thêm mấy phần, lồng ngực cũng nhấp nhô trông thấy, y hơi cúi người xuống nhìn gần hơn.


"Cũng là của ngươi."
"He he, Lam Trạm ngươi xem, bé xíu xiu vậy."
Ngụy Vô Tiện duỗi tay ra ước chừng.

"Lồng ngực của bé con chỉ to hơn nắm tay ta một chút, cánh tay chỉ dài bằng bàn tay ta, cả người cũng chỉ bằng nửa cánh tay ta!"
Lam Vong Cơ duỗi tay nhẹ nhàng vuốt ve đỉnh đầu bé con, thấp giọng gọi:
"Giản Giản."
Bé con dường như cảm nhận được song thân đang ở bên cạnh, hai chân nhỏ xíu khẽ đạp, hai cánh tay như đốt ngó sen khua khoắng, bàn nắm thành nắm đấm nhỏ xíu, đầu nhỏ cũng khẽ ngọ nguậy, i i a a tỉnh dậy.

Có lẽ do linh ngọc hóa thành nên không giống những bé sơ sinh khác, bé con không khóc không quấy, hai mắt to tròn sáng long lanh mở to nhìn Ngụy Vô Tiện và Lam Vong Cơ.

Ngụy Vô Tiện ngạc nhiên nói:
"Lam Trạm ngươi xem! Đồng tử nhạt màu, giống ngươi y đúc!"
Lam Vong Cơ nhẹ nhàng nắm lấy bàn tay nhỏ xíu.

"Mắt tựa hoa đào, càng giống ngươi."
Hai nam nhân đã qua tuổi nhi lập*, tuy đã có A Uyển nhưng cũng là nhận nuôi từ lúc cậu đã được năm, sáu tuổi.

Đây là lần đầu tiên gặp một bé con nhỏ nhắn xinh xắn đáng yêu đến vậy, lại thêm chảy trong mình linh khí và dòng máu của mình nên cả hai vô cùng yêu thích.

*Nhi lập: 30 tuổi
Một Di Lăng lão tổ từng hô mưa gọi gió, một Tiên đốc đứng đầu tiên môn bách gia, nhất thời đều trở thành một người bình thường lần đầu tiên được làm cha, không ngừng học theo đứa trẻ i i a a trêu đùa vui vẻ.......!
*Khóa Trường Mệnh

*Trống bỏi:

___
Như đã hứa nà! Nâng cốc chúc mừng tiểu Giản Giản!!!! ????????????????.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận