Già Thiên

Khối đồng ấn này rất đặc biệt, chín con Chân Long vây quanh trông rất sống động, binh hồn tự chủ thức tỉnh, bên trong ẩn chứa giao lực, có khí thế tồi phá càn khôn.

Xa xa, núi sông nổ vang, đổ sụp không ít. Rất nhiều nơi dung nham dâng lên, nghịch trời phóng lên, thanh thế kinh người.

- Không thể ngạnh kháng!

Mấy tên kỳ tài trẻ tuổi đều biến sắc, biết được sự đáng sợ của pháp khí này, bởi vì nó có không ít truyền thuyết. Diệp Phàm vừa lo lắng mà cũng rất phẫn nộ.

Không lâu trước, Diệp Phàm từng nói sẽ dẫn bọn họ đi phương Tây, cùng nhau thu hồi mấy món tổ khí Trung Thổ khiến bọn họ cảm xúc mênh mông, không thể bình tĩnh, nay mới đi nửa đường đã bị người ta chặn giết.

Thần sắc Diệp Phàm ung dung trấn định, cũng không hề sợ hãi, mở bàn tay ra, chậm rãi áp về phía bầu trời, đúng là muốn dùng lực lượng thân thể đối kháng.

Ầm!

Cửu Long Thánh Đồng Ấn thức tỉnh phát ra hào quang vô tận, mơ hồ có thể thấy chín con Chân Long quay quanh, đồng thời đại thủ màu vàng bên trên cũng phát ra đạo ba mờ mịt, không ngừng nổ vang.

Đây là một loại cảnh tượng kinh người, như có ngàn vạn đạo thác nước buông xuống, đinh tai nhức óc, những đạo khí mang phóng lên cao, bao phủ lấy đại thủ lớn như núi của Diệp Phàm vào trong.

Thánh Đồng Ấn màu xanh biếc không ngừng chấn động, muốn nghiền nát đại thủ của Diệp Phàm. Chín con đồng long trên đó như có sinh mệnh, quay quanh vũ động, thoát ly ấn thể tấn công ra.

Chân Long khốn thần.

Đây là một truyền thuyết của kiện đại ấn này, chín con rồng có thể ly thể, hóa ra chân khu, bao vây lấy địch thủ bên trong, trực tiếp nghiền chết.

Đây là đạo vây khốn, ẩn chứa pháp tắc đại đạo.

Thần sắc Diệp Phàm không đổi, thủ chưởng thu nhỏ, hóa thành Phiên Thiên Ấn. Đây là một loại ấn pháp cường đại của hắn, bàn tay hóa thành đại ấn màu vàng, oanh tạc chín con Chân Long.

Dùng ấn đối ấn!

Quang hoa hừng hực lóe lên, chín con rồng hợp đạo, phát ra chiến âm, ầm ầm như sóng thần nhưng không thể ngăn cản được Phiên Thiên Ấn, đường trường bị đánh nát hai con, số còn lại gào thét, chìm sâu vào trong đồng ấn.

Trong sát trận thượng cổ truyền ra một tiếng quát khẽ, hinh hồn pháp khí thượng cổ này sống lại, có thể tự chủ công phạt, lần nữa diễn biến, kiếm quang trung thiên.

Mỗi một con Chân Long trên đồng ấn đều há mồm ra, dâng lên hà quang diễm lệ, hóa thành kiếm khí thông thiên, tung hoành chém tới.

- Rất khủng bố!

Chiêm Nhất Phàm rung động. Hắn là Kiếm tu, rất mẫn cảm với loại kiếm khí kinh thiên này, sinh ra sự kinh hãi không hiểu.

Ở thế gian hiện tại, kiếm khí như vậy hiện ra, mấy ai địch nổi, có thể nói là vô địch!

Bởi vì kiện bảo bối này không cần người khống chế, có thể tự chủ tấn công địch. Tại thời địa mạt pháp này, có thể nói đây là đại sát khí kinh thế.

Nó quá mức nghịch thiên, đảo qua cũng đủ khiến một phiến máu chảy thành sông, thây cốt chất thành núi.

- Bảo bối này không phải đã thất lạc năm đó rồi sao?! Hiện tại sao lại xuất hiện?!

Tiểu Thiên Sư Trương Thanh Dương kinh hãi tự nhủ.

Côn Lôn Song Ngư và Hoàng thiên nữ cũng biến sắc. Loại đại sát khí này vừa ra, lúc này đúng là vô địch, bất cứ chưởng giáo nào gặp phải đều hẳn phải chết, không hề trì hoàn.

Diệp Phàm không chút động tâm, đôi mắt sâu sắc, hai tay huy động rất nhanh, lập tức diễn biến Lục Đạo Luân Hồi Quyền.

Trong miệng hắn hét lớn một tiếng, phun ra một dòng khí cầu vồng, sau đó đánh một quyền về phía trời cao.

Bùng!

Nắm tay màu vàng như lay chuyển trời xanh, dẫn theo lôi hải chói mắt, cửu thiên giống như cũng phải rơi xuống, bá thiên tuyệt địa.

Trên bầu trời, kiện pháp khí thượng cổ danh chấn thiên hạ này đương trường băng mở, chín đầu rồng bị tước điệu, đồng ấn nứt nẻ, sau đó lập tức dập nát.

Một kiện pháp khí Vương giả bị một quyền hủy diệt khiến mọi người trừng mắt trân trối, quả thực không dám tin hết thảy vì quá mức rung động.

Mấy kỳ tài trẻ tuổi kinh sợ tới độ không nói ra lời, cả người như chết lặng. Vị sư phụ trẻ tuổi thần bí này rốt cuộc cường đại như thế nào? Đây chính là pháp khí trong truyền thuyết, danh chấn thượng cổ, có thể trấn áp Thánh chủ bách giáo, không ngờ lại bị hủy diệt như vậy!

Cửu Tiêu Vạn Phúc Cung, mấy vị chưởng giáo chưa rời đi đã bị kinh động, biết ngoại giới có biến. Tất cả mọi người lao ra khỏi tịnh thổ nhưng đều lầm nhập vào phiến sát trận thượng cổ này, một màn vừa nhìn thấy khiến bọn họ ngây ra như tượng đất.

- Nó... không ngờ lại bị đánh nát!

Long Tiểu Tước sợ run, không kìm được lẩm bẩm!

- Ngươi nếu thích, vi sư tương lai sẽ cho ngươi một kiện đồng ấn.

Diệp Phàm thu hồi Lục Đạo Luân Hồi Quyền, quay đầu lại nói.

Mọi người nghe vậy tất cả đều ngẩn ra. Đây căn bản không giống sự thật, đối mặt với sát khí tuyệt thế mà vẫn vô cùng ung dung.

Mấy vị chưởng giáo đều vây quanh. Bọn họ hăm nhập vào sát trận thượng cổ, cảm giác tính chất rất nghiêm trọng của việc này. Không lâu trước, Diệp Phàm đại phát thần uy, mà vẫn có kẻ dám chặn giết. Đây là loại người càn rỡ và lá gan lớn như thế nào?!

- Đạo hữu phương nào giá lâm, vì sao phải gây chiến như vậy?

Chưởng giáo Thượng Thanh Phái quát hỏi. Đây là ở địa đầu Mao Sơn, hành động này đúng là một sự đại bất kính đối với bọn họ.

- Không quan hệ gì tới ngươi, mau mau lùi đi!

Một tiếng quát lạnh truyền tới.

Sát trận thượng cổ mở ra, từng đạo sát khí đáng sợ hóa thành phong mang tuyệt thế tấn đông tới.

Chặn giết Diệp Phàm!

Sơn xuyên vừa động, địa hình biến dạng, rất nhiều cổ binh bay tới như quang vũ. Tuy rằng không phải là thần vật nhưng cũng rậm rạp khiếp người, bao phủ cả bầu trời.

Ngàn vạn binh khí bắn tới, sơn xuyên địa thế hợp nhất, long khí bừng bừng, gia trì các loại cổ binh. Đây là lực lượng của pháp trận.

Khi đạt tới một trình độ nhất định, pháp trận có thể vận dụng sức mạnh của núi rừng, sôi suối, vòm trời, thậm chí là nhật nguyệt, tinh tú, phát ra phát ra sức mạnh to lớn của thiên nhiên và thiên đạo.

Đại trận thương cổ kết hợp thiên địa đại thế, vận chuyển các loại cổ binh trấn áp Diệp Phàm, muốn tươi sống luyện hóa hắn thành huyết nê, chém thành bụi đất, thế công thật kinh thiên.

Thần sắc Diệp Phàm lộ ra dị động. Đây là pháp trận Vương giả, người tới đánh giá hắn rất cao, không muốn cho hắn một tia cơ hội, muốn tuyệt sát.

Hắn khẽ run tay, tế ra mấy chục cây đại kỳ, cắm xuống nền đất, cố định mười phương khiến sát trận không thể vận chuyển.

Dùng trận phá trận!

Đây chính là pháp kỳ mà Hắc Hoàng cho hắn năm đó, chưa bao giờ sử dụng, lúc này lại thể hiện ra công dụng của nó.

Phạm vi mấy trăm trượng được hắn cố định, sát trận thượng cổ không thể vận chuyển, không thể tới gần người hắn.

Trên thực tế, Diệp Phàm cũng không cần vận chuyển pháp kỳ, chủ yếu là sợ người trong bóng tối kia ra tay với mấy tên đệ tử ký danh và đám chưởng giáo nơi này mà thôi.

- Ngày này sang năm chính là giỗ đầu của ngươi, để ta tiễn ngươi đi!

Lúc này, ở một ngọn núi xa xa xuất hiện một thân ảnh cao lớn. Hắn giương cung cài tên, phát ra từng trận phong lôi, bắn về phía này.

Đây là một đạo thần hồng hừng hực, kinh thiên động địa, vừa xuất hiện đã khiến thiên băng địa sụp, những dày núi nơi này đổ hơn phân nửa, khí thế mênh mông khó lường.

May mắn đây là thiên địa do sát trận thượng cổ hình thành, nếu là bên ngoài đã dẫn phát thiên đại tai họa, lực phá hoại quá lớn.

Phốc!

Tốc độ của mũi tên này thật quá nhanh, Diệp Phàm hơi sơ sẩy nên không thể né tránh. Hắn đánh ra một quyền, phát ra huyết khí ngập trời, va chạm với nó.

Nhưng mà vượt xa ngoài dự đoán của hắn, nộ tiễn vừa ra, sơn hà thất sắc, nhật nguyệt vô quang, uy lực mạnh mẽ tuyệt luân.

Phốc!

Máu hoàng kim vẩy ra, thủ chưởng tay phải Diệp Phàm bị xuyên thủng. Thần tiễn cổ quái này lướt qua, mang theo màu máu nhìn rất ghê người.

Rất khó tưởng tượng đây là loại thần vật nào, có thể bắn xuyên lòng bàn tay Diệp Phàm, lưu lại một lỗ máu, bay nhanh ra ngoài.

Ngay cả Thánh thể Nhân tộc cũng không thể ngăn cản.

Diệp Phàm lui lại, vận chuyển đạo hạnh toàn thân, cũng gia tăng cảnh giới thân thể lên cực han, dùng sinh tử chiến để đối ứng, không dám khinh thị nữa.

Chư thánh thượng cổ rời đi nhưng cũng không có nghĩa là không còn nguy hiểm vì vẫn còn lưu lại Thánh khí.

Tuy rằng địa cầu tiến vào thời đại mạt pháp nhưng binh khí đáng sợ vẫn còn tồn tại, nếu hắn sơ suất, không chừng thật sự gặp phải thiệt thòi lớn.

- Hòng rồi, đây chính là kiện pháp khí thượng cổ trong truyền thuyết kia, một kiện đủ hoành sát thập giới.

Sắc mặt mấy vị chưởng giáo đều biến sắc.

Bọn họ lớn tiếng nhắc nhở, khiến Diệp Phàm tránh né, không nên cứng rắn đối kháng như trước. Nhưng kiện pháp khí này như bóng với hình, căn bản không bỏ, thủy chung đuổi theo Diệp Phàm.

- Đây là Đại Nghệ Xạ Nhật, luyện ra chín cây Thánh tiễn, được hậu nhân luyện thành hai căn, hủy thiên diệt địa, không ai có thể tranh phong.

Tê Nhật đạo nhân nhắc nhở.

May mắn đây không phải do Đại Thánh thượng cổ bắn ra, bằng không thật có thể xuyên thủng nhật nguyệt tinh tú, một tên cũng đủ bắn rụng một viên cổ tinh.

Phốc!

Lại một tiếng vang nhỏ phát ra, thân mình Diệp Phàm nhoáng lên, dùng chưởng cứng rắn đốn đỡ một tên này, cả người chấn động, hổ khẩu băng toái, tiên huyết trường lưu.

- Vô dụng, không giết được địch nhân thì mũi tên này sẽ không dừng lại, ngươi chi còn một đường chết mà thôi!

Người kia ở ngọn núi xa xa căm hận nói.

Đôi mắt Diệp Phàm lạnh lùng. Đây là lần đầu tiên hắn cảm thấy thật rắc rối kể từ khi trở lại địa cầu. Chân hắn đạp bí quyết chữ Hành, ở trong sát trận này bức dần về phía trước.

Có thể nói trong thiên địa hiện tại, không ai có thể so tốc độ với hắn. Hắn hóa thành một đạo thánh quang hoàng kim, cắt qua đại địa, xuất hiện trên ngọn núi kia.

Khoảnh khắc vừa lên được đỉnh núi, Diệp Phàm quyết đoán mà vô tình ra tay, đại chưởng màu vàng bao phủ phía trước. Cả ngọn núi này bắt đầu sụp đổ, mà người kia cũng phản ứng cực nhanh, dùng một loại thân pháp hàn thế lướt ngang đĩ.

Ngư Dược Hóa Chân Long!

Đây là bí thuật thượng cổ, có thể khiến bản thân phút chốc thăng hoa, khiến tốc độ đạt tới cực hạn, phát huy ra toàn bộ tiềm năng.

Hắn lướt ra vài dặm xa nhưng điều kinh hãi chính là Diệp Phàm với bí quyết chữ Hành vẫn duy trì tốc độ cực nhanh, vượt xa chỉ một khoảnh khắc của đối phương, căn bản không thể bị bỏ rơi.

Một đại thủ màu vàng lại đánh tới, đuổi sát không dứt, nhiều ngọn núi phía dưới chân đều đổ sập, ngọn núi lớn như cát xếp thành, ầm ầm đổ sập thành bụi bặm.

Đây là một loại cảnh tượng khiến người ta sợ hãi, gặp núi núi đổ, gặp biển biển cạn, gặp trời trời băng, chạm địa địa nát, không gì có thể ngăn cản được.

Phía sau, mấy vị chưởng giáo và kỳ tài trẻ tuổi nhìn không chớp mắt, không thốt ra nổi tiếng nào. Thủ đoạn của Diệp Phàm đúng là thông thiên triệt địa khiến bọn họ vô cùng rung động, có thể sánh bằng Chiến Thần thượng cổ.

Hơn nữa, địch nhân kia cũng khiến bọn họ rất giật mình, đúng là một vị đại thần thông giả, ở Tiên Thai Bí Cảnh, là nhân vật cái thế ở thời đại này.

Người này lần nữa thét dài, hết sức thăng hoa, thân thể thiếu chút nữa thiêu đốt, phát ra ánh sáng chói mắt. Người này lần nữa thi triển bí thuật Ngư Dược Hóa Chân Long.

Hắn đnag tiêu hao tiềm năng sinh mệnh, muốn tránh qua được sát kiếp này, thân thể nháy mắt lướt xa ra mấy dặm. Nhưng mà điều khiến hắn sợ hãi chính là vẫn vô dụng, đại thủ màu vàng kia vẫn đuổi theo, dù chưa thể đánh trên người hắn nhưng dư ba cũng ập tới.

Ầm!

Trong thiên địa do tuyệt trận thượng cổ tự thành này, phiến phiến núi rừng đổ xuống, cự thạch, cổ thục đều hóa thành bột mịn. Dù tốc độ tránh né của hắn rất nhanh nhưng dư ba cường đại vẫn chấn trúng. Đầu của hắn bị xốc lên, văng cao tới tận chín thước.

- Ngươi...

Trong mắt hắn tràn ngập sợ hãi, không ngờ được kết quả lại như vậy.

Huyết hoa từ đinh đầu hắn bắn ra, óc tóc lẫn lộn, hai mắt mơ hồ. Sọ não này rơi phịch xuống chân hắn.

Đây là tình cảnh khiến người ta sợ hãi.

Hắn là một cường giả cảnh giới Tiên Thai, không thể lập tức chết đi như vậy, kinh sợ kêu lớn.

Diệp Phàm như thần ma tới gần, thần sắc lạnh lùng nói:

- Thần bảo Đại Nghệ Xạ Nhật khó hủy diệt, vậy phải diệt trừ ngươi trước vậy.

Cùng lúc này, hắn biết được lai lịch thân phận đối phương.

 


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui