Giả Thành Thân Xong Vương Gia Tâm Cơ Mất Trí Nhớ FULL


(*) Chuỷ là chuỷ thủ, một loại dao găm nhỏ.

Hôm nay Hoàng Hạc Lâu giăng đèn kết hoa, đội xe của Tấn Vương mới vừa lên núi, ven đường liền có đầy thị nữ ra đứng đón, so sánh với yến tiệc tiễn ra chiến trận còn muốn lớn hơn rất nhiều.

Nhưng càng như thế, cảnh giác trong lòng Lý Hoài lại càng cao.

Hắn từ đầu đến cuối không thể nghĩ ra, Lý Du một người tâm tư mảnh như tơ, cẩn thận phi thường, tại sao lại phô trương lãng phí, trong lúc mấu chốt thế này đi bày yến, giao vào tay hắn một cái cớ có thể để cho phụ hoàng giáng tội, trong này nhất định có chỗ không đơn giản.

Lý Hoài vừa xuống xe ngựa, lãnh túc trên mặt liền phủ lên chút mỉm cười yếu ớt, nhìn về phía thái thú Võ Xương Sầm Ngọc đang nhanh chân đi đến đón, khẽ vuốt cằm.

Sau khi biết thành Võ Xương cất giấu các loại sự tình quái dị, hắn nhìn khuôn mặt ôn nhu như ngọc kia của Sầm Ngọc, chỉ cảm thấy người này sâu không lường được, hôm nay ngoài Lý Du, còn phải đề phòng hắn ta mới được.

"Tấn Vương điện hạ, thỉnh." Trên mặt Sầm Ngọc cũng mang theo nụ cười cung kính, đón Lý Hoài liền đi về hướng trong lâu.

Khác hơn lần trước, hôm nay tuy số quan viên lớn nhỏ đến đây ít một chút, nhưng thị nữ đứng cạnh bên hầu hạ lại nhiều hơn không chỉ gấp đôi, còn chưa lên đến tầng cao nhất, Lý Hoài liền nhìn thấy mấy Hồ Cơ ngày ấy khiêu vũ trợ hứng đã đứng bên trong hành lang nhảy múa theo nhịp trống, bên cạnh thậm chí còn có nghệ nhân gánh xiếc đang thổi hồ lô làm trò.

Mà Lý Hoài vừa đặt chân lên tầng năm, lại nhìn thấy Lý Du bưng chén rượu trong tay lên, sắc mặt đỏ ửng thưởng thức múa nhạc, không thèm chờ hắn đến đã tự mình khai yến ăn uống.

Sắc mặt hắn trầm xuống, nhưng không phải là vì thấy Lý Du lãnh đạm, mà là cảm thấy Lý Du hôm nay thực sự quá mức cổ quái, sao lại không để ý cấp bậc lễ nghĩa như thế, còn một lòng vui chơi hưởng lạc.

"Tam ca!" Lý Du hơn nửa ngày mới lưu ý đến Lý Hoài đứng im lặng hồi lâu bên trong sảnh, vội vàng đặt chén rượu xuống, tiến lên thở ra một hơi, mùi rượu nồng nặc bay thẳng vào trong mũi Lý Hoài.

Lý Hoài vô ý thức lui về phía sau môt bước, chỉ nhìn Lý Du khẽ gật đầu, liền hất vạt áo bước vào chỗ.

"A nha! Nhìn ta này! Hồ đồ quá! Làm sao tam ca người còn chưa tới, lại uống rượu trước rồi." Lý Du lúc này cũng ý thức được mình có chút không ổn, cũng không biết là thật tâm hay là giả dối, liền cúi đầu thỉnh cái không phải.

Hắn cầm chén rượu trên bàn Lý Hoài lên, tự mình rót đầy, đưa tới trước mặt hắn nói tiếp: "Tam ca chớ trách, là đệ đệ sai."
Lý Hoài đưa mắt nhìn chén rượu khảm ngà voi khắc hoa trong tay hắn, không chút hoang mang tiếp nhận, nhưng trong lòng kinh nghi vạn phần.

Chén rượu này và chén rượu hắn nhìn thấy trong mộng giống nhau như đúc.

Hắn cũng là bị rượu ngon trong chén này chuốc cho quá chén, trên đường về thành gặp mai phục, chủ quan mất mạng.

Rượu ngon mát lạnh sóng sánh trong chén phản chiếu ra đôi mắt đen nhánh của hắn, Lý Hoài chần chờ trong chốc lát mới dùng ống tay áo che mặt, ngửa đầu làm động tã một hơi uống sạch, lại lén lút đổ rượu vào trong tay áo.

Lý Du kính xong chén rượu này, lại trở về vị trí của mình, tiếp tục hăng hái nhìn ca múa trong sảnh, không có chút nào có ý cùng Lý Hoài bắt chuyện.

Lý Hoài vào chỗ liền đánh giá bố cục bày biện bên trong sảnh, lại đưa mắt lướt qua mấy cái bàn bên ngoài, nhìn thấy thân ảnh nữ quyến, trong đó có một vị là Sầm Thái thú phu nhân, không khỏi trong lòng nghi hoặc, nếu đêm nay thật sự là một cái Hồng Môn Yến, vì sao Sầm Ngọc còn đem phu nhân nhà hắn tới?.

Sầm phu nhân cùng nữ quyến phàn đàm, trong tay cũng bưng chén rượu, trên mặt hiện ra đỏ ửng, khí sắc thật tốt.

Lý Hoài chẳng qua chỉ liếc mắt nhìn, liền lại có mấy vị quan viên tiến lên mời rượu, mượn lời nói chuyện lũ lụt Võ Xương, trong lời nói tất cả đều là ý tứ lấy lòng, hắn cũng ứng phó qua loa giống như lúc nãy đuổi Lý Du đi, sau mấy lượt, liền giả bộ như tửu lượng kém, có người còn đến kính, liền phất tay từ chối.

Quan viên trong sân đều như người thành tinh, nhìn thấy Tấn Vương điện hạ trầm mặt, cũng đều không ai dám tiến lên kiếm rủi ro, tìm cớ khác cùng người bên ngoài nâng ly cạn chén.

"Tam ca hôm nay là thân thể khó chịu sao, đệ đệ nhớ kỹ, tam ca tửu lượng như biển nha." Ánh mắt Lý Du đã có chút tan rã, say khướt tiến đến bên cạnh Lý Hoài hỏi, còn quay vào trong sảnh, vẫy vẫy tay với Hồ Cơ.

Hồ Cơ kia thấy vậy cất tiếng cười khúc khích, bưng một bầu rượu bạch ngọc lên, dáng vẻ thướt tha mềm mại quỳ gối trước mặt Lý Hoài, mị nhãn như tơ nói: "Tấn Vương điện hạ nếm thử rượu nho Tây Vực đi."
Lý Hoài nghe được mùi son phấn nồng nặc truyền đến từ người Hồ Cơ kia, không khỏi nghiêng người tránh một chút, lạnh mắt trừng nàng ta một cái, ý cự tuyệt đều viết trên mặt.

"Là nô phạm thượng." Vị Hồ Cơ này cực kỳ có mắt nhìn, vội vàng đặt chén rượu xuống, quỳ lui lại mấy bước, dập đầu rồi trở lại bên trong đội múa.

Tình cảnh này làm cho Lý Hoài lại nghĩ tới Nguyên Tư Trăn, nếu nàng đứng bên cạnh nhìn thấy, có thể ghen hay không?
Nhưng nhớ tới lần trước nàng còn hào phóng muốn mang Hồ Cơ về, trong lòng không khỏi trầm xuống.

Nàng sao có thể ghen cơ chứ? Chỉ sợ nàng ước gì có ai cuốn lấy mình, còn nàng tiêu dao tự tại ở bên ngoài.

Nghĩ đến đây, Lý Hoài cũng không biết mình còn mong đợi cái gì, nhưng cũng không kềm được nhìn thoáng qua hướng ngoài cửa sổ, chỉ bất quá đám đèn đuốc trong lâu quá chói mắt, nhìn không rõ trên con đường núi đen nhánh bên ngoài Hoàng Hạc Lâu có ai chạy tới hay không.

Lý Du nhìn thấy cử động này của hắn, liền nói: "Trong lâu quá mức ầm ĩ, tam ca có muốn đến trên hành lang nhìn ngắm cảnh đêm một chút không?"
"Hiếm khi Ngũ đệ có nhã hứng này." Lý Hoài đã sớm không muốn ở chỗ này, không đợi Lý Du nói thêm câu tiếp theo, liền đứng dậy đi ra hành lang bên ngoài.

Hắn vừa mới đặt chân lên hành lang bên ngoài, gió sông ôm lấy khí lạnh của ban đêm liền ập vào mặt, thổi ống tay áo của hắn đến tung bay, trên mặt càng dính vào từng tia từng tia lạnh buốt, đúng là trời đang đổ mưa nhỏ.

Lý Du đứng ở bên trái hắn, dường như bị gió mát thổi tan cơn say chếnh choáng, một mạt đỏ ửng trên mặt cũng nhạt xuống, thần sắc không còn ngả ngớn như mới vừa rồi.

"Cái thành Võ Xương này, tuy phồn hoa thì kém xa Trường An, nhưng cũng có một phong vị khác." Lý Du nhìn về phía thành Võ Xương ở xa xa, cảm thán nói, lúc này còn chưa đến giờ giới nghiêm ban đêm, trong thành đèn đuốc sáng trưng, nổi bật lên giữa màn đêm như dải ngân hà trên trời.

Lý Hoài nhàn nhạt nhìn hắn một cái, khóe miệng cười nhẹ: "Đáng tiếc bên ngoài lớp phồn hoa này đang đón lấy hoạ lũ lụt."
"Thiên tai nhân họa, chúng ta cho dù là hoàng tử, cũng không có biện pháp gì." Lý Du thở dài, trên mặt mang tia thương xót, nhìn thẳng vào mắt Lý Hoài nói: "Chỉ có thể tận hết khả năng, cứu tế bách tính gặp tai hoạ, tu sửa đê đập, trùng kiến gia viên."
"Không biết Ngũ đệ đối với chuyện điềm dữ, thấy thế nào?" Lý Hoài không tránh ánh mắt của hắn, hỏi ngược lại.

Điềm dữ giáng thế, thường xuyên bị giải là trách phạt của thiên đạo với hoàng gia, mà lần này điềm dữ còn xuất hiện trên người Lý Thanh, huống hồ chuyện vỡ đê lại không thoát khỏi liên quan đến Lý Du, hắn cũng thật muốn xem xem Lý Du sẽ đáp lại ra sao.

Sắc mặt Lý Du không có chút nào bối rối, chỉ hơi nghi hoặc, giật giật khóe miệng, nói: "Tam ca nói cái gì vậy? Điềm dữ? Lần này thiên tượng lũ lụt là hữu phượng lai nghi, còn cắt mất long mạch của Hoàng Lăng, là điềm lành đó!"
Lý Hoài cúi đầu cười một tiếng, thầm nghĩ da mặt Lý Du vẫn dày trước sau như một, chỉ nói khẽ: "Là ta nhớ lầm."
Nhưng khi hắn ngẩng đầu lên, đã thấy Mạnh Du hướng về phía mình làm một dấu tay với bên cửa sổ, vậy chính là nói, đường về thành quả nhiên phát hiện phục binh.

Đến lúc này, Lý Hoài cũng không thể không tin tưởng chuyện hắn nhìn thấy trong mộng, hắn nhìn vị bào đệ cùng cha khác mẹ này, trong mắt chợt loé lên tàn nhẫn, đã đệ đệ có tâm này, hắn há có thể ngồi yên chờ chết.

"Ngũ đệ, sau khi đến thành Võ Xương, tửu lượng của ngươi ngược lại là tăng lên không ít." Lý Hoài thần sắc thản nhiên nói, tay trái lại không tự giác nắm lại ở sau lưng.

Lý Du nhìn thoáng qua thị nữ đang đứng trong sảnh, thị nữ kia liền bưng khay rượu đi đến, hắn bất đắc dĩ cười cười, có ý riêng mà liếc nhìn Lý Hoài, bất đắc dĩ nói: "Mượn rượu tiêu sầu thôi."
"Chuyện chẩn tai là đại sự nặng nề, xác thực nên sầu." Lý Hoài nhàn nhạt tiếp.

Lý Du uống cạn một chén rượu vào bụng, ánh mắt lại hơi mê ly, hắn nghe lời này, khẽ cười một tiếng, "Tam ca đến thay ta phân ưu, vô cùng cảm kích."
Bốn chữ vô cùng cảm kích được hắn nhấn mạnh lại chậm rãi, Lý Du nhìn về phía dòng sông chảy xuôi ở xa xa, ý tứ sâu xa nói tiếp: "Có đôi khi thật ao ước được như tam ca, có thể được phụ hoàng thưởng thức, lại có Tần Quốc Công hết sức giúp đỡ, rất nhiều chuyện đệ đệ càng làm càng thêm khó, tam ca lại thuận buồm xuôi gió vượt qua."
Lý Hoài nhìn thần sắc hắn có chút không đúng, lời này cũng không tiện nói tiếp, chỉ ngắn ngủi nói một câu: "Ngươi say rồi."
"Không có say." Lý Du giật giật khóe miệng, trong mắt đang có hào quang kỳ dị nhảy nhót, "Ngươi nói xem, nếu ta có thể được sinh ra với gia thế như tam ca, có mẫu thân như Lữ Quý Phi, cũng không có một bào đệ chỉ toàn kéo chân sau, vậy vị trí Đông cung kia, phải chăng giống như lấy đồ trong túi."
Lý Hoài có chút nhíu mày, lúc này mẫu thân cùng bào đệ của Lý Du đều bị nhốt vào thiên lao, còn liên lụy Lý Du đang chật vật lấy công chuộc tội không còn được tín nhiệm, hắn có thể có oán giận này cũng là rất bình thường, nhưng nói ra điều đó trước mặt Lý Hoài, thật không phải là cử chỉ sáng suốt.

Không biết hắn say rượu đến váng đầu, hay là có mưu đồ gì khác, Lý Hoài chỉ lạnh lùng nhìn hắn không đáp lời.

"Không thú vị gì cả." Lý Du thấy hắn thật lâu không đáp lời, nghiêng mặt qua ợ rượu một cái, lại bưng một ly rượu khác qua, hỏi hắn: "Huynh đệ chúng ta, lại uống một chén?"
Lý Hoài lần này lại nhận lấy, mặt không đổi sắc bưng rượu, vốn dĩ còn định rót vào trong tay áo, lại thấy Lý Du không chút do dự uống một hơi cạn sạch, thần thái tiêu điều, còn mang theo mấy phần quyết tuyệt.

Chẳng biết tại sao, Lý Hoài nhìn cái chén rượu ngon này, cũng ngửa đầu uống hết, khi rượu trong chén cạn sạch, hai người nhìn nhau cười một tiếng, cùng nhau đặt chén rượu vào trong khay tỳ nữ bưng trên tay.

Ai ngờ tỳ nữ kia run tay một cái, mà ngay cả cái khay rượu kia cũng đổ ập xuống trên mặt đất, khăn nhung đắp trên khay rơi xuống, một cây chủy thủ lóe ra ánh sáng lạnh lẽo xuất hiện trong tầm mắt hai người.

Lý Hoài chấn động trong lòng, chẳng lẽ Lý Du thật sự muốn động thủ ở chỗ này?
Hắn ngước mắt nhanh chóng nhìn Lý Du, đã thấy trong mắt của hắn ta cũng hiện lên chấn kinh trong chớp mắt, nhưng lại nhanh chóng bị vẻ ngoan tuyệt che giấu.

Lý Hoài theo trực giác cảm thấy không đúng, nhưng đúng khi hắn đang do dự, Lý Du đã đưa tay cầm lấy chủy thủ, không chút lưu tình đâm thẳng Lý Hoài.

Cũng may Lý Hoài thuở nhỏ tập võ, trong quân đội đã dưỡng thành tốc độ phản ứng cực nhanh, lần này khó khăn lắm mới tránh thoát được, người lại xoay về hướng lan can, nửa người đã nhô ra khỏi lầu.

Khi hắn muốn mượn sức eo đứng dậy, Lý Du lại tấn công tới, chủy thủ đâm thẳng vào hông hắn.

Lý Hoài đưa tay chặn lại, chủy thủ liền đâm thật sâu vào trong khuỷu tay, thừa dịp Lý Du rút chuỷ thuỷ ra, một cái tay khác của Lý Hoài liền dùng sức chế trụ cổ tay của hắn, muốn đẩy người về sau.

Lý Du lúc này cả người đã ép lên trên thân Lý Hoài, cắn chặt răng phát lực, đúng là muốn đẩy hắn xuống dưới lâu.

Mặt hai người dán lại rất gần, Lý Hoài thậm chí còn có thể nhìn thấy tơ máu trong đáy mắt hắn ta, chủy thủ trên cánh tay càng đâm càng sâu, đau đớn kích thích Lý Hoài, ngay lúc nghìn cân treo sợi tóc hắn sắp bị đẩy ra khỏi lâu, Lý Hoài mạnh mẽ dùng sức, uốn gối chấn vào eo Lý Du một cái, đẩy người ra khỏi trên người mình.

Bởi vì say rượu có chút hoảng hốt, Lý Du lần này không đứng vững, trời mưa làm lan can ướt có chút trượt, đợi khi Lý Hoài bóp lấy cánh tay bản thân đang rỉ máu xoay người đi, Lý Du lại chênh vênh mất trọng tâm, hai chân trượt khỏi lan can sau lưng, cắm đầu rơi xuống mặt đất.

Biến cố này chẳng qua xảy ra trong chớp mắt, chờ khi Mạnh Du đứng bên cửa sổ xông lại, toàn thân Lý Du đã từ tầng năm thẳng tắp rơi xuống.

Cho dù trong lâu đầy tiếng nhạc ầm ĩ, cũng có thể nghe được một tiếng vang trầm khi thân thể Lý Du chạm đất.

Lý Hoài nhìn bóng đen dưới lầu không nhúc nhích, phảng phất như biểu tình dữ tợn của Lý Du vẫn còn ngay trước mắt.

Hắn làm sao còn thời gian thất thần sững sờ, việc đã đến nước này, chỉ có thể nhanh chóng đè xuống bối rối trong lòng, không chút do dự ấn thanh chuỷ thủ cắm trên cánh tay càng sâu.

"Shm ——" Lý Hoài hít một hơi khí lạnh, ý tứ sâu xa đưa mắt nhìn Mạnh Du.

Mạnh Du lập tức ngầm hiểu, khi những người khác còn đến chưa kịp chạy tới, lập tức la lớn: "Có thích khách! Vương Gia gặp chuyện!"
Trong lúc nhất thời, bên trong Hoàng Hạc Lâu loạn thành một bầy, tiếng bước chân bối rối xen lẫn tiếng nữ tử kêu lên sợ hãi, Sầm Ngọc sắc mặt trắng bệch vọt tới trước mặt Lý Hoài hỏi: "Vương Gia bị thương rồi!"
Mạnh Du che chở Lý Hoài không để hắn đến gần, Sầm Ngọc lui ra phía sau một bước, sai người kêu thái y lên, lại nhìn thoáng qua phía dưới lầu, hoảng sợ nói: "Thục Vương điện hạ!"
Lý Hoài ngồi dựa vào trên lan can, cẩn thận quan sát thần sắc bối rối của đám người, thị nữ bưng khay kia đã không còn thân ảnh, mà Sầm Ngọc trước mắt, mới rồi vậy mà hỏi cũng không hỏi liền nhìn xuống dưới lầu, rõ ràng sớm biết Lý Du té lầu, chắc hẳn nãy giờ đã một mực lưu ý động tĩnh của hai người bọn họ bên này, hiện nay còn không biết làm bộ kinh ngạc cái gì..


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui