Biết được hết thảy điều này, Diệp Phàm không có nói nhiều, xoa xoa đầu nó. Tiểu tử này bản tính thiện lương như một tờ giấy trắng. Lúc trước, nó chỉ có một tiểu thạch phật làm bạn, một mình phun nạp ánh trăng, căn bản không tiếp xúc nhiều với nhân loại. Sau khi nó được Diệp Phàm dẫn rời đi Tàng khu, vẫn nghĩ mọi người đều như hắn mà không biết lòng người hiểm ác, vẫn dùng tấm lòng thiện lương đối đãi mọi người.
Đến lúc này, nó vẫn còn rất mơ hồ, khó hiểu hỏi Diệp Phàm vì sao người kia lại đối xử với nó như vậy, rốt cuộc nó làm sai điều gì?
- Ngươi không làm sai gì cả, chỉ là lòng người rất phức tạp, về sau ngươi sẽ dần hiểu rõ.
- Ồ!
Tiểu Tùng ồ một tiếng, chớp chớp đôi mắt to, trong lòng tràn ngập khó hiểu, đầy vẻ mê mang.
Diệp Phàm quyết định về sau mang nó đi kinh lịch thiên hạ, chỉ như vậy nó mới hiểu đời hơn.
Tiểu Tùng tắm rửa sạch sẽ, uống vào một ít Thần Tuyền, rốt cục khôi phục, lại trở nên hoạt bát, linh động, lột một đĩa hạt thông, cẩn thận đưa cho Diệp Phàm.
Diệp Phàm vui lòng nhận lấy, đưa cho nó một gốc Ngọc Xà Lan, tinh khí tràn ngập bốn phía, mùi hương thơm ngát. Ngày đó, hắn cùng Bàng Bác rời đi, tiêu phí một lượng Nguyên lớn thu mua, mang về rất nhiều linh dược.
Đôi mắt Tiểu Tùng mở lớn, vui vẻ ôm vào lòng ngực, lập tức quên hết thương thế, thật dễ dàng thỏa mãn.
Diệp Phàm không cần nghĩ cũng có thể đoán được, người kia hơn phân nửa có liên quan tới buổi bán đấu giá Ngọc Tịnh Bình, cũng chỉ có nó mới có thể đưa tu sĩ tới cửa. Quả nhiên, hắn rất nhanh đã thu được một manh mối. Đó là một người trẻ tuổi yêu dị, từng thành công đấu giá ba lượt. Phòng đấu giá cũng lưu lại tư liệu cụ thể về hắn. Sau khi đưa bức ảnh chụp hắn về cho Tiểu Tùng xem, nó cũng xác nhận chính hắn ta đã hạ độc thủ với nó.
- Đã rời khỏi thành thị B…Ngươi dù chạy tới chân trời góc bể cũng vô dụng! Diệp Phàm nhẹ giọng tự nhủ. Một ngày này hắn một đường Nam hạ, đi tới Giang Tây Cửu Giang.
Đây là một mảnh biệt thự, cách Lư Sơn không xa, sơn thủy hữu tình, phong cảnh tú lệ. Người bình thường tuyệt đối không chịu nổi giá cả nơi này, bất cứ căn nào cũng giá cao tận trời.
Diệp Phàm đứng xa xa bình tĩnh xem xét, lộ ra dị sắc. Hắn không chỉ là tu sĩ mà còn tinh thông Nguyên Thuật, vô cùng tinh tường sơn xuyên địa mạch.
Địa phương này như ẩn chưa long khi, tiếp dẫn một đạo tinh khí bốc lên từ tử long mạch của Lư Sơn ở xa xa. Ở thời đại mạt pháp này nó rất quan trọng, có thể trợ giúp tu luyện.
Hơn nữa, sau khi nhìn kỹ dị trạng, phiến khu biệt thự này được xây dựng cũng ẩn chứa huyền cơ. Hắn nếu không đoán lầm thì cả khu này như thuộc về một gia tộc.
Có lẽ với bên ngoài, các chủ hộ đều là độc lập, dòng họ khác nhau, nhìn không ra điểm gì đặc biệt nhưng hắn nhận ra đây là như là một bộ tộc sống quây quần bên nhau.
- Có một lũ yêu khí thật nhạt…
Diệp Phàm tự nhủ rồi sau đó đi nhanh tới.
Tiểu Tùng gãi đầu, tò mò đánh giá khu biệt thự này. Nó chỉ cảm thấy cảnh sắc nơi này rất đẹp, y sơn bàng thủy, có thể thấy tinh khí thiên địa đang lưu động.
Diệp Phàm tiến một bước liền tiêu thất, đi vào sâu trong khu biệt thự, dừng chân trước một căn biệt thự có yêu khí nặng nhất. Đây là nơi ngắm cảnh tốt nhất, hơn nữa đạo tử long trong lòng đất là nồng đậm nhất.
- Chủ nhân nơi này ra đây gặp cái!
Lời nói của hắn lập tức kinh động cả phiến khu biệt thự. Với thần thức cường đại của hắn rõ ràng cảm ứng được ít nhất có mấy chục đôi mắt đang nhìn quét tới âm thầm quan sát.
Mà khi biệt thự chính giữa này lập tức có người đi ra. Đây là một lão già, sắc mặt hồng nhuận như trẻ con, tóc bạc trắng như tuyết, khí sắc rất tốt, tinh thần thoải mái.
Thần sắc Diệp Phàm không đổi. Đây tuyệt đối là một người có đạo hạnh, tu vi ở Bí Cảnh Luân Hải, tiểu cảnh giới thứ ba Thần Kiều.
- Vị tiểu ca ngươi có việc gì?
Hắn mỉm cười hỏi.
- Ngươi ta đều là tu sĩ, không cần lấp la lấp liếm. Ta nếu đã tìm tới được thì hết thảy hư ngôn đều vô dụng!
Diệp Phàm nói.
Thần sắc lão nhân này lập tức trở nên trang nghiêm, còn làm ra một thủ thế mời hắn vào nhà. Hắn còn thật sự nhìn thoáng qua con sóc nhỏ màu tím trên vai Diệp Phàm.
Thần sắc Diệp Phàm bình tĩnh, cất bước đi vào.
Thiên Nhãn của hắn có thể nhìn rõ căn nguyên lão già, trong cơ thể còn lưu động vài tia yêu huyết, không phải rất tinh thuần. Một mạch này có thể là hậu duệ của Yêu tộc thượng cổ.
Sau khi tiến vào đại sảnh, lão nhân mời Diệp Phàm ngồi xuống, cho người mang trà bánh lên, ngôn ngữ rất khách khí hỏi hắn vì sao lại tới.
- Ta nghĩ ngươi hắn đã biết vì sao ta lại đăng môn bái phỏng. Để tên trẻ tuổi kia xuất hiện đi, không cần nhiều lời.
Diệp Phàm phẩm trà, thản nhiên nói.
- Đạo hữu bớt giận, bình tĩnh chớ gấp!
Lão nhân thấy Diệp Phàm tới không có thiện ý, cường thế như vậy cho nên vội vàng hiện ra vẻ tươi cười.
Người trẻ tuổi mà Diệp Phàm đang nói tới là đứa cháu không nên thân của hắn, làm việc lỗ mãng, nhạ phải đại họa này. Bọn họ đã biết chuyện, nguyện ý bồi thường, mong Diệp Phàm giơ cao đánh khẽ.
- Nói thật dễ nghe! Làm việc lỗ mãng sao? Vô duyên vô cơ thi triển độc thủ, muốn lấy đi tính mạng Tiểu Tùng, loại tâm tính này lưu lại làm gì? Để hắn ra gặp ta đi!
Diệp Phàm bình tĩnh nói.
Tiểu Tùng rất kinh ngạc, ở trong phòng nhìn trước nhìn sau, vẻ mặt ngây thơ.
Lão già lập tức lộ ra vẻ khó xử nói:
- Mong đạo hữu tha thứ, là chúng ta không đúng, nhưng còn mong bao dung, điều gì cũng có thể thương lượng!
- Ta chỉ muốn hỏi một lần nữa, các ngươi rốt cục có cho hắn ra đây hay không?Chẳng lẽ chờ ta động thủ?
Diệp Phàm nhấp một ngụm trà, sau đó buông chén ra, thần sắc có chút lạnh xuống.
- Đứa cháu ra vừa thấy con linh thú này, có chút tò mò cho nên mới ra tay thu phục! Hắn cũng không đả thương người, đây cũng chỉ là một con thú sủng mà thôi, đạo hữu đâu cần chuyện bé xé ra to!
Lão già có chút không hài lòng.
- Ngươi đang nói Tiểu Tùng sao?Theo ý ta, rất nhiều người còn không có nhân tính như nó. Ta thật có chút tò mò, đứa cháu ngươi dùng thứ gì khiến Tiểu Tùng bị thương. Bằng không hắn còn chưa đủ tư cách để ta gặp mặt!
Diệp Phàm cười lạnh.
- Ngươi…Không khỏi quá mức hùng hổ dọa người đó!
Lão già trầm mặt, sau đó, hắn xoát một tiếng, lấy ra một quả thần trùy, u quang dày đặc, có một loại vô cùng cổ xưa.
- Pháp bảo cấp Giáo chủ!
Diệp Phàm kinh dị. Ở thời đại mạt pháp này không ngờ gặp được vũ khí cường đại như vậy, đúng là hiếm thấy.
Rất nhanh, hắn liền hiểu được, ở thời thượng cổ, địa cầu có vô số giáo phái, cao thủ nhiều như mây, tất nhiên cũng sinh ra không ít địa năng, có vũ khí bọn họ lưu lại cũng là điều bình thường.
- Chính là binh khí này!
Lão già nói, hiển nhiên hắn đưa ra vũ khí này cũng có dụng ý uy hiếp.
Tiểu Tùng vừa nhìn u quang từ thần trùy lóe ra, thân mình lập tức run lên, hiển nhiên nhớ lại tao ngộ hôm đó. Diệp Phàm nhẹ nhàng xoa xoa đầu nó, rồi nói:
- Ta lấy nó để ngươi luyện thành một thanh tiểu đao, về sau, cho người dùng như một móng tay đi.
Lão già kia lập tức biến sắc:
- Người trẻ tuổi không khỏi không biết trời cao đất rộng, quá mức càn rỡ đi!
Cùng lúc đó, đại môn bị đẩy vào, có một lão nhân khác tiến vào, là tu sĩ Đạo Cung Bí Cảnh, thanh âm lạnh lùng nói:
- Ngươi nói không sai. Trên đời này có một số người không thể chọc vào! Tộc của ta kế thừa từ thời thượng cổ tới nay, thủy chung không ngã, ai dám tới đây làm càn?
- Nói như vậy, các ngươi cũng có như là thế lực thượng cổ bất hủ đi?
Diệp Phàm cười cười.
- Ai, đã bao nhiêu năm không có ai dám tới nơi này giương oai. Người trẻ tuổi ngươi tuổi quá nhỏ, còn không biết, chẳng lẽ chưa từng nghe nói tới địa phương Cửu Giang này sao? Đây không phải là nơi mà ngươi có thể trêu chọc!
Lão nhân xuất hiện sau lắc đầu.
Cùng lúc đó, người trẻ tuổi kia đi ra. Đây chính là nam nhân yêu dị Diệp Phàm muốn tìm.
Thân thể Tiểu Tùng lập tức run lên, lần trước bị thương khiến nó nhớ rất kỹ, hảo tâm lấy linh dược cứu người không ngờ suýt nữa bị giết, nó vẫn chưa thể quên được.
Diệp Phàm khẽ điểm ra, người trẻ tuổi kia lập tức như bị găm vào tường. Diệp Phàm cách không nhẹ nhàng vung tay, trên mặt hắn lập tức xuất hiện năm dấu tay, truyền ra tiếng xương vỡ giòn tan.
- Ngươi…khinh người quá đáng, dám giương oai ở Cửu Giang ta sao?
Hai lão nhân kia đều biến sắc.
- Thật không? Ta đúng là không biết trời cao đất rộng, chính là muốn chọc giận các ngươi đó! Ta xem các ngươi làm được gì? Dám chọc giận ta, ta ném cả Cửu Giang đi!
- Ngươi hôm nay không đi được rồi, sẽ phải hối hận!
Hai lão nhân rống lên, kêu to để đệ tử bên ngoài đi gọi người. Hiển nhiên, bọn họ đã lường được Diệp Phà rất khó dây vào.
Một đám người vọt vào đại sảnh, đặt chân ở những vị trí khác nhau, vây quanh lấy Diệp Phàm. Tất cả bọn họ đều mặc thiết y, lóe ra ánh sáng kim loại u lãnh, cầm trong tay các loại lợi khí với thần uy đủ màu.
Ở thời đại ngày nay, nếu có người nhìn thấy trang phục như vậy khẳng định sẽ rất kinh ngạc. Hết thảy những thứ này đều rất nguyên thủy, cũng không hợp thời chút nào.
Diệp Phàm không đứng dậy, vẫn ngồi chỗ cũ, bình tĩnh nhìn bọn họ. Những bộc thiết giáp trên người bọn họ dù rất bóng loáng nhưng vẫn có dấu vết của năm tháng, khẳng định có niên đại rất xa xưa.
Năm đó, những Đại yêu hô phong hoán vũ hoặc mất đi, hoặc rời khỏi thế giới này nhưng vẫn để lại không ít cổ binh cho hậu nhân, đây đúng là một bảo tàng kinh người.
- Các ngươi thiếu chút nữa giết chết Tiểu Tùng, hiện tại còn muốn ra tay với ta sao?
Diệp Phàm bình thản hỏi.
- Ngươi quên nơi này là địa phương nào sao? Cửu Giang này không phải ai cũng có thể tới giương oai!
Lão già cảnh giới Thần Kiều cầm thần trùy với u quang dày đặc trên tay, lạnh giọng nói.
Hắn nhẹ nhàng vung tay lên, hơn mười người mặc thiết y cùng nhau chấn binh khí, từng đạo sóng gợn từ những cổ binh kia lao ra, dâng lên kiếm khí, giết tới Diệp Phàm.
Bọn họ bày ra pháp trận, những cổ bình này đều là pháp khí, dù không quá kinh thế nhưng phối hợp một chỗ lại rất có hiệu dụng, đủ giết được đối thủ cực kỳ cường đại.
Những người nơi này, cường đại nhất là lão nhân Đạo Cung Bí Cảnh kia, bọn họ tự nhiên không thể tự mình sáng tạo ra pháp trận như vậy mà tất cả đều là do tổ tiên lưu lại.
Kiếm khí phong duệ, chém nát hư không, đan thành một mảnh pháp trận chói mắt, vây lấy Diệp Phàm vào trong. Kiếm quang boong boong bổ tới nhưng lại bị hắn vẫy tay đánh nát hết, vô cùng thoải mái.