Già Thiên

Tiếng Vô Thủy Chung vang lên, chấn khiếp thiên hạ!

Trôi qua năm tháng dài lâu như vậỵ, mặc dù là Đại đế đã tọa hóa từ rất lâu rồi, ngày nay trong Tử Sơn vì sao lại có tiếng chuông?

Khắp thiên hạ mọi người ngây dại, phàm là tu sĩ ai cùng sợ run, đối với cái tên Vô Thủy này có một loại kính sợ phát ra từ linh hồn, mỗi khi đọc lên máu chảy trong cơ thể đều sẽ tăng tốc.

Hắn là chí tôn cùng với tên khác là vô địch, phàm nhân có lẽ không biết, nhưng tên của Vô Thủy luôn luôn được truyền lưu trong miệng chí cường giả, được người nghị luận sống mãi với thời gian.

Thập phương đều yên lặng!

Chỉ có tiếng chuông vang vọng, các thanh âm khác đều biến mất, khắp thiên hạ đều đang nghe được tiếng chuông vang vang. Nhìn về hướng Tử Sơn từ xa, chư hùng run rẩy, hướng về phương đó quỳ xuống lạy.

Một tiếng lại một tiếng, sóng âm tiếng chuông khuếch tán vang vọng Bắc Đẩu, không có thương tổn một người nào, không có phá hủy cấm địa Sinh Mệnh nào, chỉ là một loại tiếng kêu bi ai, mang theo một loại thê lương.

Mãi đến lúc tiếng chuông biến mất thật lâu, mọi người đều còn đang trong hóa đá, khó có thể phục hồi tinh thần lại.

- Hắn hẳn là đã chết từ rất lâu, tám vạn năm trước đưa lưng về phía chúng sinh tọa hóa, thiên địa đều run rẩy. Ta từng cảm nhận được cổ dao động đáng sợ rung động cổ kim ngày đó.

- Nam nhân này thật sự quá cường đại, đáng tiếc cũng ngã xuống trong năm tháng!

Trong mấy đại cấm địa Sinh Mệnh rốt cục truyền ra thanh âm cổ xưa, cực kỳ kiêng kị đối với Vô Thủy, có thoải mái cũng có cảm thán.

Theo thời gian trôi đi, từng nhân vật vĩ đại già cả, từng thiên kiêu chí tôn mạnh nhất cổ kim rời thế, rốt cuộc khó có thể gặp được khiến mọi người tiếc nuối.

- Tám vạn năm trước, một lần đó thật sự kinh sợ mọi người, ai cũng không nghĩ tới hắn còn sống đến cận đại.

- Đáng tiếc một nam nhân như vậy, cuối cùng cũng chỉ có thể một mình kết thúc âm đạm trong cô sơn. Nếu hắn tái xuất hiện, chỉ có một loại tình huống, đó chính là dựng thân trong Tiên vực!

- Không có khả năng, trên con đường thành tiên đã chú định là cô lạnh, thế nhân vĩnh viễn không thấy được hắn, hắn không có khả năng trước thời hạn tám vạn năm đánh tiến vào Tiên vực!

Mấy đại vùng cấm dần dần bình tĩnh lại, bọn họ biết đó không phải là Vô Thủy Đại đế, mà chỉ là một cái chuông của hắn lưu lại ở trần thế, tự ngân lên vì Nhân Hoàng mà tiễn đưa.

Đây là một loại chào kính đưa tiễn tiền bối Nhân Hoàng.

Vô Thủy Đại đế chân chính ở tám vạn năm trước đưa lưng về phía chúng sinh, cô độc tọa hóa trong năm tháng, đến nay đã trở thành một nắm tro tàn.

Khoảnh khắc sóng âm tiếng chuông Vô Thủy Chung dừng lại, chung quanh Tử Sơn hoa rơi bay bay, rồi hóa thành một cỗ quan tài cực lớn bay ngang trời, nhưng lại bay tới địa phương Nhân Hoàng hóa thành quang vũ biến mất, rồi rơi xuống.


Ít có người có thể hiểu thấu, đại đa số mọi người không biết đã xảy ra chuyện gì.

Cuối cùng, Tử Sơn lại yên lặng như vật chết bình thường, đã không còn một tia tiếng vang, một lần nữa tịch mịch cùng thiên địa.

Mà các đại cấm địa Sinh Mệnh cũng đều lâm vào đơn độc mãi mãi, không một chút phong ba, giống như một vùng tử địa hủy diệt mọi sinh cơ.

Nhân Hoàng trở về, đi con đường sinh mệnh ngắn ngủi, giống như phù dung sớm nở tối tàn, Bắc Đẩu nổi sóng gió lại kết thúc.

Mà ở chỗ sâu trong tinh không, các chí tôn trẻ tuổi một thế hệ vẫn còn đang tranh phong, tràn ngập tinh thần phấn chấn, nhiệt huyết mênh mông, là đang chiến đấu tranh giành con đường Đế của chính mình.

Trên tinh không cổ lộ, Đại Ma Thần, Nhân Vương, Đế Thiên, Thanh Thi tiên tử... đều cạnh tranh theo duổi, tranh hùng giành thần vị đệ nhất thiên hạ của cổ địa Nhân tộc!

Tại Thành thứ năm mươi Nhân tộc, Diệp Phàm lại giằng co cùng Bá vương, sắp quyết đấu sinh tử. Diệp Phàm múa động hai tay bày ra pháp trận vô tận, mười ngón tay nhỏ xuống máu màu vàng, làm cho cả tòa pháp trận cấm kỵ sống lại, ngăn cách Bá vương, suýt nữa luyện hóa đối thủ!

Mà chính hắn thì nhìn về hướng Bắc Đẩu xa xa, nghĩ tới nhiều lắm.

Lúc này một chiếc đèn thân người mặt quỷ làm bạn bên cạnh, lay động ra ánh lửa quỷ dị, phụ trợ làm cho hắn vô cùng thần bí.

Hắn suy tư về Độ Nhân Kinh, hắn suy nghĩ về bí mật của Đại đế cổ.

Mai táng thi thể ở địa phương cực kỳ ảo diệu đoạt thiên địa tạo hóa, có thể sinh ra biến hóa đáng sợ không thể đoán trước.

ơ thời đại thần thoại thi thể chí tôn sinh biến mà sinh ra "Linh Thần" thân có Luân hồi ấn, hay nói cách khác là có chôn một thế thân ở tương lai; mặt khác cùng có pháp môn lột xác quỷ dị không muốn người biết.

Nếu suy nghĩ từ phương diện đó, Linh Bảo Thiên Tôn khai sáng ra Độ Nhân Kinh kia quả thực rất kinh người, đến tột cùng ông ta đoán trước được điều gì? Chẳng lẽ là biết trước sẽ có một hồi hắc ầm gây họa hay sao?

Diệp Phàm chỉ trong nháy mắt suy nghĩ tới rất nhiều điều, quá khứ chưa từng phát sinh, tương lai sẽ có thi kiếp Thiên Tôn hay không? Vừa nghĩ tới điều đó đã khiến người ta không rét mà run.

Nên biết rằng, địa phương Đại đế cổ táng thân, mỗi một chỗ đều cực kỳ quỷ dị, những địa phương đó không thể đoán trước, đến nay còn không có đào ra một cỗ Đế thi chân chính nào đâu!

Linh Bảo Thiên Tôn dự đoán được điều gì? Mới có thể khai sáng ra một kiện pháp môn đạo giáo nhìn như có chút vô dụng như vậy, nhưng lại muôn đời không mất tác dụng, dường như là dùng để trấn áp chấn nhiếp tương lai!

Ở bên mình Diệp Phàm, chiếc đèn thân người mặt quỷ phát ra u quang, truyền ra tiếng tụng kinh, đó là đạo chính thống của Linh Bảo Thiên Tôn, là Độ Nhân Kinh không sứt mẻ, sinh ra một loại lực lượng thần bí mà quỷ dị.

Từ chiếc đèn bắn ra bích quang yếu ớt, không ngờ Huyết tế đàn cách đó không xa lại ảm đạm xuống, một lũ thi khí cuối cùng trên đó cùng biến mất.

Diệp Phàm bừng tỉnh, con ngươi nhấp nháy phát sáng.


Đồng thời ngay lúc đó, trong pháp trận Nguyên Thiên màu vàng kia Bá vương gào rống, càng thêm nghẹn khuất, cứ luôn bị áp chế ngoài ý muốn, ở vào cảnh hoàn toàn bất lợi, khiến hắn hận muốn điên lên, quát lớn:

- Uống máu ngươi, mới hả lửa giận của ta!

Thân thể hắn thiêu đốt hừng hực, đang vận dụng pháp tắc cấm kỵ xé rách mở ra một khe hở, sắp sửa từ trong trận thoát vây mà ra.

Diệp Phàm nghe vậy, khóe miệng lộ ra một vẻ lạnh lùng, hai tay hợp lại, diễn biến pháp trận Nguyên Thuật càng huyền ảo phúc tạp hơn, Thái Âm Ngư cùng Thái Dương Ngư quấn lấy nhau, hỗ tương chuyển biến thành một tấm tiên đồ bay lên, mặt trên có nhật nguyệt núi sông, như là một tòa tinh tú trấn áp xuống.

Ở trong tiếng "ù ù" vang động vòm trời, nhật nguyệt núi sông giằng co, cổ trận sống lại, sôi trào ra kim hà chói mắt, vẫn tinh cùng núi sông cô đọng làm một thể, hóa thành Sơn Nhạc Thần ấn.

Đây là đạo của Diệp Phàm kết hợp cùng Nguyên Thuật và pháp trận ngưng tụ biến thành Âm Dương Sinh Tử Luân hồi Ấn, cương nhu tương hợp, chí cường chí đại, cuồn cuộn trong vũ trụ tinh không mênh mông.

"Ầm!"

Pháp ấn cực lớn hạ xuống, đập cho Bá vương thất khiếu phun máy, toàn thân ló ra xương trắng dày đặc, bay tung đi, lưu lại trong tinh không từng mảng lớn vết máu.

Mọi người sững sờ, đây là Bá vương đường đường chính chính, mà lại giống như người bù nhìn bị người đánh bay đi, quả thực khiến người ta không thể tin ánh mắt của mình!

Pháp trận màu vàng cùng Thần ấn của Diệp Phàm nặn ra kết hợp cùng nhau, đây là bí pháp cùng trận thuật của hắn cùng kết hợp thể hiện cao nhất.

- A...

Bá vương rống giận, trong lòng không cam lòng. Tại phiến địa vực đặc thù này hắn bị pháp trận áp chế, hắn không phục không cam lòng. Với tính cách kiệt ngạo của hắn sao có thể chịu được loại khuất nhục này chứ?

Diệp Phàm lạnh lùng vô tình, hai tay bấm ấn, cả thân thể phát ra hào quang vô cùng tận, dưới chân cổ trận cấm kỵ lại sống lại.

"Ầm!"

Một đôi bàn tay to màu vàng trong hào quang bạc mờ mịt khai thiên lập địa, vũ trụ giống là bị người đảo ngược, nổ tung thành vô số khe lớn hư không, mảnh nhỏ hỗn độn nối tiếp nổ tung.

Cuối cùng, đôi bàn tay to màu vàng này cầm Thần ấn đập xuống!

Bá vương gào lên một tiếng thê thảm, thân thể gần như bị đánh đứt đoạn, toàn thân ló ra xương trắng dày đặc, máu tím vãi khắp không trung. Hắn tận dụng hết khả năng đối kháng, hận trước đây không thể lập tức giết chết Diệp Phàm, bổ hắn làm hai thì đâu có sự thật tàn khốc này. Đọc Truyện Kiếm Hiệp Hay Nhất: https://truyenfull.vn


Dưới pháp trận chí cường của Thiên Đình cổ, hắn nửa bước cũng khó dời đi, cả thân thể đều là máu tím. Khi Thần ấn màu vàng giáng xuống, hắn bị đập cho đứt gân gãy xương.

Diệp Phàm chậm rãi ép bàn tay to màu vàng xuống, như là có một đại lục trầm trọng đè xuống, trấn áp cho Bá vương máu tím chảy đầm đìa, gần như trở thành một đống thịt vụn.

- Bằng vào ngươi mà muốn uống máu ta ư?

Diệp Phàm vừa chuyển ánh mắt, như là ngàn vạn năm lâu xa như vậy, hắn dựng thân trong pháp trận phảng phất như một kẻ thống trị.

Bá vương tóc dài tán loạn, máu tím vẩy ra, ánh mắt hắn tràn ngập dã tính. Hắn vẫn như cũ có một loại tính xâm lược quát to:

- Ngươi dám chân chính chiến một trận với ta không?!

- Chiến như thế nào? Ngươi với cảnh giới cao đến áp chế ta, hiện tại ta dùng pháp thuật của mình trấn áp giết ngươi, không đủ công bình sao?!

Diệp Phàm lạnh lùng nói ra. Hắn áo không vấy máu, phiêu dật linh động, sừng sững dưới tinh không, được từng đạo tinh hà vờn quanh, thoạt nhìn tự nhiên xuất trần, giống như Chân Tiên giáng thế.

Bá vương trên trán nổi vồng gân xanh, nghiến chặt hàm răng, có nổi khổ khó nói nên lời, nguyên vốn là cùng cảnh giới chiến một trận mà nay lại diễn biến tới nông nỗi này.

"Ầm!"

Diệp Phàm không để cho hắn cơ hội, hai tay giao nhau múa động, áp súc pháp trận cực lớn kia thành một tòa bảo ấn, lại đập tiếp xuống phía dưới, muốn hoàn toàn giải quyết Bá vương.

Hắn luyện chế thành một tòa Nhật Nguyệt Sơn Hà Ấn, pháp trận cùng đạo tắc dung hợp trở thành một chỉnh thể, chân chính bá tuyệt thế gian!

Đây là một đòn nghiêm trọng không gì sánh nổi, pháp trận màu vàng áp súc thành từng đợt từng đợt đạo quang, ép sụp đổ vũ trụ, Bá vương tránh không kịp, trực tiếp bị đập trúng.

"Rắc!"

Đầu tiên, hai tay hắn bị gãy đoạn, thân mình bay tung lên, mà trong quá trình bại lui, bảo ấn pháp trận màu vàng truy đuồi theo, đánh trúng tiếp thân thể hắn.

Đây là một hình ảnh đẫm máu, thân thể hắn bị đánh thành hai đoạn, máu tím phun trào, xương cột sống vỡ vụn mảnh vỡ bay tung tóe, vô cùng thê thảm.

"Boong!"

Một tiếng chuông ngân vang trong thiên địa. Từ trong cơ thể Bá vương lao ra một đại chung màu tím, đây là binh khí của hắn, treo trên nửa thân mình trên không trung, buông xuống từng tia thần lực sóng âm tiếng chuông bảo vệ hắn.

- Một trận chiến này hẳn nên kết thúc rồi!

Diệp Phàm lạnh giọng nói.

- Không, một trận chiến này còn không có chấm dứt, ta cùng với ngươi chân chính chiến một trận, bằng vào sở học, cảnh giới không hơn kém chiến một trận!

Bá vương gào lên, hắn tự nhận là thực lực chân chính đệ nhất thiên hạ trong cùng cấp, nên cực độ không cam lòng.


Diệp Phàm đứng giữa tinh hà không nhiễm một hạt bụi nhỏ, tay áo phất phơ như là một tiên nhân vượt giới mà đến, lạnh lùng nhìn về phía hắn, trầm mặc thời gian rất lâu, rồi nói:

- Nếu ngươi đã nói như thế, vậy ta sẽ cho ngươi một cơ hội!

- Không cần!

Xa xa, Long Mã, Hoàng kim sư tử, Thiên Hạt... đều khẩn trương kêu lên.

- Không thể như thế!

Dương Vân Đằng lại nôn nóng giậm chân, sợ Diệp Phàm trúng kế bị thiệt thòi với Bá vương.

Chư hùng cùng đều lộ ra dị sắc, Diệp Phàm vốn đang chiếm thế thượng phong tuyệt đối, chẳng lẽ còn thật sự muốn thay đổi cục diện này, để huyết chiến một trận hay sao?

- Tốt lắm, ta tất sẽ giết ngươi!

Bá vương lộ ra một miệng răng nanh trắng toát giống như một con dã thú, rét căm căm nói.

"Ầm!"

Đột nhiên, pháp trận màu vàng nổ vang, từ trên trời giáng xuống trấn áp về phía hắn. Tinh huy rơi xuống mênh mông như biển.

- Nói chuyện với ngươi không ra gì hết!

Bá vương gào rống, thúc giục đại chung trên đầu ngăn cản.

"Boong..."

Tiếng chuông vang vang, cái chung quay cuồng, thân thể Bá vương mới vừa trọng tổ lại một lần nữa bị xé rách, toàn thân là máu tím, hắn lại bị thương nặng khó có thể tưởng tượng.

Ở trong pháp trận Thiên Đình cổ lưu lại này, mặc cho hắn có thần thông bằng trời cũng khó mà đối kháng, cổ trận lay động, nhật nguyệt tinh tú đều rơi xuống, thân thể máu thịt của hắn sao có thể ngăn cản?

Ngay cả có thể chất chí tôn của Thương Thiên Bá Huyết nhất mạch cùng không được!

Diệp Phàm lạnh như băng đáp lại:

- Ta đã nói ra từ trước đến nay luôn giữ lời, đánh cho tới khi cảnh giới của ngươi rơi xuống, đánh cho căn nguyên của ngươi dần dần tan biến, đến khi nào giảm xuống là Thánh nhân mới thôi. Đến lúc đó đồng cảnh giới chiến một trận, ta đến giết ngươi!

- Ngươi...

Bá vương phẫn nộ đến miệng phun máu tươi, nhưng cũng không thể nói gì hơn, là hắn trước dùng cảnh giới cao áp chế Diệp Phàm, mà nay lại bị người dùng cảnh giới thấp trấn áp.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận