Editor: Mứt Chanh
Tạ Quỳnh bị chàng dọa cho giật mình.
"Anh nói trở về cầm đao là giả, muốn trở về phóng hỏa mới là thật? Người phụ nữ bị anh trói chặt kia đâu? Anh...!sẽ không..."
Nàng cảm thấy bản thân nói ra đều là lời nói nhảm.
Chàng trai trước mắt nhìn còn có mấy phần tủi thân giết cấm quân đều không chớp mắt, lại như thế nào sẽ nương tay với người phụ nữ kia?
"Không có!"
Tạ Trọng Sơn vội lên tiếng giải thích.
Ngây thơ thản nhiên trên mặt chàng như một, gương mặt bị mấy phần tủi thân ép đến tăm tối, nhìn lên thật giống người con gái bé nhỏ bị ức hiếp.
"Tôi không có ra tay, bà ta êm đẹp bị vùi phía dưới bàn.
Trùng Nương, không phải tôi cố ý lừa người...!là bọn họ bắt nạt người trước.
Hơn nữa, phường Nhiên Hương kia không phải nơi tốt đẹp gì, ép cho người nhảy xuống từ trên cửa sổ, còn cho người dùng loại thuốc này.
Tôi không đốt nó, làm sao giúp người xả giận đây?"
Tạ Trọng Sơn dám thề với trời đất, chàng tuyệt đối không có ra tay với người phụ nữ kia.
Chàng cùng lắm là trói chắc người phụ nữ kia, lại thả một mồi lửa ở trong phòng mà thôi.
Tạ Quỳnh không biết mình nên khóc hay nên cười.
Tạ Trọng Sơn đốt phường Nhiên Hương, thật sự thay nàng xả được cơn giận.
Nhưng tác phong hở một cái là giết người phóng hỏa của chàng, nàng thật sự không tiếp thu được.
Ngộ nhỡ nàng chọc chàng giận chỗ nào đó thì có phải chàng cũng sẽ ra tay với nàng hay không?
Tạ Trọng Sơn được nhà họ Tạ nuôi nấng, rốt cuộc là đầu chó hay là đầu sói, Tạ Quỳnh cũng đắn đo không chuẩn.
Nàng đơn giản nghiêng người, không nhìn chàng cũng chẳng nói chuyện với chàng.
Tạ Trọng Sơn lại sợ nhất hành động như vậy của nàng.
Nàng không để ý tới chàng cũng không nhìn chàng, tựa như trong mắt nàng chàng còn không quan trọng bằng bụi đất dưới chân.
"Nếu người không thích tôi như vậy, tôi sẽ không bao giờ như vậy nữa.
Trùng Nương..."
Nàng nhìn tôi đi.
Tạ Trọng Sơn muốn nói như vậy, rồi lại không dám nói như vậy.
Người con gái đang ngồi nghiêng người bó gối còn đang cau mày.
Tạ Trọng Sơn không đành lòng nhìn nàng như thế, nâng tay áo thử chạm vào tay nàng.
"Tôi ăn nói vụng về nên sẽ không nói.
Không bằng như vậy đi, sau này tôi nghe người, chuyện người cho phép tôi làm tôi sẽ làm, không cho phép tôi làm, nhìn tôi cũng sẽ chẳng nhìn."
Chàng nói năng chân thành, nhưng Tạ Quỳnh không nghe.
"Ta nói rồi, anh đừng chạm vào ta."
Tạ Quỳnh thu tay về trong tay áo, không cho Tạ Trọng Sơn một cơ hội chạm vào nàng.
Trước khi nhà họ Tạ chưa xảy ra chuyện, nàng là một trong những người con gái cao quý được ưu ái nhất trong nhóm con cháu nhà quan ở Uyển Thành, cậu ấm ngày ngày tiến đến a dua lấy lòng nàng không biết có bao nhiêu.
Nếu mỗi người đều giống như Tạ Trọng Sơn, nói ra vài câu dễ nghe là muốn động tay động chân với nàng, vậy chẳng phải đã sớm lộn xộn sao?
Tạ Trọng Sơn bị mất mặt, lại nhớ sắp ra khỏi thành nên không sinh rắc rối quá nhiều.
Chỉ phải an an tĩnh tĩnh lùi về góc.
Chàng không muốn như thế, nhưng chàng biết nàng muốn nhất như thế.
Xe ngựa càng gần cửa thành, ngoài xe lại càng ồn ào ầm ĩ.
Nghe thấy tiếng người càng nhiều, trái tim Tạ Quỳnh càng nảy lên cao.
Nàng chưa bao giờ một mình ra khỏi cửa, cho dù là đến xung quanh Uyển Thành đạp thanh du ngoạn thì cũng có một đống lớn vú già nha hoàn thay nàng chuẩn bị hết thảy.
Huống chi chỉ e là trong thành đang truy nã nàng và Tạ Trọng Sơn, muốn an an ổn ổn ra khỏi thành, chỉ sợ vẫn là một việc khó.
Trước khi xe ngựa xuất phát Tạ Trọng Sơn lẩm nhẩm lầm nhầm dặn dò với người đánh xe cả buổi, Tạ Quỳnh không xen vào, cũng không để ý tới bọn họ đến cùng đang nói thứ gì.
Lúc xe ngựa ngừng ở bên cạnh cửa thành chờ thủ vệ gặng hỏi, nàng không khỏi lại ôm chặt ngực.
Tạ Trọng Sơn nhìn ra sự khẩn trương của nàng, vội hạ giọng: "Người bớt buồn rầu.
Tôi đều đã sắp xếp xong.
Bằng không, tôi dẫn theo người xông ra."
Xông ra ư? Chàng nói ra trái lại nhẹ nhàng!
Uyển Thành dù thế nào cũng là đế đô một sớm, canh phòng không biết nghiêm ngặt cỡ nào.
Bằng một kẻ gia nô nho nhỏ như chàng, học mấy chiêu bản lĩnh khoa chân múa tay, lại dám khoa trương nói khoác như vầy ư?
Tạ Quỳnh bị chọc giận quá mà cười lên..