Già Thiên

Diệp Phàm đứng trên Bát Lĩnh Sơn, nhìn ra bốn phía, trong lòng thở dài. Đây không hổ là Long Sơn của Trung Quốc cổ đại, ngay cả Xích Tùng Tử thượng cổ đều chôn ở đất này.

Tám dãy núi vắt ngang, quần long bay múa, giống như muốn vượt cửu thiên, bao la hùng vĩ. Hắn cuối cùng nhìn thoáng qua rồi rời đi, không bao lâu về tới trong nhà ở thành phố B.

Cha mẹ mất đi, hắn tĩnh tâm lại, cuộc đời này theo đuổi không nhiều lắm. Tĩnh tâm suy ngẫm, tu đạo trở thành mục tiêu duy nhất của hắn.

Ngày xưa, đắc đạo thành tiên không phải là đường của hắn, vùi đầu khổ tu chẳng qua là vì vượt qua tinh không về đến bên này. Ngày nay cha mẹ đã mất, tất cả cố gắng hóa thành không.

Diệp Phàm bắt đầu cân nhắc đi đâu về đâu, cuối cùng tĩnh tâm, thành đạo là lựa chọn duy nhất. Tới nước này rồi, cuộc đời không còn theo đuổi gì khác.

Tiên – cổ kim không người có thể nói rõ, không biết là có hay không. Trường sinh cũng rất mờ mịt, đến nay cũng không có chứng minh thực tế, Đại đế thượng cổ đều đã chết. Ngày nay, điều này lại trở thành mục tiêu theo đuổi của hắn.

- Sau này, ta sẽ đạp theo dấu chân cổ nhân, một đường truy tìm, khai quật bí tân thượng cổ, mở ra đường sáng. Đắc đạo thành tiên là mục tiêu lớn nhất của cuộc đời này.

Hắn không phải một Thánh nhân hoài bão thiên hạ, cũng không muốn làm một kiêu hùng đứng trên chúng sinh. Hắn chỉ là một người có máu có thịt, không có chi hướng tinh lọc thiên hạ, cũng mất dã tâm.

Đường hắn muốn đi, mục tiêu muốn theo đuổi có lẽ rất mờ mịt, có lẽ cao không thể với tới,có lẽ căn bản không tồn tại. Nhưng hắn chỉ muốn từng bước đi tới.

Đây không phải là suy sút, cũng không phải là tự trục xuất, hôm nay chỉ là độ thân mình, nếu có người chắn đường của hắn, hắn có thể là thần cũng có thể là ma, hết thảy đều thuật theo tâm.

Diệp Phàm đọc Nam Hoa, Quan Âm Phù, duyệt Văn Thủy, tụng Động Huyền, trong đó cũng không có phương pháp tu luyện. Những bộ sách này lưu truyền đời sau,lại khiến hắn thấy được suy nghĩ của tiền nhân không đồng dạng.

Tới trình độ của hắn, sắp trảm đạo, một chân đã bước vào, cần thiết không phải phương pháp cụ thể mà là một loại dẫn dắt về cảnh giới.

Những đạo thư này truyền lại thế gian, phàm nhân đều có thể đọc,không có phương pháp chi tiết lại có phương hướng rộng mở. Có thể xem như đạo bảo, có lẽ cũng là một loại truyền thừa.

Diệp Phàm tĩnh tâm nghiên cứu duyệt đọc, thi thoảng có cảm xúc cảm nhận được bác đại tinh thâm. Thượng cổ rất nhiều chân kinh tu đạo đã không thể nhận ra, những chân nghĩa lại vẫn lưu truyền, ẩn chứa trong những bản sách này.

Mà đoạn thời gian này, Diệp Phàm cũng bắt đầu nghiêm túc dạy Tiểu Tùng không có tăng tu vi thậm chí tiến hành áp chế, khiến nó mỗi bước đều rất ổn, đạo cơ kiên cố.

Tiểu Tùng sợ lôi điện, mà đây dường như là sinh ra đã thế, bằng không lúc trước sẽ không chịu thiệt, suýt nữa bị người giết chết.

Diệp Phàm vì để nó vượt qua chướng ngại này, phi thường nghiên khắc, cố ý đưa nó lên một hòn đảo đơn độc, tự mình truyền giáo, lấy thân thử pháp.

Nguyên bản tinh không vạn dặm, trời cao trong xanh, không một đám mây. Nhưng ngay sau đó một khắc, đại dương mênh mông, sóng biển ngập trời, mây đen cuồn cuộn kéo tới.

Diệp Phàm đưa tới vạn trượng lôi điên, lấy thân chứng pháp, thân vào trong lôi đình, đối kháng loại kiếp nạn đang sợ này.

Hắn không cần như vậy. Nếu thật muốn dẫn tới điện hải có thể trời trong giáng sét, nhưng là sẽ làm người ta chú ý, gây ra phiền toái không cần thiết. Vì vậy làm ra tầng mây giống như đáy cốc.

Ầm Ầm Ầm!

Sấm rền chớp giật, mưa lớn tầm tả, cảnh tượng phi thường đáng sợ. Diệp Phàm tắm trong điện quang, tất cả ngân xà đều đan lên thân thể hắn. Tiểu Tùng ở xa xa hoảng sợ nhìn vào.

Nhưng sau đó không lâu nó bị Diệp Phàm túm vào trong Lô Hải, chân thân đối kháng ngân xà bay loạn. Điều này đối với nó mà nói là một loại giày vò, sợ hãi lớn hơn thương tổn thân thể.

Nó gào thét từng tiếng, không ngừng kêu gọi Diệp Phàm. Tuy nhiên lần này không được che chở, chỉ có thể một mình đối mặt. Đây là một loại rèn luyện tâm tình đáng sợ.

Một lần, hai lần,…mấy chục lần…hơn trăm lần.

Tiểu Tùng bị sét đánh da tróc thịt bong, nhiều lần ngất đi, trong lòng hoảng sợ. Nhưng mỗi một lần Diệp Phàm đều chỉ bình thản nói cho nó không sao cả, kêu nó đứng lên.

Chịu đủ lôi kiếp tẩy lễ, nó từ sợ hãi đến chết lặng. Vì tránh bi thương, nó không thể không bắt đầu chống lại, giãy giụa trong điện quang, dùng đạo hạnh đối kháng.

Nó chậm rãi chuyển biến, cuối cùng không còn sợ hãi, dần dần trấn định, rốt cục có thể thản nhiên đối mặt lôi kiếp, hoàn thành một lần lột xác tâm linh.

- Nhánh chúng ta không sợ nhất chính là thiên kiếp, không cần phải sợ. Ngày sau người sẽ thường gặp phải, mà mỗi một lần sẽ là một cơ hội tốt rèn luyện thân thể.

Diệp Phàm dùng thánh huyết màu vàng thanh tẩy máu thịt và xương cốt nội tạng của nó một lần, khiến thể chất nó xảy ra thay đổi rất lớn, về phần đạo hạnh và tu vi thì tuyệt không tương trợ.

Lần này tôi luyện từ đây chấm dứt, Tiểu Tùng rốt cục thở phào một hơi, tội nghiệp nhìn hắn. Diệp Phàm sờ sờ đầu nó, mang nó về thành phố B.

Ngày nay, về tới thế giới này, hắn tự nhiên sẽ không quên chuyện chín con rồng kéo quan tài. Hết thảy đều bắt đầu trên Thái Sơn, muốn xem đến tột cùng, nhìn kỹ Ngũ Sắc Tế Đàn.

NHưng hắn nghe Hứa Quỳnh nói, chuyện năm đó gây nên chấn động thật lớn, cũng không biết điều động bao nhiêu quân lực phong tỏa Thái Sơn, ước chừng hơn một năm bất luận kẻ nào cũng không được tới gần.

Lúc ấy các nơi gây áp lực, rất nhiều cơ cấu nước ngoài yêu cầu tiến vào khu Thái Sơn, muốn cùng điều tra. Mà nghe nói tín đồ đạo Hồi có mấy chục vị lão già tới, giáo hoàng Rome còn tự mình tới, mang theo một đống người.

Năm đó tuy rằng nhiều người tuyên bố ở Thái Sơn nhìn thấy chín con rồng kéo quan tài, nhưng sau lại không có một tin tức tương quan, ngay cả truyền thông nước ngoài nổi tiếng tự do ngôn luận cũng không nói một chữ.

Dân gian truyền ồn ào huyên náo, mà báo đài truyền thông lớn nhỏ lại không nói một chữ, hoàn toàn là làm ngơ, một thời gian dài cũng không có người chú ý tới.

Hứa Quỳnh là vì quan hệ với Dương Hiểu cho nên mới biết nhiều một chút. Thái Sơn đào ra rất nhiều thứ, lúc ấy không biết chết không ít người.

- Những thứ đó đều bị quốc gia thu giấu, tuy nhiên không đến 1/20 tổng lượng khai quật.

Năm đó Dương Hiểu còn rất trẻ tuổi, mới vừa tốt nghiệp không được mấy năm, cũng chỉ tiếp xúc bề ngoài mà thôi. Chuyện hai mươi mấy năm trước ngày nay không thể khai quật, được xếp và cơ mật quốc gia.

Nghe nói, năm đó dưới tình huống điều động rất nhiều quân đội, súng thật phong tỏa nghiêm mật mà vẫn bị mất một nửa văn vật. Khai quật rất nhiều lại gặp trộm cướp.

- Chuyện năm đó…thật sự rất quỷ dị

Ngay cả người vô thần như Dương Hiểu khi đề cập chuyện cũ đều vô cùng kinh ngạc một hồi.

Lúc ấy hắn không có tư cách lên Thái Sơn, thậm chí ngay cả nơi đó xảy ra chuyện gì cũng không biết. Thầy của hắn năm đó là một vị khảo cổ có quyền, thật ra tự mình trải qua hết thảy.

- Thầy của ta nói, năm đó chứng kiến rất kỳ quái, giống như ngưu quỷ xà thần trong truyền thuyết đều xuất hiện.

Đáng tiếc vị giáo sư già kia sớm đã chết bệnh nhiều năm, tình huống chân thật đã không thể tự mình đi chứng thực và hiểu biết với hắn.

Giáo sư già kia chi nhắc tới một chuyện, lúc ấy nhìn thấy một người có cánh màu xám từ phương Tây bay tới, đáp xuống trên Thái Sơn, gần như không nhìn sự tồn tại của quân đội.

Lần đó giới khảo cổ tổn thất thảm trọng. Lúc ấy khai quật một nhóm vật cực kỳ trọng yếu, bao gồm đá nền trung tâm chủ tế đài có khắc thiên thư thần bí đều bị đánh cướp.

Nếu không phải sau này một tổ đình của đạo giáo mời tới một lão đạo sĩ ngay cả đi đường đều khó khăn tới tọa trấn, đồ khai quật từ Thái Sơn sẽ không còn thừa bao nhiêu, có thể giữ được gàn 1/20 đã là may mắn.

- Những thứ này đối với ta có trọng dụng, tương lai đều phải lấy về, xem ra ta lại có chuyện để làm.

Diệp Phàm lẩm bẩm.

Hắn muốn hỏi lão đạo sĩ kia là ai, hiện nay ở nơi nào nhưng Dương Hiểu lắc đầu. Đối với những chuyện này hắn biết không nhiều, chỉ nói lão đạo sĩ kia dường như lúc ấy sắp chết, sau khi thủ ở Thái Sơn không lâu liền rời khỏi thế gian.

Nói đến cuối cùng, thần sắc hắn có chút khác thường nói:

- Năm đó thầy của ta nói, một số cơ cấu nghiên cứu khoa học từng ý đồ kéo dài tính mạng lão đạo sĩ kia, kết quả đều thất bại. Lại ngoài ý muốn kiểm tra ra hắn…có khả năng đã sống hơn 2000 năm rồi.

Diệp Phàm nghe thấy thần sắc lập tức chấn động. Người hai ngàn tuổi, tuyệt đối là cao thủ, nói không chừng là một nhân vật nổi danh trong lịch sử đạo giáo, một mực sống tới thời đại mạt pháp, khiến người ta khiếp sợ.

Ngày nay, đạo giáo có mấy nơi tổ đình. Long Hổ Sơn Giang Tây là một nơi, mà Bạch Vân Quan của thành phố B cũng được xếp trong đó, nổi danh trong lịch sử.

Diệp Phàm cũng không xa lạ gì với Bạch Vân Quan, ngày nay tuy rằng nơi đó còn có đạo sĩ nhưng lại cũng thành một nơi danh lam thắng cảnh, không còn có người tu hành.

Hắn có thần thông Súc Địa Thành Thốn, bí chữ Hành vừa triển khai rất nhanh liền đi tới tổ đình của đạo giáo này. Mới vừa tới gần hắn liền lắc đầu. Trong nội thành phồn hoa này, vạn trượng hồng trần đập vào mặt, nào còn có người tu đạo.

Hắn triển khai thần thức cường đại, đảo qua mỗi một tấc đất, trong lòng ngẩn ra. Dưới Bạch Vân Quan có từng tia từng đợt long khí màu tím, nối liền địa mạch.

Đáng tiếc, chung quy quá loãng, nơi đây sớm không còn có một người có đạo hạnh. Chắc rằng người của nhánh này sớm đi xa, để lại phàm đồ và đạo quan.

Năm đó, nơi này từng là một nơi tổ đình của đạo giáo không phải không có nguyên nhân. Thành phố B là cố đô của sáu triều, trong lòng đất có linh mạch, nơi đây có địa tinh tẩm bổ, có thể trợ giúp tu luyện.

Ngày nay thiên địa khô cạn, linh khí thiếu thốn, một tia địa tinh còn không đủ để ngăn cản khí hồng trần cuồn cuộn kia. Nói tu luyện, tu đạo chỉ có thể bị vứt bỏ.

Diệp Phàm một đường đi bộ xuôi nam, tìm bí ẩn thăm thắng cảnh, ra vào núi cao sông lớn. Hắn muốn hiểu hiện trạng tu sĩ ngày nay, đáng tiếc vẫn chưa gặp được.

Cuối cùng, hắn lại lên Thái Sơn, lại đi tới địa phương này, năm đó chín con rồng kéo quan từ đây khởi hành bay đi.

Núi to lớn không gì sánh nổi, lịch sử xa xưa không gì sánh được.

Thái Sơn bao la hùng vĩ, vào thời thái cổ được coi là nơi vạn vật phát dục thái dương sơ sinh, có thể ngược dòng về thời kỳ Tam Hoàng Ngũ Đế.

Diệp Phàm leo lên tuyệt đỉnh, xem dãy núi lớn nhỏ. Nơi này làm hắn cảm khái vô hạn. Hai mươi mấy năm rồi, chỉ có một mình hắn còn sống.

Hắn đứng ở địa phương trước kia quan tài đồng nằm vắt ngang, yên lặng cảm ứng rồi sau đó vẫy tay một cái từ trong lòng đất câu lên một nữa khối ngọc thạch, ngoài ra không còn gì khác. Quốc gia đào móc thật triệt để, cũng không còn lại gì.

Đột nhiên hắn nghe thấy một tràng mật ngữ, nếu không phải tu sĩ có thần cảm căn bản không thể nghe thấy.

Xa xa, có mấy người trẻ tuổi dáng vẻ bất phàm đang nghị luận. Bọn họ có điểm không giống người thường, có chút khí chất xuất trần rời xa thế gian.

- Lân tộc nhất mạch lại ra một Thiên Yêu, ở thời đại mạt pháp này không biết là vui hay buồn, có chút khó tin.

- Có lẽ Lân tộc thật sự có thể hưng thịnh, nói không chừng có thể xuất ra một nhân vật có thể sánh với Giáo chủ thượng cổ. Dù sao các giáo đều có lưu lại. Cổ bảo và đan dược, tốn tâm huyết bồi dưỡng, không biết chừng sẽ tỏa sáng kỳ dị.

Diệp Phàm nghiêm túc lắng nghe, trong lòng khẽ động. Hắn rốt cục tìm được giáo phái hiện nay. Mấy người này lai lịch bất phàm, đều là đệ tử nòng cốt đại phái trong đạo giáo, thuộc về hai hệ Thượng Thanh Phải và Linh Bảo điện.

- Thời đại mạt pháp thì sao? Các người quên rồi sao, hai mươi mấy năm trước chính là trên ngọn núi này phát sinh quyết đấu vài vị đại thần thông, người như thế vẫn còn.

- Đúng rồi. các ngươi có nghe không, không lâu trước đây một vị đại thần thông xuất hiện ở Cửu Giang, giáo huấn người nhánh Đại Hạ Long Tước kia một trận.

Những người này là tưởng nhớ cổ tích mà tới, Diệp Phàm chú ý lắng nghe, lại từ trong miệng bọn họ biết được không ít chuyện.

- Nghĩ tới thượng cổ xa xôi, Thái Sơn bao la hùng vĩ biết bao, có thể sánh ngang Côn Lôn. Ngày nay tất cả đều thay đổi.

- Không nói những chuyện này, chúng ta vẫn là cố gắng tu luyện đi. Đại hội người tu đạo sắp sửa bắt đầu, không thể bỏ lỡ. Nghe nói có thể có đại thần thông tới, thậm chí có người từ Côn Lôn đi ra.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui