Quả thực, ngay bây giờ, Quân Thần Tinh sắp tức điên lên được. Anh nhẹ nhàng nhảy xuống từ cửa sổ phòng của Chu Thải Tâm, không chút động tĩnh đã đứng trên tấm thảm lót phòng, đồng thời, cũng cảm nhận được sự giận dữ sôi trào trong lồng ngực, không một chút hạ nhiệt.
Không nghĩ đến việc chỉ vì muốn gặp bạn gái mà phải cùng ba ông anh trai của cô đánh nhau một trận. Đã vậy chưa nói làm gì, lại vẫn bị đuổi ra ngoài tiếp, hại anh phải leo cửa sổ mà vào đây.
Nhưng mà, khi ánh mắt anh rơi xuống cô gái bé nhỏ đáng yêu đang ôm gối ngủ, cả cơ thể co lại thành một khối, lửa giận của anh lại biến mất một cách kỳ lạ, vẻ mặt trở nên dịu dàng hơn.
Thật là một cô gái nhỏ biết giày vò người khác!
Anh nhìn cô đầy yêu thương, sau đó, không chút tiếng động nào mà đi đến sát mép giường, nhìn cô ở trước mặt anh yên tĩnh ngủ say. Anh không hề nghĩ bản thân lại nhớ nhung cô đến thế.
Chẳng qua, chỉ mới không gặp một ngày thôi, anh không nghĩ anh lại nhớ đến sự hồn nhiên của cô như vậy, từ nụ cười ấm áp đến ánh mắt dịu dàng cũng như tất cả mọi điều thuộc về cô vậy.
Vốn dĩ hôm nay làm một ngày đẹp trời, lại đúng ngay tuần lễ anh được nghỉ, vì vậy, anh muốn được ở bên cô trong khoảng thời gian này. Nhưng mà, cô lại nói ba anh trai của cô sẽ ở nhà, làm cho anh không thể đưa cô ra ngoài chơi cùng anh được nữa. Lúc đầu, anh nghĩ rằng bản thân sẽ không quá để tâm đến vấn đề đó, dù sao thì đến ngày mai cô sẽ đi học, và hai người có thể gặp được nhau rồi.
Không ngờ là cả ngày trôi qua, dù cho anh làm bất cứ việc gì đi nữa cũng đều cảm thấy khó chịu trong lòng, thậm chí anh còn không ngừng nghĩ đến việc cô đang làm gì vào giây phút đó nữa. Mọi chuyện liên quan đến cô đều khiến lòng anh xáo trộn, khiến tâm trạng anh phiền nhiễu đến mức không cách nào bình tĩnh được, chỉ mong muốn gặp cô. Mong muốn đó theo thời gian càng lúc càng mãnh liệt trong anh.
Đến cuối cùng, anh không thể chịu đựng thêm nữa, nửa đêm liền bất chấp tất cả chạy đi tìm người yêu. Và lúc này đây, khi anh thấy được cô, anh mới cảm thấy mọi quyết định của bản thân đều đáng giá.
Nhìn cô thật lâu, ánh trăng đang rọi lên khuôn mặt bình thường yên tĩnh của cô, tôn lên làn da trắng trẻo mịn màng như tuyết ngày đông, lông mi vừa dài đậm vừa dày đổ bóng xuống làn da cô khiến người khác như say mê, đôi môi như đóa hồng nở rộ cuốn hút vô cùng.
Nhìn cô ngủ yên tĩnh như một đứa trẻ ngây thơ hồn nhiên, nhưng vẫn nhìn ra được tính cách điềm tĩnh vốn có. Cơ thể cô giật nhẹ, áo ngủ theo đó trượt ra, khiến biết bao cảnh xuân đẹp đẽ bị phơi bày.
Khi tầm mắt anh nhìn thấy đôi bàn chân thon dài, trắng ngần như ngọc của cô, đáy mắt đen nhanh chóng cháy bùng lên ngọn lửa nóng bỏng. Nhìn thân thể mềm mại yêu kiều của cô trên giường, anh đã sớm quên đi mục đích đến gặp cô, ngược lại, nhớ nhung không nguôi những tiếng rên rỉ ngọt ngào của cô, dục vọng khiến cả cơ thể anh như có cả nguồn nhiệt khổng lồ đang thiêu đốt.
Anh ngồi ngay mép giường, đưa tay nhẹ nhàng chạm vào áo ngủ của cô, và ngay lúc nhận ra cô để ngực trần đi ngủ, lòng của anh càng thêm kích động vô cùng. Bàn tay anh nhẹ nhàng vuốt ve qua lại trên bầu ngực cô, ngón tay lại không ngừng kéo nhẹ, xoa nắn đỉnh nụ hồng của cô...
Cho đến khi đỉnh nụ hoa nhạy cảm của cô vì bị anh vuốt ve mà trở nên dựng đứng, anh mới hài lòng nhấm nháp lấy nó dù cách trở bởi một tầng áo ngủ mỏng manh.
"Ừm..." Chu Thải Tâm không nhịn nổi mà rên lên thành tiếng, đầu óc lại chưa hoàn toàn tỉnh táo nổi, nhưng cơ thể nhạy cảm của cô dưới sự vuốt ve của anh đã sinh ra phản ứng.
Anh thấy vậy liền nhếch môi cười xấu xa, ‘diendanleeeequydddoonn;’ bàn tay lại nhanh chóng cởi áo ngủ của cô ra, khiến cho toàn thân từ trên xuống dưới của cô chỉ còn lại mỗi chiếc quần lót bé nhỏ xinh xắn, nhưng lại rất mê hoặc, hấp dẫn ánh mắt anh.
Khi cả cơ thể xinh đẹp của cô được phô bày trước mắt anh, anh dường như muốn ngừng thở, sau đó, anh nhấm nháp, mút lấy hai viên trân châu xinh đẹp như hai quả hồng đầy cuốn hút của cô sau khi được anh xoa nắn.
Anh hé miệng, ngậm lấy một bên nụ hồng, giống như một đứa trẻ tham lam mà mút lấy nó, cùng với đó, anh còn dùng đầu lưỡi ấm áp của mình vẽ vòng tròn liên tục lên đỉnh nụ hồng, bàn tay lại không yên phận mà xoa nắn bên bầu ngực còn lại, mặc sức trêu đùa cô trong giấc ngủ say.
Lúc này, Chu Thải Tâm cũng từ trong giấc ngủ sâu từ từ tỉnh dậy, bởi vì cô cảm thấy mình như vừa trải qua một giấc mộng xuân mãnh liệt, khiến toàn thân cô nóng rực lên.
Ý thức cô dần trở nên rõ ràng hơn. Lúc này, cô mới cảm nhận được có một vật nặng nào đó đang đè lên cơ thể cô, mà vật này còn đang không ngừng trêu chọc hai bầu ngực của cô nữa chứ...
Cô giật mình, cả cơn buồn ngủ cũng biến mất tăm, đưa tay muốn đẩy vật đó ra khỏi người, miệng thì há to kêu lên.
Quân Thần Tinh biết cô đã tỉnh dậy, vội vàng đem môi dán chặt miệng cô lại, thấp giọng nói: "Xuỵt! Đừng hét, là tôi."
Nhìn thấy cô trợn to hai mắt như hiểu ra mọi chuyện, anh mới dời môi ra. "Nhỏ tiếng chút, đừng để người nhà của em phát hiện ra."
"Anh..." Chu Thải Tâm kinh ngạc nhìn chằm chằm anh, nói không nên lời, cũng không hiểu vì sao mà anh lại xuất hiện ở chỗ này.
Cảm thấy cô vẫn còn khiếp sợ chưa thể phản ứng được gì, anh nắm chắc cơ hội nhanh chóng cởi luôn chiếc quần lót viền ren cuối cùng trên người cô xuống, lộ ra hoàn toàn vùng hoa viên bí ẩn kia.
Anh đem đôi chân ngọc của cô kéo nhẹ ra, nhìn khe nhỏ có phần đầy đặn kia dưới sự tấn công nhiệt tình của anh mà bị kích thích, chảy ra thật nhiều loại nước ngọt ngào kia.
"Thật đẹp..." Âm giọng có chút trầm khàn của anh đã bộc lộ sự ham muốn cháy bỏng trong anh ngay lúc này.
Không kiềm chế được, anh cúi đầu đem khuôn mặt chôn vào giữa hai chân cô, môi lưỡi không ngừng trêu chọc, liếm nhẹ khiến cô run rẩy, cánh hoa vì thế cũng trở nên ướt át, đồng thời, anh cũng nuốt hết chất lỏng ngọt ngào từ bên trong chảy ra.
"Ừm... Không được... A..." Hai tay cô khẽ đẩy nhẹ đầu anh ra. Nhìn đầu anh chôn vào giữa hai chân mình, sự tê dại tận trong bên dưới cơ thể không ngừng truyền đến mọi ngóc ngách khác, sau đó, đánh thẳng vào tâm trí cô. Làm sao anh có thể vào được phòng ngủ của cô?
Anh ngẩng đầu lên nhìn cô. "Tỉnh rồi à?" Anh cố ý hỏi.
Chu Thải Tâm không quan tâm đến vấn đề mà anh đang hỏi, nghi ngờ hỏi lại: "Anh vào đây bằng cách nào vậy?"
"Trèo vào từ cửa sổ đó!" Bàn tay anh vuốt ve khắp cơ thể cô, mang đến cho cô thật nhiều run rẩy, hai tay không ngừng ngăn cản anh, nhưng cơ thể cô cũng không cách nào thoát khỏi anh được.
Anh thừa lúc cô đưa tay ngăn cản anh hôn cô, đem cô đẩy ngã xuống giường, một lần nữa, hôn nhiệt tình lên hai bầu ngực của cô.
Cô bất ngờ thở dốc vì kinh ngạc, vội cắn lấy môi dưới, tránh cho bản thân rên lên thành tiếng, nếu không, người trong nhà sẽ nghe thấy hết.
Cô nhắm chặt đôi mắt, cảm nhận từng cơn tê dại mãnh liệt vì đầu ngực bị anh trêu chọc, tiếng rên rỉ ngọt ngào cuối cùng cũng bật thốt từ miệng cô...
"Ừm... Ừm..." Thân thể cô không ngừng giãy dụa, trong khi bàn tay anh không biết từ lúc nào đã trượt dần vào giữa hai chân cô.
Anh tách rộng hai chân của cô ra, bàn tay đặt lên chỗ bí ẩn đã sớm ướt đẫm kia, vuốt ve cánh hoa, đồng thời, không ngừng xoa nắn viên chân trâu nhạy cảm của cô.
Ngón tay anh không ngừng chà sát qua lại ở khe động nhỏ nhắn. Vừa lúc cô rên to, ngón tay anh đâm thật sâu vào trong cô, sau đó, lại rút ra đưa vào trong khe nhỏ nhưng lại không tiếp tục đưa sâu ngón tay vào hơn nữa. Chẳng qua, anh muốn hành hạ cô một chút, khiến cô khó chịu mà cầu xin anh.
Cho tới lúc này, ngón tay anh mới đẩy thật sâu vào trong khe nhỏ của cô, sau đó, rút ra thật nhanh. Lúc này, cô đang hoàn toàn đắm chìm trong những cảm xúc thuần túy nhất mà mọi giác quan trên người cô mang lại. Hai tay cô ôm chặt lấy anh, ngón tay bấm sâu vào trong cánh tay anh, không tự kiềm chế được phải nâng mông cao hơn để nghênh đón ngón tay anh.
Thấy hai gò má cô vì phấn khích mà trở nên ửng hồng, anh lại càng kích động hơn nữa, cúi đầu hôn thật sâu đôi môi cô, hút hết tất cả không khí trong khoang miệng cô, tham lam lưu luyến mùi hương thơm ngát mê người trên cơ thể cô.
Nương theo ngón tay rút ra đâm vào mãnh liệt của anh, chất lỏng từ trong cô không ngừng chảy ra, không chỉ khiến ngón tay anh ướt đẫm, còn khiến cả mền trên giường cũng để lại dấu vết dục vọng của cô.
Nghe tiếng rên rỉ ngọt ngào không ngừng phát ra từ miệng cô, anh không thể kiềm chế hơn nữa, nhanh chóng đứng dậy, cởi sạch quần áo trên người, phô bày ra cơ thể nam tính đẹp đẽ, sau đó, lại ngã đè lên cô lần nữa.
Anh đưa tay nâng cao hai chân cô, động nhẹ thân dưới tiến thẳng vào trong cơ thể cô.
Cô theo đó mà ôm lấy anh, cảm nhận được vật đàn ông to lớn nóng rực kia đang chậm rãi chen sâu vào trong khe nhỏ của mình, cảm giác đầy kích thích này mang đến cho cô sự thỏa mãn và hạnh phúc.
Nghe thấy tiếng cô rên rỉ thở dốc, phần cơ thể anh đang chôn sâu trong cô càng thêm to lớn, rút ra đẩy vào, khiến cô cảm nhận được sự vui sướng cao trào không cách nào tả nổi.
Mỗi động tác rút ra đẩy vào mãnh liệt của anh đều khiến cô đạt được khoái cảm lâng lâng. Anh hôn cô thật sâu, hôn để át đi tiếng rên rỉ mỗi lúc một lớn của cô, tránh để người khác nghe thấy.
Bàn tay anh nhẹ nhàng vuốt ve từng chút một trên làn da cô, động tác của nửa thân dưới cũng chưa từng ngừng lại, ngược lại, càng lúc lại càng mạnh mẽ hơn. Nhìn hai bầu ngực cô đong đưa tới lui, anh lại lần nữa dùng bàn tay xoa nắn lấy chúng, ngón tay thì không ngừng vuốt ve lấy đầu ngực, kéo nhẹ, khiến cho cô càng cảm nhận khoái cảm mãnh liệt hơn nữa.
Tốc độ của anh vừa nhanh vừa mạnh mẽ, khiến cô thoải mái rên rỉ không ngừng, nhiệt tình nghênh đón những cú đưa đẩy cuối cùng của anh. Khi anh gầm nhẹ cũng là lúc cô rên rỉ đầy thỏa mãn, sau đó, anh bắn thật nhanh mầm móng nóng rực của anh vào sâu trong cơ thể cô.
Dục vọng lắng lại, Chu Thải Tâm liền hỏi Quân Thần Tinh: "Anh còn chưa trả lời cho em biết, tại sao anh... A! Mặt của anh bị sao vậy?" Lúc này cô mới phát hiện ra trên khuôn mặt xinh đẹp của anh là những dấu vết xanh tím.
Vừa rồi, lý trí của cô hoàn toàn bị dục vọng che mờ, căn bản không hề chú ý đến tình trạng của anh. Không nghĩ đến, lý trí vừa khôi phục lại, liền nhìn thấy trên mặt anh là hai ba chỗ vết thương do đánh nhau gây ra.
Vốn dĩ Quân Thần Tinh đang tràn đầy thỏa mãn nằm trên giường, nghe thấy lời cô nói, sắc mặt liền xuất hiện sự thay đổi lớn, trong chớp mắt, nhiều biểu cảm khác nhau liên tục hiện ra trên khuôn mặt anh, có tức giận, khó chịu cũng như oán hận.
"Còn không phải do ba ông anh trai của em tặng tôi hay sao!" Anh có chút tức giận, còn thêm chút buồn bã không vui nói.
"Anh trai em? Sao có thể chứ?" Cô ngạc nhiên hỏi, sau đó, lại khó xử nhìn anh.
"Còn không phải tại em sao?" Anh ai oán nhìn cô một cái, cáu giận với cô như một đứa bé. "Không biết người nào sau khi ăn nhờ uống nhờ nhà người khác xong, lại ngay lập tức bội tình bạc nghĩa, ngay cả cái bóng cũng không tìm được." Anh bĩu môi, bất mãn nhìn chằm chằm vào cô.
Thấy anh tức giận như một đứa bé, lại nghe lời tố cáo của anh, Chu Thải Tâm liền dở khóc dở cười. Anh là một người đàn ông trưởng thành, sao còn muốn cô chịu trách nhiệm chứ? Đây phải là lời cô nên nói mới đúng chứ?
"Thần Tinh, anh nói gì vậy? Không phải em nói với anh là hôm nay em không thể ra ngoài rồi sao? Hơn nữa, việc anh bị đánh thì liên quan gì đến em chứ?" Cô không thể giải thích nổi vấn đề này.
"Đương nhiên là có! Nếu không phải tại em không thể ra ngoài cùng tôi, lại không cho tôi gọi điện cho em, tôi sao lại phải đích thân đến tận cửa nhà để được gặp em chứ? Mà bọn họ sao lại là người trước sau chưa kịp nói lời nào đã thượng cẳng tay hạ cẳng chân rồi? Em xem, bọn họ đánh tôi từ khuôn mặt siêu cấp đẹp trai như Trương Siêu biến thành hốc hác thế này, đau chết tôi. Đã thế, em còn chẳng biết thương hoa tiếc ngọc, không an ủi hỏi thăm tôi thật tốt, còn hỏi ngược lại tôi!" Anh như đứa trẻ làm nũng vòi ăn kẹo mà mếu máo với cô, vẻ mặt tủi thân, đáy mắt lại như đầy lời tố cáo, cả khuôn mặt lại dán chặt lên mặt cô.
Nhìn thấy dáng vẻ này của anh, Chu Thải Tâm vô cùng đau lòng. Mặc dù, một người đàn ông trưởng thành như anh mà làm ra biểu cảm như vậy quả thực rất kỳ lạ, nhưng anh là tâm can cô, khiến cô cảm thấy tim mình như ai đó nhéo, rất đau, không nhịn được đưa tay xoa nhẹ lên khuôn mặt anh. "Xin lỗi anh! Em thổi cho anh bớt đau nha."
Giọng nói và vẻ mặt cô đều thể hiện sự áy náy vô cùng, khiến trong lòng Quân Thần Tinh cười đến nghiêng ngửa.
Anh chính là cố ý khiêu khích lòng áy náy của cô, không muốn cô yên ổn, ai kêu cô dám để anh nhớ nhung cô đến vậy, còn không cho anh gọi điện thoại hay gặp mặt cô nữa chứ. Chẳng lẽ, ba ông anh trai kia quan trọng hơn so với anh hay sao? Hôm nay bọn họ ở nhà, cô liền không thể ra ngoài, đây là quy tắc gì vậy? Rốt cuộc là anh và ba ông anh trai của cô, ai mới là người quan trọng hơn.
Nhưng mà, nhìn bộ dạng ngây thơ của cô, động tác dịu dàng của cô, khiến anh ấm áp đến tận đáy lòng, cảm thấy có bị đánh cũng xứng đáng lắm. "Đúng rồi, Thải Tâm, ba ông anh trai của em, không phải tôi ghét bỏ mà nói vậy đâu, nhưng quả thực là quá khác biệt với em! Em xem xem, em dịu dàng động lòng người như vậy, còn dáng vẻ của ba người bọn họ, tôi vừa nói tôi là bạn trai của em, họ như cùng như thấy kẻ địch vậy, đánh tới tấp, còn là ba đánh một nữa chứ! Thật quá đáng mà." Anh như đứa trẻ đang tố cáo tội trạng với Chu Thải Tâm vậy.
Chu Thải Tâm hơi sững sờ, cảm động hỏi: "Anh... Anh thật sự nói với mấy anh trai em, anh là bạn trai em thật sao?"
"Nói nhảm! Tôi vốn dĩ là bạn trai em, bọn họ hỏi, thì đương nhiên tôi phải trả lời xác nhận lại rồi!" Anh trả lời một cách đương nhiên, đột nhiên, lại nghĩ ra vấn đề gì đó, liếc nhìn cô, bất mãn nói: "Thải Tâm, em thật quá đáng đó, nghe giọng điệu em nói như vậy, có phải em vẫn còn nghi ngờ mối quan hệ giữa hai chúng ta, đúng không?"
Thấy cô im lặng không nói, vẻ mặt ủ rũ, anh liền biết được đáp án. "Tôi cũng biết, cho nên, hôm nay em nói không thể ra ngoài cùng tôi, căn bản là lừa tôi đúng không?"
Lần này, Chu Thải Tâm không chỉ áy náy, ‘dddddiendannnn’;’ mà còn vô cùng lo lắng giải thích với anh: "Thần Tinh, em không lừa anh, là thật! Bởi vì chủ nhật em luôn ở nhà, và vì sợ em ở nhà buồn chán, cô đơn, mấy anh trai của em liền tập thành thói quen ở nhà cùng em. Cho nên, em không thể ra ngoài được. Hơn nữa, em chưa nói quan hệ của chúng ta với các anh ấy, vì em sợ..." Cô đột nhiên ngừng lại, không dám nói tiếp nữa.
"Sợ cái gì?"
"Sợ không biết quan hệ của chúng ta sẽ duy trì được trong bao lâu, sợ anh sẽ rất nhanh không còn muốn em nữa." Cô có chút bất an cùng tự ti nói, cô đối với mối quan hệ của họ, vô cùng không chắc chắn.
"Ngốc nghếch! Không phải tôi đã nói rồi sao? Tôi đối với em rất nghiêm túc, quan hệ của chúng ta cũng sẽ bền vững suốt đời. Hơn nữa, tôi tuyệt đối không có chuyện tôi không muốn em nữa." Anh nói đầy kiên quyết.
Chu Thải Tâm nghe vậy, vui vẻ ngẩng đầu lên nhìn anh. "Thần Tinh, anh nói thật sao?"
"Dĩ nhiên. Tôi sẽ không nói lời trái với lương tâm hay nói lời không làm được."