Dường như bên ngoài có mưa, lúc tổng giám đốc về đến thì cả người và đôi mắt đều ướt đẫm y như một chú thú cưng đáng thương bị ướt nhẹp.
Hoạ sĩ trìu mến nhìn anh, sau đó tổng giám lập tức phe phẩy mái tóc ẩm ướt của mình rồi liếc mắt đưa tình với cậu, "Thế nào Bảo Bảo, lúc nãy em gọi cho anh bảo gì đó, anh phạm lỗi gì à?"
"Không có việc gì lớn." Hoạ sĩ đưa khăn lông cho anh nhưng tổng giám đốc không nhận mà duỗi đầu đến trước mặt cậu.
Hoạ sĩ vừa giúp anh vừa hỏi, "Chỉ là trước đó em không biết show này do nhà anh sản xuất, vậy việc mời em làm khách quý đã được lên kế hoạch sẵn rồi ư?"
Tổng giám đốc bị hỏi đến choáng váng, hoạ sĩ vui vẻ giải thích về chuyện sữa bột cho anh.
Hai người đi đến ngày hôm nay, chẳng có gì phải buồn nếu chuyện đó là cố ý đi chăng nữa, cậu chỉ tò mò mà thôi.
Có điều chuyện này quá trùng hợp, tổng giám đốc cho rằng cậu giận rồi.
Hoạ sĩ tức giận thì anh sẽ căng thẳng, mà mỗi lần như thế sẽ cà lăm, giống như có tật giật mình, "Anh không biết thật đó."
"Có...!Có lẽ ông nội muốn bọn họ quan tâm anh nhiều hơn nên mới đầu tư nhiều tiền một chút, còn bên chương trình cũng lễ phép điền tên vào thôi, ngày mai anh sẽ gọi hỏi ông."
Hoạ sĩ không nói gì.
Thế là tổng giám đốc càng thêm lo lắng, anh cũng nói nhiều hơn, "Anh biết...!Biết em sợ niềm yêu thích của anh chỉ là nhất thời, cưa đổ em là bỏ ngay.
Cho nên em vẫn chưa thể hoàn toàn tin tưởng anh, nhưng những gì anh nói là sự thật!"
Trong lúc hoảng hốt, anh đã nói một câu rất chân thành, "Nếu trước khi ghi hình đã biết em, thì đừng hòng anh chịu đựng đến khi chương trình quay xong.
Em tuyệt vời thế, chắc chắn ngày nào anh cũng sẽ đến tỏ tình."
Hoạ sĩ vẫn im lặng, tổng giám đốc bực bội vò đầu bứt tóc, anh cũng không biết nên nói gì tiếp nữa.
Không bao lâu sau, hoạ sĩ đột nhiên ngẩng đầu, thản nhiên ân cần thăm hỏi, "Làm không?"
"Làm...!gì?"
"Tiếng mưa rơi ngoài kia hay quá." Lâu lâu hoạ sĩ sẽ nói vài câu sến súa, tổng giám đốc đã quen rồi.
Lúc anh đang định hùa theo lại nghe được câu nói tiếp theo của cậu, "Tiếng em gọi tên anh trên giường cũng sẽ hay như thế đó."
Không sao, cậu chỉ phụ trách trêu người ta, còn tóc dài sẽ che khuất đi đôi tai đang ửng đỏ.
...
Sau mỗi tập đều có phần bỏ phiếu đoán couple nào là giả, hoạ sĩ và tổng giám đốc luôn được ít phiếu nhất nhưng không phải là không có.
Thỉnh thoảng anh sẽ lướt web trước khi ngủ, nếu thấy ai nói: [đôi này giả vcl luôn] thì sẽ giận đùng đùng mở acc clone để cãi tay đôi.
Đối với chuyện này, hoạ sĩ chỉ biết dở khóc dở cười, "Cậu ta cũng đâu nói sai, lúc ấy chúng ta đang giả vờ mà."
"Nhưng bây giờ anh thấy rất khó chịu." Tổng giám đốc đắc chí nói, "Tình cảm của chúng ta đã có tiến triển, do bọn hắn lạc hậu thôi, mà lạc hậu thì đáng bị đánh."
Hoạ sĩ nghe thế cũng cảm thấy hơi có lý.
Show chiếu đến tập ba thì cuối cùng hoạ sĩ cũng dọn đến nhà tổng giám đốc ở.
Dù sao cậu không cần đi làm, bàn vẽ nằm ở đâu thì có thể làm việc ở đó.
Cuối cùng tổng giám đốc cũng kết thúc chuỗi ngày vất vả đi đi về về nhà hoạ sĩ, nên anh sẽ dùng thể lực vào việc có ích hơn.
Từ góc nhìn thứ ba, hoạ sĩ phát hiện dù cho bản thân đang làm gì thì tổng giám đốc cũng nhìn cậu.
Chẳng trách không khán giả nào tin hai người bọn họ là giả, tình yêu đều được giấu ngay trong những hành động nhỏ nhặt và ánh mắt kia kìa.
"Cảm động à?"
Hoạ sĩ khẽ 'ừ' một tiếng, rốt cục cậu cũng thừa nhận, "Hình như anh rất yêu em nhỉ."
Chương trình càng phát sóng, ánh mắt thuần khiết kia càng trở nên nóng bỏng.
Ví dụ như, kể từ khi tổng giám đốc biết trên lưng cậu có hình xăm bươm bướm, thì lúc nào anh cũng dán mắt trên lưng cậu.
Rõ ràng cách quần áo nên chả thấy gì nhưng anh vẫn cố gắng nhìn chằm chằm vào đó.
Hoạ sĩ đều xấu hổ thay anh, "Anh chẳng biết kiềm chế tí nào."
"Không kiềm nổi." Tổng giám đốc rất thành thật đáp.
Lúc chiếu đến cảnh hôn chú bướm nhỏ, anh còn vô cùng hào hứng gửi đi mấy dòng "A a a" lẫn vào trong đống bình luận của dân mạng.
Tiếp theo đó, có mấy bình luận "Tui cũng muốn hôn" khiến anh nhíu mày, trong lòng khó chịu không thôi.
Còn hoạ sĩ thì lại gật đầu tán thành, "Không ngờ em được yêu thích thế."
Tổng giám đốc chỉ âu sầu một chút rồi lập tức bình thường trở lại.
Bọn họ có muốn hôn cũng chẳng hôn được, nhưng hiện tại anh có thể túm lấy bươm bướm vào trong tay, còn có thể để nó tung bay phấp phới.
*
QC: Sên
Ăn lẩu không?
*
HOÀN CHÍNH VĂN.