Long Mã quyết liệt đề nghị đi vào, đi theo phía sau Đạo Nhất chờ cơ hội, thời khắc mấu chốt ra tay, trở thành người đại thắng một trận chiến cuối cùng.
Diệp Phàm suy nghĩ: trong Sát trận của Linh Bảo Thiên Tôn tất nhiên tràn ngập nguy hiểm, cứ như vậy đi vào chưa nói tới là tốt hay xấu. đến lúc đó có lẽ có thu hoạch. cũng có thể xảy ra vấn đề lớn.
- Chờ!
Cuối cùng, hắn chỉ phun ra một chữ như vậy, rồi dùng Khi Thiên trận văn che dấu khí cơ lẳng lặng thủ hộ ở bên ngoài Thần Vực, không đến thời khắc mấu chốt không ra tay.
Hắn có đủ loại lo lắng, vừa rồi một đường theo phía sau, gần như có thể chứng thật: người mặc Tiên Y Đạo Kiếp Hoàng Kim kia là Hộ đạo giả của Đạo Nhất, đều không phải là bản thân hắn.
Đạo Nhất còn chưa có xuất hiện, trong tay có nắm giữ Cổ Hoàng Trận đồ khác, tuy rằng không trọn vẹn, nhưng tuyệt đối là đại sát khí, động một cái liền có thể xé rách tinh tú.
- Chủ yếu nhất chính là Sát trận đồ của Linh Bảo Thiên Tôn quá cường đại, một khi đi vào, cái đỉnh đồng xanh hơn phân nửa sẽ bị bức phải phát sáng, thời điểm đó chúng ta sẽ lộ ra bên ngoài, bị rất nhiều người chú ý!
Bốn thanh kiếm tiên treo ở bốn hướng, đều tự phân ra phòng thủ một cửa, hỗn độn mênh mông. kiếm khí mờ mịt như biển, bất kỳ một tia hào quang thật nhỏ nào đều có thể chém chết Đại Thánh.
Đây là một khu vùng cấm sinh mệnh, cần phải nắm giữ pháp khí cấp Đế mới có thể đi vào, bằng không chỉ nhận lấy thất bại, hơi có vô ý thậm chí vong mạng.
- Hắn chưa có tới!
Ước chừng chờ nửa canh giờ, Đạo Nhất thủy chung không có xuất hiện, bên ngoài Thần Vực tiếng sấm rền không ngừng đinh tai nhức óc, tia chớp giật xé rách trời cao, mưa máu rơi xuống như trút, nơi này trở thành vùng đất dữ, vô cùng đáng sợ.
Có thể nghĩ mà biết, bên trong Thần Vực tất nhiên đánh giết trời sụp đất nứt, hoàn toàn điên cuồng, đây là va chạm giữa Đế binh, nếu không có trận đồ này thủ hộ, cả viên cổ tinh đều phải nứt toạt ra.
Lúc này bốn thanh kiếm đều đã không ổn định, gần như sắp rơi xuống, nhân mã bốn phương công kích, chiến đến điên cuồng gần như sắp phá vỡ đại trận.
Nhóm Đại Thánh chia làm bốn tổ, dùng hết khả năng có được. Đây là muốn lấy đi bốn thanh sát kiếm mà cố gắng, phải hoàn toàn phá vỡ pháp trận của Linh Bảo Thiên Tôn.
Đám Long Mã. Cổ Kim Bằng... tất cả đều đỏ mắt, đây chính là binh khí Đế chi ở ngay phía trước, thò tay là có thể chạm tới, rất có cảm giác "gần trong gang tấc mà xa tận chân trời", hận không thể xông lên chụp lấy kiếm tiên.
Diệp Phàm cười khổ! Nửa canh giờ trôi qua, nhiều Đại Thánh ra tay như vậy. cũng khống chế bốn kiện binh khí Đế chống lại Sát trận cũng không có thành công, quả thật đáng sợ.
"Ầm!"
Bên trong Thần Vực truyền đến tiếng nổ lớn, tòa Thần sơn cổ kia nổ tung, tín ngưỡng lực điên cuồng tuôn trào như là trời long đất lờ, hoàn toàn thiêu đốt Thần vực.
Tín ngưỡng lực đó mênh mông biết bao! Đây là thần lực tích góp từng tí một từ xưa đến nay, Thần vực trải qua cũng không biết bao nhiêu đời Thần thống trị, nội tình và tích lũy của nó có thể nghĩ mà biết.
Quả thực quá bàng bạc!
Cổ lực lượng này vừa ra có thể so với một kiện binh khí Đế sống lại, cường đại tuyệt thế, công kích mọi người Đại Thánh bên này, gần như mới vừa bắt đầu đã có người bất hạnh ngã xuống.
- Mau khiêng cỗ quan tài tới, dùng sát khí của Đế chống lại tín ngưỡng lực!
Có lão Đại Thánh rống giận.
Đây là một hồi chiến đấu gian khổ, tín ngưỡng lực tuôn trào cuồn cuộn, mà cỗ quan tài trong thời gian ngắn khó có thể khiêng vào trong trận, nó quá mức to lớn. Ngoại trừ huynh muội Cơ gia, ngày thường người bên ngoài nếu muốn đến gần đều rất khó, càng đừng nói ở bên cạnh nó khiêng đi.
Một hồi trận chiến triển khai giằng co, tín ngưỡng lực bùng nổ. Tòa thần sơn cổ kia giải thể, Sát trận vây quanh Thần vực lập tức tràn ngập niệm lực mãnh liệt như đại dương mênh mông, một chút cũng không có tiết ra bên ngoài.
Chúng Đại Thánh khổ không chịu nổi, nếu không nhờ có bốn kiện binh khí Đế, có lẽ không ít người đã bị thương nặng, thậm chí ngã xuống.
Sát trận đồ của Linh Bảo Thiên Tôn dựa vào đó ổn định, bốn thanh kiếm tiên ngân vang "boong boong", một lần nữa treo trên bốn góc cửa, hỗn độn bốc lên, sát khí chấn nhiếp muôn đời.
Thần vực trước xu thế suy tàn hủy diệt, liền mượn dùng niệm lực như hải dương kia chiếm lại thế thượng phong, điên cuồng phản kích. Trận đồ xoay tròn, sát kiếm chém ra bốn hướng "leng keng" điếc tai.
Có thể nhìn thấy rõ ràng, thân kiếm màu đỏ sậm không ngừng chấn động, bổ ra ngàn vạn luồng kiếm quang, lực công kích độc nhất vô nhị, không có bất luận nhân kiệt nào có thể chống lại.
Kiếm tiên biến thành đỏ tươi, như là có máu tươi chảy trong nó, phi thường đáng sợ, mỗi một tia kiếm mang đều tòa ra hỗn độn khí mờ mịt dập nát bầu trời.
- Tòa Sát trận này sắp bị phá hủy như thế nào lại đáng sợ như thế, chẳng lẽ còn thật muốn trấn áp bốn kiện binh khí Đế hay sao?
Trong mười thánh giả có người run giọng nói.
- Hồi quang phản chiếu mà thôi!
Cơ Hạo Nguyệt nói.
Đây là tín ngưỡng lực bùng nổ gây nên, nhưng không có khả năng duy trì liên tục, sớm muộn gì niệm lực sẽ khô cạn, bị binh khí Đế làm tiêu hao sạch sẽ.
Tới thời điểm đó, Sát trận của Linh Bảo Thiên Tôn khó có thể chống lại bốn kiện binh khí Đế thời gian lâu dài. Nên biết rằng đây chính là kết tinh tâm huyết của bốn vị Cổ Hoàng, là cổ binh làm bạn chinh chiến cả đời với họ.
"Ầm!"
Đột nhiên, phát ra một tiếng nổ rung trời, cỗ quan tài đá thật lớn kia bị khiêng vào Thần vực. Khi máu được rót vào, tầng tầng mở ra, đánh bay mọi người chung quanh, sát khí của Đế lan tràn ra bốn phía thiêu đốt tín ngưỡng lực.
Đây là một hồi đại tai nạn, người của Thần vực đông nghìn nghịt, cứ thể giống như hạt mưa từ trên bầu trời rơi xuống, vô số thi thể hài cốt trong ánh lửa hóa thành tro tàn.
Toàn trường lúc này phi thường tanh máu, Điện chủ cường đại cũng không chịu nổi, thân thể trực tiếp nổ tung, màn sương máu nổi lên bốn phía, niệm lực bị thiêu đốt.
- Thánh nữ!
Một nữ nhân áo lam phiêu nhiên xuất trần, lúc này mặt đầy nước mắt, nổ tung trong biển lửa, mưa máu vãi ra.
Đây là một vị Thánh nữ của Thần vực, là một kỳ nữ siêu phàm nhập thánh, nhưng cũng không chịu nổi loại uy áp này chết oan chết uổng.
Rất nhiều người bi thương khóc thành tiếng, đây là mối bia ai sâu nặng không thể chịu đựng. Thần vực hôm nay bị công phá thương vong thảm trọng, thật là một hồi bi kịch đầy máu và nước mắt.
- A...
Một Thần lão phẫn nộ trợn to hai mất, sợi tóc trên đầu dựng thẳng đứng, khóe mắt rướm máu như sắp nứt ra, nhưng không thay đổi được gì, bản thân lão bị một đạo sát khí Đế quét trúng, bị hủy diệt nát tan thành bụi.
Bên trong Thần Vực, bốn đại Thánh nữ toàn bộ ngã xuống, Thần lão cũng chết trận hai người, bọn họ bị chưng khô máu thịt hóa thành bụi bậm.
Thể cục nơi đây đã định khó có thể thay đổi, Thần vực tất nhiên phải đại bại! Một trận chiến này thương vong thảm trọng, phi thường tàn khốc, bọn họ đã không đủ sức xoay chuyển trời đất.
- Vứt bỏ nơi này hết thảy, cái gì đều không cần lưu luyến!
Có Điện chủ rống to, dẫn dắt mọi người phá vây chạy ra phía ngoài.
Bất cứ cuộc chiến tranh nào đều là đẫm máu và tàn khốc, có đôi khi chưa nói tới đúng hay sai, có chang chỉ là lập trường bất đồng.
Thần vực, bao trùm ở phía trên chúng sinh, nhận vạn linh cung dường như chư Thần siêu thoát. Đối với các tộc trên cả viên tinh này mà nói như là con quái vật đứng sừng sững trên tầng mây, cao không thể với tới.
Nhiều năm qua như vậy, bọn họ nắm quyền sanh sát trong tay, hết thảy đều đều nằm trong khống chế, chưa từng nghĩ đến sẽ có một ngày như vậy, chính mình cũng trở thành người đáng thương, vận mệnh đến đây một vòng luân hồi.
Ở Bỉ ngạn, thủ lĩnh của rất nhiều đại tộc đều phấn chấn, quái vật lớn Thần vực này rốt cục ngã xuống, ngọn núi lớn áp đặt ở trên đầu bọn họ ầm ầm giải thể, đã không còn chế ước bọn họ nữa.
- Tổ phụ ngài ở dưới suối vàng có thể sáng mắt rồi! Năm đó Thần vực diệt tộc của ta. đoạt tổ kinh của ta, ngày nay cũng loại chuyện lại phát sinh ở chính trên người bọn chúng!
- Đây là một vòng luân hồi, Thần vực bị sụp đổ, tộc nhân không cần tiếp tục cúng bái, dời tín ngưỡng cho chính cổ tổ của chúng ta!
Ở bên ngoài, phản ứng bất đồng. Người dân thường hoảng sợ không chịu nổi dù chí một ngày. Mà kẻ thống trị các tộc thì đều cực độ vui sướng. nắm chật nắm tay.
- Kẻ giết người có ngày người giết!
Đây là câu nói ác nghiệt của một vài lão tộc trường. Bọn họ không giống như tộc nhân không biết làm sao, mà đều có dã tâm của chính mình.
Trong Thần Vực ngổn ngang thi thể hài cốt, máu tươi bắn lên rất cao, chiếu vào tầm mắt một màu màu đỏ tươi.
"Ầm!"
Mấy vị Điện chủ mặt đầy nước mắt, mang theo một đám người đánh phá vòng vây thoát ra Thần vực, địa phương này đúng thật là hoàn toàn xong rồi, khó có thể giữ được.
Đúng lúc này, Sát trận của Linh Bảo Thiên Tôn rốt cục cũng không xong, Trận đồ chuyển động tốc độ càng ngày càng chậm, bốn thanh sát kiếm hào quang ảm đạm, không còn đỏ tươi, sát khí dần dần nội liễm.
Có người nhắm về phía tòa Thánh sơn, chuẩn bị đoạt Sinh mệnh cổ thụ, cũng có người chuẩn bị thu lấy kiếm tiên, còn có người cầm binh khí Đế phóng lên trời cao, muốn thu lấy trận đồ vô thượng hiếm thấy trên thế gian kia.
Thần vực đại thế đã mất. sấp bại vong, ngay cả sát kiếm và Trận đồ đều có thể sẽ bị người cầm binh khí Đế chia đều. từ đó chia năm xẻ bảy.
"Ầm" một tiếng, Trận đồ bay lên, bốn thanh sát kiếm không ổn định, toàn bộ bốn cửa quan thất thủ, hỗn độn khí nổ tung, đại trận tuyên cáo bị tan rã, không thành hình dáng.
Trận đồ ảm đạm xuống, trấn áp trên vòm trời, không người nào có thể đến gần, bốn thanh kiếm tiên hóa thành mấy đạo thần quang bay múa, thỉnh thoảng va chạm với binh khí Đế, khủng bố ngút trời.
Nhưng mà, bốn thanh sát kiếm đã không còn uy vũ giống như vừa rồi, chúng vốn là một thể, lúc này lại độc chiến sao có thể chống cự lại bốn kiện binh khí Đế?
- Đạo Nhất ở trong đó!
Diệp Phàm mỡ Nguyên Thiên Nhãn có thể nhìn thấu vạn vật thế gian, nhìn thấy được cảnh tượng trong Thần vực.
Đúng lúc này, đại trận phá giải không còn có gì có thể ngăn cản Nguyên Thiên Nhãn, hắn nhìn thấu lớp ngụy trang của Đạo Nhất, quả nhiên không phải là người mặc Tiên Y Đạo Kiếp Hoàng Kim.
- Vào Thần vực!
Sát trận của Linh Bảo Thiên Tôn bị phá vỡ, bốn thanh kiếm tiên mỗi thanh ở một phương, nơi đây đã không còn đạo ngân uy áp, mặc dù đi vào bên trong trận cũng không còn chịu đựng áp lực lớn lao làm cho cái đỉnh đồng xanh phát sáng nữa.
Đạo Nhất đi lên tòa cổ sơn, trên đó có một gốc cây bảo thụ màu xanh biếc, như thần ngọc điêu khắc thành, tản ra tinh khí sinh mệnh cường đại, đúng là một cây Bất tử dược.
Diệp Phàm bọn họ dùng Khi Thiên trận văn yểm hộ, không tiếng động đến gần. Vừa tới gần nơi này, trên người Đạo Nhất hiển nhiên có bí bảo, hắn chợt ngẩng đầu quay nhìn lại hướng bên này, dường như cảm nhận được có người âm thầm tới gần.
Cùng lúc đó, các Đại Thánh đang tranh đoạt bốn thanh kiếm tiên ở cách đó không xa, nhìn thấy có người đến gần Sinh mệnh cổ thụ đều cười lạnh, định cầm binh khí Đế đánh tới. Đương nhiên, bọn họ không dám dùng Đế binh trực tiếp bổ tới hướng này, bởi vì có thể sẽ hủy diệt cây bảo dược. Bạn đang đọc tại T.r.u.y.e.n.y.y chấm cơm.
Bọn họ sợ ném chuột vờ đồ, nhưng Đạo Nhất lại dám gây chiến, hắn rống lên một tiếng, hai mắt bắn ra hai chùm tia sáng đáng sợ, nhìn lên phía vòm trời.
"Ầm!"
Tai nạn đáng sợ buông xuống! Tiên khí ngũ hành mờ mịt ở Vực ngoại sôi trào, cuồn cuộn mãnh liệt từ nâm khối đại lục buông xuống, ùn ùn kéo tới phía viên cổ tinh này, Thần vực đứng mũi chịu sào.
Đây là tinh khí ngũ hành của Đạo Cung Đại đế cổ ẩn sinh ra, đúng lúc này bị dẫn động kéo tới, quả thực là một hồi thiên tai tàn khốc!
Giờ khắc này, cả viên cổ tinh đều vỡ nát, rất nhanh giải thể, rồi sau đó ầm ầm nổ tung!
Ngoại trừ Thần vực nơi này có vài món binh khí Đế trấn áp, các nơi khác đâu có gì ngăn chống với tiên khí của Đại đế xuất ra, viên cổ tinh này bị hủy diệt rồi.
Không hề nghi ngờ, nơi này sinh linh đồ thán, máu loãng ngập trời, thây cốt chất thành núi, người trên cổ tinh gần như toàn bộ đều vong mạng!
Vừa rồi, các đại chủng tộc còn đang vui mừng, Thần vực bị sụp đổ, bọn họ sắp được quật khởi nghênh đón một thời đại mới, đâu có ai nghĩ đến ngay khoảnh khắc sau đó cả cổ địa này bị hủy diệt, người khắp cổ tinh bị diệt toàn bộ.
Mỗi lần thời gian qua một vạn năm, một vòng luân hồi qua đi, đại lục ngũ hành ở Vực ngoại đều sẽ sôi trào một trận, ngày nay kỳ hạn lại tới, lại là một cái kết quả như thế này.
Rất nhiều người đều chết không nhấm mắt, không biết rằng đây là có người sử dụng bạo động của tiên khí ngũ hành, gia dĩ dẫn động tạo thành sát kiếp vô lượng này.
- Đạo Nhất quá độc ác!
Bàng Bác híp mắt đồng tử co rút lại, người này vì để thực hiện mục đích, thật đúng là không từ thủ đoạn, thực máu lạnh mà tàn khốc.
Diệp Phàm cũng trong lòng chợt nghiêm lại: người con của Đế này thoạt nhìn thực tao nhà, lại thiết cục lừa gạt giết chết Viêm Kỳ Đại Thánh của Hòa Lân Động còn đáng sợ hơn so với tưởng tượng của hắn.
Thần vực đã bị tấn công đáng sợ, tiên khí ngũ hành dựng dục trong cơ thể Đại đế tuôn ra cuồn cuộn mãnh liệt, ngăn chận hết thảy Đế binh tới gần.