Gia Sư Có Vấn Đề

Kể từ lúc Nhạc Quân Lỗi tỏ tình với cô, Lạc Nghiên Vũ vẫn ở trong trạng thái phiền não.

Mấy ngày nay, mặc dù cô và Quân Lỗi vẫn là cùng duy trì cuộc sống thường
ngày, cùng tan việc, cùng nhau ăn cơm, nhưng cô không biết phải dùng
thái độ gì để đối mặt với hắn, vì vậy cô và hắn nói chuyện với nhau trở
nên ít đi.

Một cỗ không khí ngại ngùng tồn tại giữa bọn họ. Cô
không thích loại cảm giác này, nhưng lại không biết được nên làm cái gì, không thể làm gì khác hơn là tìm người để hỏi.

Người thứ nhất chọn đương nhiên là Giang Linh.

"Giang Linh, có một chuyện em muốn hỏi một chút cái nhìn của chị."

Mặt mày hớn hở Giang Linh cười nhìn cô: "Chuyện gì?"

"Ách. . . . . ." Lạc Nghiên Vũ không biết nói từ đâu.

Giang Linh tò mò nhìn cô, chuyện gì khiến cho cô khó có thể mở miệng như thế?

"Nếu như. . . . . . Em là nói nếu như a, có một ngày em trai của bạn tốt chị đột nhiên nói với chị là cậu ấy yêu chị, chị sẽ làm thế nào?" Lạc
Nghiên Vũ ngượng ngùng trực tiếp hỏi cô ấy, không thể làm gì khác hơn là chọn lựa cách hỏi quanh co.

"Đây là chuyện xảy ra ở trên người em?" Giang Linh một bộ thú vị hỏi.

Lạc Nghiên Vũ liên tục không ngừng phủ nhận: "Không phải, không phải, em là nói ‘ nếu như ’."

Nhìn bộ dáng Nghiên Vũ vừa khẩn trương lại chột dạ, đánh chết cô thì cô cũng không tin đây là chuyện giả thiết. Chỉ là, trong lòng cô biết là tốt
rồi, không có ý định chọc phá cô ấy, nếu không với Nghiên Vũ da mặt
mỏng, cô ấy chắc chắn sẽ không hỏi nữa.

"Nếu là như vậy. . . . . . Chị sẽ tự hỏi trước một chút mình có thích cậu ấy hay không!"


Lạc Nghiên Vũ hơi đỏ mặt, hèn nhát nói: "Thích chứ?"

Giang Linh với một đôi mắt to gian xảo nhìn cô cười đến rất quỷ dị."Vậy thì tiếp nhận yêu cậu ấy a!"

"Nhưng là, cậu ấy là em trai của bạn tốt nha! Sẽ không thật kỳ quái sao?" Điều khiến cô để ý nhất chính là điểm này.

Giang Linh cười xì một tiếng."Em đều đã nói cậu ấy là em trai của bạn tốt,
vậy có kết giao thì cũng không phải là loạn luân với em trai ruột, có
cái gì kỳ quái đâu?"

Lạc Nghiên Vũ trầm mặc không nói , có lẽ là cô suy nghĩ quá nhiều!

"Nghiên Vũ, có lúc đừng quá để tâm vào chuyện vụn vặt, nhất là chuyện tình cảm. Tình cảm giữa nam nữ là không có đạo lý gì có thể nói, em trai của bạn
thì như thế nào? Em thương cậu ấy, cậu ấy cũng yêu em, không phải tốt
sao?" Giang Linh ý vị sâu xa nói, hi vọng cô có thể nghĩ thông suốt.

Nghe Giang Linh nói một phen, trong lòng Lạc Nghiên Vũ chấn động mãnh liệt, có lẽ cô không nên chui vào ngõ cụt nữa.

Chỉ là, trước đó, cô cần phải nghe chút ý kiến của một người khác nữa.

Tối hôm đó, sau khi ăn cơm tối xong, Lạc Nghiên Vũ liền vùi trong phòng
mình rồi nhìn chằm chằm điện thoại đến ngẩn người, cô cố gắng lấy dũng
khí.

Không lâu sau, tiếng gõ cửa vang lên, dọa cô giật mình, nhanh đi mở cửa.

"Tôi đi ra ngoài một chút." Nhạc Quân Lỗi đứng ở cửa nói với cô.

"Cậu muốn đi đâu?"

Nhạc Quân Lỗi thật sâu nhìn cô, không có trả lời vấn đề của cô, chỉ nói: "Nếu như trở về quá muộn, em không cần chờ tôi."

"Ừ! Cậu lái xe phải cẩn thận đấy."

Sau khi Nhạc Quân Lỗi ra cửa, Lạc Nghiên Vũ rốt cuộc lấy dũng khí cầm điện thoại lên gọi cho Ngọc Tiệp đang ở Anh quốc xa xôi.

"Hel¬lo!" Trong loa truyền tới thanh âm nhẹ nhàng của bạn tốt.

Lạc Nghiên Vũ chợt cảm thấy có chút chua chua mũi, cô chậm rãi lên tiếng: "Ngọc Tiệp!"

"Nghiên Vũ? !" Diêu Ngọc Tiệp có vẻ rất cao hứng.

"Ngọc Tiệp, gần đây được không?"

"Rất tốt! Cậu thì sao?"

"Tốt! Chỉ là. . . . . ." Cô muốn nói lại thôi.

"Cậu đã xảy ra chuyện gì sao?" Diêu Ngọc Tiệp khẩn trương hỏi.

Bạn tốt quan tâm khiến cho cô rất cảm động! Cô cười nói: "Không có, cậu đừng quá khẩn trương."

"Cậu đó, có chuyện gì cứ việc nói thẳng, ấp a ấp úng, mình đương nhiên có

thể cho là xảy ra chuyện gì đại sự khó lường đấy." Diêu Ngọc Tiệp quở
trách cô.

"Ngọc Tiệp, Mình là muốn nói cho cậu biết một chuyện."

"Nói a!"

Sau khi Lạc Nghiên Vũ hít sâu một hơi, mới lên tiếng: "Mình yêu Quân Lỗi rồi !"

Trong loa yên lặng một lúc lâu, mới truyền đến thanh âm vững vàng của Diêu ngọc tiệp hỏi: "Nghiên Vũ, cậu nói là thật?"

"Ừ." Cô lo lắng bạn tốt phản đối.

"Thành thật mà nói, mình cũng không lấy làm lạ về chuyện này."

"Ah?"

"Lúc ở đại học, mình liền cảm thấy cậu đặc biệt quan tâm tới Quân Lỗi, so
với chị họ là mình đây chỉ có hơn chớ không kém. Mới đầu mình cho rằng
có thể là do liên quan đến việc cậu làm gia sư dạy kèm tại nhà cho Quân Lỗi, sau đó mình lại phát hiện ra mỗi khi cậu và Quân Lỗi ở chung một
chỗ thì cậu luôn là đặc biệt vui vẻ, cùng mình nói chuyện trời đất, đề
tài cũng luôn xoay quanh về cậu ấy, khi đó, mình liền phát hiện cậu đối
với Quân Lỗi không giống nhau."

Lạc Nghiên Vũ không ngờ cô khi
đó liền đối với Quân Lỗi thầm nảy sinh tình cảm, buồn cười nhất chính là cô thế nhưng hoàn toàn không có nhận ra được tâm ý của mình, ngược lại
là bạn tốt nhìn thấu rất rõ ràng.

Đột nhiên, cô nghĩ tới Giang Linh từng nói ──

"Nếu không phải là trong lòng em sớm đã có người thương, nếu không làm sao
có thể giới thiệu nhiều người tốt như vậy cho em, mà em lại một người
cũng không thích?"

Hiện tại cô rốt cuộc đồng ý lời của chị ấy!
Thì ra là trong lòng cô vẫn luôn tồn tại Quân Lỗi, cho nên mới không
cách nào động lòng với người khác!

"Mình nghĩ, Quân Lỗi cũng yêu cậu, đúng không?"


Đối với bạn tốt một lời nói trúng, cô lắp bắp hỏi: "Ngọc Tiệp, làm sao cậu biết?"

Diêu Ngọc Tiệp nở nụ cười.

"Nghiên Vũ ngu ngốc! Chẳng lẽ cậu không có cảm thấy Quân Lỗi đối với cậu rất
khác biệt sao? Nó vẫn luôn đối với những người phụ nữ khác bằng sắc mặt
không chút thay đổi, tuy nhiên nó đối với cậu luôn là vẻ mặt ôn hoà; còn nữa, lời của cậu nói nó sẽ nghe; cậu không tìm được việc làm, nó chủ
động giúp cậu an bài vào công ty. . . . . . Đủ loại dấu hiệu đều cho
thấy nó vô cùng coi trọng cậu, ngoại trừ nó yêu cậu ra, thì mình tìm
không ra lý do khác."

Lạc Nghiên Vũ hồi tưởng lại, lúc này mới
phát hiện mình là cỡ nào chậm lụt, hoàn toàn không có chú ý tới tâm ý
của hắn; cô căn bản coi những chuyện này là chuyện đương nhiên?

"Ngọc Tiệp, mình có thể yêu Quân Lỗi sao?"

"Tại sao đi hỏi mình? Cậu nên tự hỏi ‘ tâm ’ của mình mới đúng."

Nhất thời, Lạc Nghiên Vũ sáng tỏ thông suốt. Cô thật lòng nói: "Cám ơn cậu, Ngọc Tiệp! Mình biết nên làm như thế nào rồi !"

"Mình chúc phúc hai người!"

Nhận được lời chúc phúc của bạn tốt, Lạc Nghiên Vũ nở nụ cười gác điện thoại, trong lòng thở phào nhẹ nhõm.

Trong lòng cô tự cười thầm mình lại vì cái lý do buồn cười đó, mà không chịu
nhìn thẳng tâm ý của mình! Từ nay về sau, cô sẽ học cách thản nhiên đi
đối mặt!

Mà bây giờ, cô không thể chờ đợi thêm được nữa chỉ muốn gặp Quân Lỗi ngay lập tức!


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận