Mười ba tháng Chạp.
Các trưởng lão của Lam thị đồng thời tụ về Vân Thâm Bất Tri Xứ.
Lam Vong Cơ và Ngụy Vô Tiện mang theo tiểu Lam Giản đến Từ Đường.
"Khai tông từ, thỉnh tộc phả."
"Lam Giản - con trai của hậu nhân Lam thị Lam Vong Cơ, Ngụy Vô Tiện, sinh năm Tân Mão, thiên tư thông minh, tư chất hơn người, nay đặc biệt mở tông từ, ra mắt liệt tổ liệt tông."
Lam Vong Cơ ôm tiểu Lam Giản quỳ xuống, Ngụy Vô Tiện cũng quỳ bên cạnh y, chúng trưởng lão cung kính lấy ra tộc phả, viết tên Lam Giản xuống phía dưới tên của Lam Vong Cơ và Ngụy Vô Tiện.
Một vị trưởng lão dặn dò:
"Vong Cơ, đứa trẻ này sinh từ linh thai, hóa từ kì thạch, thiên tư dị bẩm, sau này siêng năng tu luyện ắt sẽ thành tài.
Lam Vong Cơ đáp lời:
"Vong Cơ đã rõ."
Tùa khi tiểu Lam Giản hóa thành hình người, Ngụy Vô Tiện học theo cách Lam Vong Cơ ôm bé con, dần dần cũng thuần thục hơn, tiểu Lam Giản thiên tư dị bẩm, rất ít khi quấy khóc, Ngụy Vô Tiện vô cùng vui thích, hàng ngày cũng không ngủ nướng nữa, bé con vừa tỉnh là hắn cũng tỉnh theo, bé con ngủ hắn cũng canh ngay gần bên tự vui vẻ một mình.
Di Lăng lão tổ chẳng những thông minh vốn sẵn tính trời, khả năng kỹ nghệ cũng cực kì cừ khôi, đã chế ra được Âm Hổ Phù, Phong Tà Bàn, Chiêu Âm Kỳ thì nay cũng nhẹ nhàng thoải mái vung tay một cái là xong chiếc nôi nhỏ, ngày mai lại đóng xong chiếc giường con.
Lam Vong Cơ phát hiện, mỗi ngày khi lên lớp buổi sáng trở lại đã không thấy Ngụy Vô Tiện lười biếng quấn ổ nữa rồi, lại càng không có cơ hội gọi hắn dậy, nhân lúc hắn còn đang mơ màng giúp hắn mặc quần áo, cũng chẳng còn ai làm nũng bán manh kéo y xuống núi, chẳng còn ai dắt Cảnh Nghi và Tư Truy chạy khắp nơi, đến Thiên Tử Tiếu cũng không thấy nhắc nữa.......!
Đêm đến
Một lần nữa nhìn thấy dáng vẻ nựng bé con ngủ, Lam Vong Cơ lạnh mặt híp mắt, lặng lẽ đến sau lưng hắn.
Ngụy Vô Tiện đang cong lưng đặt tiểu Lam Giản xuống giường, Lam Vong Cơ đứng sau lưng hắn, đưa tay khóa lấy eo Ngụy Vô Tiện, trầm giọng nói:
"Ngụy Anh, ngày mai không có việc gì, có muốn xuống núi?"
Ngụy Vô Tiện thành thạo đặt bé con xuống giường, giém chăn cẩn thận.
"Không được, tháng Chạp trời lạnh sương giá, cún con nhỏ quá, không ra ngoài được."
Lam Vong Cơ khóa hắn vào lòng.
"Không đưa theo."
Ngụy Vô Tiện thuận thế xoay người lại, ôm lấy cổ y.
"Không được, sao để bé con ở nhà một mình được!"
Lam Vong Cơ siết chặt thêm vài phần.
"Giao cho Tư Truy."
"Vậy làm sao được, Tư Truy còn chưa đủ lớn, hơn nữa phải xếp việc cho Tư Truy và Cảnh Nghi nếu xuống núi nữa mà, chúng ta........!Ưm!"
Lời chưa dứt, môi đã bị Lam Vong Cơ che mất, bên giường bé con, hai người ôm nhau thật chặt, tóc mai quấn quýt, môi lưỡi giao triền.......!
Lam Vong Cơ trong lòng có chút bất mãn, nụ hôn ẩn ẩn cũng hung hăng nóng nảy hơn vài phần.
Bàn tay siếtbeen eo Ngụy Vô Tiện càng ngày càng chặt, ép cho Ngụy Vô Tiện hơi thở hỗn loạn, khi môi lưỡi tách ra, một tia ánh bạc còn đọng bên khóe môi, lồng ngực ra sức phập phồng.
Lam Vong Cơ chạm nhẹ lên trán hắn, thanh âm trầm khàn:
"Ngụy Anh, ngươi là của ta."
Ngụy Vô Tiện nhìn chăm chú vào đôi đồng tử nhạt màu chỉ cách trong gang tấc, nhìn thấy hình ảnh của chính mình phản chiếu trong đôi mắt đó, hắn thấp giọng đáp lại:
"Ừ, ta là của ngươi."
Lam Vong Cơ lại cắn nhẹ lên môi hắn, nhắc lại lần nữa:
"Của ta."
(HQQ có phải lại say rồi không thế..................)
Ngụy Vô Tiện bật cười thành tiếng:
"Ừ ừ ừ, của ngươi, của ngươi.
Lam nhị công tử đại nhân đại lượng, đừng ghen với con trai ngươi nữa, được không nào!"
".........."
Lam Vong Cơ bị nói trúng tim đen, một lần nữa bịt lại miệng hắn, cắn lên môi dưới của Ngụy Vô Tiện, lực đạo mạnh hơn vài phần, một tay đỡ sau gáy hắn, một tay sờ soạn cởi đai áo.
Y phục vờn mặt đất, ánh nến chập chờn, hai người dần xoay đến bên giường, Lam Vong Cơ áp lên người Ngụy Vô Tiện, gặm cắn xuống cằm hắn, vùi mặt vào xương quai xanh tinh xảo như muốn hút lấy xương cốt hắn, lưu lại từng vết từng vết ấn kí...........!
Lam Vong Cơ hít sâu một hơi từ cổ hắn, chống tay nhổm dậy, ánh mắt sáng rực nhìn người bên dưới, giọng nói pha chút khàn khàn:
"Ngụy Anh..........!Trên người ngươi có mùi sữa."
Ngụy Vô Tiện nhấc cánh tay lên ngửi thử, khẽ cười:
"Ây, có thật này, chắc chắn là mỗi ngày bón sữa dê cho cún con, lâu dần cũng bị ám mùi sữa luôn."
Lam Vong Cơ lại áp xuống, phủ lên ngực Ngụy Vô Tiện, ngậm lấy hai điểm hồng trước ngực hắn, ra sức cắn mút.
Ngụy Vô Tiện không nhịn được mà run rấy, hơi thở hổn hển đẩy y ra.
"Lam Trạm.........!đừng.....!đừng cắn..........."
Lam Vong Cơ trong lòng có chút ghen tuông lại càng cố tình bắt nạt hắn, một tay giữ lấy hai tay Ngụy Vô Tiện đẩy lên quá đỉnh đầu, một tay gỡ đai trán xuống trói tay hắn lại, miệng vẫn không ngừng dày vò, cắn mút, khiến Ngụy Vô Tiện không kìm được mà ngọ nguậy muốn tránh.
"Lam Trạm......!Lam nhị công tử........!đừng có mút.........!Ưm! Mút cũng không ra được gì............."
Lam Vong Cơ trút hết bất mãn mấy ngày qua lên người hắn, điểm hồng nhạt bị bắt nạt cứng lên kia, ánh nước bóng bẩy, lại đổi sang bên khác, một tay ấn chặt hai tay Ngụy Vô Tiện, một tay chầm chậm mò xuống phía dưới, sờ đến phía sau eo, trượt qua khe hở tìm xuống nơi nào đó, trêu chọc, nhè nhẹ tiến nhập, lại trêu chọc...........!
Ngụy Vô Tiện khóe mắt phiếm hồng, nước mắt cũng trào ra, đáng thương hề hề cầu xin:
"Lam Trạm..........!tiến vào.........."
Cảm nhận được sự đỉnh nhập phía dưới, Ngụy Vô Tiện ưỡn cằm, Lam Trạm cúi xuống gặm hầu kết hắn, eo cũng mạnh mẽ tiến vào.
Ngụy Vô Tiện thở hổn hển cầu xin.
"Nhẹ..........!nhẹ chút!........!Ưm........!con trai ngươi còn ở bên cạnh kìa.........!Ân!"
Lam Vong Cơ giảm chậm tiết tấu, động tác ôn nhu hơn, Ngụy Vô Tiện lại không biết sống chết mà ngẩng đầu trêu chọc bên tai y:
"Nhưng mà, cũng phải nói lại........!ưm.........!loại việc này, trăm nghe không bằng một thử.........!ân......! Lam nhị công tử.......!ngươi nói có phải không!"
Lam Vong Cơ nghe thấy hơi khựng người, hai mắt híp lại, cắn chặt răng, động tác cũng hung hăng trở lại, không thể mềm lòng với hắn được!
Sớm hôm sau.
Ngụy Vô Tiện toàn thân tê nhức mệt mỏi rúc trong chăn chưa tỉnh.
Càng về cuối năm, còn hai ngày nữa là tết Trừ tịch, giờ học buổi sáng cũng đã tạm ngừng, Lam Vong Cơ không cần dậy sớm lên lớp mỗi ngày nữa.
Y đút sữa dê cho tiểu Lam Giản mới tỉnh dậy, lại bế bé con đã no nê tới bên giường, đặt vào ổ chăn của Ngụy Vô Tiện, còn mình thì cởi áo ngoài dựa vào đầu giường.
Bé con i i a a không ngừng, chẳng mấy chốc đã đánh thức Ngụy Vô Tiện, hắn gối đầu lên cánh tay, dùng ngón trỏ điểm nhẹ lên mũi tiểu Lam Giản, giọng nói hơi khàn:
"Lam Trạm, sao vẫn chưa lên lớp?"
"Sắp đến Trừ tịch, học sáng tạm ngừng."
"Hả? Sắp tới Trừ tịch sao?"
"Ừ, ngày kia."
Ngụy Vô Tiện chống tay nhổm dậy, tay còn lại lắc nhẹ nắm tay tiểu Lam Giản:
"Sắp đến Tết rồi nha!"
Ngụy Vô Tiện thầm nghĩ trong lòng, từ khi hắn biết ghi nhớ mọi việc thì đều đón Trừ tịch ở Liên Hoa Ổ, sau khi sống lại, đây là dịp Trừ tịch đầu tiên, bên cạnh có Lam Trạm, có Tư Truy, còn có tiểu Lam Giản.
Nghĩ tới mười sáu năm trước, vốn tưởng bản thân chỉ còn lại một mình giữa thế gian này, sư tỉ vì cứu hắn mà bỏ mình, đay nghiến phỉ nhổ của thế nhân chẳng rõ thị phi dập tắt toàn bộ hi vọng của hắn, khiến hắn một lòng muốn chết.
May mắn thay, giờ đây hắn lại có một mái nhà..