Một đám người tụ hội cũng một chỗ, nhao nhao nói thật ồn ào, vô cùng náo nhiệt, trái ngược với những ngày thê lương lãnh khốc trước đây, làm cho mọi người cảm nhận được một loại tỉnh cảm ấm áp.
- Hắc Hoàng tuy rằng nhân phẩm không đáng tin, nhưng trình độ trận văn thật sự xuất thần nhập hóa, nó bổ sung lại hoàn chỉnh hai góc sát trận của Vô Thủy Đại đế, có được ba thành uy lực, nếu rơi vào trong đó có thể đại sát tứ phương!
Lý Hắc Thủy cảm thán.
Diệp Phàm cũng than nhẹ một tiếng, hắn không lo lắng an nguy của Hắc Hoàng, nhưng thật sự muốn tìm được nó, bởi vì sau trận chiến ở Trung Châu tổ miếu, tọa độ của Tử Vi cổ Tinh Vực nằm trên tay của nó.
- Muốn tấn công Tây Mạc phải bàn bạc cho kỹ lưỡng, không thể hành động lỗ măng!
Trên thực tế, sau khi Diệp Phàm gặp lại cố nhân không có đi về phía tây, mà là một đường thẳng tới hướng bắc.
Thiên Chi Thôn còn thiếu hai nhân vật trọng yếu, đó là đệ tử của Hắc Hoàng: Song Hoàng máu bạc, nhiều năm qua hai người này bị Hắc Hoàng thao luyện ngày ngày quỷ khóc thần gào, nhưng hiệu quả cũng rất rõ ràng, đã phát sinh hiện tượng quay về tổ tiên.
Vương Xu, Lôi Bột là hậu duệ của chí tôn trong Ngân Huyết nhất mạch, không phải tộc nhân bình thường, bằng không một vạn năm trước Nguyên Thiên Sư cũng sẽ không ôm hai đứa trẻ sơ sinh đó mang về, cũng sẽ không có Vương gia và Lôi gia.
Ngày nay, Song Hoàng máu bạc thân bị nhốt ở Bắc Vực, Diệp Phàm phải đi một chuyến, nhìn xem đến tột cũng có thể triệu hoán bọn họ trở về hay không.
- Chúng ta sau khi tấn công Tây Mạc đại bại, Lôi Bột cũng Vương Xu mới đi Bắc Vực. Mấy năm nay bởi vì vấn đề huyết mạch bọn họ thường giao tiếp với một ít người Cổ tộc, không nghĩ tới lần này bọn họ muốn đi tìm viện binh lại bị bắt giữ! "
Yến Nhất Tịch nói.
Khi Diệp Phàm bọn họ tới Trung Vực, phương Tây tử khí cuồn cuộn, mờ mịt khôn cũng, một đám Đại Yêu gào thét rầm trời, giống như mười vạn thiên binh thiên tướng đánh úp tới.
Bao quanh ở giữa một người mặc chiến y Thiên thần, đôi mắt sắc bén, đầu đội tử kim quan, yêu khí xông lên tận trời, được một đám cổ Yêu vây quanh như trăng sáng giữa quần sao, như đám mây đen cuồn cuộn, rất nhanh vọt tới.
- Diệp huynh... Đúng thật là huynh đã trở lại rồi sao?!
Người tới đúng là Yêu Nguyệt Không, ngày nay là chú nhân Thiên Yêu Thiên Cung.
- Là ta! Nguyệt Không huynh từ biệt trăm năm luôn khỏe chứ?
Diệp Phàm cười nói.
- Nhạt nhẽo chán phèo! Từng muốn bước trên tinh không đi tìm các người, cũng các người đi chinh chiến cho thống khoái!
Yêu Nguyệt Không nói. Ngày nay thân là chủ nhân của Thiên Yêu Cung, quả có khí độ uy áp, có thể thấy cố nhân như nhau đều vượt bật, cũng không người nào là tầm thường,.
- Yêu quái! Ngươi như thế nào mang nhiều người tới đây như vậy?
Đông Phương Dã xách theo cây gậy cực lớn, hỏi.
Phía trước, một đám Đại Yêu sắc mặt tất cả đều đen xuống nhưng cũng không có cách nào, đoàn bằng hữu của cung chủ này không kiêng kỵ gì, cũng chỉ có bọn họ mới dám xưng hô như vậy.
- Các ngươi không phải muốn đi tấn công Tây Mạc sao? Lần này mang theo nhiều nhân mã tới giúp!
Yêu Nguyệt Không nói. Lần trước hắn đã từng xuất lực, tuy nhiên hao binh tổn tướng nhưng không tạo nên tác dụng gì.
- Tấn công Tây Mạc cần binh khí Đế, cái gì khác cũng không cần tới, ngươi đi tìm Nhan Như Ngọc, xem có mượn được vũ khí của Thanh Đế không, bằng không lần này hơn phân nửa vẫn là không lên được Tu Di Sơn.
Lý Hắc Thủy nói.
- Điện hạ nàng hành tung bất định. Thậm chí có người nói nàng đi Vực ngoại, ta vẫn luôn phái người tìm kiếm, nhưng thủy chung không có phát hiện tung tích nàng!
Yêu Nguyệt Không bất đắc dĩ nói.
- Ngươi thiếu ta mười yêu tinh đâu, khi nào thì giao?
Lệ Thiên xen mồm hỏi. Bạn đang đọc truyện được tại
- Cung chủ! Khi nào thì chúng ta xuất binh, để đi triệu hoán thêm!
Một đám Đại Yêu thật sự chịu không nổi, tạm thời cáo lui, chờ đợi mệnh lệnh sau này của Yêu Nguyệt Không.
Duy chỉ có Yêu Nguyệt Không tự mình đi tiếp cũng đám người Thiên Chi Thôn.
Trên đường khi đi ngang qua Bất Tử Sơn, Diệp Phàm nhìn thật sâu bên trong, nơi đó từng ngọn núi lớn màu đen nối tiếp, cũng tồn tại trên mặt đất, đỉnh núi lấp trên bầu trời, uy nghiêm mà khủng bố.
Nói ra cũng thật kỳ quái, nhiều năm qua trong cấm địa Sinh Mệnh này tuy có dao động cường đại thỉnh thoảng truyền ra, nhưng thủy chung không hề thấy một chí tôn nào cất bước đi ra.
Bảy đại vùng cấm đều như thế, sự yên lặng này dường như là báo trước một cơn bão táp, là tĩnh lặng chờ con đường thành tiên mở ra, đến lúc đó tất nhiên sẽ có một hồi chiến trận tranh đoạt trời sụp đất nứt!
Thánh Nhai cũng như cũ, có thêm mấy phần thê lương, vài phần tịch mịch, nhưng không một người nào dám đặt chân vào.
- Kiếp này, tất nhiên là một thời đại đáng sợ nhất từ xưa đến nay. Trong bảy đại vùng cấm đều có chí tôn ngày xưa ngủ đông, mỗi một người đều có năng lực thông thiên triệt địa!
Diệp Phàm lẩm bẩm nói, tương lai Bắc Đẩu Tinh Vực có thể tồn tại hay không đều là một vấn đề, một khi những người này ra tay, tất nhiên là tinh vực phải sụp đổ, vạn vật đều bị hủy diệt.
Bắc Đẩu là một địa phương đặc biệt khác thường, được xưng là Táng Đế Tinh, có pháp trận và chuẩn bị về sau của Đại đế cổ, cùng với binh khí của họ trấn áp như thế, dưới tình hình chung căn bản không thể phá vỡ.
Nhưng, một khi tới thời điểm con đường thành tiên mở ra, rất nhiều thứ không có khả năng biết trước chính xác được.
- Đây là muôn đời tích góp từng tí một, tích lũy từ xưa đến nay, hết thảy đều sẽ tập trung bùng nổ cũng một thời gian ở kiếp này!
Mọi người than nhẹ. tương lai ai cũng không biết rõ.
Nói vậy, mặc đủ là Đại đế cơ trí nhất có thể tính được kiếp này, cũng không nhất định toàn bộ thôi diễn tinh chuẩn chính xác, sẽ có quên, sẽ có tình thế hỗn loạn bất ngờ cũng không chừng.
Nam bộ gió xuân phất vào mặt, bốn mùa như xuân, nhưng sau khi tới Bắc Vực nơi nơi toàn là gió bấc thổi cuồn cuộn, trên các ốc đảo lớn đầy lá vàng bay, là một vùng tiêu điều xơ xác.
Khi cách Thần Thành Bắc Vực không còn xa lắm. chợt có tiếng trống toận vang trời, tinh kỳ phấp phới, một đội nhân mã từ phương hưởng Trung Châu chạy tới, long khí cuồn cuộn mãnh liệt, uy thế kinh động chín tầng trời.
Người cầm đầu bước đi hiên ngang, tư thái oai hùng, dáng người to lớn, có một loại oai hùng phấn khích, khí thế khí nuốt núi sông: đúng là Hoàng tử Hạ Nhất Minh của Đại Hạ.
Hắn đầu đội tổ long quan, mặc áo bào chín con rồng, không giận mà oai, quanh thân đều lượn lờ Hoàng Đạo Long Khí, đây là một loại lực công kích pháp môn hóa ra sương mù trên đời vô địch.
- Diệp huynh! Từ biệt nhiều năm, thật là tưởng niệm!
Hoàng chủ Đại Hạ Hạ Nhất Minh cũng tới rồi.
- Hạ huynh! Phong thái của huynh càng hơn xưa, tu vi tiến triển cực nhanh, thật đáng mừng!
Diệp Phàm tiến lên chào hỏi hắn.
Hạ Nhất Minh Hoàng chủ Đại Hạ nói thẳng ý đồ mình đến, nguyện ý cống hiến thêm một phần sức lực tương trợ bọn họ.
Tuy nhiên, hắn cũng nói rõ, không thể xuất động Thái Hoàng Kiếm, vật đó liên quan quá nhiều, là chí bảo của Đại Hạ bộ tộc bọn hắn, chỉ riêng một mình hắn đều không thể nói được.
Vận dụng Đế binh Cực Đạo ảnh hưởng quá lớn, cần phải thương lượng với các nhân vật trọng yếu trong bộ tộc, không thể dựa vào hành động theo cảm tình của hắn. Trên thực tế, chính là hắn lần này tới đây, cũng chỉ là dẫn theo một số thị vệ, mà không phải đại biếu cho toàn bộ Đại Hạ Thần triều.
Xa xa, còn có một nữ nhân, áo trắng như tuyết, đúng là Hạ Nhất Lâm, đôi mắt to trong veo như nước, tiểu ni cô ngày xưa sớm đã lớn lên nhưng lại hoàn tục.
Huynh muội hai người này đều đến đây, đối với chuyện Diệp Phàm trở về từ trên cổ lộ, cảm giác kinh ngạc sâu sắc nên tới đây gặp lại, nguyện trợ giúp một tay.
- Nhất Lâm muội muội đã lâu không gặp, thật là tưởng niệm!
Lệ Thiên nhiệt tình chào hỏi, kết quả gặp phải một tiếng "hứ" thật to xem thường.
- Tốt quá! Lực lượng càng ngày càng lớn mạnh!
Lão sát thủ Tề La gật đầu.
Bất kể là Yêu Nguyệt Không hay là Hoàng chủ Đại Hạ đều có thân phận không tầm thường, không cần bọn họ động thủ chỉ cần đi tới Tây Mạc đều sẽ hình thành một áp lực cực lớn.
Thần Thành nguy nga, Diệp Phàm lần này không phải đi ngang qua, mà là chân chính tiến vào, lập tức dẫn phát lên sóng to gió lớn. Năm đó hắn ở trong này tiến hành đại chiến đổ thạch, đến nay vẫn như cũ còn truyền lưu.
- Sư phụ!
Vào thành không lâu đã có người hô to, thở dốc dồn dập, vô cùng kích động, bay nhanh vọt tới. Đây là một đạo sĩ còn tuổi trẻ. Vừa tới liền dập đầu bái, hô to sư phụ, trong mắt rưng rưng lệ.
Đúng là Tiểu Thiên Sư Trương Thanh Dương, là đệ tử ký danh Diệp Phàm mang tới từ địa cầu, thời gian xa cách nhiều năm nay gặp lại ở Thần Thành.
Diệp Phàm nâng hắn dậy, trong lòng thật áy náy. Đệ tử này hắn dẫn theo từ Bắc Đẩu, truyền cho hắn một ít công pháp, sau đó liền đi lên cổ lộ, không có chân chính chỉ điếm qua lần nào.
Ở cách đó không xa còn có một thân ảnh, dáng người cao ngất, đầu đầy tóc vàng rực rỡ như hoàng kim, dung mạo anh tuấn, trong mắt tràn ngập vẻ tang thương, lưng đeo một cây Long Thương, cả người phi thường thần võ, như là Thần trên Thiên giới giáng phàm.
Mọi người đều vô cùng kinh hãi. bởi vì người này phi thường cường đại. Tề La, Đông Phương Dã, Long Mã... tất cả đều có thể cảm ứng được, người này là một vị Thiên Vương, lập tức sẽ tiến vào lĩnh vực Đại Thánh!
Đây là Thần kỵ sĩ, cũng tới từ địa cầu. Năm đó là một trong mấy người cũng đi với Diệp Phàm.
Diệp Phàm nhìn thấy tu vi của người này đạt tới cảnh giới như vậy, một chút cũng không giật mình. Bởi vì Thần kỵ sĩ tuyệt đối có được nội tình này, hắn ở trên địa cầu bị áp chế một đoạn năm tháng rất dài.
Đổi lại là bất cứ địa phương nào khác, tu vi của hắn năm đó khẳng định sẽ không dứng lại ở cảnh giới trảm đạo thấp như vậy, bị áp chế quá độc ác!
Ở trên địa cầu. không thể gần đạo, nguyên khí khô kiệt, gần như không thể tu luyện, thế mà Thần ky sĩ đều đạt tới cái độ cao này, có thể nghĩ mà biết thiên phú cùng với tích lũy của hắn cao thâm biết bao.
Diệp Phàm đã nhìn ra, Thần kỵ sĩ trở thành Đại Thánh là tất nhiên, hiện tại gần như bất cứ lúc nào đều có thể bước tới một bước kia, đây là hắn đang cố ý khống chế, chưa từng độ kiếp.
- Chúc mừng Đạo huynh, tu đạo hai ngàn năm, thoát được nhà giam, cuối cùng tu ra đạo quả phi phàm!
Diệp Phàm nói.
Thần kỵ sĩ không hề nói lời thừa, trực tiếp nói cho hắn biết, sẽ đi cũng hắn đối phó với Tây Mạc, tiến hành chiến một trận.
- Tốt lắm! Người càng ngày càng nhiều, Diệp tử ngươi nhất định phải phát ra một đề xưởng, tại đây tụ tập quần hùng, chung sức công phạt Tu Di Sơn!
Lý Hắc Thủy đề nghị.
Diệp Phàm gật đầu, nói:
- Ta đang có ý này! Phật môn thế mạnh, cần phải tụ tập người trong thiên hạ công phạt!
Hắn phải tạo ra một loại đại thể, mời chư hùng thiên hạ, cũng tiến đánh Đại Lôi Âm Tự. Đương nhiên, hắn biết ít có người sẽ chân chính ra tay, nhưng tất nhiên sẽ quấy lên phong vân đầy trời, rất nhiều người không tham dự, nhưng tất nhiên sẽ trợ giúp bằng cách thúc đẩy sóng gió.
Như vậy là đủ rồi, đại thế thiên hạ cũng nổi lên, tất sẽ làm cho Tây Mạc kiêng kị. Nếu có thể không chỉến mà khuất phục được đối phương, tất nhiên là tốt nhất. Nếu Tu Di Sơn cường ngạnh đến cũng, thì sau đó chiến một trận cũng không muộn.
- Các bậc tiền bối Phật môn dùng thân nuôi hổ, cắt thịt nuôi ưng, đầy lòng từ bi, đau cho cái đau của thiên hạ. Còn Tu Di ngày nay, ý vào pháp lực, không phân hắc bạch, ý mạnh hiếp yếu, giẫm lên phật lý, độ người làm nô lệ, lừa đời lấy tiếng, hành vi như ma...
Hịch văn Thảo Phạt vừa ra, Thần Thành sôi trào, thiên hạ ồ lên, dẫn phát một hồi sóng gió ngập trời.
- Chúng ta ủng hộ Thiên Chi Thôn tấn công Phật thổ Tây Mạc!
- Tu Di Sơn không còn thanh tịnh, sắp có một trận chiến!
Thiên hạ náo động rầm rĩ, rất nhiều người e sợ cho thiên hạ không loạn, đúng y như dự liệu của Diệp Phàm, bọn họ sẽ không ra tay, nhưng lại cũng là trợ giúp, khắp nơi nơi đều là tiếng công phẫn Phật, như là phải cả thế gian cũng thảo phạt.
Kẻ có ý đồ riêng chiếm đa số, tiếng cổ động vang khắp thiên hạ, thậm chí cả đến chư thánh Vực ngoại đều tỏ thái độ, ủng hộ chung sức thảo phạt Tây Mạc.
Ngoài ra, Cổ tộc cũng như thế, bọn họ kiêng kị nhất là Tu Di Sơn, trên lời nói sẽ dùng toàn lực ủng hộ, nhưng đều muốn dựa vào một tay của Diệp Phàm tìm hiểu một chút về Phật môn sâu không lường được kia.
Đây là một cơn sóng to gió lớn, tiếng thiên hạ bàn tán nổi lên bốn phía, làm như thật sự phải cả thế gian cũng chung sức thảo phạt, tiếng ồn ào náo động sôi sùng gục.
- Sư phụ! Có ta đến đây!
Long Vũ Hiên tới rồi, đây là người còn lại trong hai gã đệ tử ký danh Diệp Phàm mang tới đây. Phía sau hắn còn đi theo lão Bằng Vương.
Ngày xưa Kim Sí Tiểu Bằng Vương chết đi, lão Bằng Vương đã ký thác hết thảy hy vọng trên người hắn, tự nhiên đau lòng muốn chết. Sau lại ở trên người Long Vũ Hiên là Long Tước tộc này lão thấy được tính chất đặc biệt của Tiểu Bằng Vương, còn thật sự chỉ điếm, hơn nữa chính lão ở thời điểm thiên địa đại biến này tăng tiến vùn vụt, đạt tới một độ cao nghe mà rợn cả người.
Hào quang vắt ngang không trung, Khổng Tước Vương và Xích Long đạo nhân dắt tay nhau bay tới. Ngày nay hai người này xưng được với cao sâu không lường, dẫn theo rất nhiều cường giả Yêu tộc, hưởng ứng lời kêu gọi của Diệp Phàm, tiến đến viện trợ.
"Ầm!"
Bùng phát một cổ khí cơ kinh khủng, một nữ nhân xuất hiện. Mái tóc xỏa tung bay, dáng người thướt tha siêu phàm thanh lệ, nhưng lại tản ra khí cơ Đại Thánh chấn động Bắc Vực.
Thần Tầm Công chúa tới rồi, hưởng ứng lời kêu gọi của Diệp Phàm xuất hiện, nhiều năm qua nàng lợi dụng thiên địa kịch biến, thành công bước vào cảnh giới Đại Thánh.
Ở trên bờ vai nàng có một một con vật nhỏ tinh quái, đúng là con Thần Tầm ngày xưa Diệp Phàm cắt ra trong đá. Ngày nay nó hóa thành một con khi nhỏ, thấy thế nào đều có điếm giống Đấu Chiến Thánh Viên, không biết đây là biến đổi lần thứ mấy, đôi mắt to chớp chớp, thủy chung chưa lựa chọn hình người.
Trừ Thần Tầm Công chúa, nàng còn mang tới một đạo nhân trẻ tuổi say khướt, đây là con của Cổ Hoàng: Thần Tầm đạo nhân!
Phong ba càng lúc càng lớn, đạo nhân như vậy đều gia nhập vào, tin tức như là bùng nổ nhanh chóng truyền đi khắp thiên hạ, khiến mọi người đều khiếp sợ.
- Tu Di Sơn, sẽ không làm mặt tỉnh được nữa rồi! Ngày nay tất nhiên phải kiêng kị! Đây là một đại thế loạn lưu, cũng là một đại thể của thiên hạ!
Hiển nhiên, phong ba càng tiếp diễn càng mãnh liệt, đủ loại người đứng ra chủ trương cả thế gian chung sức diệt địch, cũng nhau thảo phạt Tây Mạc, đánh lên Tu Di Son.
- Chúng ta đi Bắc Vực, Song Hoàng máu bạc còn đang bị người giam giữ, chưa được thả ra!