- Từng phát sinh một ít chuyện bất tường...
Dao Trì Thánh nữ sắc mặt u sầu, cũng không có nhiều lời, không muốn lộ ra, từ đó có thể thấy được chuyện này ẩn chứa bí mật không phải là nhỏ.
Cuối cùng, Diệp Phàm cáo từ, tặng một khối Đạo Chi Nguyên cho Liễu Y Y, rồi mang theo đứa nhỏ rời đi. Bạn đang đọc truyện được tại
- Tiểu mập mạp ngươi còn trừng ta, coi chừng ta hầm ngươi!
Diệp Phàm hù dọa nó.
Đứa nhỏ liền phùng mang trợn mắt, vẻ mặt không phục, nhưng ít nhiều bộ dáng cũng có vẻ hơi sợ hãi, muốn chạy trốn lại chạy không thoát, muốn đánh nhau lại đánh không lại, làm cho nó thở phì phì.
- Như thế nào không trò chuyện, vận dụng tiềm thức của ngươi, nói không chừng có thể nhớ lại xuất thân chân chính của ngươi đấy!
Diệp Phàm nói.
Hài đồng dùng đôi mắt to lườm hắn một cái, rồi không thèm quan tâm tới, rõ ràng là đang thầm tức giận.
Diệp Phàm nở nụ cười, cảm thấy tiểu tử này còn rất có hứng thú.
- Chán ghét ngươi!
Đứa nhỏ trắng trẻo mịn màng như ngọc mài, nhìn thấy Diệp Phàm luôn lấy nó ra trêu ghẹo, không kiềm nổi liền vung tay múa chân bình bịch, muốn giãy thoát ra ngoài.
- Ngươi đừng lộn xộn, vạn nhất phá vỡ tiên nguyên, ngươi chờ khóc đi, không còn có biện pháp phong ấn lại bên trong đó!
Diệp Phàm nói.
Địa vực Bắc Vực hơi lạnh vắng tanh, gần cả trăm vạn dặm không có người ở. Cứ tiếp tục đi tới như vậy, có thể cả một đời đều khó có thể gặp được một sinh linh.
Đất đai khô cằn không có một ngọn cây cọng cỏ, đây là hiện trạng của Bắc Vực, Diệp Phàm nhắm tới một hướng mà đi, càng đến gần càng cảm nhận được áp lực, có một loại dao động pháp tắc lớn lao.
Đây là hướng đi tới cấm địa Thái Sơ, cách xa nơi này hơn tám trăm dặm, đã cảm nhận được một loại lực lượng trật tự vô hình, làm cho tim người ta đập nhanh từng hồi.
Diệp Phàm bay lên bầu trời từ xa xa nhìn nơi đó, Cổ Quáng tĩnh mịch phun ra nuốt vào tinh hoa nhật nguyệt, khí cơ mênh mông cuồn cuộn, trường tồn cùng thế gian, khiến chư tôn muôn đời đều kinh sợ.
Sự kiện ngày nay, các đại cấm địa đều có dấu hiệu sống lại! Trước đó không lâu còn nghe nói, Cổ Quáng Thái Sơ có một nữ nhân thổi sáo bay ngang không trung. Không có người nào còn dám tới gần.
Diệp Phàm cũng dừng chân tại đó, không định tới gần quá mức. Chỉ là qua thời gian đã nhiều năm hắn muốn ở khu vực bên ngoài trông về phía xa xa một phen mà thôi, nhìn thử xem có biến hóa gì đặc biệt.
- Cung điện to lớn một lần nữa đứng sừng sững trên mặt đất!
Trong vùng cấm Thái Sơ, trong những địa thế đặc biệt kia có một số cung điện to lớn đứng sừng sững, hiển nhiên là một số Thần Miếu hiến tế chìm trong lòng đất được khai quật lên.
Cổ Quáng Thái Sơ dị động, cách thời điếm chân chính xuất thế không còn bao xa.
Diệp Phàm không dừng lại quá lâu, ngày nay ở địa phương này chuyện gì đều có thể phát sinh. Hắn nhanh chóng rời đi, đi tới một vùng sa mạc ngoài hai ba vạn dặm.
Dưới ánh trăng khắp mặt đất mông lung mờ ảo, lớp đất màu đỏ thẫm có vẻ thực hoang vắng, không có một chút sinh khí.
Bỗng nhiên, tận cuối trời đất mênh mông sinh ra từng luồng hào quang trắng bay lên không, bay về phía chân trời, trong nháy mắt liền chìm sâu vào vòm trời u tối.
Diệp Phàm lập tức phóng vọt lên trời cao, ngày nay hắn có được tốc độ nhanh nhất thiên hạ, chỉ động ý niệm là có thể đi khắp bát hoang. Rất nhanh liền đi tới vòm trời, nhưng vẫn muộn một bước, chỉ có thể nhìn thấy mấy cái thân ảnh màu trắng tiêu tán đi, thật sự quá nhanh, phi thường mờ ảo, chớp lóe không chừng, giống như tiên nhân biến mất trong bóng đêm.
"Dao Trì phi tiên!"
Năm đó hắn cùng với Hắc Hoàng đúng là dựa vào đó tìm được vùng đất này.
Về Dao Trì phi tiên, từ xưa đến nay đều không có cách giải thích xác thực.
Nơi đây ngẫu nhiên dưới ánh trăng đêm sẽ có kỳ cảnh phi tiên, nhưng ai cũng không nói rõ là chuyện gì xảy ra. Ở xa nhìn thấy mông lung mờ ảo, tới gần lại thấy mờ mịt xa tít, rồi ngay lập tức không thấy gì.
Theo truyền thuyết, đây là tàn ảnh từ thời thái cổ, là chiếu rọi qua vô tận năm tháng trước đây hồi chiếu lại chuyện cổ xưa.
Vùng đất cũ dưới đêm khuya thật vắng lặng, không có một chút thanh âm, ánh trăng sáng từ chiếu rọi lên các tảng đá vụn màu đỏ thẫm đều phát sáng.
Diệp Phàm bước đi tới hướng phía trước, vươn ra thần thức cường đại ở dưới biển cát màu đỏ tìm được một cái giếng cạn, thấu phát ra khí tức năm tháng thái cổ.
Miệng giếng dùng ngọc thạch xây thành, mặt trên đè một tảng đá lớn. Khi mở ra ánh sáng tinh tú và ánh trăng trên bầu trời lập tức giống như thác nước trút xuống, rơi vào trong giếng.
Nó đang phun ra nuốt vào tinh hoa thiên địa, bổ sung thần năng cho chốn Dao Trì cũ.
Diệp Phàm nhoáng lên một cái, lao mình vào miệng giếng, cũng không biết hạ xuống bao nhiêu trượng tới đáy rồi lại rơi xéo về phía trước, cuối cùng từ dưới đáy một cái hồ lớn khô cạn đi lên.
Hắn biết đã chính thức tiến vào địa phương Dao Trì cũ!
Đây là một vùng đất ngăn cách với trần thế, linh khí nồng đậm không tan, nhưng địa phương này cây cỏ và cổ thụ tất cả đều đã chết, phiến lá rụng hết sạch, không còn mảy may sinh cơ.
Rất nhiều cổ thụ chết héo thô to dọa người, cùng từng đỉnh núi hùng vĩ cao lấp trong vòm trời, đáng tiếc không có một phiến lá, không có một tia sinh khí.
Khắp nơi im ắng, không khí trầm lặng, vốn xưa kia là một thế giới hoa thơm chim chóc hót líu lo, nhưng ngày nay lại biến thành vùng đất khô cằn sỏi đá, có một loại khí tức quỷ dị.
Địa phương này cũng không thiếu nước, trên đường cũng nhìn thấy một hai dòng suối, nhưng chính là không có sinh khí, tôm cá, cỏ cây đều chết sạch, hiển lộ ra hết vẻ hoang lương.
Cung điện lầu các hiện ra, không ít đều sụp xuống trên mặt đất, kiến trúc nguy nga ngày nay trở thành tàn tích, lưu lại tưởng nhớ cho hậu nhân.
Cuối cùng, phía trước tiên khí mờ mịt, ngọn núi lớn như ẩn như hiện, xuất hiện một mảng cung điện to lớn hoàn hảo không sứt mẻ, đứng sừng sững trên vách đá giữa đám mây.
Đây quả thực giống như tiên cảnh khiến người ta hướng tới, đáng tiếc vẫn như cũ có khuyết điếm, không có cỏ cây, còn thác nước cũng đều khô cạn, trở thành một vùng đất chết.
- Lại tới nơi này rồi!
Diệp Phàm khẽ nói. Năm đó hắn và Hắc Hoàng xông vào tới đây, nhưng kinh sợ thời gian rất lâu.
Ngày nay, hắn nghiêm trọng hoài nghi, miệng giếng cạn kia kỳ thật là hang chó, là Hắc Hoàng ngày xưa đào ra. Trên thế gian này, chỉ sợ cũng chỉ có nó là hiểu biết rõ nhất về Dao Trì, dù sao Vô Thủy vốn từ nơi này sinh ra.
Diệp Phàm cất bước đi vào chỗ trọng địa sâu nhất của Dao Trì, sinh cơ chợt hiện ra. Nhìn xem khắp vùng đất cũ, chỉ có địa phương này khí tường hòa mênh mông, sáng lạn nhất.
Xa xa nhìn lại, hào quang bắn ra bốn phía, mây màu dâng lên như là một vùng đất sinh mệnh sơ khai.
Nơi này có một chỗ Tiên Trì, ngày xưa chính cái ao này mà gọi tên là Dao Trì. Ở chỗ này, cây cỏ rậm rạp, vách núi màu xanh biếc, và có thác nước buông xuống trắng xóa, vang động ầm ầm, rất bao la hùng vĩ.
Cộng thêm từng tòa từng tòa cung điện lầu các, thoạt nhìn linh động mà tường hòa, xuất trần mà tự nhiên, trông rất tráng lệ.
- Rốt cục có thanh âm rồi, không còn là không khí trầm lặng nữa!
Nhưng, tới địa phương này rồi, Diệp Phàm cũng càng thêm ngưng trọng, còn thật sự đề phòng, hắn không quên cảnh tượng chân thật nhìn thấy ngày trước.
Ở trung tâm Dao Trì là một cái Tiên Hồ ráng mờ bốc hơi, sương mù mờ ảo, lung linh đầy màu sắc, quả thực giống như là một vùng đất thành tiên.
Ở ven hồ, có các loại kỳ hoa dị thảo, mùi thơm ngát ập vào mũi, thấm vào ruột gan làm cho người ta mê say, như mơ màng đi tới thế ngoại đào nguyên, đi vào Tiên vực.
Diệp Phàm không quên hết thảy trải qua ngày đó cùng Hắc Hoàng khi nhảy vào trong hồ, dưới đáy hồ đầy nữ thi, tất cả đều là gương mặt xinh đẹp, đều là đệ tử Dao Trì.
Thực ra hôm nay, hắn đã có thực lực có thể sánh vai cùng Đại Thánh, lại cầm binh khí Đế mà đến. Vì vậy muốn dò tìm xem đến tột cùng, muốn biết rõ nơi này rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì.
Mấy bóng đen thổi qua, vạch ra trong nước mấy gợn sóng, Diệp Phàm mở Thiên Nhãn thấy rõ đó là mấy cỗ thi thể, đều mặc váy dài trắng nõn, nhiều năm trôi qua như vậy cũng không hề mục nát.
Diệp Phàm đưa đứa nhỏ ra phía trước bảo nó cảm ứng xem thử địa phương này có khí cơ gì đặc biệt hay không? Hắn tin tưởng đứa nhỏ này có lực huyết mạch đặc biệt, họa chăng có thể có phát hiện không tầm thường.
- Tiểu mập mạp cảm ứng cẩn thận một chút xem!
- Ngươi mới mập đấy!
Đứa nhỏ tỏ ra rất bất mãn với cách xưng hô này. Trên thực tế nó cũng không mập lắm, trẻ con ở tuổi này đều là ú tròn trắng mịn.
Nó lai lịch thần bí, còn nhỏ đã là Thánh, lúc này nó thở phì phì, trợn trừng đôi mắt to giằng co với hắn.
Nhưng, khi Diệp Phàm ném nó vào trong hồ, nhìn thấy các thi thể, nó lập tức kinh hãi oa oa kêu to, tức thì có nề nếp một chút.
Diệp Phàm mang theo nó bước xuống hồ nước. Mặc dù không phải lần đầu tiên nhìn thấy, hắn vẫn là da đầu run lên. Ở dưới đáy hồ, ngang dọc đầy nghẹt thi thể, đây giống như một cái hố chôn tập thể.
Chính là nhìn sơ qua đã phát hiện mấy trăm thi thể, ở giữa hồ gần như đều bị lấp đầy, chồng chất lên nhau trông rất khủng bố. Chỗ kia một cái cánh tay, chỗ nọ một cái đùi thon dài... tất cả vẫn còn bóng loáng, tuy nhiên thân thể đã cứng đờ, không có một chút dấu hiệu sinh mệnh.
Tất cả nữ nhân đều tóc tai bù xù, sắc mặt tái nhợt, mặc áo tang màu trắng, phía trên có dấu hiệu Dao Trì, sợi tóc lượn lờ trong nước như những con rắn, ở dưới đáy hồ mờ mờ tối quả thật khiến người ta thấy mà rùng mình.
Ngày nay Diệp Phàm có thể so với Đại Thánh, là dò tìm bí mật mà đến, không có khả năng dừng lại, liền tự mình ra tay vén ra từng cỗ thi thể, dọn sạch sẽ khu vực giữa hồ.
Không có bèo rong, cũng không tôm cá, có chăng chỉ là thi thể. Đúng lúc này, vài nữ nhân bất chợt mở mắt, bắn ra tia sáng dọa người ta sợ hãi.
Đứa nhỏ sợ tới mức thiếu chút nữa ngất đi, Diệp Phàm thì chú tâm quan sát cẩn thận, đáng tiếc đều chỉ là chuyển biến thành âm nhân, cũng chính là thi quỷ trong miệng phàm nhân mà thôi, đã không còn có trí nhớ ngày xưa.
Loại tồn tại này đối với hắn mà nói đương nhiên không coi là gì, đều bị xử lý sạch.
Diệp Phàm phát hiện một nguồn suối ở dưới đáy hồ, nước trong Tiên Trì đúng là bắt nguồn từ trong này chảy ra. Trong lòng hắn lập tức vừa động, tương truyền Tiên Lệ Lục Kim là tìm được từ trong hồ này, cuối cùng được luyện chế thành Tây Hoàng Tháp.
Mà thời điếm trước khi Dao Trì dời đi, kiện binh khí Đế kia chính là được trấn ở trong hồ này, tạo thành nơi này có tầng tầng sương mù.
Diệp Phàm dùng sức, xốc lên mấy tảng đá dưới đáy hồ mở lớn chỗ dòng suối ra, trở thành một cái hắc động sâu thẳm, có thể cho một người đi vào lọt.
- Không cần thiết không nên đi vào?
Đứa nhỏ sợ hãi.
- Tiểu mập mạp ngươi chính là Thánh nhân trời sinh, như thế nào lá gan nhỏ như vậy, bị dọa sợ rồi sao?
Diệp Phàm trêu đùa nó.
- Ta liều mạng với ngươi!
Tiểu mập mạp khống chế tiên nguyên, dùng sức va về phía hắn.
- Ngươi tốt hơn là thành thật chút đi!
Diệp Phàm mang theo nó, lập tức chìm sâu vào trong con suối, xâm nhập xuống dưới mặt đất.
Khi xuống sâu, chất nước càng thêm mát lạnh, tinh khí chảy xuôi, tràn ngập sức sống.
Đây là một cái hồ dưới lòng đất, cũng không lớn lắm, nhưng khiến người ta kinh sợ là giống như phía trên có rất nhiều thi thể. Tu vi khi còn sống cũng không tầm thường, gương mặt đều rất mỹ lệ.
Đứa nhỏ lập tức thành thật, không rên một tiếng, trên gương mặt nhỏ nhắn có chút ý sợ hãi.
Diệp Phàm lộ vẻ ngưng trọng, rút Sát kiếm Để ra cầm trong tay, cẩn thận tìm kiếm, kết quả vẫn không có thu hoạch gì lớn. Hắn lại tiếp tục chui vào nguồn suối thông vào trong lòng đất kia.
Cứ như vậy, Diệp Phàm theo nguồn suối trong lòng đất mấy ngàn trượng xa. Xuống càng sâu hắn gặp được bảy tầng hồ nước, tất cả đều có rất nhiều tử thi. Nhất là tầng thứ bảy, xuất hiện một ít Thánh thi!
Rốt cục, sau khi tiến vào tầng hồ thứ tám, lông tơ hắn đều dựng thẳng đứng, từng cỗ thi thể ở đây dường như đang di chuyển, tất cả đều là Thánh giả, thậm chí có Đại Thánh, và rất nhiều mảnh vỡ Thần Nguyên.
- Đây là bộ phận nội tình của Dao Trì ngày xưa đây sao! Không hiểu vì nguyên nhân gì Thần Nguyên vỡ tan, rồi lại đều chết ở nơi này!
Diệp Phàm kinh hãi.
Ngày xưa, Tây Hoàng Tháp trấn áp trong Tiên trì, dĩ nhiên là để bảo hộ nơi đây, đồng thời giữ an toàn cho nội tình. Không thể tưởng được mặc dù như vậy, bộ phận nội tình của Dao Trì vẫn là gặp kiếp nạn.
- Đã xảy ra chuyện gì?
Diệp Phàm vô cùng kinh ngạc.
Lúc này hắn đi tới chỗ nguồn suối, phía dưới càng thêm tối đen sâu thẳm, cũng nhờ hắn có được Nguyên Thiên Nhãn, đổi là người khác tới nơi này cũng chẳng khác gì người mù.
- Đáp án hẳn là ở tầng hồ thứ chín!
Diệp Phàm lấy ra cái đỉnh đồng xanh treo lơ lửng trên đỉnh đầu, tay trái xách theo tiểu mập mạp không tình nguyện, tay phải cầm Đế kiếm, chìm xuống theo nguồn suối.