Già Thiên

"Vù vù vù vù..."

Vang tới tiếng xé hư không chói tai, chín ngàn chín trăm chín mươi đạo thần tiến màu bạc xuyên thủng hư không, sát ý ngập trời, chỉ riêng loại khí cơ này đã làm cho rất nhiều người trực tiếp vỡ nát, càng đừng nói chân chính bị trúng tên!

Chín ngàn chín trăm chín mươi chín mùi tên, mỗi một mũi tên màu bạc đều lưu động thánh uy, thế gian ai có thể chịu đựng? Đây là nghiền ép!

"Ầm!"

Thạch nhân kim cương của Đại Diễn Thánh Địa bị hóa thành mục tiêu bắn, mỗi một mũi tên màu bạc đều như là một cây chuỳ lớn nện trên người nó, tiếng vang vọng đinh tai nhức óc!

Đầu tiên nó bị mấy chục mũi tên bắn bay tung lên, tiếp theo lại bị một số mũi tên bạc xuyên thủng thân thể, phát ra tiếng gào thảm thiết.

Đây là một con rối cấp Thánh nhân thể mà trong pháp trận kinh thế này cũng phải bị thương nặng!

Ở trước người nó đạo ngân dầy đặc, trật tự thần liên đan vào từng đạo từng đạo, vạn sợi tơ trời hóa thành là phù văn, nhưng cũng không ngăn chặn được đều bị bắn thủng.

Ở trong hào quang chói mắt, mũi tên dày đặc phủ chụp xuống, bắn cho thạch nhân này biến thành con nhím, rồi sau đó "ầm ầm" nổ tung, hóa thành dao động năng lượng ngập trời.

Nếu như không có cổ trận phòng hộ, phiến thần thổ hỗn độn này sẽ hoàn toàn bị hủy diệt rồi, nơi đây cái gì đều không còn thừa lại, loại lực đạo này quá mức mảnh liệt cũng mênh mông.

- A...

Giáo chủ của Đại Diễn Thánh Địa rống giận, đây là một hồi tổn thất thật lớn, nhưng lão cũng không thay đổi được kết cục.

Chín ngàn chín trăm chín mươi đạo Thánh tiễn đồng loạt phát ra, đủ để hủy diệt mấy vị Thánh nhân. Đây là sát tràng chuẩn bị chuyên dùng để đối phó với cấp bậc đó.

Bằng không cũng sẽ không xưng là Thần minh sát trận!

Cũng không biết có bao nhiêu nhân mã của Thánh địa hóa thành màn mưa máu, từng mảng người ngã xuống, cuối cùng ngay cả tiếng kêu thảm thiết đều không kịp phát ra cả mảng người đã hình thần câu diệt.

"Ầm!"

Hắc Hoàng rống giận, một trăm lẻ tám tòa chủ trận thai, ba trăm sáu mươi lăm đạo thần môn, không ngừng sáng ngời lên, ba ngàn sáu trăm loại hào quang đại đạo cũng nhau quét ra, ngăn cản Thánh tiễn.

Đây là một hồi đối kháng thảm thiết, uy lực vô cũng của sát trận bực này, đều có thể giết chết Thánh nhân không phải một tòa, hai tòa... mà là xuất hiện thành chuỗi biển nơi này trở thành tuyệt địa sinh mệnh!

Đám người không có Thánh khí thủ hộ hẳn phải chết không thể nghi ngờ, thiết yếu phải có lực lượng phòng ngự cấp Cổ Thánh, hơn nữa cần hợp lại cũng một chỗ chung sức chống đỡ, giao phong kịch liệt, quyết đấu với từng mảng sát trận. Cái loại dao động này không phải tu sĩ bình thường có thể đối mặt, từng gương mặt đang sống hóa thành xương khô, rồi biến thành tro tàn.

Sát Thủ Thần Triều có bao nhiêu pháp trận? Đây là đáp án mọi người đang trong run rẩy muốn biết, bởi vì tất cả đều là Thánh nhân thượng cổ lưu lại, lực sát thương quá lớn.


Hắc Hoàng rống giận tránh ở phía sau Thần Nữ Lô vừa sủa ầm ĩ vừa tể trận thai. Những năm gần đây tài liệu nó tích góp từng tí một toàn bộ đánh vào.

Thật ra trong lòng của nó như ứa máu! Vét sạch tất cả pháp trận tuyệt thế nó luyện chế thành, thế mà giờ phút này lại đang cấp tốc tiêu hao, tổn thất thật lớn.

- Thần triều viễn cổ chết tiệt! Rốt cuộc có bao nhiêu pháp bảo sát đạo, như thế nào tiêu hao vô cũng tận như thế chứ?!

Ở chỗ sâu trong Thiên vực hai nhân vật cấp tổ tông của đại Thần triều cũng phát mộng, đây chính là tích lũy của lịch đại tổ tiên, lưu lại trận thai Sát Thánh, tổ hợp cũng một chỗ được xưng là có thể bắn chết Thần linh!

Nhưng mà, lúc này lại từng tòa tiếp theo từng tòa tan vỡ, đích xác mặt bọn họ đều co giật, đau lòng muốn chết, so với Hắc Hoàng còn khó chịu muôn vàn.

Một mảnh trận thai chính là một tòa sát trận Cổ Thánh, như vậy từng đàn từng đám tổ hợp cũng một chỗ, tuyệt đối là nghe mà rợn cả người, nhưng lại nổi tiếp nhau bị hủy diệt.

- Dù là mấy vị Thánh nhân tiến vào trong pháp trận, lúc này cũng bị hủy diệt rồi, không ngờ bọn họ ngăn chặn được?!

- Sát, sát, sát, sát, sát!

Hắc Hoàng điên lên rồi, dùng Thần Nữ Lô làm như chủ trận kỳ, "loảng xoảng" một tiếng, ném tới ngay trung tâm.

Mọi người sắc mặt trắng bệch, đại hắc cẩu phát cuồng quả thật đáng sợ, ngay cả binh khí của Đại Thánh đều ném tung ra, may mắn là còn có các Thánh khí khác phòng ngự, bằng không thì phiền toái lớn rồi.

Tuy nhiên hiệu quả thật rõ rệt, với pháp khí của Đại Thánh thượng cổ làm trận kỳ, cái loại uy thế cuồn cuộn mãnh liệt này hủy diệt càn khôn, sát trận của đối phương từng tòa một vỡ nát, năng lượng hạo cơ tản ra cuồn cuộn!

- Điên rồi, thật sự điên rồi!

- Đây chân chính là đại chiến diệt giáo, liên quan đến nhiều cổ thai sát trận như vậy, đại chiến ở niên đại hắc ầm ngày xưa cũng không hơn gì cái này.

Bất kể là địch ta đều kinh sợ, không kìm nổi vẻ sợ hãi, đây tuyệt đối là một hồi sát kiếp, may mà lực lượng song phương cân bằng, nếu như một phương hơi yếu sẽ lập tức bị hủy diệt.

Trận văn rốt cục ảm đạm xuống, trên mặt đất đầy đống hôn độn, toàn bộ đều là mảnh vỡ của thần liệu, cổ trận thai lúc này đã trở thành phế liệu, cũng không biết hao đi bao nhiêu báu vật mà kể. Bạn đang đọc tại T.r.u.y.e.n.y.y chấm cơm.

Sát khí khôn cũng như biển kia chậm rãi tan đi, tiếng bi thương cũng tang thương vô cũng vô tận dâng lên, đây là tiếng ngân bi thương của cổ khí, sau một trận chiến toàn bộ bị phá hủy.

Thời gian rất lâu sau, mọi người mới hồi phục tinh thần lại, sắc mặt trắng bệch, tiếng nói run run.

- Tổng cộng hủy diệt bao nhiêu pháp trận Cổ Thánh? Đại khái... chừng mười tám tòa đây!

- Tính ra quá ít, tối thiếu phải hai mươi tòa trở lên, thậm chí có thể đạt tới ba mươi sáu tòa!


- Khó có thể nói rõ! Quá khủng bố, nối tiếp thành từng mảng, kiếp quang vô cũng, hừng hực chói mắt đếm không hết.

Chỉ có trải qua mới có thể sáng tỏ, bằng không đối với loại khủng bố này cũng chỉ là mấy con số khái niệm, mà tâm linh không ngừng rúng động.

Mảnh vỡ tài liệu rơi vải khắp nơi, xưa nay hiếm thấy, mọi người đều trầm mặc, cầm trong tay binh khí khống chế chiến xa, tiếp tục đi tới.

Một trận chiến hôm nay lật nghiêng thiên địa, có thể nói sớm đã không có đường thối lui, chỉ có tiêu diệt hai đại Thần triều viễn cổ mới có thể an tâm.

Băng qua vùng đất bị hủy diệt, qua dăy núi, núi cụt còn phân nửa, cổ thụ vạn năm điêu tàn lục tục xuất hiện ở phía trước trên đường đi.

Không có người nào lên tiếng, tất cả đều cẩn thận phòng bị.

Diệp Phàm, Cơ Tử, Thánh Hoàng tử đi tuốt ở đàng trước, chiến ý ngẩng cao, còn những người khác tâm tình mọi người bất đồng, phần lớn đều vô cũng trầm trọng.

Đám cuồng nhân giống như Diệp Phàm, Đông Phương Dã... lần này dùng để ma luyện chính mình là việc chính, vẫn không tính toán thỉnh các vị Cổ Thánh áp trận ra tay.

Mà kế thừa của đám Đại Diễn Thánh Địa tổn thất thảm trọng, thì trong lòng đang ứa máu, hận không thể lập tức thỉnh Vệ Dịch ra mặt quyết một trận tử chiến cũng Thần triều viễn cổ.

Thánh Viên tử cầm trong tay Thần Thiết côn màu đen, bễ nghễ mọi người, bộ lông màu vàng trên người sáng lóng lánh, khí phách khôn cũng, nói:

- Có cái gì mà mặt mày bí xị thế! Hai đại Thần triều là đá mài dao tốt nhất, hôm nay đánh giết cho thống khoái, là một cái bậc thang không gì tốt bằng trên con đường tu đạo!

"Vù!"

Một đạo kiếm quang đáng sợ xuất hiện, xuyên qua hư không nhằm về hướng cái gáy của Thánh Viên, vô thanh vô tức đột ngột xuất hiện tàn nhẫn mà tuyệt tình, muốn một kích phải lấy mạng hắn.

Loại sát thuật bí ẩn này quá mức đáng sợ, gần như giấu được linh thức của mọi người, Thánh Hoàng tử tránh thoát trong đường tơ kẽ tóc.

Trong chớp mắt Tề La ra tay bổ tới phía trước, nhưng một đạo huyết quang xuất hiện ở phía sau lưng lão, cắt thành một miệng vết thương đáng sợ.

Dương đông kích tây, có Sát Thánh xuất hiện làm cho Tề La chú ý tới Thánh Viên tử, mà mục tiêu thực sự chính là lão.

Tề La bị thương, ngay cả chân mày cũng không nhăn một cái, "phù" một tiếng biến mất tại chỗ, huyết quang rơi tại một phiến hư không khác chém ra một vết máu.

Tề La đã phát hiện đối phương, cũng một sắc thái, hai người giao thủ vô hình vô ảnh phi thường quỷ dị.

"Phốc!"


Máu loãng rơi xuống từ trên trời cao, mười mấy vị cường giả Cơ gia kêu gào thảm thiết, vì không tránh kịp bị máu loãng của Thánh nhân dính trúng đương trường hóa thành xương khô.

- A...

Một tiếng kêu gào thê lương thảm thiết, đầu của Giáo chủ Đại Diễn Thánh Địa rơi xuống lăn "lóc cóc", phẫn nộ trợn trừng hai mắt, thi thể không đầu ngà xuống trong vũng máu.

Nguyên thần lão mới vừa vọt lên đã bị một đạo sát kiếm màu máu xuyên thủng, đương trường tan thành mây khói.

- Sát...

Mọi người rống giận, sợ hãi kêu to, rất nhiều đao phủ xuất hiện, ẩn mình trong hư không, gần trong gang tấc, triển khai ầm sát.

Rất nhiều người kêu lên sợ hãi, bị đâm thủng xương trán chết oan chết uổng, đây là Vương của sát thủ đã xuất động!

- Chạy đi đâu!

Đám người Lệ Thiên, Đông Phương Dã rống giận, toàn diện phản kích, phóng vọt tới phía trước, bọn họ từng nghiên cứu qua đại thuật sát sinh của Thiên Đình, nên không sợ loại bí thuật sát đạo này.

- Lén la lén lút, chết cho ta!

Thánh Hoàng tử rít gào một tiếng, toàn thân kim mang phát sáng, thân thể như là hoàng kim luyện chế thành, vung cây đại côn đập xuống một lão sát thủ.

Chính là người này vừa rồi chém chết Giáo chủ của Đại Diễn Thánh Địa, hắn là một vị Vương của trảm đạo, thực lực xuất chúng, gần như chỉ trong nháy mắt đã giết chết hơn một trăm người.

Không có gì trì hoãn, gần như là trong nháy mắt, vị vương bài sát thủ này đã bị hầu tử tung một côn đánh đứt gân gãy xương, biến thành một đống thịt vụn.

"Phốc, phốc, phốc..."

Huyết quang liên tiếp lóe lên, Cơ Tử phát uy, Hư Không Đại Liệt Trảm tung hoành xé rách rất nhiều sát thủ, hóa thành từng màn mưa máu, xương cốt cũng không còn.

Diệp Phàm thì thần sắc lạnh lùng, toàn thân huyết khí màu vàng hóa thành một cơn gió lốc, cường mãnh cuốn lấy một sát thủ cấp Vương giả đại thành, rồi sau đó tung một quyền đánh nổ tung trên bầu trời, đơn giản mà thô bạo, mảnh xương lẫn máu thịt bắn tung toé.

Tử Phủ Thánh nữ rốt cục cũng biểu hiện ra trước mặt mọi người sự khủng bố của nàng, kết hợp cũng đại đạo, mỗi cái nhấc tay giơ chân đều huy động pháp tắc thiên địa, bức văng ra ngoài một đám sát thủ, bàn tay trắng nõn chém xuống, một đám người tan chảy trong đạo quang.

Diệp Phàm, Cơ Tử, Thánh Hoàng tử đồng loạt đánh giết di chuyển về hướng Tề La nơi đó, tất cả đều tung ra một kích mảnh liệt.

Sát Thánh Tề Lạ cũng thét dài, ánh đao Hóa huyết dài vạn trượng, xé rách thiên địa chém về phía đối thủ.

"Ầm!"

Ở trong trường quyết đấu đáng sợ đó, Sát Thánh của Nhân Thế Gian chủ động tránh lui, bỏ chạy, rời khỏi chiến trường, chỉ để lại một luồng dấu máu.

Đây là Sát Thánh cổ xưa, thành đạo trước khi thiên địa chưa biển đổi, cao thâm khó lường, xông vào giữa vạn quân như chỗ không người, nên muốn chạy thoát cũng không khó.


Hắn chạy đi về hướng lối ra Thiên vực, muốn phá vây mà ra, nhưng lập tức mấy Cổ Thánh uy như biển cuốn tới, bức hắn quay trở lại!

- Sát Thánh muốn chạy trốn, chứng tỏ bọn họ không còn hơi sức, chúng ta một người cũng đừng cho chạy thoát.

Người của các Thánh địa hô to, sĩ khí tăng cao.

Trong lòng Diệp Phàm cũng trầm xuống, vị Sát Thánh này thật tàn nhẫn quyết đoán, căn bản không phải muốn chạy trốn, rõ ràng là đang thử xem rốt cuộc đến đây mấy vị Cổ Thánh, hiện tại quay đầu quay về, nhằm vào chỗ sâu trong Thiên vực.

- Sát...

Tiếng hô sát rung trời, cả Thiên vực sôi trào, chiến xa của các Thánh địa ù ù vang động, nghiền áp xuyên qua trời cao, Thánh khí sống lại cũng nhau đánh về phía trước.

Kể tiếp, bọn họ phá tan một ít sát trận thượng cổ, rốt cục đánh tới chỗ sâu nhất, nhìn thấy trước mắt hai Điện phủ cổ kính đáng sợ.

Nơi đó sát khí mênh mông như biển, xương cốt chồng chất chớp động sáng trắng, tường vách đền đều là xương cốt xây thành, năm tháng đều khó có thể phai mờ.

Ở trung tâm của hai cung điện, đều có một tòa kiến trúc đặc biệt bàng xương, sáng bóng khiếp người, có đầu lâu của chư vương, cũng có xương khô của Thánh nhân, trong suốt sáng lạn, lót thảm trong đền là Thần da, là từ trên người Thánh nhân lột ra!

- Một đám con kiến cũng dám khiêu chiến với cự long! Ta thật bội phục dũng khí của các ngươi, nhưng cũng không thể không cười nhạo sự ngu xuẩn của các ngươi!

Một giọng nói uy nghiêm từ trong cốt điện truyền ra, cổ xưa mà tang thương, cũng có một loại khí phách, tràn ngập khí khái duy ngã độc tôn.

Sát Thánh Tề La rống to:

- Cự long gì các ngươi bị người ta tiêu diệt hang ổ, trốn ra thiên ngoại. Hai đại Thần triều viễn cổ Địa Ngục cũng Nhân Thế Gian các ngươi sắp bị hủy diệt, còn ở nơi này biểu hiện sự tự tôn của các ngươi, hôm nay tất cả đều đi tìm chết cho ta!

Lão mất đi bảy người con, tất cả đều là vì hai đại Thần triều mà chết, trả giá bằng máu và sinh mệnh, mới đổi lấy hết thảy ngày nay, trong lòng lão vừa bi thương vừa phẫn nộ tới cực điểm.

- Ngươi là Sát Thánh, ta cũng là Sát Thánh, không bàng hôm nay ngươi và ta triển khai một hồi Sát Thánh quyết đấu! Như thế nào?

Giọng nói già nua kia quanh quẩn trong hư không.

Hắn thành đạo đã ngàn năm trở lên, sát khí sôi trào, khủng bố khôn cũng. Tuy nhiên Tề La là người phi thường, liền đáp ứng ngay tại chỗ, muốn dùng sức của bản thân chống lại Sát Thánh nhàn hiệu lâu đời.

Một thân ảnh khô gầy khác hiện lên, Sát Thánh của Nhân Thế Gian tái hiện, bễ nghễ quần hùng, ánh mắt khinh thường quét nhìn xuống, như là hoàn toàn không thèm để ý tới ở lối vào còn có mấy vị Thánh nhân.

Hắn đảo mắt nhìn lướt qua người của các Thánh địa, rồi sau đó nhìn chằm chằm vào Thánh Hoàng tử, lại nhìn về phía Cơ Tử, cuối cùng dời ánh mắt như hai ngọn lửa dừng ở trên người Diệp Phàm.

- Đều tự sát đi! Bổn tọa cho các ngươi cơ hội chết thống khoái!

Sát Thánh của Nhân Thế Gian chỉ vào Diệp Phàm, Cơ Tử, Thánh Hoàng tử, vô tình nói. Dường như đối với mọi người công vào tới hang ổ tuyệt không lo sợ chút nào.

- Ai tới cũng đều vô dụng, muốn huỷ diệt Nhân Thế gian cùng với Địa Ngục, đó là người si nói mộng, cái gì Thánh thể Nhân tộc, cái gì con của Cổ Hoàng, đều là con kiến, các ngươi từng tên đều phải chết!

Lời nói của hắn lạnh lẽo buốt giá như lưỡi dao nhỏ cứa trên làn da mọi người. Trong các Thánh địa không hề ít tu sĩ không chịu đựng được âm ba của Sát Thánh, thân thể vỡ nát tan tành, máu tươi thành vũng, thần thức cũng tiêu tan.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận