Mất khoảng sáu giờ trên xe, đến khi Nhã Tịnh về đến nhà đã là 9h tối.
Cô vào nhà đã thấy Dì Thịnh, Tử Sâm và Ngọc Hà đang ngồi nói chuyện.
“Dì và Ngọc Hà mới lên ạ.” Cô lễ phép chào hỏi.
“Nhã Tịnh mới về hả con, dì nghe mẹ nói đợt này hai đứa rất bận, đã làm phiền các con rồi.” Dì Thịnh xởi lởi nói.
Chuyện họ cãi nhau, Tử Sâm đương nhiên không kể với dì, bà Mỹ sợ mất mặt nên cũng không nói.
Chỉ nói bâng quơ là cô bận đi công tác nên không có nhà.
“Dạ, không sao ạ, dì với em ngồi chơi, con vào trong tắm rửa một lát.” Cô khách sáo đáp lại.
Tử Sâm vẫn còn giận cô, ba ngày đi công tác anh không gọi hay nhắn một tin nào.
Nhã Tịnh cũng lười quan tâm, dù sao cũng không phải chỉ có anh giận cô, cô cũng thấy mình rất ấm ức.
Đồ đạc của cô đã có người đụng qua, Nhã Tịnh càng tăng sự uể oải.
Chuyến công tác mấy ngày qua tạm thời chưa có kết quả làm cô mệt mỏi.
Xong việc, cô chỉ nói vài câu cho có lệ với dì rồi xin phép về phòng nghỉ ngơi.
Tử Sâm cũng vào ngủ, hai người nằm quay lưng lại với nhau, không ai nói với ai tiếng nào.
Sáng sớm, cô dậy sớm chuẩn bị đồ ăn sáng cho mọi người.
Nếu không có nhà thì không sao, nhưng đã về rồi cô cũng chu đáo đón khách, tránh những lời không hay.
Theo quy định của Giang Thịnh, sau khi đi công tác nhân viên sẽ được nghỉ phép một ngày, nên hôm nay cô không cần phải đi làm.
Tử Sâm đã chở Ngọc Hà đi thi nên trong nhà chỉ còn cô với dì Thịnh.
Bận rộn dọn dẹp nhà cửa hết buổi sáng, nhìn lại thành quả cô mới thấy hài lòng.
Tính cô ưa sạch sẽ, lại chú trọng chi tiết tỉ mỉ, vì vậy mới không thích có khách ghé qua.
Thấy cô đã nghỉ tay, dì Thịnh liền lại nói chuyện: “Nhã Tịnh, con thật may mắn.
Tử Sâm tính cách hiền lành lại chiều vợ.
Công việc của nó cũng tốt, mới từng đấy tuổi đã làm trưởng phòng ở công ty lớn.
Không giống anh Hạo, chỉ làm nhân viên của công ty nhỏ, lương cũng không bao nhiêu.”
“Dạ, anh Hạo còn trẻ mà dì.
Vẫn còn nhiều thời gian.” Cô nhẹ nhàng nói.
“Nhã Tịnh, con và Tử Sâm đều làm ở công ty lớn.
Con xem, bên công ty có vị trí nào còn tuyển người thì giới thiệu cho anh Hạo với nhé!”
“Dạ, con sẽ lưu ý, nếu phía công ty có vị trí phù hợp cần người.
Con sẽ báo ngay ạ.”
“Được, được.
Vậy nhờ con nhé.
Cũng sắp tới trưa rồi, để dì phụ con nấu ăn.”
“Dạ, không cần đâu dì.
Cũng không có gì con làm chút xíu là được.”
“Thôi để dì phụ, Tử Sâm với Ngọc Hà cũng sắp về rồi.”
Nhắc cô mới nhớ, mấy ngày nay cô không có nhà.
Tử Sâm cũng xin nghỉ bên công ty mấy ngày để chở Ngọc Hà đi thi.
Cô thở dài, bình thường cô cần gì nhờ anh, anh cũng báo bận.
Hoá ra là anh xem việc của cô chưa đủ quan trọng mà thôi.
Hôm nay Ngọc Hà thi ngày cuối cùng, sớm mai sẽ cùng dì về quê nên Tử Sâm chở hai người qua nhà bà Tống Mỹ.
Nhớ lại bữa cơm không mấy vui vẻ hôm trước, Nhã Tịnh đành nói mình có việc bận không thể tham gia được.
Tối đến, vì có dì và Ngọc Hà, cô với Tử Sâm nói chuyện với nhau bình thường trở lại.
Trước giờ dù cho có giận nhau cỡ nào, khi có người nhà hoặc bạn bè ghé qua, hai người vẫn duy trì thái độ vui vẻ và hòa nhã.
Sau đó, chuyện cãi nhau cũng dần dần quên, Nhã Tịnh cũng không muốn nhắc lại, vì cô biết nhắc lại chỉ căng thẳng thêm chứ không giải quyết được vấn đề.
Có lẽ vì vậy mà trong nội tâm của cô, tình cảm của hai người giống như có vết nứt, cứ nằm mãi ở đó mà không được giải quyết.
Ngày hôm sau cô vừa mới lên công ty, đã được Giang tổng gọi vào văn phòng.
Ngoài cô ra còn có trợ lý Lâm.
“Dự án Lãm Nguyệt tôi quyết định sẽ hợp tác với bên Lục tổng, hợp đồng đã được soạn thảo và gửi qua mail cho hai người, nhớ kiểm tra kỹ xem có vấn đề gì không!”
“Được, Giang tổng.” Nhã Tịnh và trợ lý Lâm cùng đáp.
Đây đúng là tin vui đối với Nhã Tịnh, tuy cô không có mấy thiện cảm với Lục Danh.
Nhưng dự án này chính là cô tự tay lên thiết kế, mảnh đất đó chính là linh hồn của dự án.
Cô biết Lục tổng quan tâm nhất là lợi ích, chỉ cần dự án có khả năng sinh lời cao cũng không có lý do gì Lục Danh trở mặt với Giang Thịnh, hiện tại anh ta nịnh bợ còn không kịp.
Cô cũng không quên nhắc nhở Vỹ Trí cẩn thận với Lục Tổng, dù sao chính anh mới là người tiếp xúc nhiều với anh ta.
Giang Thịnh tuy góp vốn phần lớn, nhưng phần xây dựng và hoạt động lại chủ yếu do Hoàng Đạt và Lục Danh triển khai.
Sau khi mọi thứ được kiểm tra kỹ càng, hợp đồng hợp tác ba bên đã được ký kết nhanh chóng.
Lễ khởi công cũng đã được chọn, lần này Giang tổng không tham gia, chỉ có cô cùng trợ lý Lâm đi một chuyến.
Mọi thứ bước đầu diễn ra khá suôn sẻ.
Trở về từ Phúc Giang, cô xin phép chị Bình cho nghỉ một ngày để đưa mẹ đi khám.
Chị Bình vui vẻ đồng ý, nhưng sau đó liền phát hiện ra rắc rối.
Đó là Giang tổng muốn gặp Nhã Tịnh.
Bình thường nhân viên phòng dự án muốn nghỉ chỉ cần làm đơn và được trưởng phòng cùng giám đốc bộ phận thông qua là được, nhưng chị Bình lại quên mất Nhã Tịnh lại làm việc trực tiếp với Giang tổng.
“Xin lỗi Giang tổng, hôm nay Nhã Tịnh nghỉ phép nhưng tôi lại không báo với anh.” Chị Bình nói, thanh âm thật thấp.
“Nghỉ phép? Lý do là gì?”
“Cô ấy xin nghỉ để đưa mẹ đi khám bệnh.”
“Khám bệnh?” Giang Cẩn Ngôn nhắc lại, sau đó cũng không để ý tới chị Bình mà thản nhiên quay sang trợ lý Lâm nói:
“Trợ lý Lâm, anh điều tra một chút xem mẹ cô ấy bệnh gì.”
“Vâng, Giang tổng.”
Chị Bình vẫn đang đứng ngây ngốc không hiểu chuyện gì, sao Giang tổng lại quan tâm đến Nhã Tịnh như vậy, có lẽ nào…
“Còn vấn đề gì sao?” Giang Cẩn Ngôn giờ mới phát hiện ra chị Bình vẫn còn trong văn phòng, lên tiếng hỏi.
“À không, vậy xin phép, tôi ra ngoài trước.”
Ra khỏi văn phòng Giang tổng, chị Bình lập tức chạy qua chỗ Kỳ Kỳ:
“Kỳ Kỳ, sếp tổng rất kỳ lạ, anh ấy rất để ý đến Nhã Tịnh.”
“Làm gì có chuyện đó chứ, anh ấy chỉ mới ly dị, sao mà để ý chị Tịnh được.” Kỳ Kỳ buột miệng đáp.
“Em nói Giang tổng ly dị?” Chị Bình kinh ngạc.
“Suỵt, chị nói nhỏ thôi.” Kỳ Kỳ đã phát hiện ra mình lỡ lời, liền chuyển sang nói giọng thầm thì.
“Làm sao em biết?”
“Là trợ lý Lâm lỡ miệng nói cho em, nhưng mà bí mật, Giang tổng không thích người khác bàn chuyện của anh ấy đâu, chị cũng đừng nói với ai” Kỳ Kỳ cảm thấy mình lại gây chuyện rồi, đã hứa với Lâm Tĩnh nhưng lại không giữ lời.
“Với lại chị Tịnh cũng đã kết hôn rồi, chị cứ nói linh tinh.” Cô nói thêm.
Chị Bình ngẫm nghĩ thấy Kỳ Kỳ nói cũng có lý, chắc mình nhạy cảm quá thôi, liền nhanh chóng ném chuyện đó ra sau đầu, không thắc mắc nữa.
Ở Bệnh viện, trong lúc bà Quyên đang làm các xét nghiệm, Nhã Tịnh hết sức lo lắng.
Tuy mỗi ba tháng cô đều đưa bà đi kiểm tra nhưng lần nào trong lúc đợi kết quả, trái tim cô cũng như bị treo lên.
Cho đến khi nhận được thông báo sức khỏe bà vẫn ổn cô mới có thể thở phào nhẹ nhõm.
Hôm nay khám xong sớm nên buổi chiều Nhã Tịnh đã ghé qua công ty thay vì nghỉ nguyên ngày.
Giang Cẩn Ngôn vừa mới đi ra khỏi cửa, nhìn thấy cô ngồi đó nghiêm túc làm việc thì nhìn chăm chú.
Anh đứng đó nửa ngày cũng không nói gì, sau đó lặng lẽ đi.
Chị Bình chứng kiến toàn bộ quá trình đó, trong đầu lại bắt đầu nảy sinh những suy nghĩ lung tung.
“Nhã Tịnh, hôm trước em đi công tác với Giang tổng có vấn đề gì không?” Chị Bình thăm dò.
“Vấn đề? Có chuyện gì hả chị, sao chị lại hỏi thế?” Nhã Tịnh nghi ngờ.
“À không, không có chuyện gì đâu, chỉ là sáng nay Giang tổng kiếm em, vậy thôi chị đi làm việc đây.” Chị Bình cười cười rồi quay lại bàn làm việc.
Nhã Tịnh cảm thấy chị Bình nay cũng lây căn bệnh kỳ lạ của Giang tổng rồi, cứ úp úp mở mở mà không chịu nói rõ ràng.
Tiếng chuông điện thoại reng, cắt ngang dòng suy nghĩ của cô, là Vỹ Trí gọi.
“Nhã Tịnh, hồ sơ tên Minh Hạo em gửi cho anh là anh họ em sao?”
“Là anh họ của Tử Sâm, anh có quen anh ấy?”
“Thực ra anh có biết người này, trước đây có vài lần nói chuyện.
Nhưng tính cách anh ta khá tự mãn, lại không chịu khó, làm bên bộ phận dự án sợ có nhiều rủi ro.”
“Không sao, em hiểu mà, để em nói khéo với anh ấy.”
Suy nghĩ một lát, cô nhấn máy gọi cho dì Thịnh:
“Dì à, con xin lỗi bên Hoàng Đạt có chút xíu thay đổi.
Bên họ bị cắt dự án nên vị trí này tạm thời không tuyển nữa ạ.”
“Được, dì biết rồi, vậy cảm ơn con.”
Nhã Tịnh nghe giọng của dì Thịnh, biết dì không hài lòng nhưng về vấn đề nhân sự cô hiểu rõ, mời người đến thì dễ, tiễn người đi mới khó.
Người đã biết trước là không phù hợp, hôm nay cả nể chỉ gây lại phiền phức lớn cho mai sau.
Dự án Lãm Nguyệt khởi công xây dựng được ba tháng thì xảy ra sự cố.
Lúc cô nhận được tin này, Nhã Tịnh đang cùng Tử Sâm ăn cơm ở nhà bà Tống Mỹ, là Vỹ Trí báo cho cô.
Dàn giáo của công trình tự nhiên bị sập, rất nhiều công nhân bị thương.
Cũng may thời điểm đó hầu hết họ chưa lên trên dàn nên chỉ bị nhẹ, duy chỉ có một người bị thương nặng, hiện đang cấp cứu ở bệnh viện.
Nhận được tin dữ, cô lập tức báo cho Giang tổng nhưng không liên lạc được.
Cô nhanh chóng quay về Giang Thịnh, bước vào văn phòng nhìn thấy Giang Cẩn Ngôn sắc mặt thâm trầm lạnh lẽo, còn có trợ lý Lâm đứng bên cạnh.
Nhã Tịnh biết anh cũng đã nhận được tin rồi.
Ngẩng đầu lên nhìn cô, Giang Cẩn Ngôn lạnh lùng nói.
“Chuẩn bị tài liệu, chúng ta lập tức đi Phúc Giang.”