Già Thiên

Diệp Phàm mới vừa muốn ra tay, Thạch Vương rung chuyển bật lui ra ngoài xa mấy bước, và tuôn ra hỗn độn khí càng nhiều.

Xoát!

Trong chưởng chỉ màu vàng của Diệp Phàm, ẩn chứa thần liên trật tự, từng cái như lông vũ phượng hoàng rơi xuống cố định lại nó, không thể nhúc nhích được nữa.

"Ầm!"

Hỗn độn mãnh liệt đột nhiên nổ tung, như là một cái thế giới bị bổ ra, chấn cho cả khu thạch phường này rung chuyển kịch liệt. Mọi người đều kinh hãi, Thạch Vương còn cường đại hơn so với trong tưởng tượng.

Đây là vật gì, hỗn độn khí quá sung túc, bình thường đều là khai mở thế giới mới, hoặc là biên hoang vũ trụ mới có loại này, như thế nào ở đây càng lúc càng dày đặc như vậy.

Diệp Phàm dùng chỉ thay đao, vạch trên vật liệu đá, không nghĩ làm thương tổn đến vật ở bên trong, phải bóc ra từng tầng một.

"Rắc!"

Một lớp đá ngoài màu xám bóc ra, trong phút chốc khu vực này bộc phát ra vầng sáng chín màu rực rỡ chói mắt, làm người ta không mở mắt ra được, quả nhiên là dị tượng kinh người.

Mọi người kinh sợ thối lui ra rất xa nhìn lại, trong lòng vô cùng kinh ngạc, chưa bao giờ gặp qua cảnh tượng này, đầu tiên là hỗn độn khí, sau lại là tiên hà rực rỡ như vậy.

Diệp Phàm tiếp tục ra tay, mảnh đá vụn rơi xuống rào rào, lớp đá ngoài rớt xuống từng mảng lớn, làm cho khu thạch phường chấn động mãnh liệt không thôi.

"Ầm!"

Từng cổ thanh khí vọt lên, hóa thành từng tia từng tia sáng đẹp mắt, giống như phi tiên, ở trong khu vườn lúc này xuất hiện rất nhiều kỳ cảnh, như là có một vị lại một vị Đại đế đang quát tháo, hoặc như là có cánh cửa Tiên vực mở ra, bày ra ra một thế giới rộng lớn kỳ quái.

Thạch Trung Phi Tiên!

Cảnh tượng này lại xuất hiện, bình thường đều là trân vật hiếm có ở thế gian xuất thế mới có phát sinh loại kỳ cảnh này.

Mà bất đồng là tiên liệu cùng với cảnh tượng cũng không giống, lần này "Thạch Trung Phi Tiên" rõ ràng quá mức chấn động. Mọi người cảm nhận được rõ ràng như là có một vị lại một vị Đại đế đang rống giận, đang phấn khích tranh luận.


- Đó là cái gì?

Mọi người lại có cảm giác sợ run, rõ ràng là một loại dị tượng, cũng không phải là nhân vật chân chính, nhưng lại làm cho mỗi người đều run sợ. Xưa nay cắt đá chưa từng phát sinh sự kiện như vậy?

Đó dường như đúng là một đạo lại một đạo Dế ảnh, đặt song song cùng một chỗ nhìn xuống muôn đời. Đối mặt với sinh linh, thấu phát ra khí thế chỉ có ta độc tôn, khiến mọi người gần như quỵ xuống.

Không có một chút dao động lực lượng, càng không có một tia uy áp, nhưng lại khiếp người như vậy, một cỗ khí thế chí tôn không gì sánh nổi, làm cho mỗi người đều kính sợ.

Trong đá này rốt cuộc có cái gì? Điều này làm cho mỗi người đều rúng động trong lòng, lẩm bẩm nói nhỏ: Thạch Trung Phi Tiên, dị tượng lần này không giống như trong truyền thuyết, trấn áp chư hùng.

Tiên vực hư ảo ở trong quang ảnh chậm rãi mờ nhạt đi, những bóng dáng Đại đế này toàn bộ biến mất, tan dần trong thiên địa.

"Rắc!" Nguồn: https://truyenfull.vn

Diệp Phàm tiếp tục bóc đá, đem dòng suy nghĩ của mọi người quay về hiện thực, mà các loại dị tượng Thạch Trung Phi Tiên cũng đều tiêu biến đi, đã xong một hồi cảnh tượng.

Nhưng mọi người cũng không thể tiêu tan hoài niệm, như là đã trải qua thời khắc một hồi chư đế thật sự hiện thế, cảm nhận được một loại khí thế mênh mông hùng tráng. Thật lâu không thể nói ra lời.

Theo tiếng "răng rắc" không ngừng truyền đến, tảng đá sứt mẻ bị tước xuống rất nhiều lớp đá ngoài, nó lại bắt đầu giãy giụa rất hung mãnhỂ

Mặc dù Diệp Phàm tự phụ trời sinh thần lực, cũng phải kinh ngạc: kình khí của tảng đá này cũng thật không nhỏ, cường đại hơn nhiều so với thánh giả bình thường, nếu không phải là hắn khẳng định là bay bắn đi rồi.

Đồng thời trong lúc đó, một cỗ khí tức mãng hoang đột nhiên bạo phát ra, một mảng thế giới ập về phía Diệp Phàm!

Đúng vậy, đây là một mảng thế giới to lớn, không gì sánh nổi, núi lớn nguy nga, thác nước mờ mịt, cổ mộc che trời, như là một vùng đất hoang dã, vạn tộc cộng sinh trấn áp xuống.

Một mảng thế giới xuất hiện đột ngột trong hư không ép xuống Diệp Phàm, bất cứ người nào đều phải vô cùng kinh ngạc, đây là một cổ ý niệm cường đại hóa thành, đánh vào chỗ thức hải xung yếu của hắn, trấn áp Tiên Thai của hắn.

Cường đại như Diệp Phàm ngày nay, tự nhiên sẽ không bị Thạch Vương đắc thủ, tiểu nhân màu vàng ngồi xếp bằng ngay mi tâm, trực tiếp ngăn cản đánh lui trở về hết thảy. Tuy nhiên hắn cũng không có đánh nát, bởi vì nhìn có hơi quen mắt, không ngờ hắn lại thất thần một trận.


- Đây là...

Diệp Phàm vô cùng kinh hãi, còn thật sự nhìn kỹ, đây là một mảng lớn núi sông, rất nhiều cảnh tượng đều giống như đã từng quen biết.

- Là một bến bờ tinh không khác: là địa cầu!

Hắn rốt cục nhận ra, đây là địa cầu cố hương của hắn. Đương nhiên không phải hiện tại chứng kiến những thứ kia, mà là chỉ có tu sĩ từng tiếp xúc với thế giới rộng lớn kia mới biết.

Hắn từng quay về địa cầu, sau khi quan sát cẩn thận, phát hiện mặt đất chân chính vô cùng mênh mông, cùng một bộ phận lớn đã thiếu đi không biết bao nhiêu lần, nhưng tất cả đều bị đại trận bao phủ, bị phong ấn.

Ngày nay giới thể tục chỉ còn là một phần rất nhỏ, hắn từng đi qua Côn Lôn, Long Hổ Sơn, Tạo Giác Sơn, Mao Sơn... rộng lớn như vậy, cũng đi qua Trường Bạch tổ sơn, tất cả đều bị đại trận phong tỏa, ngày nay chỉ để lộ một phần nhỏ ở bên ngoài.

- Đây là mặt đất cổ đại của địa cầu không có bị phong ấn...

Diệp Phàm thật sự rất chấn kinh rồi, lần đầu tiên khi trở về địa cầu, từ Vực ngoại hạ xuống, phảng phất nhìn thấy các loại núi cao cao ngất lấp trên bầu trời, cũng không biết cao tới mấy vạn trượng, cùng vừa rồi chứng kiến gần như giống nhau.

Đây là chuyện gì xảy ra, khối Thạch Vương này như thế nào có thể để lộ ra thế giới ngày xưa của một bến bờ tinh không khác, chẳng lẽ sinh linh trong đá này là đến từ địa cầu hay sao?

Điều này không khỏi quá mức dọa người, thật sự là thách thức kích thích tâm thần người ta.

Phục Hi, Hoàng Đế, họ Dung Thành, Lão Tử, Phật Đà... từng nhân vật cường đại sau khi tiến vào trong vũ trụ vẫn không thể nhận ra, không nghĩ tới hôm nay ở trong này gặp được một người.

Trong lòng Diệp Phàm vô cùng ngưng trọng, sắc mặt hết sức nghiêm túc, không dám có một chút phân tâm sơ suất, lại bắt đầu cắt đá, phải đưa sinh linh trong đá này lộ ra ngoài.

Cảnh tượng thế giới rộng lớn biến mất, nhưng những hình ảnh kia vẫn ghi sâu vào trong lòng Diệp Phàm, làm cho hắn cảm nhận được một loại hơi hám của cố hương, như là đang kêu gọi hắn, bảo hắn quay về.

Hắn có rất nhiều nghi vấn, có cảm giác nếu sinh vật bị phong ấn trong đá tối thiểu là ở thời thái cổ, đây chính là tiền nhân từ trước rất lâu so với Viêm Đế, Hoàng Đế, họ Dung Thành...

Không phải Phục Hi, Hoàng Đế cũng là sinh vật là người là thần? Đến tột cùng đó là ai, mà niên đại còn cổ xưa hơn, muốn xuất hiện ở nơi này?


- Chín mươi chín tòa Long Sơn sao, nơi đó rất cổ xưa, trường hạo kiếp ngày xưa đó thổi quét vạn vực chư thiên, cuối cùng rơi xuống địa cầu!

Diệp Phàm vung chưởng chỉ không ngừng, chậm rãi bóc đá, hắn cảm giác có thể áp chế sinh vật trong đá, khẳng định không phải các bậc tiền bối liệt kê ở trên, chỉ có điều là người này cũng rất cổ xưa mà thôi.

Tới hiện tại, Diệp Phàm càng ngày càng có cảm giác địa cầu thần bí khó lường, ngoại trừ cuối cùng Côn Lôn rớt xuống, dường như còn có rất nhiều bí mật không muốn người biết.

"Rắc!"

Một tiếng vang nhỏ, tảng đá bị lột sạch, phát ra hào quang vạn trượng, như là có một vầng mặt trời nhỏ đang phát sáng, làm cho rất nhiều người lập tức nhắm mắt lại, không thể nhìn thẳng vào.

Đây là tiên liệu gì hay sao?

Một ít tu sĩ cường đại nhất, chịu đựng đau nhức trong mắt nhìn chằm chằm vào nơi này, muốn xem cho rõ ràng.

Diệp Phàm tâm thần đều run lên, trong Thiên Nhãn của hắn bắn ra hào quang kinh người, có chút không dám tin hết thảy nhìn thấy trước mắt: đây là một loại nguyên, trong lý luận của Nguyên Thiên Thư: dựa theo phỏng đoán thế gian hẳn là có, nhưng các đời Nguyên Thiên Sư cũng không có nhìn thấy qua.

Ngày xưa, khi Diệp Phàm ở trẻũ Tháũh Nhai cỏ nghe nói qua về loại vật này.

Đó là nguyên thần của Bất Tử đạo nhân bị phong ấn trong tiên nguyên, hẳn chính là loại vật chất này.

Dựa theo tình huống xem ra, nếu muốn bảo trì bất hủ, cho dù là loại nguyên này cũng không phong ấn được Đại đế, khẳng định là không được! Trừ phi bọn họ phải trả cái giá thật lớn không thể tưởng tượng. Đối với chí tôn mà nói, những vật chất này chỉ là mạnh hơn không ít so với Thần Nguyên mà thôi.

Trong Thần Nguyên phong ấn một sinh vật, có được khí tức sinh mệnh thịnh vượng, thấu phát ra làm cho mọi người cảm giác được một loại tinh thần phấn chấn của vạn vật thời đại mới sinh.

Theo lớp đá ngoài còn thừa bóc ra, khối tiên nguyên xưa nay hiếm thấy này dần dần lộ ra một phần lớn, trong đó không ngờ lại có một đứa nhỏ đang đối mặt với Diệp Phàm!

- Âu miểu lạp ngạch đổ na...

Trong tiên nguyên truyền ra tiếng làu bàu, sinh vật này dường như đang nói chuyện với Diệp Phàm, như là đang biểu đạt không yên cùng với một ít bất mãn.

- Ngươi nói cái gì?

Diệp Phàm cố định khối tiên nguyên, phóng xuất ra hoàng kim chiến khí để ứng đối.


- A lý noa mã nha lạp cổ na...

Tiểu sinh vật tiếp tục lên tiếng, truyền tới trong tai Diệp Phàm rõ ràng.

Hỗn độn khí tràn ngập, chung quanh tiên nguyên lượn lờ sương mù thần bí, như là một mảng tiên vụ khó lường, ngăn chặn tầm mắt của những người khác. Mà lúc này, Diệp Phàm ở gần bên, lại có thể thấy rõ hình ảnh bên trong, trong tiên nguyên lại là một đứa trẻ!

Điều này làm cho hắn cảm thấy rất khó tin, rõ ràng cảm nhận được kình lực của cấp Thánh nhân, nhưng mở ra không ngờ là một đứa nhỏ, hơn nữa dáng vẻ mập mạp, mở miệng bi bỏ mấy tràng, dáng điệu thơ ngây đáng yêu.

Đây là một đứa nhỏ thoạt nhìn chừng ba bốn tuổi, thân mình trần như nhộng, khó nói là tai họa. Đồng tử trong mắt nó đen nhánh như hắc bảo thạch, cả thân thể trắng mịn, nhìn thấy không có mảy may nguy hiểm, thậm chí rất đáng yêu.

Diệp Phàm có điếm ngẩn người, trước đó suy nghĩ hồi lâu, cũng không nghĩ tới là một đứa trẻ mập mạp đáng yêu như vậy, cả người trông vô hại.

- Tát phát tư đế đan phó phân...

Đứa trẻ này thấy hắn không hề động thủ, lá gan lớn lên, thu lại vẻ lo lắng sợ hãi, lớn tiếng nói chuyện với hắn.

Tiên nguyên có hình dạng rất đặc biệt, như là một cỗ quan tài nhỏ, cũng giống như một cái giường thủy tinh, đứa nhỏ nằm ở trong đó trông rất là thoải mái.

Chỉ có điều hiện tại bị Diệp Phàm nắm lấy, cố định, trong lòng nó vẻ lo lắng không yên vẫn chưa toàn bộ tan đi, cẩn thận giằng co với Diệp Phàm.

Mà chung quanh khối tiên nguyên, hỗn độn khí thủy chung vẫn lượn lờ không tiêu tan, thoạt nhìn làm cho nó càng có vẻ phi phàm hơn. Nên biết rằng sinh linh trời sinh có thể hội tụ hỗn độn khí, tất cả đều khó lường!

Diệp Phàm thần sắc biến đổi không ngừng, cố định khối tiên nguyên, còn cẩn thận cân nhắc, chuyện này quá cổ quái, bất kể thấy thế nào đều có chút quỷ dị.

Một đứa trẻ mà thôi, mới lớn một chút xíu như vậy đã có khí lực của Thánh nhân. Đây đâu chỉ là nghịch thiên, mà đúng là thấy những điều chưa từng thấy, không phù hợp lẽ thường, rất có tính đảo điên.

Trừ phi hắn không phải một đứa trẻ, chỉ là dung mạo như vậy mà thôi, bằng không thật sự có điếm nói không thông, so với bất luận kẻ nào hắn biết tư chất đều còn tà môn hơn.

"Hơn một trăm năm trước nó đã thức tỉnh rồi, bị phong ấn ở trong tiên nguyên, nếu như ở trong này tu luyện, giống như Thánh Hoàng tử ngày xưa, tiên nguyên phải vỡ ra mới đúng!"

Hiển nhiên, đứa trẻ này không có tu luyện qua, tiên nguyên chưa từng xuất hiện vết rạn nứt, vẫn như cũ ở vào trạng thái bị phong ấn, điều này làm cho Diệp Phàm cảm thấy thực nhức đầu.

Hắn còn thật sự cẩn thận kiếm tra thân thể đứa trẻ này, rồi sau đó dời ánh mắt nhìn thẳng vào Tiên Thai nó, chuẩn bị dò xét đến tột cùng thế nào! Đứa trẻ này xuất hiện thật sự quá mức ly kỳ.

"Điếm mấu chốt nhất là: nó có thể đến từ một bến bờ tinh không khác: địa cầu! Thật thần bí khó lường, nhất định dò tra cho ra kết cục là gì!"


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận