“Mẹ nói này, mẹ chờ mòn chờ mỏi, chờ thật nhiều năm, hai người bọn con rốt cuộc muốn kéo dài tới lúc nào hả?”
Lời oán trách của Mẹ Trần cũng không gây ảnh hưởng gì quá lớn.
Con trai bà vẫn điềm nhiên ngồi trên ghế sa lon, lật xem quyển tạp chí về máy vi tính. Người duy nhất để ý đến bà là con dâu thì lại đang gọt trái cây trong bếp, phục vụ cho con trai bà.
“Cửu Hãn, tuổi thanh xuân của phụ nữ có hạn. Con đã xuất ngũ hai năm rồi, Đan Kỳ cũng gần 28 rồi, con cho rằng phụ nữ có mấy cái hai mươi tám năm để lãng phí hả?” Trần Cửu Hãn miển cưỡng cầm ống tai nghe để tiếng của mẹ mình vang vọng khắp từng ngóc ngách trong nhà.
Thạch Đan Kỳ bưng một dĩa ổi từ trong phòng bếp đi ra, xiên một miếng đưa tới bên miệng Trần Cửu Hãn. Anh cũng không quay đầu qua mà há miệng chờ cô đưa miếng ổi vào. Sau đó cô đặt dĩa ổi xuống cầm một tờ báo khác lên xem.
Khó được chủ nhật nào mà hai người không cần làm thêm giờ, cho nên hai người không muốn đi đâu hết chỉ muốn lẳng lặng hưởng thụ cuộc sống an nhàn.
Sự thật chứng minh, Trần Cửu Hãn có tình cảm rất tốt với mẹ mình. Nếu như đổi lại là người khác thì anh đã sớm trở mặt. Thật vất vả mới có thể ở cùng một chỗ với người yêu thế mà còn phải nghe đối phương càu nhàu.
“Trần Cửu Hãn, lời mẹ nói con có nghe hay không?” Mẹ Trần hét lớn.
“Nghe được!” Anh không nhịn được lật trang kế tiếp: “Có kết hôn hay không thì có gì khác nhau, ít bày chuyện phiền phức đi.”
“Cái gì gọi là không có gì khác nhau? Tên nhóc thối tha, tuổi xuân của con gái có phải để cho con đùa giỡn đâu hả?”
Mẹ Trần thở hốc vì kinh ngạc.
Thạch Đan Kỳ mím môi cười trộm: “Dì Trần, ý của Cửu Hãn là...”
Mẹ Trần lập tức nói chen vào: “Kỳ Kỳ, con cũng nên đổi cách xưng hô đi, con có thể gọi là mẹ mà.”
Mặt cô đỏ lên, có chút ngại ngùng nói: “Mẹ, ý của Cửu Hãn là bọn con so với kết hôn cũng không khác nhau là mấy, chỉ thiếu có một tờ giấy thôi.”
“Đã như vậy, sao hai con còn làm gì không nhanh cầm “tờ giấy” kia về?” Mẹ Trần nổi giận đùng đùng nói: “Đan kỳ, con không nên nuông chiều nó quá, Cửu Tương nói không sai, tên nhóc này chính là thiếu sự dạy dỗ của con!”
“Con cũng thường nhắc nhở anh ấy, nhưng anh ấy lại không sợ con... con cũng không còn cách nào.” Thạch Đan Kỳ làm bộ đáng thương, chỉ có Trần Cửu Hãn là thấy nụ cười tinh quái của cô. Anh liếc cô một cái, một giây kế tiếp giọng nói vang dội của mẹ Trần quả nhiên vang lên.
“Cửu Hãn, không phải là mẹ thích nói con, Đan Kỳ bị con quấn mấy chục năm rồi, con còn muốn gì nữa. Làm sao mà mẹ có thể sinh ra một người con trai như con chứ?”
Trần Cửu Hãn hừ nhẹ một tiếng, đem tạp chí ném qua một bên, đứng dậy ngồi xuống bên cạnh cô, đẩy đẩy cô.
Làm gì? Thạch Đan Kỳ ngoan ngoãn đứng dậy, anh liền ngồi xuống chỗ cô, sau đó lôi cô ngã vào trong ngực mình, hung tợn "Trừng phạt" .
Cô bị hôn mà thở hồng hộc, vội vàng chụp cánh tay anh, muốn anh cẩn thận kẻo bị bên kia nghe thấy
Trần Cửu Hãn mới không để ý tới cô, tiếp tục trừng phạt.
"Các con cũng đã mua nhà rồi, ở với nhau cũng hơn nửa năm. Mẹ vốn mong hai con kết hôn sớm thế mà lại kéo dài đến bây giờ.” Người bên kia điện thoại vẫn tiếp tục càu nhàu: “Nếu như nói về sự nghiệp thì Cửu Hãn cũng có rồi, tiền lương mội tháng 10-20 vạn, chẳng lẽ không nuôi nổi vợ và con sao?"
Đôi tay nóng bỏng trườn bò dưới lớp y phục của Thạch Đn Kỳ, cô bị nhột mà bật cười: "Đan kỳ, con nói gì đó?" "Không có, không có." Cô dùng sức bắt lấy tay anh, cảnh cáo anh không được làm bậy.
"Tuổi của con cũng không còn nhỏ, nên sớm kết hơn đi…” Mẹ Trần tiếp tục nói.
Không được quậy! Thạch Đan Kỳ ở trong tư thế ái muội cố gắng bày ra vẻ mặt nghiêm trọng nhất.
Người đàn ông đang bị tình dục chi phối thì làm sao đế ý tới, một bộ phận nào đó đang phình ra chống đỡ dưới mông cô.
Môi của anh lại dán tới đây, cô cắn hắn môi anh như muốn trừng phạt. Trần Cửu Hãn hôn ngược lại cô, không khí trong phòng nóng lên.
Rốt cuộc Thạch Đan Kỳ cũng không đấu lại dã thú, cô không thể làm gì khác hơn là mềm mại dưới thân anh, hoàn toàn khuất phục.
Người đàn ông làm sao có thể bỏ qua cơ hội này chứ, anh đặt cô xuống tấm thảm dày., trêu chọc quần của cô, kéo khóa xuống, nâng mông cô lên, làm cho cặp đùi thon dài kia quấn lấy hông anh.
"Ư…”
Anh vừa tiến vào thì cô đã nhẹ nhàng rên rĩ. Anh cười nhẹ, tiếp tục giày vò cô. Cô không nhịn được cắn lấy tay mình, không được… Sắp không nhịn nổi rồi…
"A…” Lại một âm thanh ám muội truyền ra ngoài.
"…Này! Này? Mẹ đang nói chuyện hai đứa có nghe không vậy? Này?” Mẹ Trần nói nửa ngày, cuối cùng cũng phát hiện ra mình đang đọc thoại một mình.
Đợi chút, tiếng động này, còn có âm thanh đó…
Muốn chết! Hai đứa tiểu quỷ này. Mình đang nói chuyện với tụi nó vậy mà dám hành động à, hại bà cũng muốn khởi xuân. Tức chết người, cái này là đang khoe khoang tuổi trẻ đây mà, nhớ lúc đó bà cũng còn trẻ.
Mẹ Trần đỏ mặt nói: "Thôi, hôm nay bỏ qua cho hai đứa. Bữa nào rãnh nói tiếp.”
Kích tình cả một buổi trưa, hơ thở dục vọng tràn ngập khắp phòng.
Thạch Đan Kỳ khẽ kinh ngạc, chuyện của gia đình kia cô chưa từng hỏi nhiều. Chuyện như vật cô cũng không biết nên làm gì nên chỉ có thể yên lặng.
Trần Cửu Hãn đứng ở cửa phòng bếp uống một hớp bia, ánh mắt nhìn về phía vợ ý bảo "Đáng đời”. Trong cuộc hôn nhân này, người có lỗi trước là bà ta.
Thạch Đan Kỳ hiểu ý tứ của anh, mặt nghiêm trừng mắt nhìn anh. Trần Cửu Hãn hừ nhẹ một tiếng, bước đi thong thả vào phòng làm việc.
"Ông ta.. ông ta cũng không niệm tình mẹ theo ông ta nhiều năm, nhẫn nhịn bao nhiêu chuyện… thế mà chỉ vì một câu “muốn theo đuổi hạnh phúc” liền đá mẹ một cước. Bây giờ mẹ đã bao nhiêu tuổi rồi, biết làm gì để sống tiếp chứ?” Mẹ Thạch nắm tay Thạch Đan Kỳ thật chặt.
"Con gái mẹ cũng biết sao?" Hình như mẹ còn một người con gái khác, cụ thể như thế nào thì cô không biết rõ.
"Con bé còn biết sớm hơn mẹ!" Vừa nghe tới con gái thì mẹ Thạch đã oán hận nói: “Con bé không những không khuyên ba nó quay đầu lại mà còn khuyên mẹ: nếu hai người không có tình cảm thì miễn cưỡng ở bên nhau cũng không hạnh phúc, mẹ nên sớm nhận ra điểu này đi. Cái gì gọi là muốn mẹ nhận ra chứ? Nó còn trẻ lại có việc làm nên nói mọi chuyện rất dễ dàng, nó không biết nghĩ cho mẹ xem sau này mẹ biết phải dựa vào ai?”
"Mẹ, mẹ hi vọng con làm gì?" Thạch Đan Kỳ không thể làm gì khác hơn là trực tiếp hỏi bà.
Mẹ Thạch giống như không nghe thấy, tiếp tục cắn răng nghiến lợi oán trách!
"Ông ấy nói sau khi ly hôn sẽ đến Đại Lục ở nên nhà cửa ở Đài Loan phải bán hết… Ngay cả một nơi ở mà ông ta cũng không cho mẹ. Tại sao đàn ông lại có thể độc ác đến thế? Dầu gì mẹ cũng theo ông ta mấy chục năm, sau này mẹ phải sống sao đây?” Bà nói xong lại òa khóc lớn.
Nếu là bình thường thì Thạch Đan Kỳ nên nói tiếp: "Nếu không trong khoảng thời gian này, mẹ qua chỗ con ở tạm đi." Nhưng cô biết rõ Trần Cửu Hãn tuyệt đối sẽ không đồng ý. Hơn nữa, thẳng thắn mà nói, chính cô cũng không muốn ở chung với mẹ.
Thực tế thì, cô tự trưởng thành, cô đã không còn là đứa bé quấn quýt lấy cha mẹ…
Nhưng mà, dù sao cô cũng là con gái, cho dù hôm nay bà ta có tìm tới cửa thì cô cũng không thể đuổi đi. Trong lúc nhất thời cô không biết nên làm gì cho phải.
"Nhà bán đi cũng tốt, khoản tiền đó mỗi người một nửa. Dì Thạch có thể đi thuê nhà trọ, cũng không đến nỗi không có nhà để ở. Nếu như không đủ tiền, con có thể giúp một chút." Bỗng nhiên, một giọng nói lạnh buốt vang lên sau lưng.
Thạch Đan Kỳ quay đầu lại cảm kích nhìn anh, cô biết đây là giới hạn lớn nhất của anh rồi. Trần Cửu Hãn dựa nghiêng người ở cửa phòng, vẻ mặt lạnh nhạt.
Mẹ Thạch mở miệng muốn phản bác, lại không can đảm chống đối lại anh. Bà quýnh lên, nước mắt từng giọt rớt xuống.
"Cửu Hãn nói cũng có lý." Thạch Đan Kỳ khuyên nhủ."Mẹ và ông ta có vẻ không thể quay lại từ đầu, không bằng bây giờ tính toán cho mình thật tốt. Bán nhà đi, lấy một nửa số tiền. Mỗi tháng kêu ông ta đưa tiền nuôi dưỡng, nếu như không đủ thì chỗ con cũng có một ít, cứ sống như vậy thôi.”
"Sao cô cũng nói như vậy? Có phải mấy người cũng muốn tôi bị bỏ rơi hay không?" Mẹ Thạch bỗng dưng nổi giận .
Thạch Đan Kỳ nhíu chặt lông mày lại, chỉ cảm thấy khó giải quyết, Trần Cửu Hãn lại không nhìn nổi rồi.
Anh đi đến trước mặt bà ta. Dáng vẻ cao lớn, khí thế bức người làm mẹ Thạch không dám nhúc nhích.
"Kỳ Kỳ và tôi chỉ cói thể giúp bà một chút về tiền bạc, nếu không bà còn muốn Kỳ Kỳ thay bà cầu xin ông ta đừng bỏ rơi bà sao?” Anh lạnh lùng nói.
"Tôi…” Mẹ Thạch cứng họng, không có lời nào để nói, vặn vẹo khăn giấy nức nở nghẹn ngào sụt sùi khóc.
"Cửu Hãn…” Thạch Đan Kỳ khẽ gọi.
"Tóm lại, tương lai nên làm như thế nào, bà nên tự mình hiểu rõ, chuyện này chỉ có thể dựa vào bà, người khác chỉ có thể giúp một chút.” Anh không để ý tới cô, tiếp tục lạnh lùng nói: “Nể tình bà nuôi dưỡng Kỳ Kỳ mấy năm, tôi là con rể, sẽ không để bà bị chết đói. Về phần chuyện của bà và người bên kia, tôi và Kỳ Kỳ không thể nhúng tay vào, bà nên tìm con gái bà bàn bạc mới đúng.”
Mẹ Thạch bị nói đến cứng họng, nhất thời cứng người: “Cửu Hãn.” Thạch Đan Kỳ trừng anh. Người bị trừng thì vẫn thờ ơ.
Đinh linh linh linh, điện thoại của mẹ Thạch đột nhiên vang lên. Bà lau nước mắt, lấy điện thoại ra.
"Alo? Mẹ… mẹ ở nhà bạn… Được, con tới đón mẹ đi! Địa chỉ là… mẹ ở dưới lầu chờ con.” Bà cúp máy, hít mũi: “Là con gái mẹ gọi tới, con bé sẽ lập tức tới đây… mẹ xuống dưới đợi nó.”
"Ừ." Thạch Đan Kỳ gật đầu một cái "Mẹ bàn bạc với cô ta chút đi, rồi sau đó nói cho con biết.”
Sau khi Thạch Đan Kỳ đưa mẹ Thạch ra ngoài thì khẽ nhíu mày, xoay người lại vẻ mặt không vui nhìn chồng.
"Trần Cửu Hãn, vừa rồi anh không đúng. Dù gì bà ta cũng là…”ddd'llqqq//d/d/d
"Đừng nói! Bà ta không phải để ý đến tình cảm nhiều năm mà là vì lo sau này không có ai cho bà ta ăn uống mặc ở.” Anh quả quyết nói."Đến phút cuối, bà ấy cũng chỉ quan tâm đến bản thân. Tại sao bà ta lại không cho con gái lên đây, thuận tiện nhận lại “chị gái” chứ?”
Nhất thời Thạch Đan Kỳ không có lời nào để nói.
Trần Cửu Hãn oai phong nguýt cô. Người phụ nữ này, từ nhỏ đến lớn đối với anh vô tình nhưng lại tràn đầy tình cảm với người khác, thật là làm cho mình không thoải mái!
"Anh rất nghiêm túc, em có thể giúp bà ta, dù gì bà ta cũng là mẹ em. Mới vừa rồi anh đẻ nói ra điều kiện, chỉ cần bà ta mở miệng thì anh sẽ giúp nhưng nếu nhiều hơn thì không thể nào, đó là giới hạn cuối cùng của anh.
“… biết rồi." Cô buồn buồn nói.
Mấy ngày nay, không khí trong nhà rất ngộp ngạt.
Cho dù thế nào thì bà ấy cũng là mẹ của cô. Thạch Đan Kỳ không thể nào không lo lắng. Vậy mà sau khi mẹ Thạch rời đi cũng không liên lạc lại, cô cũng không biết mọi chuyện giải quyết như thế nào.
Trần Cửu Hãn đối với bất cứ chuyện gì đều có thể tha thứ cho cô nhưng chỉ có chuyện này là không thể.
Mấy ngày sau, cô quyết định tan làm sẽ đến công ty của Trần Cửu Hãn tìm anh ấy. Hai người sẽ ăn một bữa cơm tối thật ngon dưới ánh nến, xóa tan đi tâm tình xám xịt mấy ngày qua.
Vừa vào công ty, chị Nhã đã tự mình kêu cô vào, bảo hôm nay có họp hội nghị nên sẽ tan làm trễ một chút. Chị ấy kêu cô vào phòng khách ngồi, vô cùng chu đáo chuẩn bị cà phê và trà bánh cho cô.
Cô mới lật tạp chí được một nửa thì cửa phòng bị mở ra.
"Chị Thạch." Lại là Ngụy Khinh Doanh.
Thạch Đan Kỳ biết cô ấy rất cố gắng để được làm cùng một phòng ban với Trần Cửu Hãn .
Ai, người đàn ông này có thật nhiều hoa đào! Tại sao cô lại không nhìn ra anh có điểm nào tốt chứ?
"Cô Ngụy, cô khỏe không? Cô cũng chưa tan làm sao?” Thạch Đan Kỳ mỉm cười thăm hỏi.
Chuyện cô và Trần Cửu Hãn đã làm giấy kết hôn không có nhiều người biết. Cho nên Ngụy Khinh Doanh vẫn cho là hai người họ chỉ là bạn trai bạn gái bình thường.
Chỉ cần không kết hôn thì vẫn còn cơ hội. Trong hai năm qua Ngụy Khinh Doanh không ngừng tạo cơ hội, nhưng Trần Cửu Hãn hoàn toàn xem như không thấy, khiến cho mỹ nữ oán hận không thôi.đ/ll/q//d/d/
Nghe nói Ngụy Khinh Doanh còn tìm đến ông chủ nhưng là Trần Cửu Hãn đã sớm xuống tay trước. Anh nói bộ phận nghiên cứu chỉ tuyển người chuyên tâm làm việc chứ không chứa người có mưu đồ khác.
Ông chủ cười khổ nhanh chóng đưa ra quyết định, chuyển Ngụy Khinh Doanh xuống làm nhân viên của Mập Mạp.
"Chị Thạch, Cửu Hãn và mọi người họp hội nghị không thể xong nhanh được đâu, em có thể xin chị chút thời gian được không?”
Thái độ của Ngụy Khinh Doanh làm cho người ta thụ sủng nhược kinh. Trước kia khi cô ta gặp Thạch Đan Kỳ, đều là bên ngoài cười nhưng trong lòng không cười .
"Dĩ nhiên, mời nói." Thạch Đan Kỳ đem tạp chí để qua một bên.đ'll;;q;;;d;d;d;
"Thật xin lỗi, thật ra đây là chuyện của gia đình em, em cũng không ngờ có liên quan đến Cửu Hãn.” Ngụy Khinh Doanh ngồi xuống đối diện cô, áy náy nói.
"Chuyện nhà của cô?" Thạch Đan Kỳ sửng sốt. Cô rất khó tưởng tượng Trần Cửu Hãn sẽ có quan hệ với ai, ngay cả với mẹ ruột anh còn lúc nóng lúc lạnh.
"Gần đây ba và mẹ em có xích mích, em là con gái bị kẹp ở giữa rất khó xử.”
“Trước Chủ nhật mẹ em nói muốn tìm người khác để nói chuyện, không ngờ cuối cùng lại tìm tới Cửu Hãn, chuyện này không biết chị có biết không?" Ngụy Khinh Doanh một mặt tỏ vẻ áy náy, một mặt cẩn thận quan ánh mắt của cô.
"Bác gái tìm Cửu Hãn lúc nào?" Sắc mặt của Thạch Đan Kỳ thay đổi, không phải là ngày đó chứ?
"Chủ nhật." Ngụy Khinh Doanh phát hiện quả nhiên Thạch Đan Kỳ không biết chuyện, nhẹ nhàng cười thở dài."Ngày đó mẹ kêu em đến đón bà. Lúc nghe địa chỉ thì em đã thấy quen quen. Khi đến nơi thì quả nhiên là nhà của Cửu Hãn. Khi anh ấy có mở tiệc tân gia thì công ty có qua đó. Em chỉ là rất kinh ngạc tại sao mẹ em lại quen anh ấy, còn có thể chia sẻ tâm sự.”
Thì ra là, mẹ của cô… Thạch Đan Kỳ muốn ngất xỉu. Em gái cùng mẹ khác cha với cô, chắc là Ngụy Khinh Doanh rồi!
"Ách, tôi…” Cô không biết phải nói gì.dd.;;llq//d/d/
"Kỳ quái, đây cũng không phải là chuyện gì lớn, tại sao Cửu Hãn phải gạt chị chứ?” Ngụy Khinh Doanh nhìn thấy vẻ mặt bất an của Thạch Đan Kỳ, nhẹ nhàng nói: “Có thể là anh ấy ngại em, dù sao thì em và anh ấy cũng là đồng nghiệp, thường gặp mặt nhau. Có lẽ là anh ấy sợ chị hiểu lầm, cho nên không dám nói cho chị biết.”
Cô lấy lại bình tĩnh."Có lẽ vậy."
"Mẹ ta nói, chủ nhà là con của một người bạn, từ nhỏ đã biết bà ất, cho nên tình cảm rất sâu. Em lại nghĩ, hình như Cửu Hã n là người Đài Nam, mẹ em cũng là người Đài Nam, có thể là hai người thật sự quen biết nhau.” Ngụy Khinh Doanh thở dài nói: "Mẹ em rất chú trọng mặt mũi của mình, Cửu Hãn lại có thể chia sẻ nỗi niềm với bà ấy nên em cảm thấy rất cảm động. Cho nên hôm nay em mặt dày xin chị giúp một việc."
"Tôi không biết là tôi có thể giúp được gì, cô nói thử xem sao." Thạch Đan Kỳ bình tĩnh lại nói, cũng không nói thẳng là bà ấy tới tìm cô, cô muốn xem cô ta muốn nói gì.
"Cha mẹ em xuất hiện vấn đề, loại chuyện xấu này không tiện nói lung tung trước mặt người ngoài…”
Ngụ ý, Trần Cửu Hãn không tính là người ngoài."Em là con gái của họ, gặp chuyện này cũng không biết đứng về phía ai. Em nghĩ, nếu bà ấy coi trọng Cửu Hãn thì có thể nhờ anh ấy nói mấy câu. Em muốn hẹn anh ấy ra ngoài, nghe ý kiến của anh ấy.”
"Chuyện này, cô nên tự mình hỏi Cửu Hãn mới đúng." Phản ứng của Thạch Đan Kỳ rất lạnh nhạt.
Cô càng lạnh nhạt thì Ngụy Khinh Doanh càng vui mừng, sau đó cô ta chợt bày ra gương mặt ưu sầu.
"Chị cũng biết đàn ông đều không quá quan tâm đến chuyện này. Em có hẹn Củu Hãn mấy lần nhưng anh ấy không đồng ý. Em cảm thấy anh ấy sợ chị hiểu lầm cho nên em không thể làm gì khác hơn là nhờ chị giúp một tay, hôm nào… em mời hai người ra ngoài ăn cơm rồi em nói với Cửu Hãn có được không?”
Nói nửa ngày, cô ta cũng lộ ra vẻ thèm thuồng, chính mình thích thì cứ thừa nhận đi, cứ ở đó mượn chuyện của mẹ để đến gần Trần Cửu Hãn!
Thạch Đan Kỳ dở khóc dở cười. Đừng nói người bà ta tìm đến đúng là Cửu Hãn đi nữa thì với tính cách của anh cũng không muốn dính líu đến. Anh chính là không có hứng thú đi trông nom chuyện của người khác?
Từ một điểm này cũng có thể thấy được Ngụy Khinh Doanh không hề hiểu gì về anh. Bọn họ làm chung với nhau hai năm cũng chỉ có vậy mà thôi. Thạch Đan Kỳ tin tưởng, cho dù ngày nào đó mình và Trần Cửu Hãn có tan vỡ thì Ngụy Khinh Doanh cũng tuyệt đối không có cơ hội nào.
"Cô Ngụy, chuyện của hai bác còn cần cô quan tâm nhiều hơn. Dù sao cũng đã có tuổi thì tình cảm cũng dần biến mất làm cho bà ấy có cảm giác không an toàn.” Thạch Đan Kỳ cẩn thận nói từng chữ, hy vọng cô em gái này có thể giành thời gian ở bên bà ấy.
"Nhưng rm thật sự không biết phải làm sao, nếu như anh ấy đồng ý nói với em chuyện của mẹ em thì thật tốt." Ngụy Khinh Doanh điềm đạm đáng yêu nói.
Thạch Đan Kỳ nhìn ánh mắt của cô ta, đột nhiên cảm thấy vô cùng chán ghét.
Mẹ có chuyện, vậy mà cô ta lại dùng chuyện đó để đến gần đàn ông. Cô lại nghĩ đến hôm đó bà ta kể khổ, mục đích cũng chỉ là lo cho bản thân mình, hai người này thật giống nhau, quả nhiên là mẹ con?
Cô đang tính mở miệng từ chối…
"Xin lỗi, không giúp được gì!" Một giọng nói vọng ra.
Thạch Đan Kỳ ngạc nhiên quay đầu lại, Trần Cửu Hãn đứng ở cửa phòng khách, sắc mặt lạnh lùng.
"Cửu Hãn!" Ngụy Khinh Doanh liền vội vàng đứng lên, xoay người rơi nước mắt đối diện với anh: "Cửu Hãn, mẹ em… bà ấy…”
đ/ll/q//d/d//
"Chuyện của mẹ cô liên quan gì đến tôi?" Anh không khách khí nói.
Ngụy Khinh Doanh sững sờ, bây giờ đến lượt cô luống cuống: "Nhưng mà, nhưng mà không phải bà ấy đến tìm anh sao?”
"Bà ấy muốn tìm ai là chuyện của bà ấy, không lẽ bà ấy tìm tôi thì tôi phải quản sao?” Cơn giận của anh càng ngày càng cao.
Ngụy Khinh Doanh bị anh nói đến sắc mặt trắng mét.dd;//ll//q//d/d/d/
Thạch Đan Kỳ muốn nói lại thôi, Trần Cửu Hãn giận quá. Gần đây cô ấy vì chuyện của bà ta mà tâm trạng không tốt, anh rất khổ tâm suy nghĩ cách làm giảm đi sự chú ý của cô, cải thiện mối quan hệ, không ngờ người phụ nữ họ Ngụy này lại phá hỏng, thật là… Hai mẹ con đều đáng ghét như nhau. đ/ll/q/d/d//d
Dĩ nhiên, không bao gồm người phụ nữ của anh.
"Nhưng là, dù gì mẹ em cũng nhìn anh lớn lên, bà ấy có chuyện, người đầu tiên tìm đến là anh… sao anh lại có thể ác như vậy chứ?” Ngụy Khinh Doanh cắn răng nói.
"Ai nói bà ấy nhìn tôi lớn lên? Nhà các ngươi muốn nhận người thân là chuyện của mấy người, đừng gây phiền phức cho tôi.” Anh không nói lời gì kéo Thạch Đan Kỳ đi ra ngoài: "Đi thôi! Anh đói rồi."đ''l//q//d/d/d
Chuyện hoàn toàn ngoài dự liệu, Ngụy Khinh Doanh dậm chân la lớn: "Cửu Hãn!"
"Cô Ngụy, hai chúng ta chỉ là đồng nghiệp. Về công, chỉ có công việc; về tư, rất xin lỗi, chuyện của mấy người thì tự mấy người giải quyết, đừng mang đến công ty.”
Anh không chút do dự nói, sau đó lôi kéo bà xã ra ngoài.
Hết chương 9