Giả Thanh Cao


“Nhã Tịnh, anh có tin tức rất tốt.

Bên phía Giang Thịnh mới gọi cho chúng ta, họ đồng ý xem xét về việc đầu tư lâu dài.”
Giọng nói hào hứng của Vỹ Trí làm tan biến chút ngái ngủ cuối cùng của Nhã Tịnh.
Vỹ Trí là đàn anh của cô, anh ra trường sớm hơn cô ba năm và nhanh chóng thành lập công ty riêng Hoàng Đạt.

Thời điểm cô khó khăn nhất anh đã hết lòng hỗ trợ, nên khi anh đề nghị cô về công ty giúp anh, cô không chút ngần ngại mà đồng ý.
Hoàng Đạt tuy mới thành lập, nhưng với sự nỗ lực của hai người đã sớm có thành tựu.

Chỉ tiếc đại dịch covid vừa qua khiến cho công ty tổn hại nặng nề, thời gian gần đây Vỹ Trí đã cố gắng hết mình để tìm kiếm sự đầu tư từ các công ty lớn.
Cô biết đàn anh đã rất nỗ lực, nhưng Giang Thịnh là tập đoàn lớn trong nước, về cơ bản họ sẽ không bao giờ ngó ngàng đến công ty nhỏ bé của hai người, tin tức này hơi kỳ lạ.

Không chậm trễ thêm, cô lập tức ghé qua công ty.
Thấy cô vừa đến, Vỹ Trí không che giấu nỗi hào hứng.
“Em đến rồi, hồ sơ về dự án anh đã chuẩn bị đầy đủ, bên Giang Thịnh hẹn chúng ta vào lúc 3 giờ chiều.

Nếu họ đồng ý đầu tư, nguồn vốn của chúng ta xem như đã được giải quyết.”
“Đàn anh, anh nộp dự án cho bên đó khi nào mà em không biết?”
“Là họ chủ động liên lạc với anh, anh cũng thấy bất ngờ.

Nhưng dù sao đây cũng là một tin rất tốt đúng không?”
Tuy trong lòng còn nhiều suy nghĩ, nhưng cô không muốn làm đàn anh mất hứng nên chỉ khẽ gật đầu.

Dù sao thời gian cũng không còn nhiều, cô vẫn nên xem xét lại dự án kỹ một lượt, tránh những sai sót không cần thiết.
Thời gian hẹn rất nhanh đã đến, cô cùng Vỹ Trí sớm xuống sảnh chờ đại diện của bên Giang Thịnh.

Nhưng người đến khiến cô thực sự bất ngờ, là Tổng giám đốc của tập đoàn - Giang Cẩn Ngôn.

Người mà cô đã có cơ hội diện kiến một lần, năm đó cô vẫn là một sinh viên trẻ, tham gia công việc bán thời gian tại buổi lễ khánh thành Trung tâm thương mại Vinh Hoa.

Lúc đó ấn tượng đầu tiên của cô về người đàn ông này chính là khí chất ngạo nghễ của anh.
Cô nhanh chóng lấy lại dáng vẻ chuyên nghiệp, chủ động giới thiệu “Chào Tổng giám đốc Giang, trợ lý Lâm, tôi là Nhã Tịnh, người phụ trách trực tiếp dự án.

Còn đây là anh Vỹ Trí, giám đốc của Hoàng Đạt.

Rất hân hạnh được gặp hai vị.”
“Rất vui được đón tiếp hai vị.” Vỹ Trí cũng lên tiếng chào hỏi.
Đáp lại Giang Cẩn Ngôn chỉ gật đầu nhẹ đáp lễ, ánh mắt thâm trầm lướt nhẹ qua Nhã Tịnh rồi cùng với trợ lý Lâm nhanh chóng tiến vào trong.
Buổi thuyết trình dự án diễn ra khá suôn sẻ, nhưng Giang Cẩn Ngôn dường như rất lơ đãng, không có vẻ quan tâm đến dự án như Nhã Tịnh mong đợi.

Ngược lại, ánh mắt anh ta chỉ dừng lại trên người cô, cực kì bá đạo mà phán xét khiến cô hơi mất tự nhiên.
“Phần trình bày của tôi đã kết thúc, rất mong nhận được ý kiến của Giang tổng.”
“Tôi thấy dự án rất ổn, có điều bên tôi hiện thiếu người để triển khai, tôi thấy cô Nhã Tịnh rất xuất sắc.

Nếu cô có thể về Giang Thịnh làm việc thì đương nhiên dự án này sẽ do cô phụ trách.”
Giang Cẩn Ngôn hờ hững đáp, thậm chí còn chưa đặt bất kì câu hỏi nào về dự án.
Lời nói của anh khiến Nhã Tịnh và Vỹ Trí sửng sốt, lần đầu tiên có người công khai “săn” nhân viên nhà người khác mà thái độ lại bình tĩnh như anh.

Cô liếc nhẹ qua phía Vỹ Trí, ra hiệu muốn thảo luận cùng với anh một chút.

Nhưng Vỹ Trí không nhìn thấy tín hiệu của cô, trực tiếp...!đồng ý.
Đến khi hai người họ đã rời đi, cô vẫn không tin được Vỹ Trí nhanh như vậy đã “bán” cô.
“Đàn anh, em cảm thấy chúng ta vẫn nên suy nghĩ thêm một chút, rõ ràng anh ta không quan tâm đến dự án này, anh không thấy nghi ngờ sao?”
“Nhã Tịnh, là em suy nghĩ quá thôi.

Giang Thịnh lớn như vậy nếu muốn chèn ép chúng ta đâu cần phải đi đường vòng như vậy chứ.”
“Còn về chuyện anh ta muốn em qua đó làm.

Nhã Tịnh, thật ra anh luôn cảm thấy làm việc ở Hoàng Đạt là thiệt thòi cho em.

Em vốn rất xuất sắc, nếu không phải vì anh thì sớm đã thành công ở một công ty lớn rồi.

Lần này xin lỗi vì đã thay em quyết định, nhưng anh không muốn em sau này phải hối tiếc.

Huống hồ, việc này cũng có lợi cho Hoàng Đạt, thú thật anh cũng có chút tư tâm.”
Nhã Tịnh biết những gì anh nói là thật lòng.

Trước đây, khi mẹ cô phát hiện bệnh nặng cũng nhờ có anh giúp đỡ cô chi trả viện phí, còn ủng hộ cô tiếp tục hoàn thành việc học.

Anh tốt với cô như vậy cũng chưa từng đòi hỏi bất cứ gì từ cô, thật tâm xem cô như em gái mà đối đãi.

Cô thật cảm động nhưng không tránh được lo lắng.
“Nhưng em cảm thấy bên đó hơi kỳ lạ...”
“Đừng lo, chúng ta cũng không có gì để họ lợi dụng, còn nếu như lý do khác thì...”
Vỹ Trí nở nụ cười trêu chọc: “Anh biết em gái anh xinh đẹp nhưng người như anh ta hẳn có rất nhiều mỹ nữ vây quanh...”
“Được rồi, được rồi, anh lại thế rồi...” Cô thở dài bất lực.

Nói sao nhỉ, nếu như cô tính tình cẩn trọng, lo lắng chu toàn thì đàn anh lại rất phóng khoáng, cởi mở, hai người vừa hay bù đắp những khuyết điểm cho nhau, làm việc được xem là khá ưng ý.
“Nhã Tịnh, để mừng việc hợp tác này, anh mời em và Tử Sâm một bữa cơm, đã lâu lắm rồi anh không gặp Tử Sâm.”
“Được, em sẽ báo với anh ấy.”
Tử Sâm là chồng cô, họ yêu nhau từ thời Đại học.

Hôm đó, nhận được kết quả bệnh của mẹ, Nhã Tịnh lặng lẽ ra khỏi bệnh viện, gục khóc nức nở bên vệ đường mặc cho mọi người nhìn.

Tử Sâm đã đến và đưa cho cô chiếc khăn giấy, khoảnh khắc ấy dường như đã gắn kết hai người bọn họ.
Sau khi ra trường, cô nhận lời cầu hôn của anh, chớp mắt đã hai năm.

Nhưng sau đám cưới, những vụn vặt trong cuộc sống khiến họ thường xuyên tranh cãi.

Sau đó cô nhận ra đôi khi đừng kì vọng quá nhiều vào đối phương sẽ khiến mối quan hệ của hai người dễ thở hơn, anh và cô bắt đầu cho nhau những khoảng trời riêng, kế hoạch có một đứa bé cũng dần lùi lại.
Dạo gần đây, Tử Sâm thường xuyên bận rộn vì công việc, đến khi về nhà đã là tối mịt, cô cũng không trách móc gì ngược lại còn ủng hộ anh tập trung cho sự nghiệp.
Sau một tuần sắp xếp và bàn giao lại công việc bên công ty cũ, Nhã Tịnh chính thức có ngày làm việc đầu tiên ở Giang Thịnh.

Giây phút ngước nhìn toà nhà cao chọc trời trước mặt, cô có chút xúc động.

Thời sinh viên, mong ước lớn nhất của cô chính là có thể làm việc trong một công ty lớn như vậy, bây giờ ước mơ đã được thực hiện một cách không mong đợi, cô không biết nên vui hay buồn nữa.
Bộ phận nhân sự hướng dẫn cô vào phòng dự án 1 nằm ở tầng 28 của toà nhà, cũng là tầng của văn phòng Tổng giám đốc.

Vị trí ngồi của cô vừa hay đối diện phòng Giang Cẩn Ngôn, chỉ cần anh không kéo rèm, ngước mặt lên là cô có thể trông thấy anh ta sau bàn làm việc.
Khi có quá nhiều việc kỳ lạ đồng thời xảy ra, cô cũng không còn sức nghi ngờ hay thắc mắc nữa.
Hôm qua lúc cô nói với Tử Sâm về việc sẽ chuyển qua Giang Thịnh, nghĩ anh sẽ rất vui cho cô nhưng phản ứng của anh hoàn toàn trái ngược, khi cô gặng hỏi thì lại lúng túng lảng tránh.

Có lẽ cứ nghe theo lời đàn anh Vỹ Trí, mọi việc hãy để thuận theo tự nhiên, dù sao cô lo nghĩ bây giờ cũng không có kết quả gì.
Phòng của cô có khoảng mười người, hầu hết còn rất trẻ.

Trước đây tưởng tượng đến cảnh văn phòng với hơn mười gương mặt lạnh lùng giống Tổng giám Giang và trợ lý Lâm, cô thấy sợ hãi.

Thật may mọi người đều rất nhiệt tình và thân thiện, cô liền thở phào nhẹ nhõm.
“Xin chào, anh là Ngô Đại Kiệt, trưởng phòng dự án 1, còn đây là chị Bình, sẽ trực tiếp hướng dẫn em trong công việc.

Cần gì em cứ hỏi chị ấy nhé.” Trưởng phòng Ngô lên tiếng đầu tiên.
“Không cần căng thẳng, cứ gọi anh ấy là anh Kiệt.

Chị là Lệ Bình, chị sẽ gửi em những tài liệu cơ bản, thắc mắc gì cứ đến gặp chị nhé.” Chị Bình trông khá trẻ, chỉ lớn hơn cô khoảng vài tuổi, chị có gương mặt rất dễ mến và gần gũi.
“Em chào anh chị, em rất vui được làm việc cùng mọi người, mong mọi người giúp đỡ ạ.” Nhã Tịnh đáp lời, đồng thời khiêm tốn cúi chào mọi người.
Ngồi cạnh cô là Kỳ Kỳ, một cô gái trẻ cực kì năng động.

Thấy cô vừa tới đã nhanh chóng bắt chuyện.
“Chị Tịnh, chị thật là giỏi.

Trước giờ chưa có ai được miễn bài thi sát hạch để vào Giang Thịnh đâu, Giang tổng nổi tiếng là người coi trọng năng lực hơn là các mối quan hệ quen biết.

Anh ấy lại xem trọng chị như vậy, thật là đỉnh đó nha!”
Nghe xong cô chỉ biết cười gượng, tuy khả năng của cô không tệ nhưng tuyệt đối không xuất sắc đến mức có thể đạt được đặc cách ấy.

Lí do cô được chọn, cô quả thực cũng không biết.
“Chị Tịnh chắc không biết, công ty sẽ có tiệc nhỏ chào đón nhân viên mới đó.

Đặc biệt Giang tổng và trợ lý Lâm sẽ không tham gia, chúng ta sẽ thoải mái quẩy luôn.” Kỳ Kỳ hào hứng nói tiếp.
Nhã Tịnh cảm thấy cô bé này rất đáng yêu, không hề e ngại cô sẽ ton hót với sếp, mỉm cười gật đầu với cô bé, đáp: “Chị cũng rất mong chờ đó.”
Dự trên tài liệu chị Bình đưa, cô thấy các tiêu chuẩn cơ bản để chọn dự án của Giang Thịnh cực kỳ khắt khe.

Dự án Hoàng Đạt vẫn còn nhiều điểm chưa đạt, cô lập tức rà soát và điều chỉnh lại các mục.

Chớp mắt đã đến giờ trưa.
“Chị Tịnh, chúng ta đi ăn thôi.” Kỳ Kỳ nhắc nhở cô.
Nhà ăn của công ty nằm ở tầng 5 của toà nhà, ngoài phòng ăn còn có khu vực trà và cà phê, phòng nghỉ trưa cho nhân viên.

Xem ra đãi ngộ dành cho nhân viên ở đây thật sự rất tốt.

Giang tổng và trợ lý Lâm cũng hiếm khi có mặt ở công ty.

Đối với Nhã Tịnh, đây chính là điều tuyệt vời.

Cô vẫn chưa thể quen được với khí thế áp bức người khác của Giang Cẩn Ngôn.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui