Già Thiên

Trời đất toàn một màu xanh um, sinh cơ bừng bừng, có gốc mây dài đến mười mấy dặm, vòng quanh mấy ngọn núi, cũng có cổ thụ có thể so với ngọn núi lớn, chọc thẳng trong trời cao.

Đây là một cảnh tượng trước thời thái cổ hồng hoang, trên mặt đất trong rừng già man thú hoành hành gào rống, hung cầm giương cánh che trời... hai người như đi lạc vào thế giới tiền sử.

Diệp Phàm dẫn Dương Hi đi tới, địa phương này kỳ thụ, trân thảo sinh trưởng, trải rộng các loại thảm thực vật dị chủng trước thời hoang cổ, một ít linh dược ở nơi khác sớm đã không thể tìm thấy.

Tiểu phá hài hô hấp khó nhọc, thân thể đều run rẩy, bị một loại trật tự quy tắc bá đạo bài xích, ở địa phương này nó rất khó chịu, nhưng vẫn quật cường đi tới, không chịu dừng bước.

Từ thân thể Diệp Phàm tràn ra nhiều điểm sáng bóng, đúng lúc bao phủ cơ thể nhỏ nhắn của nó, nhưng cũng không phải bảo vệ toàn bộ, mà chỉ giúp nó có thể miễn cưỡng đi tới trước, giúp nó dùng hết toàn lực để đối kháng.

Phần mộ cổ thật lớn cao vạn trượng lấp trong tầng mây, uy áp lục hợp bát hoang. Nơi này đâu chút nào giống như là một tòa phần mộ cô độc, mà thật giống như một tồn tại vô thượng ngủ say.

Trên mặt đất màu đỏ, cổ thụ thành phiến, bao phủ bầu trời che lấp đại địa, cũng có một loại khí cơ đại đạo tràn ngập, là khí phách cùng khoa trương như thế, giống như một thanh Đế binh trấn áp vạn đạo càn khôn.

Hai thân ảnh một lớn một nhỏ đã đi tới dưới chân phần mộ lớn, bị áp chế càng ngày càng lợi hại, từng đợt từng đợt quy tắc trật tự thiên địa giống như từng phiến từng phiến tầng mây vờn quanh sườn núi.

Chẳng trách xưa nay rất nhiều tu sĩ tới nơi đây đều cả kinh thất sắc, loại khí tượng này rất kinh người, ngoại trừ người trong cơ thể có chảy xuôi Thương Thiên Bá Huyết, bất cứ ngoại tộc nào tới đây đều phải bị bài xích.

- A...

Tiểu phá hài kêu to, cực lực phản kháng, đồng thời giải phóng phẫn nộ trong lòng. Trên khuôn mặt nhỏ nhắn non nớt tràn ngập bất khuất, trong Khổ Hải nhưng lại bởi vì bị áp chế mà kim quang đại thịnh, truyền ra từng tràng tiếng vang ù ù như tiếng sấm.

Diệp Phàm chau mày, nhìn chằm chằm phần mộ lớn cao vạn trượng, trong lòng hắn nhảy dựng: Đây rõ ràng là một phần mộ cổ, lại giống như một kiện binh khí, tản ra từng đợt từng đợt thần uy.

- Bá Chung...

Lăng mộ cổ xưa yên tĩnh, cả vật thể phần mộ như là một miệng chuông úp trên mặt đất, yên lặng muôn đời, như có như không tràn ngập ra một cỗ dao động thần uy.

Diệp Phàm tự nhiên đã nghe nói qua, chí cường giả đỉnh phong nhân đạo trong cơ thể có chảy xuôi Thương Thiên Bá Huyết năm đó, sử dụng binh khí là một cái đại chung bá thiên tuyệt địa. Trong trận chiến đó, tiếng chuông vừa vang lên tức thì không ít tinh tú trong vũ trụ bị đánh nát tả tơi, ở trong sóng âm tiếng chuông hóa thành bụi bậm.

Cuối cùng, Bá Chung kia bị Thánh thể đánh vỡ nát, bắn tung tóe trong tinh vực, vòm trời ảm đạm, vô cùng khủng bố.


Diệp Phàm không có nóng lòng đi lên, mà mang theo Dương Hi vòng quanh chân núi, cẩn thận đánh giá, còn thật sự quan sát phần mộ cổ, hình dáng kỳ dị của nó đúng là có hơi giống Bá Chung trong ghi chép.

Trong mơ hồ nhưng lại có từng đạo từng đạo tiếng đại hồng chung chấn ra, rất là mông lung mờ ảo, như là từ trước thái cổ vượt qua thời không truyền đến, thấu phát ra một loại khí thế vô địch.

- Chẳng lẽ kiện binh khí kia bị đánh nát, lại trọng tổ lại, hóa thành phần mộ lớn trấn áp chỗ này!

Diệp Phàm tự nói.

Hắn quan sát rất lâu, trên phần mộ có một số khe rãnh thật lớp, như là dấu vết nứt nẻ ngoài hình thể cái chuông sau khi hợp lại, bên trong tiếng đại đạo ngân vang đinh tai nhức óc.

Diệp Phàm chau mày, hắn là Nguyên Thiên Sư có bí thuật thông thiên động địa, có thể quan sát núi sông, nhìn xuyên thấu đại thế thiên địa, nhưng ở trên phần mộ này cũng không có nhìn thấy mảnh nhỏ binh khí nào.

Đây là một loại pháp tắc bá đạo hóa thành, ảnh hưởng bởi kết cục thiên địa, tự nhiên hóa thành một cái Bá Chung pháp tắc, quả nhiên là kỳ bí quỷ dị, khiến người ta nhìn không thấu sâu cạn.

- Ai?

Khi hai người bọn hắn đi lên núi lớn, một tiếng hét to truyền đến, một con vượn xám bạc từ phía trên một đài cao nhảy xuống.

Phần mộ cổ có cường giả thủ hộ, đây là một đầu lão vượn phi thường cường đại, cùng với hung cầm mãnh thú bị nó trấn áp bất đồng, nó thích hợp cùng trật tự thiên địa bá đạo này, không bị ảnh hưởng chút nào.

Vượn xám bạc rất cao, cường kiện hữu lực, cả vật thể trắng như tuyết. Nó như kim cương rống giận, đạt tới Thánh nhân cảnh, như có như không gian có một cổ khí phách ập vào mặt hai người.

Nó tu có pháp môn đặc biệt, tráng kiện mà cuồng mãnh, ánh mắt như ngọn đèn bắn ra thần mang kinh người, thánh uy bàng bạc mãnh liệt ập về phía hai người Diệp Phàm.

"Ầm!"

Dưới một trảo của nó, trong hư không xuất hiện từng tia từng đợt pháp tắc cùng đạo ngân thành phiến, có thể sụp đổ vỡ nát núi sông. Thế nhưng, dưới một quyền tùy ý của Diệp Phàm, cả cánh tay phải của nó đều vặn vẹo, từng giọt máu rơi, thân thể nó bay tung ra ngoài.

Vượn xám bạc vô cùng khiếp sợ, nó từng được Thương gia chỉ điểm, thủ hộ phần mộ này qua nhiều thế hệ, tu có Thương Thiên Bá Huyết nhất mạch là pháp môn của cổ thú khai sáng, tuyệt đối mạnh mẽ kinh người, Cổ Thánh đều khó có thể địch nổi cùng nó.

Bởi vì nơi này là trọng địa của Thương gia, cực kỳ trọng yếu cần phải có người mạnh mẽ thủ hộ, vì thế để tài bồi nó, nhiều năm qua Thương gia cũng không keo kiệt, so với tinh anh trong tộc nó còn được ưu đãi nhiều hơn, được liệt vào hàng Khách khanh của Thương gia.


- Ngươi... là người nào?

Vượn xám bạc vừa kinh vừa sợ, nửa người đều co rút lại. Vừa rồi quyền ảnh màu vàng nhoáng lên một cái làm cho nó như bị sét đánh, cánh tay phải của nó có thể sánh được với Thánh khí vậy mà xương cốt gãy đoạn.

Diệp Phàm bình tĩnh đáp:

- Đối với Thương gia mà nói, xem như là tử địch đi! Tuy nhiên ta cũng không muốn chiến một trận cùng các ngươi, trừ phi là người chân chính có được thể chất Thương Thiên Bá Huyết xuất hiện.

Hắn mang theo Tiểu phá hài tiếp tục đi lên phần mộ cổ, quan sát chung quanh, muốn xem đến tột cùng chỗ cổ địa thần bí này có thứ gì.

- Cái gì, ngươi là... Thánh thể của Táng Đế Tinh? Rốt cục... đã đến đây?

Con vượn xám bạc kêu to một tiếng, thần sắc biến đổi không ngừng, có kinh ngạc cùng có sợ hãi.

Nó là một đầu Thánh thú cường đại lợi hại, ở trong lớp thánh giả đều khó kiếm địch thủ, nhưng đối mặt với người này nó lại khó có thể sinh ra chiến ý, có một loại sợ run phát ra từ tâm linh.

- Không được, ngươi... ai cùng có thể đi lên, chỉ trừ Thánh thể không thể đặt chân lên núi này! Tại

Cuối cùng, nó vẫn là cắn chặt răng, lớn tiếng kêu lên, vì chức trách nó không nghĩ bị dọa lui.

- Vì sao?

Diệp Phàm thoắt xoay người lại, trong con ngươi bắn ra từng tia kim quang, thoạt nhìn vô cùng uy nghiêm, từ trên cao nhìn xuống như là một vị Thần minh đang nhìn xuống muôn dân.

- Bởi vì ngươi là Thánh thể, tổ tiên của ngươi đã bại dưới tay người trong cơ thể có chảy Thương Thiên Bá Huyết. Thương gia từng nói rõ, quyết không cho phép kẻ tử địch thất bại tới đây, không để cho bước trên núi này một bước!

Con vượn xám bạc nói, như là dùng hết một thân khí lực, nó có cảm giác hơn phân nửa sắp chọc tới đại họa sát thân.

Diệp Phàm đứng trên một tảng đá lớn, ánh mắt sắc bén như luồng điện lạnh lùng nhìn chòng chọc vào nó, nhìn không ra hỉ nộ ái ố nói:


- Là mạnh là yếu, không phải dùng chiến tích thời cổ mà định ra được. Ngày nay phải chiến một trận mới biết. Ngươi đi nói cho Thương gia, hôm nay ta lên núi, còn phải đi tới trong tộc bọn họ một chuyến!

Hắn vẫn chưa ra tay, nhưng ở dưới loại ánh mắt này con vượn xám bạc cùng là lưng phát lạnh. Nó là một con Thánh thú cường đại, nhiều năm qua nó chưa từng gặp địch thủ, ngưng hôm nay ở trước mặt người này nó lại đang run rẩy, đây là nhân vật tuyệt đại đến mức nào?

- Ta...

Nó há mồm, nhưng ánh mắt màu vàng lạnh lùng kia quét tới, lại khiến nó giật mình rùng mình một cái, không tự chủ thối lui lại, da đầu đều run lên.

- Đi đi thôi!

Diệp Phàm giơ tay điểm ra một cái, một thần huy bay tới rơi trên người nó, "ầm" một tiếng, nó bị đánh bay ra xa, rơi xuống cuối đường chân trời, rời xa phần mộ cổ.

Diệp Phàm vẫn thần sắc bình thản mang theo Dương Hi đi lên, toàn thân tản phát ra từng đợt từng đợt hào quang, sớm đã hoàn toàn bao phủ Tiểu phá hài ở trong đó, bởi vì lực lượng trật tự trên mộ phần quá mức cường đại, đủ để đè ép tu sĩ thành thịt nát.

Trên sườn núi linh khí càng ngày càng nồng đậm, vô số cổ dược mọc đầy kín, dược linh cao tới mấy vạn năm, phi thường hiếm thấy.

Thậm chí, có mười mấy cây dược linh ước chừng sáu bảy vạn năm, đều sắp đạt tới Dược Vương, phát ra từng đợt mùi thơm ngát, ập vào mũi, làm cho người ta khoan khoái nhẹ lâng lâng như tiên.

Địa phương này thật sự rất phi phàm, nghiễm nhiên trở thành Dược viên của Thương gia, chính là thành lập trên một tòa phần mộ cổ, quả thật có phần đặc biệt kinh người.

"Rào rào..."

Ở một vài nơi, linh khí nồng đậm rồi lại hóa lỏng, tụ thành dòng chảy dọc theo sườn núi chảy xuôi xuống. Trong đó không ít khối Nguyên. Đây là một loại cảnh tượng của vạn linh thiên địa khi cực thịnh.

Đáng tiếc, ngoại trừ thảm thực vật chỉ có thể thành tựu cho bộ tộc có được Thương Thiên Bá Huyết, càng là tại địa phương tinh khí nồng đậm càng bị lực lượng pháp tắc áp chế nghiêm trọng.

Ngay cả cường đại như Diệp Phàm hiện nay, đi lên sườn núi này cũng cảm nhận từng trận khó chịu: có một loại lực lượng bá đạo như muốn xé nứt toạt thân thể hắn, đặc biệt là nhằm vào máu màu vàng trong cơ thể hắn.

- Không có mảnh nhỏ binh khí, chỉ là một loại lực lượng của trật tự ngưng tụ mà thành Bá Chung...

Diệp Phàm tự nói, năm đó Bá thể vô thượng muốn làm gì? Rõ ràng đã tọa hóa, như thế nào có loại biến hóa này.

Hắn mờ Thiên Nhãn nhìn xuyên qua từng đạo trật tự thần liên, ánh mắt chọc xuyên qua phần mộ, chìm sâu vào trong lòng núi vạn trượng, muốn xem rõ ràng hết thảy bên trong. Đây cũng là nguyên nhân hắn tới đây! Năm đó sau trận chiến trong cơ thể người Thương Thiên Bá Thể có ầm thương, mười năm sau cũng vỡ nát tan tành, thân thể này không biết có lưu lại tin tức gì không.

"Ầm!"

Đột nhiên, bên trong phần mộ dâng lên một cổ khí tức mênh mông hủy diệt thiên diệt địa, cuồng bá ngập trời, khiến tinh hà nhật nguyệt đều rung chuyển.


Đây là một cao thủ cái thế mà vô số cường giả xưa nay phải nhìn lên, không hổ là chí tôn một thế hệ, sau khi chết mười mấy vạn năm mà vẫn còn có loại khí tức này.

- Không hổ là Vô Miện Chi Hoàng, mất đi nhiều năm như vậy, còn có thể như thế! Tu sĩ bình thường tuyệt đối không thể chịu đựng tàn dư dao động còn lại này!

Diệp Phàm tự nói.

Đột nhiên, hắn vô cùng kinh ngạc!

Ở trên mi tâm hắn xuất hiện một con mắt dựng thẳng, bắn ra một đạo tiên huy, chìm sâu vào chỗ sâu nhất trong phần mộ, hắn cẩn thận quan sát, thấy được rõ ràng cảnh tượng nơi đó.

Tại đó không ngờ lại có một nam nhân thật đáng sợ, tóc đen tung bay, khí phách ngập trời, đứng sừng sững ở nơi đó, có một loại độc tôn thiên hạ, với khí khái tuyệt thế chỉ có ta xưng hùng.

Ở chỗ sâu nhất trong phần mộ cổ nhưng lại có một nam nhân!

Điều này quả thật có chút yêu tà, khiến người ta khiếp sợ.

Thân ảnh hắn được bao bọc trong trật tự thần liên, làm cho thân thể cường kiện kia có phần mông lung mờ ảo, nhưng lại có một loại dao động chấn thế có thể trấn áp càn khôn. Hắn chợt ngẩng đầu lên, trong con ngươi bắn ra hai luồng sáng lạnh khủng bố, xuyên thấu qua lòng đất phần mộ nhìn về hướng Diệp Phàm nơi này.

"Ầm ầm!"

Máu màu vàng trong cơ thể Diệp Phàm lập tức sôi trào, cấp tốc chen chúc lao xuống, "ầm ầm" vang động, toàn thân tỏa hào quang rực rỡ cao vạn trượng, đối kháng với đợt tấn công này.

Hắn có thể xác định đây là một loại uy áp tuyệt thế, từ trên người nam nhân ở sâu trong phần mộ cổ kia vọt lên, Thánh nhân bình thường đều khó mà chịu nổi.

"Boong..."

Một tiếng chuông vang lên, từ chỗ sâu trong phần mộ cổ truyền đến, dưới chấn động của sóng âm tiếng chuông chấn nhiếp trời đất mênh mông: lục hợp bát hoang, mười vạn dãy núi, ngàn núi vạn sông đều nổ vang.

Mi tâm của Diệp Phàm tỏa ra hào quang rực rỡ, một cái đỉnh bay ra treo trên đầu hắn, buông xuống nối tiếp từng tia từng tia trật tự như dải tơ, che phủ thủ hộ hắn cùng Dương Hi ở phía dưới.

Ở chỗ sâu trong phần mộ cổ, trên đầu nam nhân đáng sợ kia từng đợt từng đợt pháp tắc đạo đan vào nhau, hóa thành một cái chuông lớn lắc lư trên đầu hắn, rồi từ từ ngân vang, khí phách ngập trời.

- Bá Chung!

Trong con ngươi của Diệp Phàm bắn ra luồng hào quang màu vàng nhìn xuyên thấu cái chung lớn hình dạng rất giống phần mộ cổ, dường như là Bá Chung có thể trấn áp chín tầng trời mười tầng đất, độc nhất vô nhị trong truyền thuyết.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận