Già Thiên

Cùng ngày, các thế lực Côn Lôn, Tiên Kiếm Môn, Thượng Thanh Phái, Toàn Chân Đạo, cùng với Chu Hoàng, Vạn Yêu cốc cung cấp manh mối, làm cho Diệp Phàm chợt động.

- Đây là khối thần thạch kia, nặng vạn quân (quân=30kg), có tổ tông nói là thiên thạch Vực ngoại, cũng có người nói là một khối cơ thạch Thiên Đình.

Thượng Thanh chưởng giáo sai người đặt khối đá tím trên mặt đất.

Tảng đá màu tím, to như cối xay, như một khối cổ ngọc phủ bụi, mờ nhạt nặng nề, hai Thái thượng trưởng lão mệt đến toát mồ hôi.

Diệp Phàm đi vòng quanh, cảm thấy thứ này hẳn là một khối đá nền, không khôi hỏi lấy được từ đâu.

Thượng Thanh chưởng giáo nói chi tiết, trong một đêm mưa thời cổ, dòng nước lũ làm lở một góc chân núi, có ánh sáng tím bùng lên. Lão chưởng giáo năm đó bừng tỉnh giữa đêm, nhìn về phía chân núi, nhìn thấy một mảnh điện trời sụp đổ. Ngài ấy lao vào trong mửa to, cung điện chỉ là ảo cảnh, hẳn là cảnh tượng tiền sử phát lại, chỉ thấy một khối đá tím trong khe rãnh.

Mọi người nghe mà chậc chậc kỳ lạ, đều đi tới xem khối đá kia, Diệp Phàm đặt trên tay, rất ấm áp, cố ý cảm ứng nghe được những trận sấm nổ cùng tiếng kiếm vang vọng.

Hắn thúc đẩy đạo tắc, dẫn ra một mảnh hình ảnh mờ nhạt, mưa to như trút, tiếng chém giết rung trời, cường giả cái thế rống to, tiếp theo là một mảnh cung điện sụp đổ, rơi khỏi bầu trời.

- Đáng tiếc, nhìn không rõ ràng, cuối cùng khó nói rõ được có phải thần chiến hay không.

Diệp Phàm lắc đầu.

Tuyết Trần chưởng giáo sai người chuyển đến nửa tòa cổ điện đã tới, cao mấy chục trượng như một ngọn núi nhỏ, khá cao to, như dựng bằng đá xanh, tuy rằng chỉ còn nửa tòa nhưng không mất đi khí thế.

- Đúng là một tòa điện trời, quy mô này đã bao nhiêu năm không mục nát, đúng là phi phàm.

Có người than thở.

Tâm thần Diệp Phàm vừa động, thứ này có chút giống phong cách Thần Khư ở Bắc Đẩu Tinh Vực, hắn không đi qua cấm địa Sinh Mệnh kia, nhưng đã xem một số miêu tả trong sách cổ.

Trước Thần Khư có Nam Thiên Môn đồ sộ, đã sụp một nửa, để lại vô số truyền thuyết trên thế gian.

Thật sự là kiến trúc Thiên Đình rơi lạc haỵ sao? Diệp Phàm hỏi Tuyết Trần chưởng môn chi tiết lai lịch cung điện này, hắn nói rõ là đào ra dưới chân Côn Lôn.

Diệp Phàm nhẹ nhàng vuốt ve cổ điện này, sau đó vận chuyển đạo hạnh phục hồi những dấu ấn trên đó năm xưa.


Tòa cung ngọc này có Pháp trận kỳ lạ phức tạp, đây là nguyên nhân bảo vệ nó trường tồn trên đời.

Diệp Phàm kinh hãi, pháp tắc siêu phàm nhập thánh vượt xa người thường, hắn thật sự tin đây là kiến trúc Thiên Đình.

Hắn thúc đẩy pháp tắc, thân thể phun ra một mảnh ánh sáng, một sợi xích trật tự màu xanh treo trên thiên cung, cảm ứng những chuyện xưa vạn năm tháng trước.

Đi ngược lại quá xa xưa, căn bản không thể tìm được, mạnh mẽ như hắn cũng cảm thấy phí sức, vì hắn mơ hồ đoán được phải ngược tới trăm vạn năm trước.

Oong!

Ngay khi Diệp Phàm sắp buông tay, đột nhiên cung điện xanh xuất hiện gợn sóng, chợt lóe sáng phát ra âm thanh uy nghiêm, chấn ngọn núi thấp lay động.

- Đế đã chết, chư vực thần tướng loạn, Thiên Đình băng, mai kia tan rã...

Không phải là lời nói chân thật, mà là một loại thần niệm mỏng manh, mạnh mẽ

đến mức làm người run lên, trừ Diệp Phàm ra mọi người đều quỳ xuống.

Linh hồn mỗi người đang run lên, rốt cuộc là tồn tại hùng mạnh cỡ nào? Tồn tại từ năm tháng vô tận trước kia, tối thiếu cùng trăm vạn năm trở lên, âm thanh quanh quẩn trong cung điện đó vẫn làm cho người ta không chịu nổi.

- A...

Có đệ tử không chống nổi, thân thể nứt ra thiếu chút nổ tung, chiếc đỉnh trên đầu Diệp Phàm bùng lên tràn ra mẫu khí bảo vệ hắn.

Một vị chưởng giáo ở quá gần, bị uy áp này bao phủ phun máu, không thể chịu nổi.

Diệp Phàm biến sắc, Vạn Vật Mau Khí phun trào khí lành bảo hộ mọi người, tránh cho bọn họ tan xác.

Tồn tại kia vượt qua năm tháng xa xưa, âm thanh đã đủ để sát thương người, mạnh mẽ quá đáng sợ làm người ta không thể nói rõ.

- Không phải Cổ Hoàng, cũng phải là một vị chuẩn đế.


Diệp Phàm lẩm bẩm, thậm chí hắn cho rằng đó là một vị Thánh Hoàng, niên đại thần thoại đó có mấy Đại đế cũng không lạ.

Hắn dốc hết sức muốn giữ lại dấu ấn năm xưa, đáng tiếc năm tháng xa xưa phá tan mọi thứ, chỉ còn lại âm thanh kia, không có thứ gì khác.

Sau khi trảm đạo hắn có thủ đoạn thông thiên triệt địa, nhưng còn không sáng tạo từ trống không được, không nghịch chuyển được vạn năm tháng xa xưa.

Sau khi bình ổn lại, mọi người nhìn nhau, tràn ngập kính sợ Diệp Phàm, đúng là nghịch thiên làm cho âm thanh Thiên Đình cổ tái hiện, vạch ra một góc bí ẩn thái cổ thiên cơ.

- Ồ, Thiên Đình trong thần thoại thật sự tồn tại, từng xuất hiện trên Địa cầu cổ, không biết còn để lại dấu vết gì.

Diệp Phàm cân nhắc xuất thần.

- Đạo huynh chọn Thiên Đình là tên giáo, nhất định phải cân nhắc, cũng từng có thiên kiêu thượng cổ làm đại sự này, cuối cùng đều gặp tai họa.

- Đúng vậy, hai chữ Thiên Đình đặt trên thời không xưa nay, chúng ta không thể thừa nhận, vọng tưởng lập Thiên Đình cuối cùng sụp đổ tai họa.

Mọi người khuyên nhủ đều xuất phát từ lòng tốt, trước khi bọn họ không biết, nhưng vừa nghe âm thanh khủng bố kia thật làm bọn họ kinh hồn bạt vía, nghĩ tới các truyền thuyết xưa.

Diệp Phàm gật đầu không nói gì, hôm nay các giáo đều đưa tới rất nhiều đồ cổ liên quan tới thần chiến, liên hệ có nhân quả với Thiên Đình cổ.

Cuối cùng mọi người rời đi, các đại chưởng giáo rời đi, đám đông ra về, trên núi chỉ còn lại một đống đồ vật sách cổ chồng chất.

Trong nửa tháng tiếp theo, Diệp Phàm vùi đầu vào trong biển sách cổ, mất ăn mất ngủ tìm kiếm các con đường.

Cha mẹ đã mất, trên Địa cầu khó có gì thu hút hắn, chỉ có đắc đạo thành tiên.

Hắn muốn điều tra Thiên Đình trong thần thoại, nhưng quá xa xưa, mọi thứ đều chôn trong bụi bặm lịch sử, hôm nay chỉ có thể điều tra thông qua truyền thuyết, lời đồn, sách cổ...

Thời gian trôi qua như nước, chớp mắt lại ba năm, Diệp Phàm trở lại tinh không này đã sáu năm.


Trong mấy năm này, hắn ngoài việc tu hành, phần lớn thời gian dùng để điều tra thần chiến cùng với bí mật của tiên, cũng biết được không ít bí mật thượng cổ.

Hôm nay, Thiên Đình thịnh vượng, Diệp Phàm khó có đối thủ, hắn sưu tập sách cổ sách quý tự nhiên được khắp nơi hỗ trợ.

Năm năm qua, hắn dốc hết sức đi các giáo, đi qua Vatican, lên núi Olympus, cũng đến thần thổ Ai Cập, càng sâu đi sâu vào phật địa Ấn Độ, mỗi một đàn tràng nổi danh trên thế giới đều có dấu chân của hắn.

Thiên Đình thượng cổ không bị đào ra, nhưng hắn bất ngờ lấy được một ít cổ kinh thượng cổ, làm hắn có được dẫn dắt thu hoạch không ít.

Diệp Phàm phát động tất cả lực lượng, ngoài tìm kiếm Thiên Đình cổ cũng tìm kiếm manh mối thành tiên, không ngờ thật sự có đột phá.

Tấm tàn đồ thành tiên thứ tám chôn dưới nền một ngôi chùa cổ, dời bàn thờ ra phát hiện một ít xá lợi tử, cùng với một mảnh cốt phiến.

Nơi này là một tòa tháp cổ, bị một sa di bất ngờ phát hiện, Phật môn hùng mạnh lấy được thứ này, biết Diệp Phàm đang tìm cốt phiến liền trực tiếp đưa cho hắn.

Lần này thu hoạch lớn!

Diệp Phàm tìm Thiên Đình cổ, di tích thần chiến, cũng bám lấy cơ hội tìm kiếm tàn đồ thành tiên, tương lai sẽ có trọng dụng.

Sau khi lấy được tấm tiên đồ thứ tám, hắn tạm dừng mọi việc, bao gồm cả điều tra Thiên Đình, mọi chuyện phải gác lại, bởi vì trong lòng hắn có quyết định trọng đại.

- Họ Dung Thành thân là chuẩn đế, tiến vào nơi thành tiên cuối cùng lấy được một gốc Bất Tử Thần Dược, suýt chết trở về. Ta đã trảm đạo, tuy rằng thực lực còn xa mới bằng hắn, nhưng lại lấy được tám mảnh tiên đồ, gần như đầy đủ, có lẽ sẽ đi xa hơn một chút.

Bí mật thành tiên dụ hoặc quá lớn, bất cứ ai cũng sẽ không bỏ qua, là mục tiêu mà Đại đế cố gắng phấn đấu cả đời, huống chi là Diệp Phàm, đây là mục tiêu cao nhất của hắn.

- Ta thật muốn xông vào một lần.

Diệp Phàm lẩm bẩm.

Còn thiếu một góc liền đầy đủ, không phải là hắn quá nóng lòng không thể chờ, mà là hắn biết một góc kia đã vỡ nát trong những năm thượng cổ, vĩnh viễn không lấy được, bằng không Thánh hiền cổ cũng sẽ không tập thể rời đi.

- Ừ, thiếu một góc liền làm bọn họ lùi bước, xem ra hy vọng xa vời, khó mà thành công. Quên đi, ta chi đi dò đường, đi xem một cái là được, không làm không biết có thể thành công.

Diệp Phàm ra đi chi dẫn theo Tiểu Tùng, cùng tiến vào Côn Luân Sơn, sau đó vòng qua Pháp trận thượng cổ đi vào một mảnh địa vực rộng lớn.

Lúc đó Tiểu Tùng mở to mắt, nơi này là long sơn thượng cổ, là tổ của núi non, rộng lớn khiếp người như một con chân long đang ngủ đông.

Côn Luân sơn mạch chân chính có núi non vô tận, nhìn không thấy cuối, mỗi một đỉnh núi như xương rồng chọc thủng tầng mây, bao la hùng vĩ.


Cổ thụ phủ kín, thác nước mờ ảo như một bức tranh trước mặt.

Diệp Phàm vòng vo ngoài mảnh sơn vực khoảng nửa tháng, quan sát địa hình không dám làm bừa, ghép tám tấm tiền đồ nghiên cứu, tìm một con đường an toàn.

Nhưng mà đoạn đường đi vào khu vực trung tâm thành tiên địa đã không còn, bản đồ ghép lại thiếu đi khu vực trung tâm, làm cho người ta tiếc nuối.

Hai mươi mấy ngày sau, phía xa chợt lóe màu tím, Tiểu Tùng như tiểu tinh linh màu tím nhảy ra, thân thể nho nhỏ ôm một khối ngọc thạch màu trắng, chớp mắt to như bảo thạch đen, cố ý đi tập tễnh lúc la lúc lắc tranh công với Diệp Phàm.

- Ồ, giống như cơ thạch Thiên Đình?

Diệp Phàm kinh ngạc.

Tiểu Tùng ưỡn ngực, sau đó gật đầu, xoay người nhảy tới vách núi dẫn Diệp Phàm đi tới một khu núi bị sụp đổ.

Diệp Phàm tìm kiếm một phen, gần đó tìm được một chỗ di tích, từng có người tu đạo ở đây dùng ngọc thạch xây động phủ, nhưng đã bị hủy diệt.

Hắn vuốt ve ngọc thạch này, trong lòng rung động, thật sự giống với cơ thạch Thiên Đình, bên trong có Pháp trận tương tự, đáng tiếc tổng cộng chỉ có mười mấy khối mà thôi.

- Thiên Đình... Côn Lôn...

Diệp Phàm cẩn thận cân nhắc, trong lòng chấn động, chẳng lẽ Thiên Đình cổ có liên quan tới chín mươi chín long sơn hay sao?

Hắn không thể không rung động, lập tức nghĩ tới rất nhiều, bởi vì đều bắt đầu từ những năm thái cổ xa xưa làm người ta khó tìm hiểu được.

Trong những năm đó, có ai khống chế được chín mươi chín long sơn to lớn từ cổ tinh này phủ xuống cổ tinh khác? Có lẽ chỉ có Thiên Đình cổ.

"Nếu thật sự có một cổ thế lực siêu cấp như vậy, hơn nữa điều động long sơn, không tiếc hủy diệt cổ tinh chứa vô số sinh mệnh, dựng dục hy vọng thành tiên, như vậy cũng chỉ có nó..."

Cuối cùng, đế đã chết, chư vực thần tướng loạn, đã xảy ra một trận đại họa, Thiên Đình tan rã. Các nguyên nhân bí mật thái cổ đến bây giờ đã không biết được nữa.

Trong lòng Diệp Phàm dậy sóng, thật lâu không bình tĩnh, thần chiến, Thiên Đình có thể liên quan tới chín mươi chín long sơn, hắn bình tĩnh nhìn sâu trong Côn Lôn, nói:

- Đi, dựa vào tám góc bản đồ cũng đủ tự bảo vệ mình rồi, nhìn xem nơi thanh tiên rốt cuộc dựng dục thứ gì, cái gọi là hy vọng thành tiên rốt cuộc là gì.

Ánh mắt to của Tiểu Tùng lóe sáng linh động, nhảy tới bên cạnh hắn. Diệp Phàm theo địa hình khắc trên bản đồ nhanh chân vào núi, đi vào nơi sâu nhất trong Côn Lôn.



Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận