Ngọc Hà không đậu đại học, nhưng cũng đậu được một trường cao đẳng ở trung tâm Thành phố.
Chuyến này dì Thịnh đưa cô bé đi nhập học, dĩ nhiên vẫn ở nhà của vợ chồng Nhã Tịnh.
Nhã Tịnh cũng không quá căng thẳng.
Buổi sáng cô dậy sớm, chuẩn bị đồ ăn sáng cho mọi người.
Buổi chiều tranh thủ đi chợ mua đồ nhiều một chút, để dì Thịnh trưa có thể nấu ăn.
Công việc nếu hoàn thành thì về sớm, nếu không cô ở lại tăng ca, không còn áp lực phải về đúng giờ để chuẩn bị bữa tối.
Cuối tuần được nghỉ thì cô chở hai người họ đi tìm trọ, dù sao Tử Sâm cũng không thạo việc này.
Nhưng việc tìm trọ đúng là không dễ dàng.
Căn Ngọc Hà thích thì giá lại quá cao, căn phù hợp với ngân sách của dì Thịnh thì có cái cô bé chê quá chật, cái thì thiếu ánh sáng, cái thì chủ trọ có quá nhiều quy định… Kết quả là đi hết một ngày trời vẫn không quyết được căn nào.
Hôm nay sau khi đi làm về, cô trở về phòng thì thấy đồ trang điểm của mình đã có người động qua, đây cũng không phải là lần đầu.
Suy nghĩ một lát, cô quyết định trao đổi thẳng thắng với Ngọc Hà, cô bé cũng đã lớn rồi.
“Ngọc Hà, có phải em sử dụng đồ trang điểm của chị?”
Ngọc Hà nghe thấy cô hỏi thì lập tức tỏ thái độ khó chịu:
“Trưa nay tôi có việc cần dùng một tí nên mượn của chị, có việc gì sao?”
Nhã Tịnh bất ngờ với thái đồ xấc xược của cô bé, cho dù không thích cô đi nữa thì cách nói này cũng quá hỗn xược rồi.
Nhã Tịnh vốn hiền lành nhưng cô cũng có giới hạn của riêng mình.
Cô tiếp tục nói, ngữ khí đã nặng nề hơn:
“Em dùng đồ của chị, có phải nên xin phép chị một tiếng không?”
“Được rồi, được rồi.
Lần sau tôi không dám động đến đồ của chị nữa.”
Ngọc Hà mỉa mai đáp lại, sau đó còn tiếp tục lầm bầm trong miệng, nhưng cố ý cho Nhã Tịnh nghe thấy.
“Còn bày đặt ra vẻ.
Đồ của cô chẳng phải toàn là tiền của anh Tử Sâm mua sao?”
Lần này, Nhã Tịnh không nhịn nữa, cô cất tiếng, từng câu chữ đều nhấn mạnh:
“Ngọc Hà, em nghe cho kỹ.
Đây là đồ của chị, cho dù là chị mua hay người khác mua cho chị đi nữa thì em muốn dùng cũng phải xin phép và được chị đồng ý.
Còn nữa, tiền là do chị tự kiếm, nhà cũng là hai anh chị cùng nhau mua, em nói chuyện nên để ý chừng mực.”
Thấy cô và Ngọc Hà to tiếng, dì Thịnh và Tử Sâm ở dưới bếp cũng nhanh chóng đi lên hỏi hai người đã xảy ra chuyện gì.
“Con chỉ mượn đồ trang điểm của chị ta một tí, mà chị ta đã làm ầm lên.” Ngọc Hà giọng đầy uất ức nói với dì Thịnh.
Nhã Tịnh im lặng, chỉ cười khẩy xem cô bé diễn trò.
Dì Thịnh thấy cô không nói gì, Ngọc Hà lại rơm rớm nước mắt, không thèm hỏi thêm mà lập tức cho rằng cô đã ức hiếp con bé:
“Con bé mượn đồ của con là con bé không đúng, nhưng Nhã Tịnh, con có nhất thiết phải nặng lời với con bé như vậy không?”
Lời nói ra tuy nhẹ nhàng nhưng đẩy ẩn ý trách móc.
Tử Sâm biết Nhã Tịnh sẽ không vô cớ gây sự, nhưng đứng giữa hai bên, anh lựa chọn phương án hòa hoãn:
“Được rồi, chuyện cũng không có gì to tát, hai chị em đừng như vậy mà mất tình cảm, được không?” Vừa nói anh vừa nắm lấy tay Nhã Tịnh, lắc nhẹ.
Nhã Tịnh nhìn anh cười, nhưng lời là nói cho dì Thịnh nghe:
“Em cũng không muốn ầm ĩ, nhưng Ngọc Hà nói rằng mọi thứ đều là tiền của anh mua, em có quyền gì mà ra vẻ ở đây.
Tử Sâm, có những chuyện vẫn phải nên làm rõ thì hơn.”
Dì Thịnh nghe cô nói lời này, quay sang nhìn Ngọc Hà:
“Con đã nói những lời như vậy thật sao?”
“Đúng, là con đã nói, vậy thì sao chứ, rõ ràng đó là sự thật.” Cô bé vẫn khăng khăng rằng mình đúng.
Dì Thịnh thực ra cũng không phải là người hiểu đạo lý.
Nhưng bà nhận thức được mình đang nhờ vả người ta, cho nên dịu giọng với Nhã Tịnh.
“Con bé nói vậy thật là không đúng, nhưng Nhã Tịnh à, con bé vẫn còn nhỏ, con đừng chấp nó có được không?”
Hồi nãy rõ ràng vẫn còn mạnh mẽ trách cứ cô, giờ lại nói những lời dễ nghe như vậy, thậm chí còn không hề kêu Ngọc Hà xin lỗi cô.
Nhã Tịnh cảm thấy chút thiện cảm cuối cùng mình dành cho hai người bọn họ cũng không còn.
Nhưng họ cũng chỉ còn ở mấy ngày, nể mặt Tử Sâm, cô cũng lười so đo.
Tử Sâm thấy cô im lặng thì lên tiếng thay cô:
“Được rồi, chỉ là hiểu lầm, Ngọc Hà em không nên nói với chị ấy như vậy, những ngày qua không phải cô ấy vất vả kiếm trọ giúp em sao, còn nữa, mọi thứ trong nhà là anh và chị cùng nhau mua.
Những lời như vậy sau này anh không muốn nghe nữa.”
“Đúng đúng, những lời như vậy tuyệt đối sau này không được nói nữa.” Dì Thịnh cười cười nói, cũng dùng ánh mắt ra hiệu cho Ngọc Hà mau xuống nước.
Nhưng cô bé vốn được nuông chiều từ bé, lại chẳng thấy mình sai, chẳng qua sợ Tử Sâm nên mới im lặng, kêu cô bé nhận sai là chuyện không thể.
“Chúng ta ăn cơm thôi, chuyện này không nhắc lại nữa.” Tử Sâm quyết định.
Nhã Tịnh gật đầu với anh rồi ngồi vào bàn ăn cơm.
Vì Dì Thịnh và Ngọc Hà vốn chẳng phải là những người quan trọng với cô, nên Nhã Tịnh sẽ không vì họ mà khiến bản thân phải buồn bực.
Nếu Tử Sâm đã lên tiếng, cô cũng không tiếp tục tính toán làm gì.
Bữa cơm trôi qua được một nửa, thấy cô cũng không còn giận.
Dì Thịnh lúc này mới mở lời:
“Mấy ngày nay đúng là đã khiến Nhã Tịnh vất vả rồi, phòng trọ cũng không dễ kiếm.
Dì thấy thế này, hai con cũng ở gần trường con bé, căn hộ này của các con lại không sử dụng hết.
Hay là cho dì thuê lại một phòng cho Ngọc Hà ở.
Hai đứa thấy thế nào?”
Tuy bà nói là thuê, nhưng thật tâm bà nghĩ Tử Sâm làm ăn có tiền như vậy, hỗ trợ em út trong nhà một tí cũng chẳng phải vấn đề gì to tát.
Đằng nào căn hộ cũng không dùng đến hai phòng kia, để Ngọc Hà ở cũng chẳng thiệt thòi gì.
Nhã Tịnh nghe những lời này cũng dì Thịnh, thầm nghĩ cô với Ngọc Hà mới ầm ĩ một trận, giờ bà lại còn muốn cô cho con bé ở chung, có phải mặt dày quá không? Nhưng cô không lên tiếng, chuyện này nên để cho Tử Sâm xử lý.
Ngọc Hà đối với cô không hề tôn trọng, nếu anh còn dung túng, cô sẽ tự có quyết định của riêng mình.
“Dì à, thật ra chuyện này có chút khó xử.
Con với Nhã Tịnh cũng dự định sắp tới sẽ có em bé, cũng cần thuê một người chăm sóc, sợ là sẽ dùng đến hai phòng trống này.
Hơn nữa, Ngọc Hà còn trẻ, ở với hai người già chúng con, sợ con bé sẽ không thoải mái.” Tử Sâm thức thời mà nói.
Anh không ngốc như bà Tống Mỹ, chỉ vài lời nói của dì Thịnh là có thể dỗ ngọt.
Đợt trước anh nghỉ việc để lo cho Ngọc Hà đi thi, đã nhận ra được bình thường Nhã Tịnh phải vất vả như thế nào khi chăm sóc hai người họ.
Chỉ là anh không muốn nhận sai với cô, nên mới không thừa nhận.
Nếu như lời này là của Nhã Tịnh nói, dì Thịnh chắc chắn sẽ phản bác lại.
Nhưng người nói lại là Tử Sâm, bà chỉ có thể cười trừ.
“Con cũng không muốn ở đây, chán chết đi được.” Ngọc Hà phụng phịu.
Dì Thịnh quay sang lườm con bé, xong quay lại cười nói với Tử Sâm.
“Được được, vẫn là con nghĩ chu toàn.
Chuyện này để sau hẵng nói.”
Tuy nói vậy, nhưng việc này bà tạm thời vẫn chưa từ bỏ, dù sao kinh phí để Ngọc Hà ở riêng vốn cũng rất tốn kém.
Khác hoàn toàn với Ngọc Hà, Di Nguyệt lại rất hiểu chuyện.
Cô bé được Vỹ Trí sắp xếp ở trong kho nhỏ của công ty Hoàng Đạt, nhờ có Nhã Tịnh gợi ý, công việc Lao công ban đầu cũng được đổi thành Lễ tân trực ở văn phòng.
Ca làm sẽ được sắp xếp dựa theo lịch học của cô bé.
Di Nguyệt rất cảm kích sự giúp đỡ của anh và Nhã Tịnh, rối rít cảm ơn.
Biết cô bé vẫn muốn xin làm thêm ca tối để kiếm thêm tiền gửi về cho mẹ.
Nhã Tịnh ngẫm nghĩ giây lát, chiều hôm đó liền ghé qua “Trạm” tìm Duật Vân.
Hiểu rõ hoàn cảnh của cô bé như vậy, quán cũng đang thiếu nhân viên nữ, Duật Vân vui vẻ đồng ý nhận cô bé vào làm, nhưng vẫn còn chút e ngại:
“Nhưng mà Nhã Tịnh, con bé cần tiền như vậy, làm ở quán tớ sợ là không đủ.
Lương các bé ở đây đều như nhau, đa số chỉ làm thêm để kiếm thêm thu nhập phụ chứ để đủ sống, còn đóng tiền học phí thì sợ là không ổn.”
“Về chuyện này tớ sẽ nói rõ với con bé, thật ra buổi sáng bé còn làm Lễ tân bên chỗ anh Vỹ Trí.
Thật ra sinh viên đi làm thêm, mức lương trung bình con bé cũng đã tìm hiểu, cậu đừng nghĩ nhiều.”
“Nếu vậy thì tớ yên tâm, nếu cô bé đồng ý thì báo tớ sớm nhé.”
“Còn về cậu nhóc nhân viên mới của cậu, đã nhớ ra được gì chưa?”
“Cậu hỏi Hạ Đình sao? Vẫn chưa, cậu ta hẳn là không có người thân, hoặc gia đình khó khăn lắm nên mất tích lâu nhưng vậy cũng không thấy có ai tới hỏi.”
“Hạ Đình?”
“À cậu ấy chỉ nhớ mang máng tên mình có một chữ Đình, nên tớ thêm họ của tớ vào, tạm gọi cậu ấy là Hạ Đình.”
Duật Vân thở dài, cô nhỏ giọng nói thêm:
“Trước khi mất trí nhớ, hẳn đã có chuyện gì rất khủng khiếp xảy ra với cậu ấy, vì mấy đêm đầu, hầu như đêm nào Hạ Đình cũng mơ thấy ác mộng, khắp người đều run rẩy.
Mãi đến bây giờ tình trạng mới đỡ đi.”
“Khoan đã Duật Vân, sao cậu biết cậu ấy gặp ác mộng?” Nhã Tịnh tròn mắt chất vấn.
Yên lặng khoảng vài giây, Duật Vân mới định thần lại, lắp bắp trả lời:
“Cậu ấy không có nơi nào để đi, nên tớ để cậu ấy ở tạm phòng đối diện tớ ở trên lầu hai của “Trạm”.
Buổi tối tớ vô tình đi ngang nghe thấy tiếng động, sợ cậu ấy có chuyện nên mới vào kiểm tra.”
“Duật Vân, cậu điên rồi, sao có thể để cậu ta ở chung như vậy được?” Nhã Tịnh không vui nói, cô bạn này của cô sao có thể tùy hứng như vậy, lỡ cậu ta là người xấu thì sao?
“Nhã Tịnh, cậu bình tĩnh, thật ra tớ cũng không còn cách nào khác, cậu ấy không có chỗ nào để đi, với lại “Trạm” thì vẫn dư phòng, bình thường mấy bé tang ca trễ quá vẫn nghỉ lại phòng đó.Với lại Hạ Đình cậu ấy không giống như là người xấu.”
“Tớ thật là hết nói nổi cậu mà, cũng may là chưa có chuyện gì.
Còn chưa biết gì về người ta đã cho rằng người ta tốt.”
“Được rồi, được rồi.
Cậu còn dữ hơn cả mẹ tớ, không sao đâu, cậu ấy sẽ sớm nhớ ra thôi, vậy nhé, cậu mau về đi chứ Tử Sâm đang chờ kìa, hì hì.”
Duật Vân sợ Nhã Tịnh mà tiếp tục tra khảo, Hạ Đình sẽ xảy ra chuyện mất.
Cô còn lạ gì bạn mình, bề ngoài thì có vẻ ôn hòa nhưng bên trong lại quy tắc bảo thủ, chuyện cô ấy cho rằng không đúng nhất định sẽ truy hỏi đến cùng.
Vẫn nên là đuổi cô ấy đi trước.
“Được, Duật Vân.
Cậu nhớ đấy, có sắc quên bạn, cáo từ, không hẹn gặp lại.”
Nhã Tịnh vừa đùa vừa thật, cô cũng đã đến lúc phải về.
Hôm nay dì Thịnh gọi điện nhờ cô về sớm chở họ qua nhà bà Tống Mỹ ăn cơm.