Có lẽ nhờ phúc của Giang tổng mà mới đi đến phòng khám thứ ba, Nhã Tịnh đã có thu hoạch.
"Đúng là anh em khám ở đây, em có mang chứng minh thư của anh ấy không?" Chị hộ lý hỏi cô.
"Em không ạ, em không biết là cần phải có chứng minh." Cô giả vờ ngạc nhiên.
"Vậy thì chị sợ là không được rồi."
"À chị ơi, em có mang thẻ nhân viên của anh có được không ạ, chị xem giúp em với, nhà em cũng khá xa đây, mà anh ấy nói với em là cần gấp lắm ạ."
"Thôi được rồi, lần sau nhớ phải mang chứng minh đấy nhé."
"Dạ em cảm ơn nhiều ạ."
"Mà anh của em đã đi khám lại chưa?"
"Dạ vẫn chưa ạ!" Nhã Tịnh ngập ngừng.
"Em kêu anh em sớm đi khám ở bệnh viện đi nhé, được rồi, em có thể về."
Nhã Tịnh cảm ơn chị hộ lý một lần nữa, vì đây chỉ là phòng khám tư nhân nên họ không khắt khe lắm về vấn đề bảo mật thông tin bệnh nhân.
Đổi lại là bệnh viện lớn, e rằng không dễ như vậy.
Bệnh án của Nhất Nam cho thấy có một khối u trong não của anh, đã phát triển rất lớn.
Nhưng với điều kiện của phòng khám, không xác định được đây là u lành hay u ác, họ đã khuyên anh đến bệnh viện lớn để kiểm tra.
"Nhưng rõ ràng tôi đã đi hỏi tất cả các bệnh viện lớn, chẳng lẽ anh ấy đã không đi khám lại, nhưng chỉ với bệnh án này mà anh ấy mạo hiểm tính mạng thì thật vô lý, đi một vòng mọi chuyện lại quay lại xuất phát điểm sao?" Nhã Tịnh đăm chiêu.
"Thật ra cũng không hẳn là vô dụng, chẳng phải bệnh án cho thấy vấn đề của anh ta là nằm ở não sao, cô chỉ cần kiểm tra những bệnh nhân khám về bệnh này vào khung thời gian đó là sẽ ra thôi." Giang tổng hời hợt nói.
"Ý anh là anh ấy đã không dùng tên thật để đi khám?"
"Nhưng mà Giang tổng, ở bệnh viện lớn mấy "trò mèo" của tôi không thể áp dụng được, huống hồ tôi còn không biết tên anh ấy dùng là gì." Cô rầu rĩ đáp, với vị trí hiện tại của cô, tiếp cận những thông tin này là không thể.
"Cô không thể, nhưng tôi có thể" Giang tổng tự tin đáp.
Sau đó, anh không thèm để ý đến ánh mắt ngạc nhiên của cô, trực tiếp gọi điện thoại.
Người ở đầu dây bên kia là chị Lý, Giám đốc bệnh viện tỉnh Phúc Giang.
"Cậu muốn tôi giúp cậu tìm thông tin bệnh nhân đã khám bệnh u não, đừng nói với tôi là liên quan đến sự cố công trình gần đây đấy nhé?"
"Đúng vậy, tôi cần chị giúp vì nghi ngờ anh ta đã dùng thông tin giả, mà làm được điều này chắc chắn phải có người bên trong bệnh viện hỗ trợ anh ta."
"Được, Cẩn Ngôn, tôi lập tức điều tra.
Nếu chuyện này là thật, sai phạm có liên quan đến người của tôi, tôi nhất định sẽ làm rõ và cho cậu câu trả lời sớm nhất."
"Cảm ơn chị Lý, mong sớm nhận được tin từ chị."
"Được rồi, giờ việc của chúng ta là đợi!" Anh quay sang Nhã Tịnh nói.
Có lẽ giống như Kỳ Kỳ đã từng nói, Giang tổng thực sự đem lại cho người khác một cảm giác rất yên tâm, chỉ cần có anh ấy, mọi chuyện đều có thể giải quyết.
Chỉ sau một ngày làm việc, đã có tin tức từ chị Lý.
Trong khoảng thời gian từ ngày 14 đến ngày 16, tổng cộng có ba bệnh nhân đã khám bệnh này trong đó hai người đã được chị Lý xác định danh tính thật, còn người cuối cùng đúng là thông tin giả, và bệnh nhân này là của bác sĩ Ngô.
"Cẩn Ngôn, tôi đã làm việc với bác sĩ Ngô, đúng là anh ta đã che giấu cho Nhất Nam.
Nhưng nếu cậu muốn gặp anh ta để rõ hơn thông tin chi tiết.
Tôi sẽ sắp xếp." Đầu dây bên kia là chị Lý.
"Được, cảm ơn chị.
Nếu tiện, chiều nay tôi muốn gặp anh ta."
"Còn nữa chị Lý, chuyện điều tra lần này tạm thời mong chị giữ bí mật giúp tôi."
Rất nhanh đã tới thời gian hẹn, Giang Cẩn Ngôn và Nhã Tịnh đã có mặt ở văn phòng bác sĩ Ngô.
Anh ấy chỉ khoảng hơn bốn mươi, gương mặt phúc hậu ẩn sau cặp kính cận, không giống người có thể mua chuộc bằng tiền.
Chưa đợi họ mở lời, bác sĩ Ngô đã chủ động lên tiếng:
"Giám đốc Lý đã nói hai người sẽ đến, nói thật tôi cảm thấy rất xấu hổ vì hành động của mình.
Là một bác sĩ nhưng tôi đã gian dối, rõ ràng biết rõ sự thật nhưng lại chọn cách im lặng che giấu." Anh ấy xúc động nói.
"Thật ra thời gian gần đây tôi đã đấu tranh tâm lý rất nhiều.
Lần đầu khi đến khám, Nhất Nam nói với tôi anh ấy muốn giấu mẹ và em gái bệnh tình của mình nên năn nỉ cho anh ấy sử dụng hồ sơ giả.
Tôi cũng không nghi ngờ gì mà đồng ý."
"Kết quả khám của anh ấy là khối u ác tính, chuẩn đoán Nhất Nam chỉ có thể sống thêm không quá sáu tháng.
Khi mới biết tin anh ấy đã rất suy sụp."
"Sau đó tôi nghe tin anh ấy bị tai nạn lao động, là lỗi do tắc trách của phía công trình.
Tôi đã nghi ngờ.
Nhưng tôi lại không dám lên tiếng, vì tôi biết anh ấy đã đánh đổi rất lớn, tôi không nhẫn tâm vạch trần anh ấy."
"Giờ mọi người đã biết sự thật, tôi không dám xin tha thứ, tôi sẽ chịu hoàn toàn trách nhiệm với sai phạm của mình.
Nhưng xin hai vị, hãy hiểu cho Nhất Nam, anh ấy đã quá tuyệt vọng nên mới hồ đồ như vậy." Những lời cuối cùng bác sĩ Ngô nói với chất giọng nghẹn ngào.
Giang Cẩn Ngôn từ đầu đến cuối vẫn giữ im lặng, kể cả trước lời cầu xin của bác sĩ Ngô.
Nhã Tịnh thấy anh trầm mặc, cũng không dám lên tiếng.
Cô lại càng không thể an ủi bác sĩ Ngô, bởi điều anh ấy tha thiết cầu xin, cô biết mình không thể đáp ứng được.
Như vậy họ đã tìm ra được động cơ của Nhất Nam, nhưng hiện tại vẫn chưa có đủ bằng chứng chứng minh việc xảy ra là do anh ấy làm, họ chỉ mới đi được nửa chặng đường.
Bên phía trợ lý Lâm cũng có tin tức mới, lúc cô nghe được chuyện này là khi ba người bọn họ dùng cơm tối tại khách sạn.
Hơn phân nữa các hộ dân trong khu vực dự án Lãm Nguyệt là tự nguyện đồng ý bán đất cho anh ta, phần còn lại vì nhiều lý do mà từ chối, nhưng phần đa số là không thỏa thuận được mức giá.
Lục Danh muốn đất, nhưng lại không muốn nâng mức giá lên nên đã thuê giang hồ đến quấy nhiễu bọn họ.
Sợ phiền phức nên cuối cùng họ cũng quyết định bán cho hắn, tuy có tức giận với hành vi của hắn nhưng bọn họ cũng không quá phẫn nộ.
Duy chỉ có hai gia đình là vẫn kiên quyết không bán.
Gia đình đầu tiên là một cặp vợ chồng già, họ đã sống ở đó gần cả đời người, có rất nhiều kỷ niệm nên lưu luyến không muốn rời đi.
Họ đã nghĩ Lục Danh quấy rối một thời gian sẽ từ bỏ, nhưng họ đã đánh giá thấp hắn.
Hắn cho đám người lưu manh động tay động chân với bác trai, sức khỏe ông ấy không tốt, cộng thêm quá mức tức giận đã lên cơn đột quỵ, hiện giờ vẫn chưa tỉnh.
Bác gái thưa kiện hắn nhưng không đủ bằng chứng người là do hắn sai bảo, đám lưu manh kia cũng chỉ bị tạm giam một thời gian rồi được thả, lo lỗi không cố ý gây thương tích, có lẽ Lục Danh cũng can thiệp vào việc này.
Kinh tế hai vợ chồng họ cũng không khá giả gì, cuối cùng bác gác cũng gạt nước mắt bán căn nhà cho hắn để lấy tiền chữa trị cho bác trai.
Hộ dân thứ hai là gia đình của một cô chú ở độ tuổi trung niên, họ không muốn bán đất là vì đó lời căn dặn trước khi mất của bố mẹ, đây vốn là đất hương hỏa của gia đình truyền qua nhiều đời.
Lục Danh không thuyết phục được họ, liền đánh chủ ý lên đứa con trai năm nay tròn 18 của cô chú.
Đứa nhỏ tính vốn đã ham chơi, nay có người hứa hẹn cho vay mượn tiền, lại bày cho cách ăn tiền ở song bạc thì hết sức tin tưởng.
Thời gian đầu thắng được số tiền nhỏ nên hào hứng, về sau tiền cược ngày càng nhiều lại bị khích tướng, thằng bé bị lừa ký giấy vay tiền của bên sòng bạc, đến khi số tiền lên đến con số vài tỷ thì mới chạy về cầu xin bố mẹ trả giúp.
Cô chú cũng không nỡ nhìn đứa con duy nhất bị bọn chúng hành hạ, đành phải bán đất trả nợ thay.
Nhưng Lục Danh khốn nạn ở chỗ, hắn vậy mà ép giá ban đầu xuống chỉ còn hơn phân nữa.
Tuy không có bằng chứng, nhưng dân xung quanh đây đều biết rõ là hắn làm, nên họ bức xúc thay cho mấy người bọn họ.
Giờ nhìn thấy Giang Thịnh đầu tư lớn cho dự án lần này, cho rằng bọn họ cùng một giuộc với hắn mới sinh ra căm ghét.
"Lục Danh, hắn thật vô sỉ!" Nhã Tịnh không kiềm chế được mắng.
"Giang tổng, chúng ta có nên cho hắn một bài học?" Những ngày qua điều tra hành vi của hắn khiến Lâm Tĩnh vô cùng bất bình.
"Không được hấp tấp, hiện tại chúng ta vẫn chưa thể hành động.
Cậu trước mắt ghé qua bệnh viện chỗ hai bác thăm hỏi, thu thập thêm một số thông tin, đồng thời tìm hiểu về vụ kiện lần trước xem có thể lật lại bản án được không? Nhưng nhớ, tuyệt đối làm trong âm thầm và không được để cảm xúc lấn át."
"Tôi đã rõ, Giang tổng.
Vậy bên phía hai người có gì mới không?"
"Nhất Nam bị u não ác tính, chỉ sống được không quá sáu tháng nữa.
Nhờ mối quan hệ thân quen với một người bạn trong bệnh viện, anh ta đã lén dùng thông tin giả để đi khám.
Như vậy càng chứng tỏ, anh ấy đã sớm có kế hoạch cho chuyện lần này." Nhã Tịnh trả lời anh.
"Vậy người nhà của anh ta có biết không?" Trợ lý Lâm hỏi.
"Tôi nghĩ là không, hôm gặp họ ở bệnh viện, họ rất suy sụp, cho thấy họ chỉ mới buồn gần đây vì tai nạn." Nhã Tịnh buồn bã đáp.
Nghĩ tới bà Hòa và Di Nguyệt, lòng cô đầy chua xót, không biết họ sẽ tiếp nhận chuyện này như thế nào.
"Anh ta không thể làm được việc này một mình, nhưng ai hỗ trợ cho anh ta ở công trường thì tôi vẫn chưa điều tra ra." Nhã Tịnh đưa ra phán đoán.
"Cô nói camera giám sát chỗ bảo vệ bị hư?" Giang tổng suy tư.
Nhã Tịnh nghe anh nói, chợt nghĩ ra vấn đề liền đáp.
"Tôi lập tức đi điều tra mối quan hệ giữa Nhất Nam và nhân viên bảo vệ." Cô đứng phắt dậy.
Nhìn thấy hành động của cô, Giang Cẩn Ngôn chỉ ngước nhìn một giây, sau đó cất giọng nhàn nhạt:
"Ăn cơm!"
Nhã Tịnh thấy mình lại quá khích rồi, huống chi giờ cũng đã tối không thể đi được, cô lại chậm rãi ngồi xuống lặng lẽ tiếp tục ăn cơm, mặt có hơi đỏ.
Lâm Tĩnh thấy một màn này, chỉ cười thầm trong bụng.
Giang tổng dạo này thật biết quan tâm người khác, trước đây cũng không thấy quan tâm anh như vậy.