Đang miên man suy nghĩ thì một giọng nói vang lên làm BaekHyun giật mình, xém làm rớt cả cái dĩa trên tay.
- Rửa có mấy cái chén mà làm gì lâu vậy anh?
- Hừm - BaekHyun liếc ChanYeol một cái sắc lẹm. - Này !! sao cậu không về mà lại ở nhà tôi ăn cơm hả? Nhà cậu giàu lắm cơ mà ? Không lẽ thiếu cơm ăn sao ?
- Thích !!
- Xạo. Không phải là cậu định giở trò gì nên mới năn nỉ ba mẹ tôi cho ở lại ăn đấy chứ?
- Do hai bác cứ nằng nặc giữ tôi lại ăn thôi.
- Xớ. Mà tôi dặn nè - BaekHyun nói khẽ.
- Chuyện gì?
- Nếu ba mẹ tôi có hỏi thì đừng nói là tôi đi làm thêm nha. Nếu mà biết thì tôi chết chắc.
- Yên tâm đi. Sẽ không có chuyện đó đâu – ChanYeol cười gian xảo.
- Là sao ? - Cách nói chuyện của ChanYeol làm nó thắc mắc quá.
- Thôi không có gì đâu. Rửa chén xong thì ra ăn trái cây đi.
- Ờ.
....
- ChanYeol này !! Dạo này ba má con có khỏe không ?
- Dạ cùng bình thường thôi ạ !
- Còn việc kinh doanh thì sao ? Chừng nào sẽ giao lại cho con đây ?
- Cái đó thì hơi sớm mà bác. Con còn phải học cho xong đã.
- Sớm gì nữa.Con đang là sinh viên năm cuối rồi còn gì !!
“Khiếp! Sao hắn có thể như chong chóng vậy nhỉ. Ăn nói với ba mẹ nó thì lễ phép thấy sợ. Ba mẹ mình sao lại thân mật với hắn vậy ta, mà hai người vừa nói cái gì vậy?? Cái gì mà sinh viên năm cuối.”
- Yaaaaaaa !! Sinh viên năm cuối ?? Ai cơ ?? - BaekHyun giật mình.
- thằng này hôm nay bị sao vậy !?!? Nãy giờ thì cứ ngồi im, còn bây giờ thì hét toáng lên !!
- Dịu dàng lại một chút đi con trai, không thì không có thằng nào chịu rước con đâu!- Câu nói của mẹ BaekHyun khiến mọi người cười vang. (cả nhà BaekHyun xác định là hủ hết cả rồi)
- Có phải khi nãy con nghe ba nói, cậu ta là sinh viên năm cuối đại học không ???
- Cái gì mà cậu ta !! Ăn nói cho lễ phép chứ con.
- Con không nhớ ChanYeol à ? Con của chú Park bạn ba mẹ đó ?!
- Hả ?!? - BaekHyun ngạc nhiên cực độ- Là.. là..
- Con không nhớ thật à ? Vậy mà từ nãy giờ tưởng con mắc cỡ nên mới không nói chuyện chứ.
- em thật là… Hồi nhỏ còn nói là thích anh vậy mà giờ không thèm nhớ anh luôn hả ?- ChanYeol cười.
- Ừ. Hồi nhỏ hai đứa thân nhau lắm bà nhỉ ? - Ba của BaekHyun lên tiếng.
- Ừ. Mà lâu rồi mới gặp lại nhau!!
- Dạ.. - ChanYeol tươi cười nói chuyện với ba mẹ của BaekHyun.
Chẳng hề để ý tới BaekHyun lúc bấy giờ.
BaekHyun nhìn ChanYeol chằm chằm.
...
ChanYeol rất khác so với ngày xưa, rất ra dáng người lớn không còn con nít, dành kẹo với nó nữa. Hồi nhỏ, có một thời gian ba mẹ ChanYeol phải đi công tác nước ngoài, nên đã gửi ChanYeol sang nhà nó 2, 3 tháng gì đó. Lúc ChanYeol mới xuất hiện, nó ghét ChanYeol vô cùng, tự nhiên phải kêu bằng anh, bị giật kẹo hoài, rồi mấy con rô-bốt của nó thì bị bẻ tay bẻ chân giấu đi đâu hết khiến nó cứ khóc bù lu bù loa miết, không có rô-bốt nó bị ép chơi toàn là búp bê. Rồi còn phải dẫn ChanYeol đi chơi chung với mấy đứa trong xóm nữa chứ. Mà có phải vậy là xong đâu, mấy đứa con gái trong xóm, bỏ không thèm chơi với nó để qua chơi với ChanYeol đáng ghét.
Công bằng mà nói thì hồi nhỏ cậu ta đúng là ‘hot baby’, khuôn mặt bụ bẫm, hai má thì cứ ửng hồng, lại còn nói chuyện dễ thương nữa chứ, không chỉ mấy đứa con nít mà cả người lớn cũng thích ChanYeol nữa. Thấy mấy đứa con gái bu quanh ChanYeol, BaekHyun càng thêm tức, ở nhà thì ăn hiếp nó, ra ngoài này thì chơi với tụi kia vui vẻ thế. Cứ như thế mấy hôm, BaekHyun không thèm đi chơi nữa, nó ở nhà coi hoạt hình để ChanYeol đi chơi một mình. Đang loay hoay tìm cái đĩa siêu nhân gao của mình ở trân ghế thì bị trượt chân ngã xuống, đầu gối nó bị trầy, máu chảy ra. BaekHyun khóc nức nở, ở nhà bây giờ không có ai, ba nó thì đi làm, mẹ đi chợ, còn chị Hai thì mắc đi học.
- Em bị sao vậy ? - ChanYeol vội vàng chạy từ cửa vào.
- Hức hức... - BaekHyun không nói gì, chỉ khóc thôi.
- Em nín đi, để anh bôi thuốc cho.
- Không cần - BaekHyun đẩy mạnh ChanYeol ra - Anh đi về nhà anh đi, tại anh hết, em té là tại anh. Ai mượn giấu đĩa của em ở trên đó hả !!!
- Anh.. anh xin lỗi. Nín đi… Anh cho kẹo nè. – ChanYeol chìa cây kẹo mút ra trước mặt BaekHyun.
- Không thèm !!! - Nó quăng cây kẹo ra ngoài sân - Anh về nhà anh đi, tại anh mà không ai thèm chơi với em nữa, tại anh mà mấy con rô-bốt của em hư hết rồi !! Anh đi về nhà anh đi !! - Nó hét lên.
- Anh xin lỗi mà, anh hứa sau này sẽ không phá rô-bốt của em nữa, không dành kẹo của em nữa, cũng không dành bạn của em luôn. Được không ??
- Thật không ?
- Thật !!
- Anh hứa đi !!
- Ừ ừ. Vậy để anh bôi thuốc cho em nha.
- BaekHyun khẽ gật đầu.
Từ ngày đó, 2 đứa trở nên thân thiết với nhau, BaekHyun cũng biết được rằng ChanYeol phá đồ chơi của nó là để nó chơi với ChanYeol thôi, vì từ lúc ChanYeol tới, nó chẳng thèm để ý đến ChanYeol.
Một hôm BaekHyun chạy vào nhà trên tay cầm một bó hoa dại rất dễ thương.
- Anh ChanYeol, đẹp không ? Thằng Sehun nó cho em đó. - BaekHyun vui vẻ khoe với ChanYeol
- Đẹp.
- Thằng Sehun nó cho em đó. - BaekHyun vui vẻ khoe với ChanYeol.
- Lần sau em không được nhận hoa của nó nghe chưa ?
- Sao vậy anh ??
- Em có thích thằng Sehun không ?
- Không !!
- Không thì không đc nhận. Người ta chỉ nhận hoa của người mình thích thôi !!
- Vậy thì em chỉ nhận hoa của anh ChanYeol thôi nha !!
- Ừ !!
- Nhưng mà anh ChanYeol có bao giờ tặng hoa cho em đâu. -Nó nũng nịu.
- Sau này anh sẽ mua thật nhiều hoa đẹp để tặng em, được không ?
- Được !! Anh hứa đi .
- Ok ! - Hai đứa ngoéo tay nhau.
Sau đó, ba mẹ ChanYeol về rồi đưa ChanYeol sang Mỹ học, nhà nó cũng chuyển đi nơi khác, hai nhà cũng ít liên lạc với nhau.
end chương 8