Trên đường đi, trợ lý Lâm tranh thủ cập nhật tình hình và báo cáo:
“Tối hôm qua không rõ lý do gì dàn giáo bị sập, lúc đó chỉ có khoảng hai mươi công nhân đang tăng ca, đa số bị thương nhẹ.
Người bị nặng nhất tên Nhất Nam, hiện đã qua cơn nguy kịch nhưng ngã từ độ cao hơn mười mét, cột sống bị tổn thương nặng e là từ giờ về sau chỉ có thể nằm một chỗ.” Nói đến câu cuối cùng, giọng nói của Lâm Tĩnh cũng lạc hẳn đi.
“Người của Lục Danh và Hoàng Đạt sớm có mặt ở hiện trường để giải quyết.
Nhưng bên phía Lục Danh xử sự không khéo, muốn đổ tội cho nhóm công nhân khiến họ bất bình.
Hiện đã bao vây công trường và tiến hành biểu tình.”
Thần sắc của Giang Cẩn Ngôn cực kỳ xấu, anh ngã người ra phía sau, đôi mắt khép hờ tựa như đang suy nghĩ.
Sau đó cất giọng nhàn nhạt:
“Chúng ta đến bệnh viện trước.”
Lúc họ đến bệnh viện, Nhất Nam vẫn còn trong phòng hồi sức.
Khi Cẩn Ngôn nói mình là người của bên Giang Thịnh, mẹ Nhất Nam - bà Hòa không kìm được mà lao vào anh, vừa đánh vừa gào thét:
“Các người trả lại đôi chân cho con tôi, mau trả lại...”
Cảnh tượng này khiến ai nấy đều đau lòng.
Giang Cẩn Ngôn không tránh những cú đánh của bà, chỉ thấp giọng nói xin lỗi.
Nhã Tịnh với em gái của Nhất Nam khó khăn lắm mới giữ được bà.
“Giang tổng, anh tránh mặt trước đi, tránh cho bác ấy xúc động.” Vừa ôm ghì lấy bà Hòa, cô hét lên với anh.
Trợ lý Lâm cũng thức thời mà nhanh chóng kéo anh ra ngoài.
Gào khóc một chặp thì bà Hòa mệt lả, cô cùng Di Nguyệt - em gái Nhất Nam đỡ bà dựa vào ghế.
Di Nguyệt lúc này mới ra hiệu mời cô ngồi xuống, cô bé còn nhỏ nhưng có sự bình tĩnh hiếm có.
Mắt đỏ hoe, cô bé nói trong chất giọng nghẹn ngào:
“Mẹ em từ lâu sức khoẻ đã không tốt, trong nhà chỉ có mình anh hai gồng gánh lo cho gia đình.
Vì năm nay em thi đại học.
Anh hai muốn có tiền cho em đi học nên không ngại làm cả ngày lẫn tăng ca ban đêm.
Nhưng mà không ngờ...”
Nhã Tịnh muốn nói lời xin lỗi nhưng lại không thốt lên được, nước mắt cô cũng lặng lẽ rơi theo cô bé.
Trở về, cả ba người đều giữ yên lặng, cho đến khi xe gần về đến khách sạn, Lâm Tĩnh mới lên tiếng thông báo tin tức mới nhận được:
“Bên phía Lục Danh đang cố chĩa hướng dư luận vào chúng ta, dựa vào việc vốn góp lần này của Giang Thịnh chiếm phần lớn mà muốn chúng ta chịu trách nhiệm.”
“Khá khen cho Lục Danh, đáng lẽ giờ này hắn nên cùng chúng ta tìm cách khắc phục, lại muốn đùn đẩy trách nhiệm.
Không biết nên mắng hắn đần độn hay là độc ác đây?” Giang Cẩn Ngôn cười mỉa mai.
Sáng ngày hôm sau Giang Cẩn Ngôn và Nhã Tịnh đã có mặt tại công trường.
Ở đây chỉ có người của Hoàng Đạt đang cố gắng ngăn trở làn sóng biểu tình của công nhân, người bên phía Lục Danh đã sớm rút hết.
Thấy họ đến, Vỹ Trí cảm thấy rất áy náy, là do anh không kiểm tra kỹ mới xảy ra cơ sự.
Anh cúi thấp đầu nói xin lỗi.
Giang Cẩn Ngôn không nói gì, chỉ vỗ vỗ vào vai anh.
Đối với Giang tổng, chuyện này lỗi do ai còn chưa biết được.
Nhưng những ngày qua, Vỹ Trí không ăn không ngủ túc trực ở công trường, bảo vệ máy móc không để cho mọi người đập phá, riêng chuyện này Cẩn Ngôn đã có thiện cảm với anh.
Giang tổng đi về phía mọi người, lúc này đám đông đã nhận ra có người đến, người này khí chất mạnh mẽ, không giống như những người khác.
Họ im lặng tò mò nhìn anh.
“Tôi là Giang Cẩn Ngôn, giám đốc của Giang Thịnh.”
Mọi người bắt đầu xì xầm bàn tán, nghe đến Giang Thịnh họ bắt đầu không giữ được bình tĩnh.
“Xin lỗi mọi người vì đã để chuyện như thế này xảy ra, tôi hứa sẽ tìm ra nguyên nhân vụ việc sớm nhất và cho mọi người một câu trả lời thoả đáng.”
Nhưng đám đông bắt đầu trở nên kích động, họ bắt đầu la hét.
“Tao không tin lũ nhà giàu chúng mày.
Toàn một lũ nói dối!”
“Đúng rồi, nói dối, Nhất Nam giờ đã tàn phế mày tính chịu trách nhiệm như thế nào?”
“Lại tính lừa chúng tao một lần nữa sao?”
“Một lũ lừa đảo!”
Rất nhiều tiếng nói cất lên, toàn là những lời chửi bới.
Giang Cẩn Ngôn nghi ngờ, mọi người dường như hơi quá khích, vụ việc bước đầu xem ra giống như một tan nạn nhưng phản ứng của mọi người lại cực kỳ ác cảm với anh.
Phía dưới thoáng thấy có người giơ tay lên ném đồ về phía Giang tổng, Nhã Tịnh lập tức xoay người lại đứng chắn cho anh.
Cô chỉ cảm giác như có tiếng bụp ở sau lung, sau đó là cảm giác nhớp nháp cùng mùi hôi khó chịu, là trứng gà thối!
Có người đầu tiên sẽ có người thứ hai, liên tiếp vô số người ném trứng thối, rau dập nát về phía hai người bọn họ.
Vỹ Trí cũng lao vào cản nhưng vô ích.
Khoảng chừng một lát sau, khi đám đông đã không còn gì để ném, Nhã Tịnh mới nghe thấy giọng nói nặng nề của Giang Cẩn Ngôn:
“Cô như này là đang che chắn cho tôi sao?”
Nhã Tịnh ngước nhìn lên, thấy Giang tổng khắp đầu đều là trứng gà và rau nhưng vẫn không giấu được vẻ tuấn lãng.
Cô chợt nhận ra việc mình làm thật là vô nghĩa, cô lắp bắp:
“Xin lỗi, tôi quá thấp rồi.”
Kết quả là thay vì một người bị ném, thì bây giờ cả hai người không khác gì hai cái xe chở rác, hết sức chật vật.
Lúc họ về tới khách sạn, Lâm Tĩnh nhìn thấy cảnh này chỉ có thể há hốc mồm.
Giang tổng không thèm để ý tới anh ta, đi thẳng về phòng.
Khi gần tới cửa, chợt nhớ ra điều gì liền quay lại nói với Lâm Tĩnh.
“Trợ lý Lâm, anh kiểm tra thật kỹ bên phía Lục Danh xem đã xảy ra những chuyện gì, kể cả những việc xảy ra trước khi chúng ta ký hợp đồng.
Phản ứng của đám đông dường như có hơi thái quá.”
“Còn tôi sẽ quay lại công trường để hỏi thăm tình hình hôm đó đã xảy ra chuyện gì.” Nhã Tịnh cũng lên tiếng.
Giang Cẩn Ngôn ném cho cô một cái nhìn đầy giễu cợt, nói:
“Tôi thì nghĩ cô nên đi tắm trước.”
Nhã Tịnh: “…”
Cô về phòng thì nghe thấy tiếng chuông điện thoại reng, cô bắt máy, đầu dây bên kia là giọng nói lo lắng của Tử Sâm:
“Nhã Tịnh, em ổn chứ? Báo chí đều đưa tin rần rần về vụ việc lần này.”
“Em vẫn ổn, nhưng chắc lần này em chưa thể về sớm được.” Cô trả lời, trong lòng có chút ấm áp.
“Thật ra, nếu khó khăn quá hay là em tạm thời nghỉ việc một thời gian…”
“Em không sao, vụ việc lần này là trách nhiệm của em, em không muốn trốn tránh.” Cô cắt ngang lời Tử Sâm, giọng cương quyết.
Cô biết là anh lo cho cô, nhưng cô không phải người gặp khó là bỏ chạy, cô muốn anh tin tưởng cô có thể giải quyết được hơn là khuyên cô từ bỏ.
Đầu dây bên kia im lặng một khắc, cô nghe thấy tiếng bà Mỹ loáng thoáng.
“Con mau kêu nó quay về, đàn bà con gái bày đặt lo cho sự nghiệp gì chứ, không có khả năng mà cứ ra vẻ.
Giờ mẹ đi đến đâu ai cũng chỉ chỏ, xấu hổ chết đi được.”
“Bà có bớt nói đi một chút được không?” Giọng ông Nhân quát.
“Vậy Nhã Tịnh em nghỉ ngơi đi.” Tử Sâm bối rối, không biết cô có nghe thấy những lời của mẹ hay không.
“Được, anh cũng nghỉ sớm.” Cô uể oải, còn nghĩ rằng anh quan tâm cô, thì ra là sợ mất mặt.
Tắm rửa xong cô quyết định quay lại công trường.
Thật trùng hợp, chiều hôm xảy ra tai nạn, camera tại phòng bảo vệ bị mất điện, cũng không xem được có ai ra vô vào khoảng thời gian trên hay không.
Nhã Tịnh và Vỹ Trí cẩn thận hỏi từng người đã có mặt ngày hôm đó.
Có lẽ do cô là phụ nữ, lại có thái độ biết lỗi nên họ đối với cô và Vỹ Trí cũng không còn gay gắt như ban sáng.
“Hôm đó thật may cho chúng tôi, nếu không phải Nhất Nam kêu để anh ấy lên trước kiểm tra tình hình, thì có lẽ người đang trong bệnh viện bây giờ là bọn tôi mới đúng.” Anh Bình - đồng nghiệp của Nhất Nam nói.
“Gia cảnh anh ấy rất khổ, mẹ quanh năm đau ốm, giờ lại gặp chuyện này.
Tên khốn Lục Danh còn nói là do chúng tôi tự ý tăng ca nên tự chịu, hắn đúng là máu lạnh.” Một công nhân khác bất bình lên tiếng.
Nhã Tịnh và Vỹ Trí nhìn nhau, rõ ràng trong chuyện này có vài điểm đáng ngờ.
Khi tình hình của Nhất Nam đã khá hơn, người nhà đã được phép vào thăm.
Cô lại ghé qua bệnh viện, lần này cô chỉ đi một mình.
Trái với tưởng tượng của cô, anh ấy đối diện với mọi chuyện hết sức bình thản.
“Cô là người của bên Giang Thịnh?”
“Tôi là nhân viên phòng dự án của công ty.
Hôm trước Giang tổng có ghé qua nhưng anh vẫn chưa tỉnh.
Hôm nay tôi khuyên anh ấy không nên đến vì sợ sẽ làm bác gái xúc động.” Cô giải thích.
“Không ngờ có ngày tôi lại được nhân vật lớn ghé thăm như vậy.” Miệng nói nhưng ánh mắt anh lại nhìn về khoảng không xa xăm.
“Xin lỗi anh, Nhất Nam…”
“Cô không cần xin lỗi tôi.
Là số tôi xui xẻo.
Chỉ là một tai nạn, tôi không trách các người, nhưng mẹ và em gái tôi phải làm sao đây?”
“Nhất Nam, anh yên tâm, hiện công ty đang điều tra kỹ việc này, nhất định sẽ không để anh thiệt thòi.”
“Được, tôi tin tưởng cô.”
Lúc ra cổng bệnh viện cô nhìn thấy Di Nguyệt và bà Hòa, chỉ có mấy ngày mà trông thần sắc hai người vô cùng tiều tụy.
Tại phòng của Giang tổng.Trợ lý Lâm đang báo cáo tình hình:
“Theo thông tin tôi điều tra được, để dành mảnh đất này, Lục Danh đã giở thủ đoạn vô cùng bỉ ổi.
Đối với các hộ dân không đồng ý bán cho hắn, sẽ bị bọn giang hồ đến quấy nhiễu không yên.
Nếu vẫn không được, hắn cho người tìm cách dụ dỗ người nhà họ vào con đường bài bạc, cuối cùng phải bán đất gán nợ.”
“Xin lỗi, là tôi đã không điều tra kỹ.” Nhã Tịnh thấp giọng.
Khi nhắm đến vùng đất này, cô cũng không nghĩ tới Lục Danh vậy mà lại đê tiện như vậy.
“Nhã Tịnh, lời xin lỗi nếu nói nhiều quá, sẽ không còn giá trị đâu, cái tôi muốn là phương án khắc phục.”
“Tôi đã biết, Giang tổng.” Nhã Tịnh đáp, tâm trạng có chút nặng nề.