Dương Vi đánh xong một cái tát kia, thời điểm trở về, cả người đều run rẩy. Nhưng mà cô lại có một loại khoái cảm được giải thoát.
Cô cảm giác một cái tát này giống như cô đã nhịn rất nhiều năm, lại cảm thấy một cái tát này dường như là sự kết thúc không giải thích được. Cô ngồi trong xe taxi, nhịn không được cười ra tiếng.
Sau khi trở về phòng, cô rửa mặt, buổi tối vẫn livestream như cũ.
Cô bắt đầu cùng tán gẫu và chia sẻ một ít cảm nhận về công việc ngày hôm nay ngoại trừ chuyện của Tống Triết,. Trên màn hình rất nhiều cô gái đều nói cô cố lên, nói cô đừng sợ.
Sau đó cô liền thấy người tên Miêu đại hiệp kia đột nhiên dùng phi thuyền lấp đầy màn hình.
“Cô rất tốt.” anh nói, “Cô cố lên.”
Dương Vi ngẩn người, tiếp theo người này dùng chính đặc quyền của mình, vẫn luôn bình luận trên màn hình
“Cô cực kỳ tốt.”
“Cô đặc biệt giỏi.”
“Cô rất ưu tú.”
“Cô là độc nhất vô nhị, cô khẳng định có thể làm được việc mình muốn.”
Dương Vi ngơ ngác nhìn bình luận cứ từng cái từng cái lóe sáng trên màn hình , người này quá vụng về, từ ngữ quá nghèo nàn, muốn khen người cũng chỉ qua lại bằng vài câu như “Cô rất tốt” “Cô rất tuyệt”.
Nhưng những lời giản dị như vậy, cô cảm giác cả đời này, mình cũng không được nghe nhiều như trong buổi tối ngày hôm nay. Một người lấp đầy toàn bộ màn hình.
Tất cả mọi người bắt đầu theo chân anh ta, nguyên một đám hình như đều có phản ứng cơ học giống nhau , nhìn qua màn hình, tất cả đều an ủi cô.
Dương Vi nhịn không được mỉm cười, sau đó lại cảm thấy hốc mắt có chút hồng.
“Tôi nói các bạn,” cô cười ra tiếng, trong thanh âm có chút khàn khàn, “Có cần phải cảm động như vậy hay không.”
“Được rồi được rồi,” cô giơ tay để mọi người dừng lại, sau đó nói, “Tới tới tới, chúng ta nói chút chuyện vui vẻ, tôi tặng cho mọi người một bài hát?”
Dương Vi lấy Ukulele tới, gần đây cô đang học cái này, cô ngẩng đầu nhìn về phía màn hình “Miêu đại hiệp,” cô hỏi, “Anh muốn nghe bài gì?”
Tống Triết không nói chuyện, anh nhìn người trong màn ảnh, anh đột nhiên phát hiện, đã thật lâu rồi cô không cười với anh như vậy.
Anh lẳng lặng nhìn cô, Dương Vi thấy miêu đại hiệp không phản ứng, liền nói với mọi người “Tôi hát 《 tiểu tình ca 》 cho mọi người nha, ngọt một chút.”
Nói xong, âm sắc chất phác đơn giản của Ukulele từ trong video truyền ra , Tống Triết lẳng lặng nhìn người trong video, ánh mắt không dời đi được.
Anh đột nhiên phát hiện, kỳ thật lẳng lặng nhìn cô như vậy, cũng cảm thấy, khá tốt.
Livestream xong , Dương Vi chậm rãi bình tĩnh trở lại, cô bắt đầu nghiêm túc suy nghĩ sự tình ngày hôm nay.
Trừ bỏ ông chú cuối cùng kia , hôm nay tất cả mọi người đều cự tuyệt cô, đây là vì sao?
Cô mở rất nhiều tiết mục phỏng vấn trên đường phố ra xem, lại nấu cho mình một chén mì, vừa ăn vừa xem những người này làm thế nào để tương tác trên đường phố.
Cô phát hiện tất cả các video có sự tương tác tốt đều có chung một đặc điểm rất quan trọng chính là đặc biệt bình dân.
Người thực hiện phỏng vấn kia luôn có thể trong nháy mắt dung nhập vào quần thể, hình thành bầu không khí không có sự chênh lệch, dưới sự dẫn dắt của cô ấy thì bầu không khí trở nên vui vẻ, xem nhẹ giới tính của bản nhân.
Cô nghĩ đến mấy lần đầu mình đến gần, cô quá nghiêm túc cũng quá xa cách. Mà sự khẩn trương đã cường hóa khí chất nữ tính của cô, bầu không khí càng thêm khó có thể khống chế.
Cô không thể khẩn trương, cô muốn bắt đầu học cách ra đường khống chế “Sân khấu”. Cô không thể sợ hãi bị người cự tuyệt, cũng không thể sợ thất bại.
Ngày hôm sau thời điểm Lãnh Mân tới tìm cô, cô đột nhiên nói “Chị Lãnh , em muốn đi một mình.”
Lãnh Mân ngẩn người, Dương Vi bình tĩnh nói “Em muốn đi tìm cảm giác, hãy để em thử đi một mình.”
Lãnh Mân lẳng lặng nhìn cô, một lát sau, cô ấy giơ tay vỗ lên vai Dương Vi.
Dương Vi lựa chọn đi buổi tối, cô mặc một bộ quần áo giản dị rộng rãi, bộ quần áo này khiến người ta hoàn toàn nhìn không ra chút đường cong gì, sau đó bản thân cô mang theo 1 thiết bị âm thanh, microphone, mang theo một chiếc mũ nhỏ, tiếp cận người đến người đi tại quảng trường. Trên quảng trường có rất nhiều người biểu diễn nghệ thuật, ca hát, khiêu vũ, còn có khỉ lộn nhào. Dương Vi nhìn khắp nơi, có chút khẩn trương tìm một vị trí hẻo lánh, thả đồ vật trên người xuống , tiếp theo cô cầm microphone đi ra ngoài, bắt đầu phỏng vấn.
Ngay từ đầu cô có chút khẩn trương, nói chuyện lại giống như đang đọc sách, mặc dù câu chuyện thực sự buồn cười, nhưng cô lại hoàn toàn không nói ra được cảm giác đó.
Mọi người tới tới lui lui, liếc nhìn cô một cái, trong mắt dường như mang theo vài phần ghét bỏ, còn cảm thấy có hơi ồn ào.
Nhưng Dương Vi không dừng lại, cô kiên trì nói, không ngừng nói.
Cô nói nhiều tới mức giọng nói có chút đau, nhưng , không có bất cứ ai vì cô mà dừng lại.
Ngày hôm sau cô đổi thời gian livestream thành ban ngày, thời điểm nói chuyện cô vẫn luôn hắng giọng, Tống Triết vừa xử lý chuyện công ty vừa nghe cô livestream, cuối cùng rốt cuộc có chút không thể nhẫn nại, anh dùng đặc quyền của hội viên cao cấp hỏi một câu “Như thế nào vẫn luôn hắng giọng? Giọng nói hỏng rồi?”
Dương Vi “……”
Có thể biến lời thăm hỏi thành lời mắng chửi, đây cũng là một loại bản lĩnh.
Tuy nhiên xét thấy miêu đại hiệp là kim chủ của cô, hơn nữa ngày thường cũng khá tốt, công thêm việc cô bị Tống Triết rèn luyện ra một trái tim mạnh mẽ, cô cũng không để ý, uống ngụm nước nói “Tối hôm qua tôi đi quảng trường biểu diễn, kể truyện cười cho người qua đường, giọng nói bị khàn rồi.”
“Có thu hoạch hay không?”
“Có phải có rất nhiều người quỳ gối dưới mị lực của cô hay không!”
“Bảo bảo nhà ta là giỏi nhất!”
……
Lời nói trên màn hình làm Dương Vi có chút xấu hổ, cô gật đầu đồng ý cho có lệ.
Chờ tới thời điểm tan tầm, Tống Triết ngẩng đầu nhìn thoáng qua đồng hồ, cúi đầu nói với Cao Lâm “Hỏi Lãnh Mân lịch trình của Dương Vi một chút.”
Anh nói những lời này nhìn thì có vẻ như là thuận miệng sai bảo, nhưng Cao Lâm hoàn toàn có thể lý giải nội tâm người này đã trải qua sự giãy giụa kịch liệt cỡ nào mới hỏi ra những lời này.
Anh ta không dám có bất kỳ hành vi nào để vạch trần Tống Triết, nhanh chóng gật đầu và đi làm việc, không bao lâu sau, Cao Lâm trở lại nói “Đêm nay 7 giờ rưỡi, phu nhân sẽ tới quảng trường Thịnh Cảnh biểu diễn.”
“Ừ.”
Tống Triết gật đầu, không nhiều lời. Cao Lâm ngầm hiểu, nhanh chóng nói “Tiên sinh, buổi tối ngày hôm nay ngài không có việc gì, có thể về nhà nghỉ ngơi thật tốt.”
“Tôi đã biết.” Tống Triết trả lời, tiếp tục nhìn văn kiện, chờ tới 5 giờ rưỡi, Tống Triết lén lút ra ngoài, Cao Lâm mang theo hồ sơ tiến vào văn phòng của anh để anh phê duyệt, thời điểm thấy văn phòng trống rỗng, anh ta nhìn thoáng qua thời gian, nhịn không được gọi điện thoại cho Tống Triết “Tiên sinh……”
“Hiện tại 5 giờ rưỡi,” thanh âm Tống Triết nghe có chút trầm thấp, “Công ty chúng ta 5 giờ rưỡi tan tầm.”
Cao Lâm “……”
Từ lúc anh nhậm chức tới nay chưa bao giờ tan tầm lúc 5 giờ rưỡi a ! Hơn nữa hiện tại vừa đến 5 giờ rưỡi đã không thấy đâu, chạy trốn cũng quá nhanh quá đúng giờ rồi……
“Tiên sinh, hợp đồng……”
“Tôi tan tầm, ngày mai tới ký, cậu chụp ảnh hợp đồng gửi tôi xem.”
Cao Lâm cảm nhận được quyết tâm tan tầm rất mãnh liệt của Tống Triết, anh ta hít sâu một hơi, nói “Tốt, chúc ngài xem phu nhân biểu diễn vui vẻ.”
“Ừ, tôi biết……” Còn chưa dứt lời, Tống Triết liền dừng lại, có một sự xấu hổ buồn bực khi bị người nhìn thấu nảy lên , anh gầm một tiếng “Ai nói tôi đi xem cô ấy?! Tôi chỉ tan tầm!”
“Vâng.” Cao Lâm bình tĩnh nói, “Ngài chỉ tan tầm.”
Tống Triết “……”
Không còn gì để nói, cúp điện thoại.
Tống Triết tới quảng trường Thịnh Cảnh, tìm chỗ ăn cơm, vị trí ăn cơm ở tầng hai, có thể nhìn cảnh tượng phía dưới không sót tí gì. Anh ngồi nhìn người đến người đi, thời điểm sắp đến 7 giờ rưỡi, một bóng dáng quen thuộc xuất hiện trước mắt anh.
Cô mang thiết bị âm thanh, mặc quần áo đơn giản, đội một chiếc mũ chẳng ra gì.
Cách trang điểm này hoàn toàn không giống với trước kia, anh cứ lẳng lặng nhìn cô như vậy, phát hiện giờ khắc này , Dương Vi cùng người trong trí nhớ anh đã hoàn toàn không phải một người.
Nhưng bóng dáng cô cầm microphone đứng ven đường, một người nỗ lực tìm trạng thái, mặc kệ có người nghe hay không, bộ dáng vẫn luôn tự quyết định, lại cực kỳ giống cô gái không biết nhận thua trong trí nhớ của anh.
Anh lẳng lặng nhìn cô, nhìn từ lúc không có bất cứ ai để ý tới cô, cô bắt đầu khẩn trương, chân tay luống cuống, đến tự quyết định.
Anh cẩn thận quan sát thần thái của cô, thậm chí còn lặng lẽ tới vị trí gần cô nhất trong nhà hàng, anh có thể nghe rõ ràng cô đang nói gì.
“Tất cả mọi người đều nói giữa bạn bè ngàn vạn lần không thể nhắc đến tiền, kỳ thật đây là có ý gì? Chính là loại tình cảm bạn bè này hoàn toàn không thể dùng tiền để đong đếm, không phải tình cảm quá đơn thuần, thì cũng là tình cảm không đáng tiền. Nói ví dụ như tình cảm của bạn và cha mẹ bạn rất tốt, bạn có sợ nói chuyện tiền bạc với họ không? Có một số người sợ, nhưng so với bạn bè thì tốt hơn quá nhiều.”
……
“Tôi có một người bạn, cô ấy bị bệnh từ nhỏ, tình cảm của cô ấy đối với đối tượng của mình là không rời không bỏ , kết quả 1 người bạn đã nói chuyện với mẹ cô ấy, may mà con gái bà tìm người bên ngoài, người địa phương thấy con gái bà có bệnh, tuyệt đối sẽ không muốn. Ví dụ như con trai tôi, chắc chắn sẽ chướng mắt con gái bà. Các bạn đoán mẹ của bạn tôi nói như thế nào?”
Nói xong, Dương Vi hướng sang phía bên kia, đôi mắt thoáng nhìn, trong nháy mắt, một loại cảm giác tràn ngập khinh bỉ lại bị hình tượng lão phu nhân đè nặng xông lên, cô nhéo giọng nói “Cho nên , tôi mới nói với con gái tôi, con ra ngoài nhìn xem, tìm người có tố chất, nhưng đừng như con gián đang lăn phân ở cửa nhà cầu.”
……
Tống Triết nghe cô nói, nhịn không được phun ngụm nước trong miệng ra.
Anh dùng khăn giấy để che miệng đang cười, nhưng ngoại trừ anh, những người khác cũng chỉ tùy tiện nghe một chút,liền cất bước rời đi.
Không phải mỗi người đều có thể giống anh đứng ở nơi đó, xem hết tiền căn hậu quả, nhiều người qua lại vội vàng. Tống Triết lẳng lặng nhìn cô, trong lòng chợt có chút đau.
Xung quanh bắt đầu có mưa nhỏ , mấy người bắt đầu thu dọn hàng quán, Dương Vi cũng tính toán rời đi, lại đột nhiên nhìn thấy một bé gái đang đứng trước mặt Dương Vi, Dương Vi ngẩn người, sau đó cô nghe thấy bé gái nói “Sau này? Thỏ con làm sao vậy?”
Dương Vi dừng một chút, cô nhìn bé gái kia, một lát sau, cô bắt đầu nói kết cục cuối cùng của câu chuyện này.
Mưa càng lúc càng lớn, đám người bắt đầu tản ra, bé gái cầm dù, giơ kẹo que, nghiêm túc nhìn Dương Vi.
Tống Triết nhìn Dương Vi đứng trong mưa, nhìn cô gái nhỏ, nghiêm túc nói xong đoạn cuối cùng.
Sau đó cô lấy mũ, giống như một chú hề cúi mình chào, bé gái vỗ tay, Tống Triết ở sau lưng cô, cũng nhịn không được vì cô mà nhẹ nhàng vỗ tay.
Anh thấy buổi tối mỗi ngày cô đều tới, cô tới, anh cũng đi theo lại đây. Anh sẽ đem máy tính lại đây, ngồi trong cửa hàng bán kem gần cô nhất, lẳng lặng nhìn cô.
Anh thấy cô càng ngày càng tự tin, càng ngày càng thong dong, giống như có một loại lực lượng trong im lặng, chỉ cần cô đứng tại chỗ, nơi đó liền biến thành sân khấu của cô.
Thời điểm chỉ còn một ngày nữa là chính thức phát sóng tập đầu tiên theo kế hoạch của Lãnh Mân, ngày đó xung quanh cô có rải rác vài người, một mình cô nói hơn một giờ, thời điểm nghỉ ngơi, có một cụ ông đi tới, thả một đồng tiền trước mặt Dương Vi.
Dương Vi ngẩn người, sau đó trong lòng cô chợt cao hứng . Đây là người đầu tiên cho cô tiền!
Nhưng mà ngay sau đó, cô lại nghe được đại gia kia nói “Cô gái nhỏ, cô là người có thể nói nhất mà tôi từng gặp, đều nói lâu như vậy, cũng chưa dừng, ồn ào đến lỗ tai tôi bị ong ong ong, tôi cho cô tiền, cô nghỉ ngơi một chút, được không?”
Dương Vi nghe được những lời này thì ngốc luôn, sau đó cô cầm microphone, nghiêm túc nói “Cháu không!”
“Đừng cậy mạnh a,” đại gia thở dài, “Thật sự, cô xem cô nói nửa ngày như vậy , có người xem sao?”
“Không ai xem cháu cũng muốn nói.” Dương Vi vẻ mặt nghiêm túc, đại gia gật đầu “Tôi hiểu được,” ông thở dài, “Cô đây là có chuẩn bị mà đến, chuyên môn tìm tôi gây phiền toái.”
“Cháu……”
Nói còn chưa dứt lời, Dương Vi liền nghe được bên cạnh có người cười một tiếng.
Dương Vi vừa quay đầu lại, thấy mấy người qua đường đang mỉm cười, thấy cô quay lại họ cũng không đi, bên cạnh cũng lục tục có người dừng lại, chờ xem cô và cụ ông cãi nhau. Trong đầu Dương Vi lóe lên một vài thứ.
Cô vẫn luôn suy nghĩ, làm thế nào để khống chế cảm xúc người xem, làm thế nào để đưa họ tiến vào phạm vi cảm xúc của mình.
Nhưng tại một khắc này đây cô đột nhiên ý thức được, quần chúng đều là có bản năng ăn dưa, khi họ bắt gặp chuyện thú vị , bọn họ sẽ nghỉ chân, tự nhiên mà lâm vào cảnh tượng kia, biến mình trở thành người tham gia,chứ không phải người xem, dưới loại tình huống này muốn điều động cảm xúc người xem, sẽ dễ dàng hơn.
Một khi bạn khiến đối phương ý thức được thứ họ đang xem là biểu diễn, bọn họ sẽ chờ mong, tự động biến mình thành người xem, và có những bình luận về bạn, điều này sẽ khiến bạn khó khăn hơn trong việc điều động cảm xúc của họ.
Dương Vi trầm mặc, cô không hề ồn ào nữa. Cô thu dọn đồ đạc, lẳng lặng trở về, suy nghĩ cả đêm.
Buổi tối ngày hôm sau, Lãnh Mân cho cô mở livestream ngoài trời.
Lãnh Mân và Hướng Duy đều có chút khẩn trương, chính bọn họ cũng không biết Dương Vi chuẩn bị thành dạng gì.
Lần này Dương Vi livestream với chủ đề là “Làm thế nào để kết bạn với người khác một cách nhẹ nhàng”
Sau khi Lãnh Mân hô bắt đầu, liền thấy Dương Vi ngồi im ở một vị trí , nhìn mấy nữ sinh bên cạnh, Lãnh Mân muốn đi lên nhắc nhở Dương Vi, đều đã bắt đầu rồi, còn cọ xát cái gì!
Nhưng cô không thể xuất hiện trên màn ảnh, nên vẫn luôn dùng thủ thế để khoa tay múa chân với Dương Vi.
Dương Vi vẫn không nói lời nào, cô chỉ ngồi nhìn mấy nữ sinh kia, mấy nữ sinh cũng phát hiện tầm mắt Dương Vi, quay lại nhìn cô, cảm giác có chút kỳ quái.
Sau đó người hai bên bắt đầu trộm ngắm nhau.
Vẻ mặt của Lãnh Mân cùng Hướng Duy xoắn xuýt, hoàn toàn không hiểu đây là tình huống gì , qua đã lâu, Dương Vi đột nhiên đứng dậy, nói với nữ sinh mà cô vẫn luôn nhìn lén kia rằng “Quả nhiên là cậu a! cậu cũng tới nơi này ăn cơm?”
Nữ sinh kia mông lung, tất cả mọi người đều ngốc, Lãnh Mân thống khổ che mặt, Dương Vi nhìn nữ sinh kia tiếp tục nói “Là tớ a, Dương Vi a, hồi học sơ trung lớp tớ bên cạnh lớp cậu!”
Vừa nghe lời này, nữ sinh kia ngay tức khắc phản ứng lại “Nha nha tớ nhớ ra rồi!”
Hướng duy “……”
Lãnh mân “`Д”
Đây là có chuyện gì?!
Không lâu sau, Dương Vi đã chen lấn được vào bàn của mấy người kia.
Mà trong phòng livestream , một đám người đều cười muốn điên rồi.
“Tiểu tỷ tỷ kiêu ngạo……”
“Loại chiêu số lừa dối này đúng là thử lần nào cũng linh.”
“Kỹ thuật diễn của tiểu tỷ tỷ là hạng nhất……”
Sau đó mọi người cứ trơ mắt nhìn Dương Vi và đối phương tiến vào giai đoạn thêm WeChat, chờ sau khi thêm xong, Hướng Duy và Lãnh Mân mới lao tới, Dương Vi nhanh chóng xin lỗi và giải thích tình huống, mấy nữ sinh đều ngẩn người, lúc này họ mới phản ứng lại.
Tiếp theo toàn bộ buổi tối, mọi người đều thấy Dương Vi lấy các loại phương thức để “kết bạn”, cô không có một chút hoảng loạn, toàn bộ năng lực kiểm soát rất mạnh, tuy rằng có đôi lúc cũng gặp phải 1 số tình huống phản kịch bản , ngược lại làm cho tiết mục trở nên thú vị hơn.
Vào lúc ban đêm nhân số trong phòng livestream tăng vọt lên rất nhiều, Dương Vi báo trước kỳ tiếp theo. Nhưng mà không đợi đến kỳ tiếp theo, nhân số trên Weibo của cô bắt đầu gia tăng nhanh chóng.
Trong kỳ phát sóng ngoài trời tiếp theo, Dương Vi mới vừa livestream, nhân số đã tăng gấp đôi so với lần trước.
Lãnh Mân và Hướng Duy nhanh chóng tăng số lần livestream ngoài trời lên hai lần một tuần, Dương Vi mang theo các chủ thể tung hoành khắp phố lớn ngõ nhỏ, dẫn mọi người đi ăn vặt, tiến Michelin, cưỡi ngựa bắn tên chạy thoát khỏi mật thất, các loại chơi đùa.
Không đến mấy ngày, Lãnh Mân liền tới thông báo với cô “Nói với cô chuyện này, chuẩn bị một chút.”
“Hử?”
“Cuối tuần Chu Văn muốn tới Nam thành, cô chuẩn bị đi đón máy bay đi.”
Dương Vi ngẩn người, sau đó cô đột nhiên đứng lên “Em! Đi! Đón! Máy bay ?!”
“Đúng vậy, tôi cho người hỏi thăm lịch trinh của Chu Văn rồi, thời gian đều đã được sắp xếp, tuy nhiên cô phải chú ý một số điểm, thứ nhất, fans Chu Văn rất hung mãnh, cho nên cô chỉ có thể trở thành đồng loại của họ, không thể trở thành tình địch, ok?”
“Em hiểu em hiểu,” Dương Vi nhanh chóng gật đầu, như một tiền bối có tên trong danh sách, cô quá rõ ràng tâm thái fans của Chu Văn, cô nghiêm túc nói “Em là một phần tử trong nhóm vợ của Chu Văn, tuyệt đối sẽ không ưu tú hơn những người khác!”
Dương Vi có loại giác ngộ này, Lãnh Mân liền an tâm rồi. Cô để Dương Vi về trước chuẩn bị, thời gian địa điểm này đó cô đều sẽ sắp xếp tốt. Dương Vi gật đầu, Lãnh Mân nói tiếp “Cô có yêu cầu gì khác hay không, tôi cho người chuẩn bị một chút.”
“Em cần một tấm biển để đón người.”
Dương Vi thập phần chuyên nghiệp, Lãnh Mân đang muốn gật đầu, liền nghe thấy Dương Vi nói “Không —— không được, em đi đón idol của mình, em phải tự làm!”
Lãnh mân “……”
“Không cần……” Nghẹn nửa ngày, rốt cuộc Lãnh Mân cũng mở miệng, nhìn vẻ mặt hưng phấn của Dương Vi, cô ấy châm chước nói, “Cô lại không phải thật sự đi đón máy bay……”
“Không! Em đi thật!” Dương Vi quyết đoán cự tuyệt, “Chị Lãnh , chúng ta phải làm rõ ràng mục tiêu của nhiệm vụ lần này.”
“Hử??” Lãnh Mân có chút nghi hoặc, cô cảm thấy mục tiêu nhiệm vụ không phải rất rõ ràng hay sao?
Sau đó, cô nghe thấy Dương Vi thập phần nghiêm túc nói “Tiếp máy bay là chuyện lớn, livestream là chuyện nhỏ.”
Lãnh Mân “……”
Đây thật sự là fans cực kỳ trung thành, sự nghiệp cùng idol cái nào nặng cái nào nhẹ?
Kia đương nhiên là idol.
Ở trong lòng Dương Vi, đại khái không thể khiến cô hy sinh,thì tính cái gì idol?
Lãnh Mân không dám khiêu chiến giá trị quan của loại fan não tàn này, vẫy tay nói “Không được làm ảnh hưởng tới chính sự.”
Dương Vi gật đầu, cao hứng trở về, còn chưa về đến nhà, cô đã bắt đầu gửi tin nhắn cho Hạ Pi Pi cùng Cố Lam.
“Tớ muốn đi gặp idol.”
“Trước nay tớ chưa từng gặp anh ấy .”
“Tớ thật sự rất hưng phấn!”
“Tớ thích anh ấy mười ba năm! Áp lực mười ba năm ! Rốt cuộc! có thể thực hiện giấc mộng của mình!!!”
Hạ Pi Pi và Cố Lam đều nhất trí cảm thấy cô điên rồi.
Chờ đến thời điểm livestream buổi tối, mọi người thấy cô vừa livestream vừa đang làm cái gì đó, tất cả mọi người đều thấy động tác của Dương Vi rất kỳ quái.
Anh Văn nhịn không được hỏi một câu “Hình như cô đang làm thủ công?”
“Đúng nha.”
Dương Vi vui vẻ nói “Tôi làm tấm biển đón người ở sân bay!”
“A, tiểu tỷ tỷ muốn đi gặp idol của mình sao?”
“Đúng!” Dương Vi vui vẻ trả lời, “Idol của tôi xuống máy bay vào chủ nhật, tôi muốn đi đón!”
Chu Văn hơi sửng sốt, anh suy nghĩ, đột nhiên ý thức được, Dương Vi nói……
Không phải mình chứ?
Anh đột nhiên có chút khẩn trương, nghe Dương Vi tiếp tục lải nhải “Đến lúc đó mọi người nhớ xem tôi livestream nha, tôi muốn đích thân cho mọi người nhìn xem nhan sắc mỹ miều của idol nhà tôi .”
“Yên tâm tôi sẽ không quấy rầy anh ấy, kỳ thật từ trước tới nay tôi không quá truy tinh(*), tôi chỉ yên lặng thích anh ấy.”
Dương Vi cúi đầu tiếp tục làm tấm biển đón người, ngẩng đầu nhìn thoáng qua màn hình, sau đó cười rộ lên “Vì sao tôi thích anh ấy?”
“Bởi vì anh ấy là thanh xuân của tôi .”
Dương Vi suy nghĩ “Thời điểm anh ấy nổi tiếng tôi mới mười ba bốn tuổi, khi đó chỉ đơn thuần cảm thấy, oa, người này lớn lên nhìn thật tốt . Sau đó tôi sưu tập tất cả album ảnh của anh ấy, anh ấy lên TV tôi đều xem. Nhưng sau lại …… không có thời gian.”
Dương Vi có chút cô đơn “Tôi không dám để mọi người biết tôi theo đuổi các ngôi sao, bọn họ cảm thấy theo đuổi ngôi sao đều là não tàn. Tôi liền trộm thích, lặng lẽ mua album ảnh giấu đi, phim truyền hình không có cách xem, nhưng tôi vẫn sẽ bí mật xem lượng truy cập của anh ấy .”
Dương Vi nhấp môi cười “Chính tôi cũng không biết mình thích anh ấy ở điểm nào, hiện tại nhớ tới chính là cảm thấy, bởi vì lúc tuổi còn nhỏ không thể thích , hiện tại liền muốn theo đuổi thật tốt một lần.”
Người lớn như vậy, kỳ thật có mấy ai có thể dành nhiệt huyết thích một người mà không bao giờ được đụng vào đâu?
Tuy nhiên, sự tiếc nuối thời niên thiếu kia, muốn sau khi lớn lên thì đền bù lại thôi.
Chỉ là khi còn nhỏ nhận được một món đồ , sau đó khi lớn lên lại được nhận lại, phần tâm tình kia hoàn toàn không giống nhau. Nếu thời điểm đó cô biết rằng có thể đón Chu Văn xuống máy bay, khả năng sẽ vui vẻ tới mức cả đêm đều ngủ không được. Nhưng hiện tại cô chỉ cảm thấy, a, thật là cao hứng, tôi phải làm tấm biển để đón anh ấy.
Tất cả mọi thứ đến, chỉ có vào thời gian tốt nhất, mới có tư thái chính xác nhất.
Bỏ lỡ thời gian tốt nhất kia, thì bất cứ khoảng thời gian nào, cũng chỉ là đền bù thôi.
Thời điểm Dương Vi đang chuẩn bị tấm biển đón người, Tống Triết đang mở cuộc họp trong công ty. Anh bận rộn đến rạng sáng mới về nhà, sau đó mở livestream của Dương Vi lên, xem chưa được năm phút đồng hồ, liền ngã xuống giường ngủ mất rồi.
Dương Vi đang ở bên cạnh anh, giống như trong quá khứ.
—— anh cảm thấy.
Thời gian nhoáng cái đã đến 10 giờ sáng chủ nhật, Tống Triết dưỡng thành thói quen ngủ trong khi Dương Vi đang livestream, ngày đó buổi sáng anh vẫn đang ngủ, liền nghe thấy Dương Vi nói “Tôi hiện tại đã đến sân bay, toàn bộ mọi người đều chờ ở nơi này.”
“Oa thật nhiều chị em, mọi người xem có phải tấm biển của tôi siêu đẹp hay không. Tôi cố ý sử dụng màu trắng, bởi vì tôi đoán rất nhiều người sẽ dùng các loại hoa hòe loè loẹt để hấp dẫn sự chú ý của Văn Văn, nên tôi cố ý dùng nền màu trắng, nhất định không giống người thường.”
“Tại sao tôi phải sử dụng phông chữ màu đỏ như máu? Nền đã là màu trắng, nếu chữ không tươi đẹp , tôi sao có thể hấp dẫn sự chú ý của Văn Văn?”
Tống Triết bị thanh âm của Dương Vi đánh thức, anh xoa xoa đôi mắt.
Dương Vi thường livestream vào buổi chiều hoặc buổi tối, rất ít khi phát sóng vào buổi sáng, hôm nay tại sao cô lại livestream vào buổi sáng?
Anh sờ soạng mắt kính ở bên cạnh, đeo lên mắt, sau đó anh liền thấy Dương Vi giơ một tấm biển nền trắng chữ đỏ phảng phất như nông dân đòi nợ công, bên trên viết “Văn Văn yên tâm bay lượn, em sẽ luôn dõi theo anh!”
Cả người Tống Triết ngẩn ngơ, nhìn Dương Vi đứng ở sân bay, mặt mày hớn hở nói chuyện với fans “Nông dân đòi nợ công? Nói giỡn, anh có cảm thấy mấy chữ này rất nghệ thuật không a?! Phía dưới tôi còn bỏ thêm một bóng đèn nhỏ……”
Trong vài giây ngắn ngủi Tống Triết cảm thấy bức bối, chậm rãi phản ứng lại.
Hiện tại anh đối với chữ “Văn” này cực kỳ mẫn cảm, thời trung học Dương Vi có thích một nam minh tinh tên Chu Văn, bây giờ mỗi ngày trong phòng livestream người tên anh Văn kia còn cùng anh liều mạng tặng quà.
“Quả thực là điên rồi!” Tống Triết vọt vào phòng tắm rửa mặt , một mặt vừa bắt đầu rửa mặt, vừa gửi giọng nói cho Cao Lâm “Dương Vi sao lại thế này? Hiện tại cô ấy đang ở sân bay? Có phải cô ấy đi tìm Chu Văn hay không?!”
“Lãnh Mân làm việc như thế nào ? Tại sao lại để cô ấy đi đón máy bay? Về sau cô ấy cũng sẽ làm minh tinh , các người hạ thấp cô ấy như vậy sao?”
“Cậu lập tức bảo Lãnh Mân gọi cô ấy trở về cho tôi!”
Tống Triết hùng hổ rống xong, đặt điện thoại di động xuống bên cạnh bồn rửa tay, điên cuồng rửa mặt, sau đó thay quần áo xông ra ngoài.
Lúc này tin nhắn trả lời của Cao Lâm cũng tới đây.
“Tiên sinh, Dương tiểu thư không chịu trở về, cô ấy nói cho dù không làm, cũng phải đi vì muốn đón idol xuống máy bay.”
Tống Triết “……”
Đây là idol???
Đây mẹ nó là bán hàng đa cấp!!
(*)truy tinh: Là theo đuổi , theo dõi thần tượng , nhưng đoạn sau từ này xuất hiện nhiều , nếu dịch nghĩa ra câu cú rất lủng củng nên mình để nguyên nhé.