Editor: Mứt Chanh
"Có bao nhiêu mạo phạm, còn xin phu nhân thứ lỗi."
Cũng may thủ vệ vội vã bởi hai mắt đẫm lệ của Tạ Trọng Sơn.
Tuy kinh ngạc với dung mạo của hai cô gái trong xe nhưng lại không dám nhìn nhiều, chỉ quét qua rồi vội vàng lui ra ngoài.
Người đánh xe thét to lên, xe ngựa cuối cùng cũng lên đường lần nữa, bỏ lại cổng thành Uyển Thành nguy nga xa xa ở phía sau.
Tạ Trọng Sơn buông lỏng cán dao ra, cũng buông lỏng bàn tay nắm cổ tay Tạ Quỳnh ra.
Vốn dĩ cho rằng còn có một trận đánh ác liệt phải đánh, không ngờ thật sự để chàng trà trộn đi qua.
Chàng âm thầm thở phào nhẹ nhõm, sau đó duỗi hai tay, chỗ xương vai và cổ phát ra âm thanh giòn giã.
Vui sướng và nhẹ nhàng sau khi bả vai co rúm đột nhiên giãn ra khiến chàng nhịn không được nhẹ nhàng thở phào.
"Tạ Trọng Sơn."
Tạ Quỳnh từ sau khi thủ vệ mở cửa xe không ngẩng đầu khẽ gọi một tiếng.
Nàng cúi đầu như cũ, trước mắt ngoại trừ chiếc váy nhăn nhúm trước người mình thì rốt cuộc không nhìn gì khác.
"Có phải ta rất vô dụng hay không?"
Tạ Quỳnh chưa nói xong đã nghẹn ngào.
Những giọt nước mắt lăn dài trên má, hằn lên những vết ướt ngoằn ngoèo trên mu bàn tay, lại hòa vào váy sam trên đầu gối chẳng còn tung tích.
"Nhà họ Tạ không còn, ta gấp cái gì cũng không giúp được, còn muốn anh tới cứu ta.
Ngay cả khi với thị vệ vừa nãy, cũng là anh tới giải vây cho ta."
Trạng thái chật vật nghèo túng nhất của nàng đều bị người ta nhìn thấy, người này vẫn là Tạ Trọng Sơn nàng đã từng khinh thường nhất.
Hiện giờ chàng có thể âm thầm xem thường nàng ở trong lòng hay không? Cảm thấy nàng chính là trò cười? Rõ ràng đã lưu lạc đến nông nỗi này, ngay cả một tên thủ vệ cửa thành cũng có thể dọa nàng, lại còn ra vẻ người con gái cao quý.
"Trùng Nương người..."
Tạ Trọng Sơn cứng đờ.
Nước mắt của nàng thiêu đốt lòng chàng, chàng muốn thay nàng lau đi nước mắt trên má nhưng lại ngại sự dặn dò lúc trước của nàng mà không dám động thủ.
"Ta thật là vô dụng..."
Tạ Quỳnh nghẹn ngào, muốn kìm nước mắt lại nhưng lại càng nghẹn càng tủi thân.
Nàng không chỉ khóc vì sự vô dụng của mình.
Có một số việc có thể khóc lóc nói ra, có một số việc lại chỉ có thể nghẹn ở cổ họng, đè nén khiến tim đau đớn.
Lửa lớn ở nhà chính nhà họ Tạ, những người trong tộc nhà họ Tạ xa dời vùng biên cương, cấm quân cửa sau phủ Thôi, thân thể bị hương thuốc bẻ gãy đến khác thường...!ngày xưa gia tộc họ Tạ môn đình hiển hách gian nan vất vả lần đầu tiên dừng ở trên người nàng, cũng đã làm nàng cảm thấy thất bại mờ mịt.
"Đủ rồi!"
Tạ Trọng Sơn cắn răng quát khẽ, chàng nghe đủ cũng nhịn đủ rồi.
Mở cánh tay dài ra kéo Tạ Quỳnh vào lòng, cưỡng chế không cho phép nàng tránh thoát.
"Người nói mê sảng gì thế? Cái gì vô dụng? Cái gì gọi là người liên lụy tôi?"
Nàng rớt nước mắt ở trước mặt chàng, vậy mà là bởi vì lý do hoang đường như vậy.
"Tôi vốn dĩ nên bảo vệ người chu toàn khắp nơi.
Trùng Nương, người là tiểu thư nhà họ Tạ, là chủ nhân của tôi.
Tôi..."
Lưng của người con gái trong lòng co rút, vạt áo trước mơ hồ có ướt át.
Tạ Trọng Sơn khẽ than thở, nuốt xuống lời chưa nói ra mà chỉ thấp giọng an ủi: "Khóc đi, không sao, tôi biết người đau lòng."
Chàng chậm rãi vỗ về lưng nàng, hoàn toàn không hề để ý lời căn dặn "Không cho chạm vào nàng" của nàng.
Tạ Quỳnh ngẩng đầu khỏi ngực chàng, giữa đôi mắt đẫm lệ mông lung chỉ có thể nhìn thấy người con trai vẽ mi trang điểm đang cụp mắt nhìn nàng.
Bàn tay trên lưng từng chút mơn trớn khiến nàng nhớ tới khi còn nhỏ càn quấy khóc thút thít, mẹ cũng dịu dàng vỗ lưng nàng như vậy.
Chàng trai trước mặt tiếp tục dịu dàng trấn an: "Làm sao vậy? Khóc mệt mỏi?"
"Không phải."
Tạ Quỳnh ngậm nước mắt lắc đầu.
"Vừa nãy lúc anh kéo ta, đụng phải chỗ ấy của ta...!đau quá.".