Trong bình ngọc nhỏ thứ hai có màu đỏ tươi và màu vàng bắn ra, xinh đẹp thánh khiết mà xuất trần...
Thứ này không ngờ là màu vàng, tồn tại với màu đỏ như máu, dung hợp một chỗ tỏa ánh sáng chói mắt, chiếu rọi vĩnh hằng.
Cầm nó trong tay giống như đứng trên trời đất, hóa thành Tiên Vương, được các loại tiên quang bao phủ, thần hoàn tràn ngập, trở thành đấng chí tốn trong chín tầng trời mười tầng đất.
Nó phi thường kỳ lạ, chỉ nhỏ bằng ngón cái nhưng lại có tiên quang bắn ra như vậy, khí tức uy nghiêm mênh mông, giống như Thánh thể vô địch chân thật sống lại vậy.
Màu vàng lóe lên khiến máu trong cơ thể Diệp Phàm càng lao ra kịch liệt hơn. Hồng quang kia khiến hắn có câm giác rung động không hiểu nổi.
Cái bình ngọc này so với bình thứ nhất càng mạnh hơn, tuyệt đối là thần trân vô giá!
Ngoài ra còn có bình ngọc thứ ba, trong suốt ướt át, đỏ tươi đẹp đè, không hề chói mắt, không có thần quang vạn trượng, bình thản an lành.
Bình ngọc lóe sáng, chất lỏng bên trong có thể thấy rõ ràng. Đây là thứ máu duy nhất không phát sáng, rất bình thản, tòa ra khí tức khiến người ta thân cận.
Trong bình, máu tươi màu đỏ không hề tỏa ra dao động cường đại, cũng không có khí tức kinh người, cầm trong tay khiến tâm thần người ta buông lỏng.
Hơn nữa những chất lỏng đỏ tươi này tụ lại lại thành hình người, giống như đan nhân màu đỏ dài bằng ngón cái, sáng tươi mượt mà.
Cái bình ngọc thứ ba càng tuyệt đối phi phàm nhưng lại không cảm nhận được lực lượng đặc biết. Bất kể là quan sát cũng an lành, chẳng có tiên quang bắn ra bốn phía.
Phản phác quy chân!
Trong lòng Diệp Phàm hiện ra bốn chữ này. Thánh thể theo đuổi cảnh giới đại viên mãn, máu tươi hóa thành loại này, biến mất hoàn toàn màu vàng, trở lại màu đỏ tươi.
Bất kể là hai loại máu đầu có mạnh mẽ thế nào, dao động kinh người thì Diệp Phàm khi cầm bình ngọc thứ ba liền lập tức cảm thấy yên lặng lại.
Máu màu vàng trong cơ thể vốn xao động, chen chúc lao ra như sông, giờ phút này trở thành gió êm sóng lặng, khiến hắn như tiến vào một sơn cốc u tĩnh vậy.
Ba cái bình ngọc đều do tổ tiên Thánh thể lưu lại, đều là kế thừa qua nhiều thời đại, đại biểu cho một loại lực lượng có thể đánh phá gông cùm của thiên địa!
Mỗi một bình ngọc đều vô giá, chỉ cần để lộ ra nhất định sẽ có người đánh nhau vỡ đầu mà tranh đoạt, dẫn phát sóng to gió lớn...
Tiếp dẫn sứ Triệu Công Nghĩa thở dài:
- Ba cái bình ẩn chứa một loại sức mạnh to lớn, có thể khiến Thánh thể đột phá, đánh tan giam cầm của thiên địa, tái tạo huy hoàng một đời!
Những thứ này tuyệt đối là tinh túy của máu huyết, tinh hoa có thần tính bất hủ, là thứ quý báu nhất của máu trong thân thể Thánh thể, không thể tường tượng được lại được luyện ra thế này.
Không nghi ngờ gì nữa, quý giá nhất chính là cái bình thứ ba. Đó là máu cuối cùng của Thánh thể, nghe đồn là bất diệt, có thần hiệu vô thượng, khai thiên lập địa.
Hình người bên trong máu có mặt mày rõ ràng, từng sợi tóc rung động. Nhìn kỹ hắn còn có một loại uy nghiêm chí tôn, không giận mà uy.
Rõ ràng đây là Thánh thể. Hắn rèn luyện ra một lọ thần huyết như vậy, không biết mất đi bao nhiêu căn nguyên, tuyệt đối là kinh người.
Về phần máu màu vàng và máu hai màu dung hợp thì đều là dẫn dắt, từng bước tới gần thánh huyết bất hủ cuối cùng.
Đây là hắn lưu lại cho đời sau. Lúc đầu khẳng định không thể ăn máu tươi hình người kia mà phải từ máu màu vàng bắt đầu, khi thực lực đạt mức nhất định thì mới dùng loại máu hai màu, tuần tự theo đó.
- Thứ này đều luyện ra từ cơ thể tổ tiên Thánh thể, không chỉ có tinh hoa căn nguyên của hắn mà còn có mảnh nhỏ đại đạo, ẩn chứa pháp của hắn, huyền ảo vô cùng, truyền thừa cho đời sau.
Tiếp dẫn sứ nói.
Hình người trong bình nhỏ thứ ba có dung mạo rõ ràng. Dương Vân Đằng cầm trong tay, quỳ gối trên mặt đất, giọng nói run rẩy, không ngừng thì thào.
Tiểu phá hài thấy gia gia hắn như vậy cũng không ngừng rơi nước mắt. Đây là hình tượng tổ tiên hắn, cao lớn anh vĩ, tuy rằng đã mất nhưng vẫn truyền lại thần vận như trước. Nguồn: https://truyenfull.vn
- Năm đó Bắc Đẩu bình định, tổ tiên không tiếc phải trả giá, hao tổn căn nguyên, từ cơ thể luyện ra ba bình thánh huyết này, lưu lại cho đời sau, từ đó bước trên tinh không cổ lộ, không thể tường tượng rốt cục lại không quay về được.
Dương Vân Đằng rơi nước mắt.
Thánh thể kia giải quyết xong tâm sự, lưu lại huyết tinh, an bài chuyện xong liền rời đi. Nhiều năm sau hậu nhân của hắn mới tìm tới được quan ải thứ năm mươi của Nhân tộc...
Nhiều năm như vậy, bất kẻ là mấy đời hậu nhân của Thánh thể, ngẫu nhiên trong năm tháng dài lâu cùng xuất hiện thiên tài nhưng đều không mỡ hộp đá này ra. Bọn họ tuân theo tổ huấn, khi Nhân tộc chưa náo động thì không lãng phí máu này, cho dù là bản tộc ngày càng xuống dốc.
Diệp Phàm thở dài một tiếng.
Dương Vân Đằng quỳ nơi đó, rất lâu không đứng lên. Tiểu phá hài cũng nghẹn ngào, quỳ xuống bên cạnh gia gia.
Bao lâu sau kho báu mới bình tĩnh lại. Ông lão Dương Vân Đằng cuối cùng nhìn thoáng qua bình màu hình người, thành kính dập đầu, sau đó để vào hộp đá, đưa cho Diệp Phàm.
- Lưu lại cho ngươi có tác dụng lớn hơn.
Hắn chỉ nói một câu như vậy.
Diệp Phàm lắc lắc đầu nói:
- Ta đã đánh vỡ nguyền rủa, con đường đi không dùng được thứ này nữa. Lưu lại cho Dương Hi đi.
Trong cơ thể hắn chảy xuôi máu huyết màu vàng, phá tan ngăn cản, có thể tinh tiến mãi. Máu kia hóa thành hình dáng tổ tiên Thánh thể, Dương Hi phản tổ, ngoài vẻ mặt non nớt ra thì trông rất giống.
Cùng chung tộc, cùng chung máu huyết, mảnh nhỏ đại đạo của tổ tiên hẳn có tác dụng lớn nhất với tiểu phá hài. Có tổ tiên xây dựng nền móng, tương lai hắn có thể đạt tới độ cao khó có thể tưởng tượng được.
- Đứa nhỏ này, chờ hắn trường thành thì đã muộn hết rồi. Để ngươi uống là tốt nhất.
Dương Vân Đằng vẫn kiên trì.
Diệp Phàm lại lắc đầu như trước, nói:
- Đạo của ta không cần thứ này. Ta đã tìm được một con đường, sau khi đạt điều kiện liền có thể tăng tiến vùn vụt. Dương Hi sau này lớn lên hơn phân nửa sẽ giống người máu nhỏ kia như đúc, nếu không cho hắn uống mới là lăng phí.
Diệp Phàm cự tuyệt. Đây là chìa khóa để mở gông xiềng cho Thánh thể. Mà con đường hắn đi có thể tiến mạnh, không cần thứ này... Như thế là làm phí hoài kết tinh tâm huyết này.
Tiếp dẫn sứ Triệu Công Nghĩa gật đâu nói:
- Đây là chìa khóa của Thánh thể, đối với hắn mà nói có ý nghĩa không lớn, tốt nhất là lưu lại cho hậu nhân càng cần hơn đi.
- Nhưng hắn còn nhỏ quá, có thể không kịp mất.
Dương Vân Đằng nhìn qua cháu mình.
- Cùng chưa chắc. Cứ đồn con đường thành tiên mở ra nhưng giờ vẫn chưa thấy độn tĩnh gì, chỉ có chư thánh giáng xuống Bắc Đẩu mà thôi.
Diệp Phàm nói.
Nhiều năm qua đi như vậy, thông qua các Tiếp dẫn sứ và hỏi các thí luyện giả khác, hắn luôn chú ý tới động tĩnh của con đường thành tiên!
- Ở thời thái cổ, mọi người đều nói con đường thành tiên sẽ xuất hiện nhưng Cổ Hoàng xuất hiện rồi qua đời mà tiên lộ vẫn chưa thấy.
Diệp Phàm lại nói tới chuyện xưa, thầm phán đoán:
- Ai biết kiếp này có thể vẫn như cũ hay không, có lẽ cũng chưa thế xuất hiện.
Đại đế cổ là người cường đại nhất trên đời, vì sao đều tới Bắc Đẩu, rõ là bởi suy tính được một chút tình huống, đáng tiếc là lăng phí những năm tháng cuối cùng của cuộc đời.
Tiếp dẫn sứ nói:
- Một ngày kia sẽ tới, có lẽ lúc đó thật sự thế hệ Dương Hi đã trường thành rồi. Chuyện tương lai ai có thể nói rõ được. Tuy nhiên nếu có hai đời Thánh thể thì có lẽ lại trấn áp được.
Cuối cùng Diệp Phàm vẫn chưa nhận hộp đá, trả lại cho Dương Vân Đằng, để hắn thu hồi lại. Hắn cũng giúp ông lão mờ Khổ Hải, để hắn đi trên đường tu luyện.
- Ta đã lớn tuổi như vậy, qua thời gian tốt nhất rồi...
Dương Vân Đằng cười khổ.
- Tổ tôn cùng nhau tu đạo cũng không phải là giai thoại bình thường. Từng bước đi tới là được.
Tiếp dẫn sứ Triệu Công Nghĩa cùng cười nói.
- Ta muốn đi tới cổ tinh chôn tổ tiên của Thương Thiên Bá Huyết một chuyến.
Diệp Phàm nhìn về phía cổ tinh có sinh mệnh cũng không xa kia.
- Con cũng muốn đi.
Tiểu phá hài nắm chặt tay, ngẩng khuôn mặt nhỏ bé, năn nỉ Diệp Phàm.
- Bậy nào, địa phương đó ngươi đi sao được.
Dương Vân Đằng sầm mặt, sợ tiểu tử kia làm liên lụy Diệp Phàm.
Diệp Phàm lập tức cười, lắc đầu nói với Dương Vân Đằng:
- Không sao.
Hắn nhìn về phía tiểu phá hài nói:
- Chúng ta cùng xông vào một lần, nhìn xem bộ tộc đó có thể ngăn cản chúng ta không.
Ánh sáng lóe lên trong vũ trụ, ngay lập tức bay qua vạn dặm. Một đạo môn xuất hiện ở trên viên cổ tinh. Từ đó có hai thân ảnh đi ra.
Đây là một đại tinh linh khí nồng đậm, cổ mộc ngập trời, xanh ngắt một mảnh. Các loại núi lớn phi thường bao la hùng vĩ, thác nước trắng xóa buông xuống, cao tới mấy trăm trượng.
Khí tức sinh mệnh rất nồng đậm, các loại cây cối rất nhiều, đủ loại chim quý thú lạ. Đây là một cối yên vui hiếm có của sinh mệnh.
Nhưng Diệp Phàm sau khi tới đây lập tức biến sắc. Tuy rằng linh khí nồng đậm nhưng thiên địa đại đạo của nơi này cũng rất quỷ dị, trời sinh có hướng trấn áp hắn.
Dương Hi mở Khổ Hải, cùng miễn cưỡng xem như đi trên con đường tu luyện, lúc này cảm thấy khó chịu, toàn thân không thoải mái, thấy cả thiên địa này làm mình khó thờ, tràn ngập khó hiểu.
- Quả nhiên giống như truyền thuyết của ngoại giới, áp chế tất cả huyết mạch khác, chỉ để Thương Thiên Bá Huyết mạnh nhất ở nơi này, thật đúng là bá đạo.
Diệp Phàm tự nhủ.
Tổ tiên của tộc này là tuyệt đỉnh của nhân đạo, ngã xuống trên viên tinh không này, khiến thiên địa xảy ra biến hóa thật lớn.
Diệp Phàm dẫn tiểu phá hài từng bước đi tới mấy trăm dặm, thấy không ít cổ thú ác điểu. Tất cả đều là dị chủng thời thái cổ, nhưng cũng không có mấy con cường đại, đều bị đại đạo pháp tắc nơi này áp chế.
Đi qua sông núi, Diệp Phàm tới nơi có linh khí nồng đậm nhất cổ tinh. Nơi này linh khí dường như hóa thành chất lỏng, chưa tới gần đã cảm nhận được từng đợt linh khí triều.
Vượn hú hổ gầm. Tại vùng đại địa nguyên thủy này có một ngọn núi lớn, toàn bộ xanh um tươi tốt, bao phủ đầy thực vật, đứng sừng sững trong thiên địa.
Hình dạng nó rất kỳ quái, trông như một ngôi mộ.
Trên thực tế nó là nơi tổ tiên Thương Thiên Bá Huyết ngã xuống. Đây là một ngôi mộ lớn, cao tới vạn trượng, đâm thẳng vào mây.
Trên mộ mọc đầy cây cỏ. Nơi này là ngọn nguồn của linh khí, gần như hóa thành chất lỏng. Các loại cây cỏ đều sinh trưởng tốt.
Tất công lên Đại đế thất bại mà chất, cổ nhân có biểu hiện không giống nhau. Diệp Phàm đã thấy cảnh thảm thiết nhất là tinh hà bao phủ, liên lụy khiến mẫu tinh tử vong, bản thân nổ tung.
Cường giả đỉnh phong trong cơ thể chảy xuôi Thương Thiên Bá Huyết, được xưng là Vô Miện Chi Hoàng. Hắn tấn công lên Đại đế thất bại, hóa đạo liền khiến cả một viên cổ tinh vốn linh khí không đủ lập tức trở nên um tùm như vậy, đúng là hơi quỷ dị đáng sợ.
Tiểu phá hài nhìn chằm chằm vào ngôi mộ to lớn kia, nắm chặt nắm tay, ánh mắt đỏ lên, khóc nức nở la hét:
- Ta muốn đánh với ngươi một trận!
Diệp Phàm xoa xoa đầu nó, không nói gì, mang theo hắn đi về phía ngôi mộ khổng lồ.
Tại địa phương nay, hắn cảm nhận được một loại bá đạo, áp chế. Pháp tắc này thật khủng bố, trấn áp tất cả đạo bất đồng.
Người này có thể chặn giết Thánh thể Nhân tộc, sống lâu hơn mười năm đủ để chứng minh hắn cường đại tuyệt luân. Loại thể chất này được con là đánh khắp vũ trụ không có địch thủ cũng có đạo lý, thật sự hết sức cường đại.