- Người chết thì cũng đã chết rồi, nắm chắc hiện tại!
Toàn thân Diệp Phàm tràn ra từng đợt từng đợt hào quang vàng, cả thân thể rực rỡ loá mắt, huyết khí tràn đầy, chấn cho thiên địa vang động "ù ù" như tiếng sấm.
"Ầm!"
Đột nhiên, vệt máu đỏ tươi kia phát ra hào quang chói mắt, chư Đại Thánh đều run rẩy, toàn bộ quỳ xuống không thể chống lại loại khí tức Đế này!
Trong huyết quang như là có một thân ảnh áo trắng hiện lên, lạnh lùng nhìn quét qua mỗi người, đó là chấp niệm bất diệt của Yêu Hoàng, cũng chính là khí tượng giúp hắn tồn tại ở nơi này.
Trong máu ẩn chứa một lũ chấp niệm không tiêu tan, thủ hộ bó hoa héo tàn. Lúc này, hắn như là sống lại, quấn quanh trên bó hoa khô héo, rồi hóa thành một luồng tiên quang rực rỡ bay về phía chỗ sâu trong vũ trụ.
"Ầm" một tiếng, trời sụp đất nứt, vũ trụ nổ tung, máu Đế ẩn chứa chấp niệm bao bọc bó hoa héo tàn, chìm sâu vào chỗ sâu trong vũ trụ u tối, từ đó vĩnh viễn biến mất không thấy.
Địa phương này rơi vào phút bình tĩnh ngắn ngủi, ngay sau đó bắt đầu chân chính đại loạn.
Lăng tẩm bị tan rã, chư hùng tranh đoạt mấy chục cây Dược Vương cổ rơi xuống dưới vực sâu. Mỗi một cây đều vô giá, có thể làm cho Đại Thánh phải khom lưng vì nó.
Bàng Bác kéo tay Diệp Phàm cũng đi theo cùng nhau chìm sâu dưới vực sâu, tiến hành tranh đoạt, loại vật nghịch thiên này có thể sống lại da thịt xương cốt người, gia tăng thọ nguyên tới mấy trăm năm, sao có thể bỏ qua!
"Ầm!"
Thạch nhân phát uy, cùng đối chưởng với Ngưu Ma Vương, chưởng lực ngập trời đương trường đánh đập vùng thiên địa này vỡ nát tan tành, chư thánh đều bay tung ra ngoài, không có cách nào tiến lên.
- Ngươi một tên thạch đầu nhân mà tranh cái gì, ngươi có thể dùng Dược Vương được sao?
Ngưu Ma Vương giận dữ, tế ra Kim Cương Trác sáng loáng đại chiến với thạch nhân, nổ nát thiên địa.
Thánh linh tự nhiên có thể hấp thu tinh hoa bất tử của Dược Vương, tên thủ lĩnh Ngưu Ma tộc này rõ ràng là đang chế nhạo. Hai người thế như nước với lửa chiến đấu kịch liệt.
Lúc này, các Đại Thánh khác cũng ra tay, mà các lộ đại quân bọn họ mang đến cũng đều hành động, tạo thành chiến trận, cướp lấy Dược Vương cổ dưới đáy vực.
Diệp Phàm hít sâu một hơi, hóa thành một luồng tia chớp, bí quyết chữ "Hành" đột phá hết thảy ngăn cản. Ngày nay nếu luận tốc độ, thiên hạ hiếm có người sánh vai cùng hắn.
Dược hương ập vào mũi, lóe ra hào quang sáng lạn, Diệp Phàm vận chuyển bí quyết chữ "Binh" cướp lấy hai cây cổ dược, sau đó quyết đoán rút lui, phá vây bay ra ngoài.
Cơ hội chỉ có một lần, dù sao nơi này có tới mười mấy vị Đại Thánh, còn có Âm Thần đang âm thầm như hổ rình mồi, không thể để người khác chặn đường lui, bàng không sẽ có phiền toái lớn.
Diệp Phàm mới vừa rút đi, liền cảm giác được tại chỗ xuất hiện một luồng gió lạnh, Hộ đạo giả Nhân tộc Thích Thiên nhoáng lên một cái mà qua, không biết là định tấn công vào hắn, hay là trùng hợp lộ tuyển vì cây cổ dược phía trước kia.
- Coi chừng lão gia hỏa này, chờ sau này tới gần Đại Thánh thu thập lão!
Bàng Bác nói, hắn dùng Yêu Đế Cửu Trảm cũng đoạt được một cây cổ dược, hai người hợp lại cùng một chỗ, quyết đoán rời khỏi phần mộ.
Bọn họ đứng ở trên tinh không, nhìn xuống hết thảy nơi đó: chư thánh đều ra tay, đại chiến kịch liệt, phần mộ Yêu Hoàng nứt ra rồi hoàn toàn tan rã, hóa thành một mảnh phế tích.
Cùng lúc đó, khắp vùng cổ vực tên là Tinh Phế Thành này, mười mấy đại lục trước sau vỡ tan, hóa thành bụi vũ trụ, những phần mộ đó đều là giả, ngày nay cũng theo huyệt mộ chính tiêu tan.
Như có như không có thể nhìn thấy mười mấy luồng tinh khí hình rồng xông lên tận trời, chìm sâu vào lăng mộ cổ xưa chân chính, như là chín con rồng niết bàn xác nhập hóa thành một hạt châu, nở rộ hào quang vô tận.
Đây là một cổ sinh khí cường đại không gì sánh nổi, giống như Đại đế cổ sống lại, rồi sau đó hóa thành một luồng sáng bay theo bước chân chấp niệm của Yêu Hoàng chìm sâu vào chỗ sâu trong vũ trụ, biến mất ở cùng một phương hướng.
- Đại đế cổ a...
Diệp Phàm tự nói.
Cả tinh vực này rung chuyển mạnh, các Đại Thánh dẫn dắt các lộ đại quân hỗn chiến, tranh đoạt Dược Vương. Mấy chục cây Dược Vương như chuyện thần thoại hoang đường, không thể tưởng tượng, có thể giúp cho rất nhiều vị Đại Thánh sắp tọa hóa sống sót.
Đáng tiếc khi hang rồng nứt vỡ, rất nhiều cây Dược Vương bị tổn hại, hóa thành tinh khí tiêu tán trong hư không. Cuối cùng chỉ có mười mấy cây Dược Vương còn lại, bị chư thánh cướp đi.
- Nên rời đi rồi!
Diệp Phàm nói với Bàng Bác. Nơi này không nên ở lâu, có mấy vị Âm Thần đang âm thầm rình rập, bất cứ lúc nào cùng có thể chụp tới.
Thanh Hoàng đạo nhân thọ nguyên không còn nhiều, Diệp Phàm sớm biết nhưng cũng không có biện pháp nào. Lúc trước ở Thành thứ năm mươi Nhân tộc, hắn từng hiến cho lão dược phẩm. Kết quả lại được báo cho biết, lão nhân sở dĩ có thể sống đến hơn tám ngàn tuổi, chính vì đã từng hấp thu tinh hoa thần tính bất tử cùng loại, ngày nay hết thảy đều vô dụng.
- Ngao ô...
Một tiếng rú dài, trời sụp đất nứt, tiếp theo là sấm rền chớp giật, Long Mã vừa độ kiếp vừa chạy như điên ra.
Lần này, Long Mã thu hoạch lớn nhất, nuốt nạp tinh khí của cổ tổ Long Mã lớn mạnh bản thân mình, chiếm được đạo quả khó có thể tưởng tượng, quan trọng nhất là căn nguyên của nó lớn mạnh hơn rất nhiều. Trước mắt nó còn đang tiếp tục độ kiếp.
Diệp Phàm, Bàng Bác dừng chân lại, âm thầm hộ pháp cho Long Mã, đồng thời truyền âm báo cho nó biết hướng tới thẳng chỗ sâu trong vũ trụ, rời xa chiến trường hỗn loạn.
Cuối cùng, hết thảy đều đã xong, hai người một ngựa đạp thiên vực rời khỏi nơi đây, tiến vào trung tâm tinh vực: Phế Thành.
Không có dừng lại, Diệp Phàm triệu tập mười hai thánh giả, rồi lập tức ra đi, rời khỏi chốn thị phi này bước tiếp trên tinh không cổ lộ.
Đội nhân mã bọn họ đi cùng nhau, không phải hoa lệ và cường đại bình thường: Diệp Phàm, Bàng Bác đã là chí tôn trẻ tuổi trên cổ lộ Nhân tộc: đám Long Mã, Hoàng kim sư tử, Thiên Hạt, Cửu Vĩ Ngạc Long cũng không có tên nào là tầm thường.
Đến tận đây, bọn họ không đi theo cổ lộ của chư hùng nữa, mà bắt đầu tiến quân trên con đường hoàng kim thái cổ để tiến hành mài giũa rèn luyện. Đây cũng chính là những đoạn đường thái cổ quá mức nguy hiểm, mà ngày nay bị vứt bỏ.
Thời gian vội vàng mà qua, thoáng cái đã qua sáu năm, bọn họ biến mất trên cổ lộ Nhân tộc, chỉ ngẫu nhiên sẽ bị Tiếp dẫn sứ địa phương nào đó phát hiện tung tích.
Đây là một viên tinh tú sinh mệnh cổ xưa, là một chỗ bí cảnh trên cổ lộ hoàng kim. Cả viên cổ tinh linh khí rất loãng, khi đoàn người Diệp Phàm hạ xuống đều cảm thấy có chút không khoẻ.
Bọn họ từng đến rất nhiều cổ địa sinh mệnh, nhưng tinh tú sinh mệnh chân chính lại rất hiếm thấy. Nơi này điều kiện ác liệt, tuy rắng cây cỏ cũng coi như sum xuê nhưng gần như không thích hợp tu đạo.
Nơi này là một chỗ cổ địa suy tàn bị đại đạo áp chế ác liệt hơn xa Bắc Đẩu, linh khí loãng đến đáng thương, không thể giúp tu sĩ tìm hiểu đạo pháp.
Trên thực tế cũng đúng như thế, Diệp Phàm đi lại trên cổ địa sinh mệnh này, gặp được rất nhiều dân bản xứ, nhưng cũng chưa hể nhìn thấy một tu sĩ nào.
Nhưng thật ra ở một vài vách dốc đá cổ gặp được một số hình khắc, trình bày pháp môn tu luyện, đều là nét khắc trên vách núi vào mấy vạn năm trước. Nếu không có mấy thứ này, quả thực khiến cho người ta hoài nghi viên cổ tinh này chưa từng có xuất hiện tu sĩ.
- Cẩn thận tìm kiếm, nói không chừng có thể tìm được một ít cổ pháp thất truyền!
Long Mã lên tinh thần, triệu tập đám Hoàng kim sư tử, Thiên Hạt muốn dò tìm khắp cả viên tinh tú.
Bọn họ phân công nhau hành động, tìm tòi lục soát khắp hành tinh. Bàng Bác thì lên thẳng tận trời, chìm sâu vào bầu trời xanh, sau đó hắn vượt qua phía trên biển rộng.
Đám Long Mã, Hoàng kim sư tử, Cửu Vĩ Ngạc Long... thì phân biệt vọt vào danh sơn đại xuyên, tìm khắp chốn âm u dò tra khắp nơi thắng cảnh, thăm dò động phủ cổ... muốn thu được kế thừa thượng cổ.
Cổ tinh cũng không lớn, Diệp Phàm yên lặng cảm thụ đại đạo nơi này, dường như tinh tú này chưa từng xuất ra Đại đế, không có loại đạo ngân này.
Đương nhiên, ai cùng không thể kết luận chính xác, Đại đế cổ quá mức thần bí, mỗi người đều sâu không lường được, có ai biết được cố hương chân chính của bọn họ ở nơi nào.
Diệp Phàm đi ra ngoài đồng ruộng, quan sát cuộc sống của dân bản xứ. Tất cả đều đơn giản và mộc mạc, mặt trời mọc đi làm mặt trời lặn thì nghỉ ngơi, cuộc sống thực bình thản và an tường.
Hắn ngừng lại ở một chỗ, thường thức bầu không khí tường hòa này: trên ruộng cỏ mục đồng thả trâu thổi sáo; bên bờ sông vài nữ nhân giặt áo; ở đồng ruộng vài lão nông vung cuốc.
Mà ở đầu thôn, một lão hán đang chẻ củi. Lão vẫn không dùng hết sức, đao chẻ củi cũng không bén lắm, nhưng lại bổ thân cây rất thô to thành những mảnh củi đều đặn.
Lúc đầu Diệp Phàm chưa chú ý lắm, nhưng rất nhanh hắn cảm ứng được một loại tiết tấu kỳ lạ: lão hán vung đao chẻ củi không nhanh không chậm, từ đầu đến cuối cũng không hề thay đổi, có một loại vận luật đặc biệt.
Diệp Phàm dồn chú ý, càng xem càng kinh hãi, đây rõ ràng có một loại đạo vận, có thể nói thanh đao chẻ củi vẽ ra một quỹ tích!
Ở phía sau lão nhân có một đống củi cao như ngọn núi nhỏ, đều là lão bổ ra, với tuổi già sức yếu, với tỉnh trạng huyết khí khô kiệt của lão như thế nào có thể làm được?
Diệp Phàm còn thật sự quan sát cẩn thận, lão nhân huyết khí thật sự không mạnh, khi vung đao không nhanh không chậm, nhưng có một loại tiết tấu đáng sợ, chú ý thời gian lâu lại khiến trái tim cộng minh theo, đồng loạt nhảy lên.
Hắn bị dọa cho kinh sợ, đây là một viên cổ tinh căn bản không thể tu đạo, kế thừa thượng cổ và pháp môn sớm đã suy sụp, vậy lão nhân này vì sao có thể làm được thế?
- Lão nhân gia, ngài đây là đạo gì?
Diệp Phàm tiến lên, còn thật sự thỉnh giáo.
- Cái gì đạo? Người trẻ tuổi ngươi muốn hỏi ta đường đi à! Nơi này trước kia không có đường xá gì, nhiều người qua lại nên thành một con đường lớn, ngươi chỉ cần đi tới phía trước là được!
Lão nhân không nhanh không chậm nói, tay vung đao chẻ củi, từng miếng từng miếng củi rơi xuống, rất đều đặn, từ đầu đến cuối tiết tấu không thay đổi.
Trong mắt Diệp Phàm lộ ra dị sắc, lẳng lặng nhìn lão nhân vung đao chẻ củi, không hề quấy rầy. Nhưng đúng lúc này xa xa truyền đến một hồi tiếng ồn ào.
- Diệp tử! Mau tới đây!
Đây là Bàng Bác la lên.
- Bắt được một thứ lớn, nghịch thiên, nhanh lên lại đây!
Long Mã hô to gọi nhỏ, dường như phi thường kích động và phấn chấn.
Trong lòng Diệp Phàm chợt nghiêm lại, chân đạp bí quyết chữ "Hành", rất nhanh vọt tới. Ở bên cạnh mảnh ruộng cách đó không xa, đám Bàng Bác, Long Mã, Hoàng kim sư tử... xuất hiện.
- Chúng ta tóm được một Thần linh sắp tọa hóa!
Long Mã kêu to, sợ người khác không biết.
- Ngươi nói lung tung gì vậy?!
Diệp Phàm quát lớn.
- Thật đó! Đích xác là Thần linh xưa nay hiếm thấy!
Bàng Bác cùng rất phấn chấn, trong mắt lộ ra tia sáng kinh người.
Đám Hoàng kim sư tử, Thiên Hạt hợp lực khiêng tới một cỗ quan tài đá, bên trong nằm một lão nhân toàn thân phát sáng, tóc trắng xoá, có một cổ khí tức chí thần chí thánh. Mặc dù sắp tọa hóa, sau đầu lão nhân cũng có thần hoàn bất hủ, rực rỡ loá mắt.
- Thật sự là... một vị Thần ư?!
Diệp Phàm vô cùng kinh ngạc nhìn bọn họ hỏi.
- Chính xác trăm phần trăm!
Đám Long Mã, Hắc Hùng, Thiên Hạt... tất cả đều đáp lại vô cùng khẳng định. Tại
Diệp Phàm có chút trố mắt nhìn trân trối, một lúc lâu sau mới nói:
- Thần... các ngươi... làm thế nào tìm được?
- Từ bên trong một tòa động phủ thượng cổ moi ra, thật không nghĩ tới tóm được một vị Thần còn sống!
Long Mã nói với sắc mặt kích động, bảo hắn vận chuyển bí quyết chữ "Giả" khôi phục căn nguyên khí cho vị Thần này, để phòng bị chết đột ngột.