Tối nay Tử Sâm báo sẽ về trễ, dì Thịnh lại muốn Nhã Tịnh đưa mẹ con dì qua nhà bà Tống Mỹ.
Cô mơ hồ cảm giác bà ấy có ý đồ gì không tốt.
Nhưng cô không hề lo lắng, ngược lại còn tò mò muốn xem bà ấy định làm gì.
Bà Tống Mỹ thấy dì Thịnh và Ngọc Hà qua thì hết sức vui vẻ.
Đồ ăn cũng chuẩn bị những món ngon nhất mà hai người họ thích ăn.
Thấy bà đã nấu ăn xong hết, Nhã Tịnh nhanh chóng xuống bếp phụ bà sửa soạn mâm cơm.
Ngọc Hà lâu lắm mới gặp Tử Ngạn, cực kỳ hào hứng bám lấy cô bé cười cười nói nói, không quên những cái liếc mắt đầy ẩn ý về phía Nhã Tịnh.
Tử Ngạn cũng rất phối hợp, kéo tay Ngọc Hà vào phòng riêng, sau đó bắt đầu thì thầm to nhỏ, chủ đề chính vẫn xoay quanh Nhã Tịnh.
Hôm nay trùng hợp ông Nhân cũng không có nhà, vậy là chỉ có mấy người phụ nữ bọn họ, bà Tống Mỹ cũng thoải mái nói chuyện hơn.
“Ngọc Hà mới đây còn bé xíu giờ đã là tân sinh viên rồi, thật là nhanh, thế mấy hôm nay con đã làm thủ tục nhập học xong chưa?” Bà Tống Mỹ ân cần hỏi Ngọc Hà.
“Dạ cũng xong hết rồi ạ.”
“Thủ tục nhập học thì đã xong, mà còn vấn đề tìm trọ mãi vẫn chưa có, làm khổ Nhã Tịnh mấy nay phải đi cùng em và cháu.” Dì Thịnh đợi mãi mới có cơ hội nói việc này, cũng không quên nhắc tới Nhã Tịnh.
“Tìm trọ có khó khăn gì sao?” Bà Mỹ không hiểu hỏi.
“Phòng trọ thì cũng có nhiều, mà chị biết đấy, căn thì chật chội, căn thì ẩm mốc.
Em ở quê thì nhà cũng không giàu có gì nhưng nhà cửa cũng rộng rãi thoải mái.
Giờ con bé lên trên này học phải chui rúc ở mấy căn trọ chật hẹp em thật không nỡ.”
“Vậy sao?” Bà Mỹ cũng hơi ngạc nhiên, xưa giờ bà vẫn ở Thành phố.
Tử Sâm và Tử Ngạn cũng chưa bao giờ ở trọ nên cũng không rành lắm chuyện kiếm chỗ ở này.
“Giá như nhà anh Hạo lớn một tí, Ngọc Hà cũng có thể qua đó ở nhưng đằng này, thằng bé cũng không giỏi giang như Tử Sâm, chỉ mua được căn hộ bé xíu đủ cho vợ chồng nhà nó.” Dì Thịnh thở dài.
Bà Mỹ nghe dì Thịnh khen Tử Sâm, sắc mặt mấy phần cao hứng, nhưng vẫn giả vờ cười nói.
“Dì cứ nói quá, Tử Sâm đâu có được như dì nói chứ, nhưng bên chỗ anh Hạo cũng đúng là hơi chật.”
“Thật ra hôm trước em cũng có hỏi xem vợ chồng Tử Sâm với Nhã Tịnh có cho thuê lại một phòng trong căn hộ không, nhưng thằng bé nói sắp tới dự định có em bé, có chút không tiện.” Dì tuy nói vậy nhưng ánh mắt lại cố ý len lén nhìn qua phía Nhã Tịnh, ngầm ra hiệu cho bà Mỹ thấy ý này chính là của cô.
Nhã Tịnh vẫn đang không hiểu sao hôm nay Tử Sâm không có nhà, dì lại kiên quyết muốn sang đây.
Hóa ra là vì cố tình né anh, mượn bà Mỹ ép cô chuyện cho Ngọc Hà ở chung.
Nhưng cô cũng không dễ ức hiếp đến vậy.
“Nhã Tịnh, có việc này sao? Mẹ thấy nếu Ngọc Hà có thể ở chung thì tốt quá, cũng đỡ được một khoản cho hai đứa, nhà còn dư đến tận hai phòng, bỏ không có phải là phí không, mấy người trẻ các con đúng là không biết tiết kiệm.” Bà Mỹ quay sang trách cô.
“Dạ thật ra chuyện này là anh Tử Sâm quyết định, con cũng không rõ ạ.”
“Con lại đổ cho nó, ta còn lạ gì hai đứa, nó chẳng phải là lúc nào cũng nghe lời con sao?”
“Dạ không phải đâu ạ, anh ấy quan tâm mẹ nhất, chỉ cần mẹ quyết anh ấy nhất định sẽ nghe theo.
Thật ra anh ấy không muốn Ngọc Hà ở chung một phần vì sợ con bé không thoải mái khi ở với mấy người lớn như tụi con.
Khi nãy anh ấy nhắn là đã tan làm, chuẩn bị ghé qua đây luôn ạ.”
Nhã Tịnh cười đáp, đâu phải mỗi dì Thịnh biết nịnh bợ bà Mỹ, chỉ cần cô thật tâm muốn lấy lòng bà, cô sẽ có cách.
Cô cũng quá hiểu bà Mỹ, chỉ cần Tử Sâm lên tiếng, bà chưa bao giờ phản đối.
“Mẹ à, con cũng không muốn ở với chị ta đâu, con thích ở đây cơ, có chị Tử Ngạn dễ thương đáng yêu, chứ mặt không suốt ngày cau có như ai kia.” Ngọc Hà không nhịn được mà cất tiếng.
Dì Thịnh cáu nhẹ tay con bé ra hiệu không được gây chuyện.
Nhưng qua lời Ngọc Hà vừa nói, bà lại có chủ ý mới.
Nếu Nhã Tịnh đã khăng khăng không muốn, ép cũng không được, thì ở nhà bà Tống Mỹ chẳng phải tốt hơn sao? Hơn nữa, cháu ở với dì ruột, chuyện tiền nhà và sinh hoạt càng không cần phải lo lắng.
Nghĩ vậy, bà quay sang bà Mỹ tươi cười.
“Chị à, hay là như con bé nói, chị cho con bé ở đây, sau khi lấy vợ, phòng của Tử Sâm cũng không có ai ở, hai đứa ở có chị có em cho vui?”
Bà Tống Mỹ vừa mới mắng Nhã Tịnh xong, giờ nghe dì Thịnh nói vậy cũng không tiện từ chối.
Bà không ngại chuyện cho Ngọc Hà ở nhưng bà sợ ông Nhân sẽ không đồng ý, nên ngập ngừng nói.
“Chuyện này để chị hỏi lại… ông Nhân, dì biết rồi đó, tính cách ông ấy có hơi khó chịu.”
“Vâng, em biết chị sẽ có cách thôi mà, vậy quyết định vậy ạ.”
Cả dì Thịnh và Ngọc Hà, còn có cả Tử Ngạn đều vui vẻ ra mặt.
Chỉ có bà Mỹ là hơi sượng.
Riêng Nhã Tịnh thì hoàn toàn bất ngờ với tình huống này, cô không nghĩ mọi chuyện lại dễ giải quyết như vậy.
Mà cảnh tượng Ngọc Hà với Tử Ngạn ở chung cô tưởng tượng thấy có vẻ không ổn lắm, nhưng đó là quyết định của bà Mỹ, cô cũng không can thiệp được.
Lúc này Tử Sâm cũng vừa về đến, nghe nói Ngọc Hà sẽ ở đây, anh cũng không có ý kiến gì.
Ngược lại còn báo ngày mai được về sớm, vừa hay có thể giúp dì Thịnh và Ngọc Hà dời đồ đạc sang đây.
Sau đó cũng không biết bà Mỹ thuyết phục ông Nhân như thế nào mà ông ấy lại đồng ý.
Mọi chuyện cứ như vậy nhanh chóng được quyết định.
Ngay hôm sau hai mẹ con họ đã thu dọn hành lý qua nhà bà Mỹ ở, nhanh đến nỗi Nhã Tịnh cũng mơ hồ không tin được kết quả này.
Dù sao, họ rời đi, cô cũng thấy phấn chấn không ít, sáng sớm đi làm khí sắc cũng vui vẻ hơn hẳn.
Khi ở trong thang máy, thoáng thấy có bóng người đi tới, cô theo phản xạ nhấn nút giữ.
Nhưng ngước lên lại chạm phải gương mặt trong cơn ác mộng hôm nào, là Giang tổng! Không biết bối rối thế nào cô lại chuyển qua nút đóng, thế là cánh cửa thang máy khép lại ngăn cách hai người trong ánh mắt phẫn nộ của Giang Cẩn Ngôn.
Chỉ một vài giây, cô đã phát hiện sai lầm, lần nữa chuyển sang nút mở cửa, ngập ngừng nói với vị trước mặt:
“Xin lỗi, tôi nhấn nhầm.
Mà Giang tổng, hôm nay sao anh lại đi thang máy giành cho nhân viên?”
Giang Cẩn Ngôn không thèm liếc nhìn cô, bước vào trong thang máy, nhíu mày nói:
“Sao tôi không thể đi thang máy giành cho nhân viên?”
Anh ta nói như vậy thì cô cũng hết cách, người này đúng là khó ở.
Cô đành cười cười đáp:
“Dạ, tất nhiên là anh có thể đi được, ở đây tất cả mọi thứ đều thuộc về anh, anh muốn đi cái thang máy nào mà không được?”
“Nói như vậy, Nhã Tịnh, em là nhân viên của tôi, như vậy em cũng thuộc về tôi đúng không?” Giang Cẩn Ngôn cúi đầu nhìn cô, cười nguy hiểm.
Nhã Tịnh cũng nhìn lại anh, mỉm cười:
“Giang tổng, nhân viên của Giang Thịnh rất đông, anh có chắc là mình đủ sức?”
Ting!
Thang máy đã tới tầng 28, cửa mở ra, Nhã Tịnh gật đầu chào anh rồi mau chóng bước ra ngoài, cô không thích cảm giác ở cạnh anh ta trong không gian hẹp.
Bỏ lại Giang tổng với gương mặt cứng ngắt.
“Nhã Tịnh, cô được lắm” Vị khó ở nào đó nghĩ thầm trong đầu.
Hôm nay Kỳ Kỳ không đi làm, bình thường đã quen với sự có mặt của cô bé, nay yên tĩnh quá Nhã Tịnh có chút không quen.
Không biết cô bé có chuyện gì mà lại nghỉ nữa, hôm qua cũng không thấy nói với cô.
Trong phòng dự án lúc này không khí rất kỳ lạ, hình như mọi người đang thì thầm to nhỏ gì đó, nhưng Nhã Tịnh bình thường ít để ý đến mấy chuyện ngoài công việc này, nên cô cũng không hỏi.
Cô chỉ nhắn tin hỏi thăm Kỳ Kỳ một câu, nhưng cô bé vẫn chưa trả lời.
Đến trưa ăn cơm, cô mới có cơ hội hỏi chị Bình:
“Chị Bình, sao hôm nay Kỳ Kỳ lại không đi làm, con bé có việc gì bận hả chị?”
“Em không biết gì sao? Chuyện chiều hôm qua người nhà của trợ lý Lâm ghé qua công ty mình?” Chị Bình nhìn cô như người tiền sử.
Nhã Tịnh lắc đầu, hôm qua cô về sớm, hình như đã bỏ lỡ mất chuyện gì.
“Hôm qua bố mẹ của trợ lý Lâm đến cổng công ty mình, còn có một cô gái trẻ, họ mắng Kỳ Kỳ là người thứ ba, quyến rũ Lâm Tĩnh trong khi anh ta đã có vợ sắp cưới ở quê nhà rồi.
Chuyện ầm ĩ đến mức tất cả mọi người trong công ty đều biết.
Kỳ Kỳ sốc đến nỗi đứng như trời trồng, tội nghiệp con bé!”
“Sau đó, trợ lý Lâm mới đến, anh ta giải thích gì đó với họ nên họ mới chịu đi về.
Hừ, Lâm Tĩnh đúng là tên đê tiện, đã có vợ còn dám lừa gạt Kỳ Kỳ.”
“Chị Bình, chuyện này Giang tổng có biết không?”
“Chắc là chưa, Giang tổng hôm qua cũng không ở công ty mà.”
Nhã Tịnh không hiểu, chẳng lẽ Lâm Tĩnh có vợ sắp cưới mà không ai biết, ngay cả Giang Cẩn Ngôn, nếu anh ta biết sao lại không lên tiếng? Chuyện này liệu có uẩn khúc gì không.
Còn Kỳ Kỳ, không biết cô bé ra sao rồi.
Cô lập tức quay sang nói với chị Bình.
“Chị Bình, chiều nay chị cho em nghỉ, em ghé qua chỗ Kỳ Kỳ một chuyến.
Giờ mọi chuyện ồn ào thế này, em sợ con bé không chịu nỗi.
Còn nữa, chị mau báo chuyện này cho Giang tổng, xem ý kiến anh ấy thế nào.
Sợ mọi người tiếp tục bàn tán lung tung sẽ ảnh hưởng không hay đến công ty, trợ lý lâm cũng không phải là một nhân viên bình thường.”
“Sao chị lại quên mất chuyện này, chị lập tức nói cho Giang tổng, em mau qua chỗ Kỳ Kỳ đi.”