Sau một năm Lãnh Nham thành lập công ty cuối cùng cũng có chút danh tiếng.
Dĩ nhiên, danh tiếng này vẫn không thể thoát khỏi thân phận Thái Tử Phong Hoa của anh, rốt cuộc gia thế của anh chình ình ở nơi đó, anh đúng là cũng không thể thoát ly được thân phận này, nhưng anh đã tận lực bằng chính năng lực của mình và đội ngũ công ty tự làm hết mọi thứ, chưa bao giờ mở miệng nhờ đến sự trợ giúp từ Lãnh gia.
Trong thời gian ấy, ông bố tổng tài bá đạo của anh cũng từng tới nói chuyện với anh, biểu đạt tán thưởng dũng khí dám tự mình gây dựng sự nghiệp của anh, nhưng thái độ dường như cũng hề xem trọng anh, hơn nữa ông vẫn phản đối anh với Mộ Gia Niên bên nhau.
Lãnh Nham không còn gì để nói, ông bố bá đạo nhà anh là một doanh nhân thành công, vị trí đặt lên hàng đầu của ông luôn là lợi ích, với ông, anh không cưới một người vợ môn đăng hộ đối có thể tạo lợi ích cho công ty là điều lãng phí tài nguyên.
May thay ông bà nội kiên trì ủng hộ đứng về phía anh, Lãnh Liệt có phản đối thế nào đi chăng nữa cũng không thể làm ra chuyện gì quá đáng, thậm chí sau khi biết công ty anh thế nhưng có thể kinh doanh tốt thì rốt cuộc hạ lời bảo Lãnh Nham dẫn bạn gái về nhà.
Vấn đề gia đình theo thời gian cũng dần dịu đi, con đường sự nghiệp cũng xem như khởi sắc, kế tiếp, là nên suy xét đến chuyện chung thân đại sự của anh và Mộ Gia Niên.
Lãnh Nham biết Mộ Gia Niên đã đồng ý gả cho anh, nhưng nghi thức cầu hôn cũng không thể qua loa, cho nên dù công việc có bận rộn anh cũng cố vắt hết óc, phát động mọi người bên mình có thể đưa ra sáng ý cầu hôn giúp anh.
Lăn lộn suốt một tháng, anh cuối cùng cũng định ra phương án cầu hôn, cũng chọn được thời gian thực hiện, là vào ngày cuối cùng trong năm.
Anh sẽ cùng Mộ Gia Niên đón năm mới bên nhau, đến lúc đó nhất định có thể tạo một bất ngờ to lớn cho cô.
Nhưng không đợi đến đêm giao thừa thì anh đã bị một bất ngờ lớn hơn nữa đổ tới.
Hôm nay là ngày 27 tháng 12, là ngày sinh nhật của Lãnh Nham.
Mộ Gia Niên đã sớm giành ra thời gian đón sinh nhật cùng anh, cũng hẹn anh sau khi tan tầm, buổi tối đến chung cư của cô.
Biết cô chuẩn bị một bất ngờ cho mình, Lãnh Nham đi làm mà người cứ lâng lâng, tâm trạng vừa mong chờ vừa hưng phấn, nếu không phải Mộ Gia Niên nhấn mạnh anh không được về trước thì chỉ sợ anh đã sớm chạy tới nhà cô.
“Lão đại, dự án từ bên Phong Hoa chúng ta có nhận không?”
Nhìn Phùng Sâm đưa bản kế hoạch tới, Lãnh Nham nghĩ nghĩ, gật đầu, “Nghiên cứu phương án nếu giá cả hợp lý vậy thì nhận.
”
Trước đó anh vẫn luôn cố tình tránh tiếp xúc với Phong Hoa, tránh cảm giác giống như dựa vào Phong Hoa, nhưng với năng lực hiện giờ của đội ngũ, cũng xem như vững gót chân, hợp tác với một công ty lớn như Phong Hoa sẽ có lợi.
“Được, tôi phụ trách dự án này.
” Phùng Sâm vừa xoay người thì đột ngột hô lớn: “Trời má trời má, đây là cái gì? Có người chuẩn bị đâm đổ toà nhà.
”
Lãnh Nham nhìn theo hướng ngón tay Phùng Sâm chỉ, xuyên qua cửa sổ nhìn ra bên ngoài, chỉ thấy một chiếc trực thăng loại nhỏ đang bay thẳng tới chỗ anh, càng ngày càng gần, càng ngày càng chậm, cuối cùng chuyển động vòng quanh ở ngoài cửa sổ.
Âm thanh quạt quay thu hút vô số ánh mắt của mọi người, rất nhanh đã có người phát hiện ra một banner gắn trên trực thăng, khiếp sợ hô lên: “Chữ gì kia?”
“Lãnh – Nham – cưới – em – đi…” Phùng Sâm đọc chậm từng chữ, lập tức tất cả người trong văn phòng đều bắn ánh mắt kinh ngạc vào người Lãnh Nham.
Thái Hành Sơn người vẫn luôn bình tĩnh trước giờ cũng phải cất lên một tiếng giật mình: “Trời đụ! Đây là…bạn gái của lão đại anh đấy à? Mộ nữ thần đang cầu hôn anh?”
Lãnh Nham ngây đơ người.
Trực thăng cách cửa sổ khá xa, anh không thấy rõ người bên trong, nhưng chiếc banner căng to trên trực thăng kia thì anh thấy rõ mồn một, trên đó đúng có viết 5 chữ to “Lãnh Nham cưới em đi”, không cần động não anh cũng khẳng định được trên trực thăng chính là Mộ Gia Niên.
Mộ Gia Niên thế nhưng cầu hôn anh? Hơn nữa còn dùng phong cách oách thế này?
Nhìn lại phương án cầu hôn của anh, so với cô đúng là một trời một vực.
Không đúng, vấn đề mấu chốt phải là tại sao Mô Gia Niên lại tới cầu hôn anh?
Cô là con gái, chuyện cầu hôn này không nên là cánh đàn ông như anh tới thực hiện hay sao?
Trực thăng vẫn xoay quanh bên ngoài, không chỉ toà nhà này thấy mà ngay cả những toà đối diện, bên cạnh đều thấy, mọi người tò mò mở cửa ngó xem náo nhiệt.
Thấy Lãnh Nham còn ngáo ngơ đứng thẫn thờ ở đây thì Phùng Sâm huých khuỷu tay anh một cái, “Đại ca, anh đáp lại đi chứ? Chẳng lẽ không đồng ý?”
Không đồng ý cái quỷ ấy!
Sau khi trố mắt rồi, Lãnh Nham vừa ngạc nhiên vui sướng vừa kích động, anh dường như không chút hình tượng nhoài ra ngoài cửa sổ hô rõ to: “Anh đồng ý!”
Tuy nhiên âm lượng thế này Mộ Gia Niên chắc chắn không nghe thấy được, vì thế anh tức tốc lao ra văn phòng, trực tiếp chạy xuống sân cỏ dưới tầng, thét to với trực thăng: “Gia Niên, anh đồng ý!”
Phía dưới Office building khu khoa học kỹ thuật có một mặt sân rộng rãi, Lãnh Nham thuê toà nhà trước mắt này cũng có mặt sân rộng đủ làm sân bay, thế nên Mộ Gia Niên trực tiếp hạ trực thăng ngay trước mắt anh.
Dưới vô số ánh mắt của mọi người và Lãnh Nham, Mộ Gia Niên ăn mặc bộ đồng phục phi công tay ôm bó hoa tươi bước xuống trực thăng, từ từ bước tới trước mặt Lãnh Nham, trong mắt chứa ý cười, môi đỏ hé mở: “Quỳ xuống đi.
”
Lãnh Nham biết cô nói quỳ là hình thức quỳ một gối cầu hôn, nhưng giờ phút này, anh thật sự muốn quỳ luôn cả hai gối cho cô.
Người phụ nữ này từ trước đến nay đều chế phục anh gắt gao, anh tình nguyện thần phục với cô.
Nhìn anh quỳ một gối xuống Mộ Gia Niên mỉm cười, lấy nhẫn đưa tới trước mặt anh, lớn tiếng nói: “Lãnh Nham, anh có nguyện ý cưới em không?”
Lãnh Nham không biết đã dùng bao nhiêu sức mới miễn cưỡng khiến cho giọng mình không run rẩy, kích động gật đầu liên tục: “Anh nguyện ý.
”
Mộ Gia Niên tươi cười càng tươi, “Vậy đeo nhẫn cho em đi.
”
Lãnh Nham cầm tay cô, cầm thật chặt, chậm rãi đeo nhẫn cô chuẩn bị lên, cúi đầu thâm tình in một nụ hôn lên mu bàn tay cô.
Cũng lúc đó, tiếng hoan hô từ bốn phương tám hướng vang lên, không những đồng nghiệp của Lãnh Nham mà người đi ngang qua vây xem, ngay cả đồng nghiệp của Mộ Gia Niên cũng xông ra, mang theo vô số hoa tươi và bóng bay, hô to: “Anh rể.
”
Khoảnh khắc khi hàng ngàn quả bóng bay được thả bay trên trời, rốt cuộc Lãnh Nham cũng không nhịn xuống được ôm chặt Mộ Gia Niên, hung hăng hôn lên môi cô, trong những tiếng hò reo và tiếng thét chói tai cổ vũ, một nụ hôn thâm tình lâu dài.
Cho đến khi hai người buông ra, lúc này Lãnh Nham mới phát hiện ra trên đồng phục Gia Niên hiện giờ là bốn vạch ngang.
“Em… đã lên chức cơ trưởng?”
“Chứ sao?” Mộ Gia Niên nhoẻn miệng cười, ” Lúc trước em từng nói, chờ khi em thăng tới chức cơ trưởng sẽ gả cho anh, em giữ lời hứa chứ?”
Đâu chỉ là giữ lời, hành động thực của cô quả thật khiến anh bất ngờ tới độ mất ngủ ba ngày ấy chứ.
Lãnh Nham không nhịn được kéo cô lại trao tiếp cho cô một cái hôn sâu, nửa ngày sau mới lưu luyến buông ra, “Anh không ngờ được, em sẽ tới cầu hôn anh, hơn nữa vẫn là bằng cách này.
”
“Em cũng không ngờ.
” Mộ Gia Niên cười véo mặt anh, “Ai bảo anh cứ luôn oán giận đám Phùng Sâm cười nhạo anh bợ đít? Hiện giờ cho anh nở mày nở mặt chưa?”
Lãnh Nham thật muốn quỳ xuống với cô lần nữa, thậm chí còn muốn hát vang bài ca “Chinh phục” với cô.
Kỳ thật chỉ cần đối tượng là cô, anh có làm bợ đít cũng thấy vui, nhưng hiển nhiên, người con gái của anh thương và quan tâm anh, anh có muốn làm kẻ quỳ liếm cũng không có cơ hội.
“Lãnh Nham.
” Mộ Gia Niên thu ý cười, cầm tay anh nghiêm túc nhìn vào anh, “Một năm qua, không chỉ anh đang nỗ lực mà em cũng đang nỗ lực, nỗ lực khiến bản thân mình trở thành người càng xuất sắc, như vậy mới có thể xứng với tình cảm của anh.
Anh vẫn thường hay nói rằng em là người khiến anh thay đổi, nhưng kỳ thật anh cũng cảm nhiễm em, bởi vì đối với em, anh rất quan trọng.
”
Bỗng dưng Lãnh Nham cảm thấy hốc mắt anh nóng lên.
Anh biết mà, một khi cô nói lời âu yếm là anh hoàn toàn không chống đỡ được.
Mà anh, ngoài ôm thật chặt cô trong lòng, vô cùng kiên định nói ba từ “Anh yêu em” với cô thì anh rốt cuộc không nói được thêm bất kỳ điều gì.
Kỳ thật cũng chẳng cần nói thêm nữa, quãng thời gian còn lại, anh sẽ dùng hành động thực tế để chứng minh với cô.
— Hoàn—