Tạ Trọng Sơn cúi đầu, lại lui lại phía sau một bước.Chàng kéo tuột áo choàng của chính mình xuống, nửa quỳ xuống trước mặt Tạ Quỳnh, mới dám đưa đồ vặt trên tay cho nàng.“Dẫn ta đi trước đã, ta không cần đồ vật của ngươi…”Tạ Quỳnh đánh bay tay của Tạ Trọng Sơn, hơi thở gấp nói.Nàng càng nói càng không tự tin, chính mình cũng biết quần áo của chính mình không thích hợp, không cần đồ của Tạ Trọng Sơn thì nàng phải dùng cái gì mới có thể che đậy sự khác thường của mình trước mặt người khác?Cũng may từ trước đến giờ thiếu niên quỳ trước mặt này đều rất cố chấp, nàng đánh bay tay anh, chàng lại đưa qua.“Được rồi.
Mau đưa ta về Tạ Viên!”Cuối cùng Tạ Quỳnh cũng thỏa hiệp, nhận lấy áo choàng vây quanh trước ngực, lại thấy Tạ Trọng Sơn không có ý muốn nhích người đi nào.“Tạ Trọng Sơn!”Nàng lại oán giận một tiếng, thiếu niên ở trước người mới có phản ứng.Chàng vươn tay, chờ đến Tạ Quỳnh tự mình để đi lên, mới chủ động đỡ nàng đứng lên, lại cong lưng xuống trước mặt nàng.“Đi lên.”Dù sao thì vẫn còn nhỏ.Ngón tay của thiếu niên thon dài thô ráp, một chút ấm áp trong tay không biết như thế nào lại khiến cho trong lòng Tạ Quỳnh rung động.Chân càng mềm hơn chút, trên người cũng nóng hơn chút, chỗ mẫn cảm trước ngực bị hơi đau khi bò lên trên lưng của thiếu niên cũng trở nên tê dại.Không đúng, nàng không nên như vậy!Tạ Quỳnh dùng sức cắn môi, không dám lại nghĩ tiếp.
Chỉ phải đổ hết những hoảng loạn trong lòng về phía Tạ Trọng Sơn đang cõng nàng, hung hăng thúc giục: “Còn không nhanh lên?”Thiếu niên “ừ” một tiếng thấp thấp, phi thân nhảy lên.Giọng nói kia còn lạnh hơn so với bóng đem, gần như là lập tức tiêu tán ở trong tiếng gió gào thét bên tai của Tạ Quỳnh.Chàng cõng nàng lên, dựa theo chỉ thị của nàng, bôn tẩu ở trong Uyển Thành Đế Đô đã cấm đi lại vào ban đêm, một đường đi tránh khỏi trạm gác của lính tuần tra, mất hơn nửa canh giờ mời từ bên cạnh Nhiên Hương Phường trở lại phố Hoa Quế mà Tạ Quỳnh quen thuộc.Phố Hoa Quế chính là nơi cu trú của các thị tộc quyền quý của Uyển Thành.
Nói là phố nhưng lại chiếm vị trí trung tâm yên tĩnh xa hoa nhất của Uyển Thành.Quyền quý của Uyển Thành, lấy năm họ lớn là Tạ, Thôi, Trần, Dương, Tề đứng đầu, năm đại gia tộc đều ở trong phố Hoa Quế, những thị tộc nhỏ khác không được nhắc tên hoặc là nhà quyền quý khác cũng đều ở trong hẻm nhỏ của phố Hoa Quế.Tạ Viên cũng ở trong phố Hoa Quế, lại chiếm một miếng đất tấc đất tấc vàng trong đế đo, để dành cho sinh hoạt hằng ngày của người nhà Tạ thị.Tạ Quỳnh về đến nơi đây, tới phố Hoa Quế chính là tới cửa nhà của nàng.Nhưng tối hôm nay, nằm ở trên lưng của Tạ Trọng Sơn, một lần nữa trở về phố Hoa Quế, phong cảnh quen thuộc trước mắt lại khiến nàng cảm thấy xa lạ dị thường.Đã cấm đi lại vào ban đêm nhưng sâu trong phố Hoa Quế lại vẫn có tiếng người ồn ào, bầu trời đêm ở nơi xa cũng bị ánh lửa chiếu sáng lên.Trong gió mang theo mùi pháo hoa mãnh liệt, càng khiến cho trong lòng Tạ Quỳnh cảm thấy nặng trĩu không thở được.Tạ Trọng Sơn đã sớm cảm thấy không đúng trước cả Tạ Quỳnh.
Càng đến gần Tạ Viên, bước chân của chàng lại càng chậm.“Trùng Nương, nếu không thì chúng ta không cần…”Thiếu niên nhẹ nhàng mở miệng.“Đi! Nhanh lên!”Tạ Quỳnh cắn nát môi, trong miệng dâng lên mùi tanh chua xót nhưng cũng không so được với nỗi đau ở trong lòng.Nàng cũng mơ hồ đoán được Tạ Viên mà tối nay nàng nhất quyết phải đi về đã biến thành dáng vẻ gì, chỉ không tin được thôi.Tạ Trọng Sơn bước càng nhanh hơn.Tiếng người càng ngày càng gần, bầu trời đêm lại càng sáng ngời.
Khói lửa ở trong không trung lại càng nồng đậm.Chuyển qua góc đường trong hẻm, dự đoán tệ nhất trong lòng đã biến thành sự thật.Tạ Viên nơi mà Tạ thị ở, cũng là nơi mà Tạ Quỳnh lớn lên, lúc này lại ánh lửa tận trời.
Ánh lửa cùng với khói bao phủ cả tòa nhà.
Ngày xưa, chỉ cần đến ban đêm thì Tạ Viên sẽ thắp đèn đuốc sáng trưng, lúc này chỉ có những đốm lửa lớn khó chịu của cấm quân canh giữ bên ngoài Tạ thị.Bảng hiệu gỗ mun “Bảo thị truyền phương” đại diện cho vinh quang trăm năm của Tạ thị cũng bị cấm quân tùy ý chém gãy, giẫm đạp dưới vó ngựa.
Từng người cấm quân dọn từng rương lớn lớn bé bé ra khỏi Tạ Viên, trong gió đêm truyền đến vài tiếng sụt sùi khóc thút thít của đám vú già Tạ gia, ngay sau đó đã bị cấm quân quát mắng và tiếng đánh thay thế..