Editor: Mứt Chanh
"Này, ngươi xong chưa?"
Tạ Quỳnh kêu khẽ về phía cửa sổ trên bức tường cao.
Nàng đang dựa vào khoảng tường ngắn, xây dựng trong lòng hy vọng bản thân thật sự váng đầu, mọi thứ đêm qua chẳng qua cũng chỉ là một cơn ác mộng trong lúc nàng hôn mê.
Bất luận là ngọn lửa lớn trong nhà chính dòng họ Tạ hay là đủ loại hành vi hoang đường ở trên giường của nàng và Tạ Trọng Sơn đều nên biến mất theo cơn tỉnh mộng.
Nhưng mà mọi thứ cũng chẳng phải là mơ.
Trước ngực nàng còn quấn khăn vải thật dày, đêm qua được người ta tận tình liếm mút khảy khảy khiến cho nơi giữa kia cũng râm ran đau.
Người con traị bị nàng thúc giục ngay sau đó nhảy xuống từ trên cửa sổ, hoàn toàn đánh nát ảo tưởng của nàng.
"Trùng Nương."
Tạ Trọng Sơn theo tiếng gọi rơi xuống đất.
Chàng thay một bộ váy sam của con gái, vén tóc mai tùy ý ra sau đầu, trên má còn học theo Tạ Quỳnh thoa thật nhiều son phấn.
Chỉ nhìn dung mạo, ngược lại là một tiểu nương tử có sắc đẹp vô cùng thoát tục có khí khái hào hùng.
Nhưng nhìn nhiều thêm một lần, dáng người của tiểu nương tử này ngược lại còn cao lớn hơn đàn ông.
Tạ Quỳnh nhướng mày nhìn trang phục lôi thôi lếch thếch của Tạ Trọng Sơn thì nói: "Có thể đi chưa?"
Chỉ mới canh năm, Uyển Thành ngủ say một đêm còn chưa hoàn toàn tỉnh lại, các quý nhân say rượu đang gối trên cánh tay ngọc ngà ngủ say bên trong, con đường bên ngoài phường Nhiên Hương cũng đã có tiếng kêu la của tiểu thương.
Tạ Trọng Sơn ngượng ngùng cúi đầu, cũng biết cách ăn mặc của bản thân chẳng ăn nhập.
Chàng vừa sờ bên eo, ngửa đầu lại nhìn về phía bước tường cao phía sau rồi hỏi với vẻ câu nệ: "Tôi đã quên cầm đao, người chờ tôi thêm lát nữa nhé?"
Nếu không phải Tạ Quỳnh rõ ràng nhớ kỹ đêm qua rốt cuộc là ai đè ép ai thì nhìn Tạ Trọng Sơn rất giống cô vợ nhỏ ngượng ngùng làm dáng, nàng thật sự sẽ nghĩ bản thân ép buộc chàng.
Tạ Quỳnh lãnh đạm gật đầu, thừa dịp thời gian Tạ Trọng Sơn đi lấy lại đao thỉ nàng lại lén sờ vào nơi ở trong vạt áo mình.
Cảm giác chạm vào khô ráo, cũng không ướt át thì trong lòng mới yên ổn một chút.
Đêm qua nàng bị làm cho mơ mơ màng màng ngủ thiếp đi, lúc tỉnh lại thì Tạ Trọng Sơn đã chuẩn bị xong hết thảy.
Bừa bộn trên giường dấu vết mập mờ giữa hai người đều được chàng dọn dẹp sạch sẽ, tính cả đầu ti trước ngực nàng còn đang chảy sữa, chàng đều tìm được biện pháp để giải quyết.
Tạ Quỳnh nhịn xuống xúc động kéo khăn vải trước ngực xuống, lặng lẽ đợi Tạ Trọng Sơn đi rồi quay lại mới thả lỏng mày.
"Tủi thân người rồi, Trùng Nương.
Chỉ là lúc cửa thành thay ca thì việc canh phòng sẽ lơi lỏng nhất, thừa dịp này đi ra ngoài chẳng còn gì tốt hơn."
Tạ Trọng Sơn nói năng thật cẩn thận.
Nếu có cách, chàng tuyệt đối sẽ để Tạ Quỳnh cố gắng dưỡng sức một thời gian.
Nhưng đêm qua chàng dẫn theo nàng náo loạn một hồi ở trong thành, chắc chắn công văn lùng bắt đã sớm được phát xuống, nếu kéo dài thêm thời gian thì muốn thuận lợi rời khỏi Uyển Thành sẽ khó khăn.
Tạ Quỳnh biết nặng nhẹ, không cần thiết dây dưa ở loại chuyện này nên tất nhiên mọi thứ đều nghe Tạ Trọng Sơn.
Chàng nói hai người giả thành chị em ra khỏi thành, nàng trực tiếp gọi chàng là "Chị".
Chàng nói muốn muốn thuê một chiếc xe ngựa từ cửa hàng bán xe ngựa, ánh mắt nàng bèn dò xét trên dưới tên đánh xe răng vàng rồi lên xe ngựa.
Khoảng thời gian này nàng không rời được chàng, đều giao hết mọi chuyện cho chàng cũng không có gì ghê gớm.
Con ngựa kéo xe đi được lề mà lề mề, xe ngựa cũng theo đó lung lay.
Người đánh xe với hình dáng gầy ốm tăng sức mạnh vung roi, xe ngựa càng ngày càng chênh vênh.
Hai chị em trong khoan xe chật hẹp cũng khó tránh khỏi sẽ sượt qua nhau.
========== Truyện vừa hoàn thành ==========
1.
Say Tình
2.
Tình Một Đêm Cùng Anh Rể
3.
Hoàn Toàn Mất Kiểm Soát
4.
Ái Thật Lâu Bằng Hữu
=====================================
Tác dụng của thuốc tan đi, lý trí đã quay trở lại.
Tạ Quỳnh cuối cùng cũng không thể chịu đựng được sự đụng chạm của Tạ Trọng Sơn.
"Ngươi cách ta xa một chút."
Nàng không kìm được mở miệng, giơ tay đẩy tay Tạ Trọng Sơn luôn va vào bên cánh tay nàng
"Vâng."
Người con trai cao lớn tay dài chân dài sớm đã co thành một nhúm mở miệng muốn giải thích nhưng lại không biết nói cái gì mới có thể dỗ người ấy vui vẻ.
"Tôi đã đốt phường Nhiên Hương rồi."
Tạ Trọng Sơn nghĩ tới nghĩ lui, phát hiện bản thân cũng chỉ có một việc này là có thể tranh công với nàng..